Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46

Mỗi lời bình luận và thả sao của các bạn đều làm động lực cho mình nên đừng ngại để lại chúng.

Mong các bạn vui vẻ khi đọc truyện của mình.
---

Sáng sớm thức dậy điều đầu tiên Hàn Tịnh Nhi cảm thấy chính là mệt mỏi...

Hai tay cô như bất lực mà không nhấc lên được, chân cô đã tê cứng không còn cảm giác rồi.

Cả người cô mỗi bộ phận như muốn tách ra để nghỉ ngơi, cô dụi mắt nhẹ rồi nhìn thấy bộ ngực cường tráng của người đàn ông.

Tối qua bị anh làm miên man không thể nhìn rõ đông tây nam bắc, hôm nay mới có cơ hội nhìn kĩ.

Dù sao thì với gương mặt đẹp thì những thứ khác coi là chấp nhận được, nhưng dưới ngòi bút của tác giả thì những nhân vật này quá hoàn mĩ.

Được rồi, trừ việc họ lên giường không nghe theo ý cô ra thì chấp nhận được.

Hàn Tịnh Nhi ngước lên nhìn khuôn mặt của Sở Chí Tu thì bắt gặp đôi mắt đen nhánh nhìn lại cô.

"Chào buổi sáng." Hậu quả của việc hôm qua là giọng nói của cô trở nên khàn đặc không còn rõ ràng.

Hàn Tịnh Nhi cũng cảm thấy cổ họng của cô khô khốc, muốn nói ra cũng vô cùng khó khăn.

"Đừng nói nữa, em chuẩn bị đi." Sở Chí Tu xoa nhẹ đầu cô rồi ngồi dậy, anh khỏa thân đi vào trong rửa mặt rồi ra ngoài phòng khách.

Hàn Tịnh Nhi chờ anh ra khỏi phòng liền vào nhà tắm quấn tạm khăn tắm vào người rồi vệ sinh cá nhân, khi cô bước ra thì quần áo đã được đặt sẵn ngay trên giường.

Bước ra khỏi phòng khách thì Sở Chí Tu đưa cô một cốc nước ấm.

"Uống đi."

"Cảm ơn anh."

"Nguỵ hôm nay có việc ra ngoài trước rồi, Lam cũng có vụ kiện cần giải quyết, em đi cùng với Phong và Thiên ra ngoài ăn đi. Anh có việc phải đi trước."

Sở Chí Tu hôn nhẹ vào trán cô rồi khoác áo vest ngoài rời đi luôn, trong phòng khách chỉ còn Bạch Kỳ Thiên đang xem tệp tài liệu mà hôm qua cô nhờ Sở Chí Tu điều tra, Hắc Diệp Phong chắc lại đang làm việc trên máy tính.

Thấy hai người đang tập trung Hàn Tịnh Nhi cũng không làm phiền họ liền đi vào bếp xem còn gì ăn không.

Cô mở tủ lạnh ra thì một đống thức ăn đập vào mắt cô đủ cả, tiếc là cô không biết nấu ăn, Hàn Tịnh Nhi là đại tiểu thư nên trong kí ức của cô, cô cũng chưa từng nấu ăn.

Hàn Tịnh Nhi nghĩ nếu có thời gian cô nên học một tí, ít nhất là biết làm những món cơ bản.

Cô rót thêm cho mình cốc nước ấm rồi ra ngoài phòng khách chờ hai người kia xong việc.

Hàn Tịnh Nhi thấy Bạch Kỳ Thiên đã đặt tài liệu xuống liền nói nhẹ sợ làm phiền đến Hắc Diệp Phong, "Anh cