Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q3 - C26 - Trả lại người yêu cũ cho anh ta (Tưởng Viễn Chu muốn xem kịch vui)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái nghe vậy, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu, "Các người là gì của anh ấy?"

"Bạn." Tưởng Viễn Chu nói mà mặt không biến sắc.

Cô gái liếc nhìn hai người với vẻ hết sức đề phòng, "Tại sao trước kia tôi lại chưa từng nhìn thấy các người?"

"Phó Kinh Sanh mới vừa chuyển đến Đông Thành không lâu, đang ở tại Bảo Lệ Cư Thượng. Tôi có thể đưa cô tới đó."

Cô gái vẫn đứng im ở tại chỗ không hề nhúc nhích, "Tại sao tôi phải tin tưởng anh?"

Tưởng Viễn Chu lôi một tấm danh thiếp ra. Lão Bạch bước tới nhận lấy, sau đó đưa cho cô gái.

Cô nhanh chóng quét mắt. Tưởng Viễn Chu ngồi lại vào trong xe, cửa xe vẫn chưa đóng lại, "Tôi không cần phải lừa gạt cô, tôi thật sự có quen biết Phó Kinh Sanh."

Cô gái liếc nhìn xung quanh. Cô không biết những người đó có thể tìm tới đây được hay không. Còn cả Mục Kính Sâm nữa, sau khi phát hiện đã lâu rồi mà không thấy cô ra, lại chạy đi tìm cô thì sao? Hay là sẽ thông báo cho viện SJ biết? Cô bây giờ không có xu dính túi, nếu đêm hôm khuya khoắt còn đi lại ở trên phố, lỡ như......

Lão Bạch nhận ra được sự đề phòng của cô, "nếu chúng tôi muốn hãm hại cô thì cần gì phải hỏi cô có quen biết Phó Kinh Sanh hay không chứ? Tôi nhớ rõ số điện thoại của anh ta, là bởi vì Tưởng tiên sinh và anh ta đã từng tiếp xúc với nhau."

Bộ dáng của lão Bạch rất bình tĩnh nghiêm túc. Thật ra Tưởng xa chu và Phó Kinh Sanh có thể tiếp xúc cái gì với nhau cơ chứ? Cùng lắm Tưởng Viễn Chu chỉ bảo anh ta đi điều tra Phó Kinh Sanh cho thật kỹ càng, vì vậy mới có ấn tượng đặc biệt đối với dãy số kia.

Cô gái xoè tay ra, "Đưa điện thoại cho tôi."

Lão Bạch đưa điện thoại di động cho cô. Cô gái bước tới ghế sau, cúi người ngồi xuống, ngón tay của cô ấn ra ba số 110, đóng cửa lại rồi nói với mọi người, "Bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thể báo cảnh sát đấy."

Tưởng Viễn Chu tựa như bị chọc cười. Tài xế lái xe chạy tới Bảo Lệ Cư Thượng. Người đàn ông liếc nhìn sang cô gái ở bên cạnh. Cô muốn tìm Phó Kinh Sanh, nhưng lại không biết nhà mới của Phó Kinh Sanh ở đâu. Chẳng lẽ......

Là người phụ nữ trước kia của Phó Kinh Sanh à?

Đây hẳn là khả năng lớn nhất rồi. Ngón tay của Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ vào mu bàn tay, "Cô là gì của Phó Kinh Sanh?"

Cô gái không trả lời. Trước khi gặp được anh trai, cô sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào hết. Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu rơi xuống chân của cô. Cô đang mang một đôi giày cổ ngắn, đây là sản phẩm mới nhất trong bộ sưu tập mùa đông năm nay của Chanel, quần áo trên người cũng đều là nhãn hiệu đắt tiền, chỉ là làn da trắng bệch có chút không bình thường. Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đưa một người phụ nữ như vầy qua đó, không biết lát nữa Hứa Tình Thâm sẽ có phản ứng như thế nào đây?

     Đi tới Bảo Lệ Cư Thượng, chiếc xe vượt qua thanh chắn chạy vào trong khu biệt thự, rất nhanh liền tới nhà của Hứa Tình Thâm.

     "Đến rồi."

     Cô gái nôn nóng không kịp chờ đợi đẩy cửa ra đi xuống. Tưởng Viễn Chu bước tới trước cổng. Lão Bạch đi theo ở ngay sau lưng anh, anh ta tiến lên ấn vang chuông cửa.

     Lúc Hứa Tình Thâm bước ra, còn đang tò mò muốn nhìn thử xem đó là ai. Khi cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, vẫn không hề chú ý tới ở bên cạnh anh còn có một cô gái đang đứng.

     Hứa Tình Thâm cau mày, xoay người lại định bỏ đi. Không ngờ cô gái ở bên cạnh Tưởng Viễn Chu thấy thế, liền cất bước bỏ chạy.

     Lão Bạch nhanh tay lẹ mắt, dứt khoát túm chặt lấy cánh tay của cô, "Cô chạy đi đâu vậy?"

     "Rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại muốn lừa gạt tôi? Buông tôi ra!" Cô gái hét lên, sử dụng cả tay lẫn chân. Lão Bạch ăn phải một cú đấm nặng nề của cô, chỉ có thể vươn tay ra ôm chặt lấy cô.

     "Buông tôi ra, cứu mạng ——"

     Hứa Tình Thâm vừa mới xoay người lại, liền nghe thấy tiếng kêu gào của cô gái. Cô vội vàng chạy ra cổng, kinh ngạc nhìn về phía mọi người, "Các anh đang làm gì vậy?"

     Tưởng Viễn Chu lại không thèm trả lời cô, anh liếc nhìn về phía cô gái kia, "Đây là nơi cô muốn tìm."

     "Lừa gạt!"

     "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi lừa gạt?"

     Cô gái hung hăng nhìn chằm chằm về phía Hứa Tình Thâm, "Tôi không quen biết người này!"

     Một tay Tưởng Viễn Chu nhét vào trong túi quần, "Cô ấy là vợ của Phó Kinh Sanh."

     "Nói bậy!"

     Hứa Tình Thâm liếc nhìn vẻ mặt của cô gái, trong lòng chợt cảm thấy kinh hoảng. Cô cũng không hề hay biết gì về quá khứ của Phó Kinh Sanh. Đây không phải là người mà Tưởng Viễn Chu tìm tới để vạch trần một vài sự việc đấy chứ?

     "Tại sao lại là nói bậy?" Tưởng Viễn Chu hỏi.

     "Buông tôi ra, tôi không quen biết các người!"

     Hứa Tình Thâm lạnh mặt, tức giận quay sang Tưởng Viễn Chu nói, "Nếu các anh còn gây rối ở đây nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

     "Cô gái này là anh nhặt được ở trên đường. Cô ta nói muốn tìm Phó Kinh Sanh."

     Hứa Tình Thâm nhìn về phía cô gái, ánh mắt của cô cẩn thận quét qua khuôn mặt. Cô đột nhiên trợn to đôi mắt, "Em, em có phải là em gái của Phó Kinh Sanh không?"

     Cô gái nghe vậy, cuối cùng đã ngừng giãy giụa lại. Hứa Tình Thâm kích động đến mức lời nói cũng không được mạch lạc, "Chị, chị có xem qua ảnh chụp của em. Em chờ một chút, để chị đi gọi anh trai của em xuống...... Mọi, mọi người ngàn vạn lần đừng rời đi nhé, chờ tôi!"

     Hứa Tình Thâm nói xong, nhanh chóng chạy vào nhà.

     Lão Bạch thấy cô gái không còn giãy giụa nữa, lúc này mới buông tay ra. Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, "Cô là em gái của Phó Kinh Sanh à?"

     Cô gái vẫn không nói câu nào. Cô bước tới, hai tay dùng sức nắm chặt lấy hàng rào màu trắng, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn vào bên trong.

     Không tới vài phút, Tưởng Viễn Chu liền trông thấy Phó Kinh Sanh sải bước đi ra. Cô gái ở trước mặt lập tức kêu lên đầu tiên, "Anh, anh ——"

     Phó Kinh Sanh bước tới trước cổng, nhìn về phía cô gái một cách khó tin. Hứa Tình Thâm đi theo ở đằng sau, vội vàng mở cổng ra. Sau khi cô gái bước vào liền nhào vào trong lòng Phó Kinh Sanh ngay lập tức, "Anh."

     Người đàn ông vẫn đứng im ở đó không hề nhúc nhích, tựa như bị mất hồn mất vía. Cô em gái ở trong lòng anh đang bật khóc nức nở, hai vai run rẩy, "Anh, em đã trở về."

     Mãi cho đến giờ phút này, cánh tay của Phó Kinh Sanh mới nhấc lên, bàn tay khẽ đè lại đầu vai của cô gái, "Âm Âm?"

     "Là em, là em."

     Hứa Tình Thâm trông thấy Phó Kinh Sanh cúi thấp đầu xuống, bàn tay khẽ đặt ở sau lưng em gái, vành mắt cũng đỏ bừng lên, cánh tay không ngừng siết chặt rồi lại càng siết chặt hơn nữa.

     Sau đó, ánh mắt của cô nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, "Tại sao cô ấy lại đi cùng các anh?"

     "Nhặt được ở trên đường."

     Phó Kinh Sanh ổn định lại cảm xúc, cánh tay ôm lấy em gái, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

     "Là bọn họ đã đưa em tới đây. Anh, khó khăn lắm em mới thoát ra được...... Nhưng em lại hoàn toàn không quen thuộc nơi này," Cô gái lau khóe mắt, ánh nhìn khẽ nâng lên chống lại Tưởng Viễn Chu. "Cám ơn anh, tôi còn tưởng rằng anh là kẻ xấu."

     "Cuối cùng đã không khiến cho cô nhìn lầm tôi."

     Lúc này, Phó Kinh Sanh vẫn còn có chút không thích ứng kịp. Anh dẫn em gái đi vào trong nhà, sau đó quay sang nói với Hứa Tình Thâm. "Mời khách khứa vào nhà ngồi đi."

     Tưởng Viễn Chu vặn mày lại. Khách khứa ư?

     Nhưng mà ngẫm lại, Phó Kinh Sanh nói cũng không sai.

     Hai anh em đi vào trong nhà, e là có rất nhiều chuyện nói mãi cũng không hết. Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu vẫn đứng im ở đó, "Có muốn vào nhà ngồi không?"

     "Để anh vào xem thử hai người yêu thương nhau như thế nào hả?"

     Một tay Hứa Tình Thâm đặt trên hàng rào, "Nếu anh không rảnh thì lập tức nhanh chóng trở về đi."

     "Anh đưa em chồng của em về nhà, em trả ơn anh như vậy đó hả?"

     "Tôi đã hỏi anh rồi, là anh không chịu vào cơ mà."

     Tưởng Viễn Chu nghe vậy liền nhấc bước chân lên. Lão Bạch thấy anh bước vào, vội vàng muốn ngăn cản, "Tưởng tiên sinh, ngài thật sự muốn đi vào ư?"

     "Sao vậy?"

     Lão Bạch ghé sát vào bên người anh, hạ thấp giọng nói, "Tôi sợ trong lòng ngài sẽ khó chịu."

     "Lúc này Phó Kinh Sanh sẽ không còn tâm trạng để lo chuyện khác nữa đâu. Nếu người ta đã mời một cách chân thành như vậy rồi, không đi vào thì không được."

     Trên khuôn mặt của Hứa Tình Thâm không có một chút cảm xúc nào cả. Cũng không biết người chân thành mời Tưởng Viễn Chu này là đang nói tới ai nữa.

     Lão Bạch phất tay với tài xế, ra hiệu bảo anh ta ngồi chờ ở trên xe. Lão Bạch đi theo sau lưng Tưởng Viễn Chu, tựa như sắp bước vào đầm rồng hang hổ, rất có bộ dáng của kẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh anh dũng.

     Hứa Tình Thâm chậm lại bước chân, chờ đến Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh mình rồi hỏi, "Lúc đưa Âm Âm về đây, anh có biết em ấy là em gái của Phó Kinh Sanh không?"

     "Không biết."

     "Vậy anh làm như thế là có âm mưu gì?"

     "Anh cứ tưởng cô ta là người yêu cũ của Phó Kinh Sanh, anh vốn còn muốn xem kịch vui cơ."

      "......"

     Đi theo Hứa Tình Thâm bước vào trong phòng khách. Bảo mẫu đang ngồi chơi với Lâm Lâm ở trên ghế salon. Hứa Tình Thâm không nhìn thấy bóng dáng của Phó Kinh Sanh đâu cả, nhất định là đã đi lên lầu rồi.

     "Ngồi đi." Hứa Tình Thâm cảm thấy có chút lúng túng, "Có muốn uống trà không?"

     "Muốn." Tưởng Viễn Chu trả lời không chút ngại ngần.

     Hứa Tình Thâm đi vào nhà bếp pha trà. Tưởng Viễn Chu nhìn ngó xung quanh, tầm mắt từ trên vách tường quét tới ghế salon, rồi lại đảo về phía bàn trà và tủ TV ở bên cạnh.

     Trên tủ TV có đặt một cái khung ảnh, trong đó là hình chụp của Lâm Lâm. Anh mắt của người đàn ông quay trở lại trên vách tường. Ở đó ngoại trừ có treo một bức tranh trang trí ra thì tất cả đều trống trơn.

     Trong khóe mắt của anh có nhuốm một chút ý cười. Lâm Lâm đang ngồi trên ghế salon, đột nhiên ném món đồ chơi trong tay về phía Tưởng Viễn Chu.

     "Uhm uh, uhm ah ah ——"

     Tưởng Viễn Chu nhặt con búp bê kia lên, sau đó đi tới trước mặt Lâm Lâm.

     Bé gái giơ cánh tay về phía anh, trong miệng phụt phụt phát ra âm thanh. Tưởng Viễn Chu còn chưa kịp trêu chọc gì thì bé đã tự động toét miệng ra cười không ngừng rồi.

     Bảo mẫu cũng không nhịn được cười. Hứa Tình Thâm pha hai ly trà bước ra. Tưởng Viễn Chu chìa con búp bê tới. Lâm Lâm liền dang tay ôm nó vào trong lòng.

     "Ngồi đi."

     Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế salon. Lão Bạch nhận lấy ly trà từ trong tay Hứa Tình Thâm, "Cám ơn Hứa tiểu thư."

     Hứa Tình Thâm không ngừng liếc nhìn về phía cầu thang với dáng vẻ bất an. Sau một lúc lâu, cô mới thu hồi tầm mắt, "Thời gian không còn sớm nữa, trở về trước đi."

     Tưởng Viễn Chu cứ tưởng rằng cô đang đuổi anh, ngẩng đầu lên lại trông thấy người giúp việc kia đứng dậy, "Vâng, cám ơn Phó phu nhân."

     Hứa Tình Thâm ẵm Lâm Lâm lên đặt bé ngồi ở trên đùi của mình. Trong phòng khách liền không còn tiếng nói chuyện nào nữa. Lão Bạch hết liếc nhìn Tưởng Viễn Chu rồi lại đảo sang Hứa Tình Thâm.

     Trong tay người đàn ông đang cầm cái ly thuỷ tinh, ngón tay không ngừng gõ vào thành ly, "Trước đây tại sao em và Phó Kinh Sanh lại dọn đến nơi này?"

     "Chính là vì muốn tìm em gái của anh ấy."

     Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu lại đảo quanh lần nữa, "Hứa Tình Thâm, đây chính là nhà của em ư?"

     Cô cảm thấy rất kỳ quái, "Bằng không thì sao?"

     "Anh không nhìn ra được một chút cảm giác gia đình nào cả."

     "Đó là do thị lực của anh không tốt."

     Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu rơi về phía tủ TV, "Ngoại trừ đồ đạc của con gái em ra, anh chỉ thấy em đặt hai quyển sách ở đây, hoặc là do dọn dẹp quá sạch sẽ, hoặc là, em ở trong cái nhà này lâu đã tập thành thói quen bị gò bó. Hơn nữa, ngay cả một tấm ảnh cưới anh cũng không nhìn thấy."

     Hứa Tình Thâm không ngờ rằng sau khi Tưởng Viễn Chu bước vào nhà, liền không hề rảnh rỗi.

     "Chúng tôi không có chụp ảnh cưới."

     "Em không cảm thấy nói như vậy rất không bình thường ư?"

     "Tại sao?" Hứa Tình Thâm tỏ vẻ khó hiểu mà hỏi lại, "Tôi và Phó Kinh Sanh quen biết không lâu thì tôi liền mang thai, lúc ấy phản ứng nôn nghén quá mãnh liệt, đâu còn tâm tình gì mà đi chụp ảnh nữa chứ. Còn về phần phòng khách trống trơn, là bởi vì anh ấy có thói quen sạch sẽ, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để anh ấy có một môi trường thoải mái nhất mà thôi."

     Hứa Tình Thâm biết rõ anh để ý điều gì, vì vậy mới hiểu nên làm như thế nào để đâm chọc anh.

     Cũng không phải là cô muốn làm cho Tưởng Viễn Chu khó chịu, chẳng qua là cô sợ anh phát hiện được sơ hở, sau đó sẽ tiện đà liên tưởng đến Lâm Lâm và Phó Kinh Sanh mà thôi.

Lầu hai.

Phó Kinh Sanh không ngừng lau nước mắt cho em gái. Cô ngồi ở mép giường khóc nức nở, nghẹn ngào, một hồi lâu sau vẫn không thể nói nên lời.

"Mấy năm nay, rốt cuộc em đã ở đâu?"

Cô gái giơ tay phải lên che lại một nửa khuôn mặt của mình. Phó Kinh Sanh ôm cô vào trong lòng, "Đừng sợ, có anh đây rồi."

"Em bị người ta nhốt lại."

"Cái gì?"

Một tay cô gái nắm chặt lấy cánh tay của Phó Kinh Sanh, "Anh, anh nói thử xem đây có phải là quả báo hay không? Mọi sự trừng phạt đều rơi hết vào người em rồi."

Phó Kinh Sanh nghe vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh xoè bàn tay ra xoa xoa ở sau đầu cô, "Không phải, em mau nói cho anh biết đi, là ai đã bắt nhốt em?"

"Tên ấy bảo rằng em giống vợ chưa cưới của hắn. Mấy năm nay, em đều dựa vào giả ngây giả dại mới có thể sống được qua ngày. Em bị nhốt trong một căn gác mái tối tăm không nhìn thấy ánh mặt......"

Phó Kinh Sanh đã gần như không thể tiếp tục nghe được nữa. Anh ôm chặt em gái vào lòng, trong mắt toát ra sự căm thù, hận không thể lôi cái người đang sống sờ sờ kia ra xé xác thành trăm mảnh, "Ai, hắn là ai?"

"Anh," Cô gái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, "Em sẽ không nói cho anh biết đâu."

"Tại sao?" Sóng ngầm trong đáy mắt của Phó Kinh Sanh đang cuộn trào lên mãnh liệt, sắc mặt hung dữ đến dọa người.

"Sau khi biết được rồi anh sẽ làm gì? Giết người ư?"

Phó Kinh Sanh vỗ nhẹ bả vai của cô gái, "Camera gần trường học của em anh đều đã kiểm tra lại hết rồi, lúc ấy cũng không hề phát hiện ra được là em đã mất tích như thế nào. Em có biết suốt mấy năm nay, anh đã tìm em cực khổ biết bao nhiêu không?"

"Tên đó có nói rằng, hắn ta theo dõi em không phải ngày một ngày hai. Hắn ta chính là một tên biến thái," Cô gái vùi mặt vào lồng ngực của Phó Kinh Sanh, "Nhưng bây giờ em đã trở về rồi. Anh, em đã trở về, chuyện này cứ bỏ qua đi có được không?"

"Bỏ?" Phó Kinh Sanh khó tin mà cười lạnh, "Cho dù em không chịu nói cặn kẽ, nhưng anh vẫn có thể biết được suốt mấy năm qua em đã bị tra tấn như thế nào. Em muốn bỏ qua, trừ phi anh chết!"

Cô gái nghe vậy liền dứt khoát túm chặt lấy vải vóc nơi thắt lưng của anh. Vành mắt của Phó Kinh Sanh nóng lên. Thế nhưng, tốt xấu gì em gái của anh cũng đã sống sót trở về, đây gần như đã là kết quả tốt nhất rồi.

Chỉ là sự đau lòng kia có muốn nén cũng không nén xuống được, cứ luôn muốn tuỳ ý bùng phát ra khắp nơi. Bàn tay của anh đặt ở sau gáy của em gái, "Em không chịu nói cho anh biết cũng không sao cả. Ạn sẽ đi điều tra, tra xem thử là em đã chạy thoát ra từ đâu. Anh cũng không tin là mình lần theo từng bước một mà vẫn không lôi đầu tên kia ra được!"

"Anh!" Cô gái lo lắng ngẩng đầu nhìn anh, "Em không muốn anh làm như vậy......"

"Âm Âm, anh đã tìm em suốt hai năm trời rồi. Mấy năm nay, em luôn phải gánh chịu đau khổ, anh cũng không chấp nhận nổi. Tóm lại anh phải biết được kẻ nào đã hãm hại em."

Cô gái nhớ lại việc Lăng Thận đã từng đánh đập mình mấy lần, trong lòng cô vẫn còn rất sợ hãi, nhưng cô cũng biết rõ bản lĩnh của Phó Kinh Sanh. Anh chỉ cần biết được cô đã xuất hiện ở đâu, điều tra từng bước một, viện SJ và nhà họ Lăng đều sẽ không thể may mắn thoát khỏi. Đến lúc đó, chỉ e là sẽ còn liên luỵ đến nhiều người vô tội hơn nữa.

"Người đã bắt nhốt em lại, hắn ta tên là Lăng Thận."

"Lăng Thận?" Phó Kinh Sanh hơi cao giọng nói.

"Vâng, em có hỏi hắn đây là đâu, hắn ta trả lời là Đông Thành, hơn nữa còn ở trong biệt thự, lái chiếc xe cũng rất đắt tiền. Hắn ta đã từng đưa em đi ra ngoài một lần, chỉ là em không thể chạy thoát ra được."

Phó Kinh Sanh nhanh chóng đứng dậy. Anh đi tới trước cái bàn, bật máy tính lên. Sau một lát, Phó Kinh Sanh cầm laptop đặt xuống trước mặt cô gái, "Là người này hả?"

Trong màn hình hiện ra một tấm ảnh chụp của người đàn ông. Cô gái chỉ nhìn thoáng qua thôi đã lập tức gật đầu một cách chắc chắn, "Vâng."

Sắc mặt của Phó Kinh Sanh trở nên xanh mét, sau khi đặt máy tính lên tủ đầu giường liền nện một quyền thật mạnh vào đó.

"Anh, anh có quen biết hắn ta sao?"

Phó Kinh Sanh ngẩn người ra nửa ngày, sau đó mới lắc đầu, "Người này ở Đông Thành cũng coi như là có chút tiếng tăm, anh có xem qua tin tức về hắn."

Cô gái nghe vậy, tỏ ra khẩn trương sốt ruột nói, "Em là bỏ trốn mới thoát ra được, hắn ta có thể tìm tới tận nhà hay không? Hắn ta có thể ngay cả anh cũng không buông tha hay không? Anh, hắn ta đã từng cảnh cáo em rằng, nếu em dám chạy trốn, hắn ta sẽ lấy mạng của em."

"Âm Âm, Âm Âm ——" thấy cô kích động như thế, Phó Kinh Sanh vội vàng ôm chặt cô vào trong lòng, "Có anh đây rồi, đừng sợ. Cho dù hắn ta có tìm tới cửa thì chúng ta cũng không cần phải sợ đâu. Hắn ta không có bản lĩnh này."

"Anh, em muốn lẩn trốn. Chúng ta vẫn nên rời đi thôi, em không muốn bị bắt trở lại nữa đâu."

Hai tay Phó Kinh Sanh bưng lấy khuôn mặt của em gái. Trong mắt cô đều tràn ngập sự hoảng hốt. Nỗi sợ hãi này đã thấm sâu vào trong tận xương tuỷ. Gió vừa thổi cỏ vừa lay một cái liền doạ cô sợ đến mức chỉ hận không thể đào một cái lỗ ra để chui vào.

Phó Kinh Sanh đau lòng đến cực điểm. Trước kia em gái của anh không phải là người như thế. Anh vươn tay ra ôm chặt lấy cô, liên tục thấp giọng an ủi hết lần này đến lần khác.

Dưới lầu.

Hứa Tình Thâm cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên trên lầu, chẳng qua là ngại Tưởng Viễn Chu và lão Bạch còn đang ngồi ở đây nên cô mới không thể đi lên được mà thôi.

Tưởng Viễn Chu đặt ly trà xuống. Thật ra nơi này, ngay cả một giây anh cũng không thể tiếp tục ở nổi, lúc ấy thật sự là đã gặp quỷ rồi nên mới tự dưng đi đâm đầu chui vào đây.

Người đàn ông đứng dậy, lão Bạch cũng làm theo, "Đi thôi."

"Để tôi tiễn các anh."

"Không cần." Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Lâm Lâm đang ngồi ở trong lòng Hứa Tình Thâm. Anh bước tới, tựa như vừa phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ, anh cúi người xuống nhìn chằm chằm vào cô bé.

Trong lòng Hứa Tình Thâm lập tức trở nên khẩn trương không tả nổi. Hai tay cô ôm chặt lấy Lâm Lâm, nhìn về phía Tưởng Viễn Chu nói, "Nhìn cái gì?"

Tưởng Viễn Chu xem xét mặt mũi của Lâm Lâm, "Em nói thử xem, con bé trông giống ai?"

Trong lòng Hứa Tình Thâm chợt rơi bộp một cái, nhịp tim hoàn toàn rối loạn, cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh mà mở miệng nói, "Đương nhiên là giống ba mẹ rồi."

Ngay sau đó, tầm mắt của người đàn ông liền rơi về phía Hứa Tình Thâm, "Thế à?"

Sắc mặt của Hứa Tình Thâm liền tỏ ra không vui, "Tưởng Viễn Chu!"

Người đàn ông đứng thẳng người dậy, khóe miệng khẽ kéo ra, sau đó nhấc bước chân lên rời đi. Ra tới bên ngoài, lão Bạch không nhịn được mà mở miệng hòi, "Tưởng tiên sinh, ngài làm vậy không phải là tự tìm khó chịu cho mình sao?"

"Thế nào?"

"Ngài hỏi đứa bé kia giống ai, câu này, Hứa tiểu thư có thể thích nghe được sao?"

Bước chân của Tưởng Viễn Chu đạp lên nền đất cứng rắn. Hứa Tình Thâm cũng không ra tiễn, để mặc cho hai người bọn họ tự đi ra ngoài. "Tôi vốn cũng không muốn nói những lời tốt đẹp cho cô ấy nghe."

Anh đi được vài bước, sau đó nhìn về phía lão Bạch, "Anh cứ nhìn dáng vẻ khẩn trương ấy của Hứa Tình Thâm đi."

"Hứa tiểu thư không phải khẩn trương, mà là tức giận. Tôi thấy cô ấy ngay cả lòng muốn đánh ngài cũng nghĩ tới rồi."

"Không cần phải hẹp hòi như vậy chứ?"

"Tưởng tiên sinh, ngài cũng đã làm cha rồi mà. Nếu có người nói Duệ Duệ không giống ngài, ngài có thể vui vẻ được không?"

Tưởng Viễn Chu vẫn không chút để ý, "Con gái của Hứa Tình Thâm, vốn dĩ không hề giống Phó Kinh Sanh."

"Đó là bởi vì con bé và Hứa tiểu thư gần như đã được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu. Dù sao...... Mặt mũi của nó cũng không giống ngài đâu."

Tưởng Viễn Chu đột nhiên dừng lại bước chân, thần sắc trên khuôn mặt tuấn tú không nói rõ ra được. Anh nâng ngón trỏ lên chỉ chỉ về phía lão Bạch. Lão Bạch lập tức ngậm chặt miệng. Đúng thật là, anh ta làm gì không làm, sao lại đi dẫm vào bãi mìn của Tưởng Viễn Chu cơ chứ?

"Ý của tôi muốn nói là, trẻ con cỡ này, mặt mũi còn chưa phát triển hết đâu."

Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi nhà họ Phó. Tài xế bước tới mở cửa cho anh. Người đàn ông ngồi xuống. Lão Bạch mới vừa kéo cửa chỗ phụ lái ra, liền nghe thấy tiếng Tưởng Viễn Chu nói, "Lão Bạch, tài xế phải đi về nhà."

Lão Bạch vội vàng thừa nhận sai lầm ban nãy, "Tưởng tiên sinh, tôi sai rồi. Bên ngoài có thể cóng chết người đấy."

Tưởng Viễn Chu đảo tầm mắt sang chỗ khác. Lão Bạch nhân cơ hội này liền ngồi vào trong xe. Tài xế liếc nhìn sang anh ta. Lão Bạch nháy mắt ra hiệu, "Lái đi."

     Trung tâm Đông Thành.

     Một chiếc xe đang ngừng ở ven đường. Mục Kính Sâm bước ra từ trong trung tâm thương mại, bóng dáng cao lớn lướt qua ngọn đèn đường. Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Không thể nghi ngờ gì nữa, cô căn bản không phải đi toilet, mà là bỏ trốn.

     Viện trưởng Cao đã gọi mười mấy cuộc tới đây. Mục Kính Sâm quay trở lại vào trong chiếc xe việt dã rồi đóng sầm cửa lại.

  Anh suy tính cẩn thận kín đáo như vậy, nhưng cũng không ngờ đến việc cô sẽ chạy trốn.

     Như vậy xem ra, cô đối với anh ngay cả một chút tin tưởng cũng không có, nếu không, cô cũng sẽ không chạy lung tung trong tình trạng không có một xu dính túi.

     Nếu đã không tin, còn ngủ với anh làm gì?

     Hai tay Mục Kính Sâm nắm chặt lấy tay lái, trong mắt toát ra sự tức giận và lạnh lẽo. Điều anh không thể ngờ tới nhất chính là, sau khi anh bị người ta ngủ xong, người đó còn im hơi lặng tiếng mà phủi mông bỏ chạy nữa.

     Mười ngón tay của người đàn ông khẽ buông lỏng, sau đó nắm chặt, cứ lặp đi lặp lại động tác này mấy chục lần.

     Đêm qua quá mức chấn động lòng người, quá mức điên cuồng, vì thế nên bây giờ nghĩ lại, mỗi một chi tiết đều phá huỷ trói buộc, hiện ra một cách rõ ràng như vậy. Tiếng thở dốc của Mục Kính Sâm càng lúc càng trở nên dồn dập hơn, nhìn xuống dưới người. Tại sao mới nghĩ tới đây thôi mà đã lập tức có phản ứng rồi?

     Anh thở hắt ra. Sự tự chủ mà từ trước đến nay anh vẫn luôn lấy làm tự hào, vậy mà vẫn không chống lại nổi sức hấp dẫn của một cô gái. Anh thì lại không có một chút chuẩn bị......

     Ánh mắt của Mục Kính Sâm càng lúc càng trở nên tăm tối. Sau một lúc lâu, anh nắm chặt bàn tay lại hung hăng nện một cú vào tay lái. Tốt nhất là cô nên cầu nguyện rằng cả đời này cũng đừng bao giờ gặp lại anh nữa. Nếu không...... Anh thật sự sẽ huấn luyện lại cho cô đàng hoàng tử tế!

Sau khi Tưởng Viễn Chu rời đi, Hứa Tình Thâm liền ẵm Lâm Lâm đi lên lầu.

Phó Kinh Sanh đã dẫn cô gái vào một căn phòng khác dành cho khách. Hứa Tình Thâm băng qua hành lang, nghe thấy ở bên trong có tiếng nói chuyện truyền đến, lúc to lúc nhỏ, cũng không rõ ràng lắm.

"Anh, hai năm nay, anh vẫn còn đang làm công việc giống như trước đây hả?"

Hứa Tình Thâm đi tới trước cửa, dừng lại bước chân. Giọng nói của Phó Kinh Sanh át đi tiếng của cô gái, "Anh muốn mang lại cho em một cuộc sống tốt nhất......"

"Nhưng anh làm như vậy quá nguy hiểm. Anh có nghĩ tới sau này không? Nếu anh xảy ra chuyện, em phải làm sao bây giờ?"

"Anh sẽ không xảy ra chuyện."

"Anh!"

"Ba ——" Lâm Lâm ở trong lòng Hứa Tình Thâm đột ngột lên tiếng. Ở trong phòng, Phó Kinh Sanh làm động tác ra hiệu cho cô gái im lặng. Hứa Tình Thâm sợ bọn họ sẽ nghĩ rằng cô đang nghe lén, nên vội vàng giơ tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa.

"Vào đi."

Cô ẵm Lâm Lâm bước vào. Phó Kinh Sanh ổn định lại cảm xúc, vẫy tay với cô. Đợi sau khi Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt, anh vươn tay ra nhẹ ôm lấy thắt lưng của cô.

"Âm Âm, đây là chị dâu của em, còn có con gái của bọn anh."

Cô gái từ mép giường đứng dậy, "Chị dâu."

Phó Kinh Sanh xoay người lại, "Tình Thâm, dẫn Âm Âm đi tắm rửa trước đi, em ấy mệt mỏi rồi. Để anh đi ra ngoài mua cho em ấy mấy bộ quần áo."

"Để em đi cho."

"Không cần đâu, chỉ mua một bộ mặc hôm nay là được rồi. Ngày mai anh sẽ dẫn em ấy đi ra ngoài."

"Vâng."

Phó Kinh Sanh bước nhanh rời đi. Hứa Tình Thâm nhìn cô gái, "Em tắm rửa trước đi. Chị có cái áo ngủ chưa mặc bao giờ, nếu em không ngại, chị cho em mượn tạm trước."

"Vâng, cám ơn."

Hứa Tình Thâm thả Lâm Lâm xuống đất, để bé tự chơi một mình. Cô bước vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm cho cô gái.

Sau khi cô gái bước vào, Hứa Tình Thâm trở về phòng mình một chuyến, sau đó quay lại phòng dành cho khách. Hứa Tình Thâm gõ cửa phòng tắm. Bẻn trong loáng thoáng truyền đến âm thanh nói chuyện, chỉ là cách tiếng nước chảy nên cũng không được rõ ràng lắm. Cô nghĩ rằng mình đã được phép đi vào. Hứa Tình Thâm dứt khoát vặn then cửa ra.

Lúc này cô gái đang ngồi trong bồn tắm. Hứa Tình Thâm cầm chiếc áo ngủ trong tay. Liếc mắt nhìn qua một cái, cô gái liền gấp gáp che lại ngực của mình, nhưng vẫn không thể giấu đi được những dấu vết trên xương quai xanh và trước ngực.

Hứa Tình Thâm kinh hoảng. Đây rõ ràng là do người đàn ông không cầm lòng được mới cắn ra thành những dấu vết như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top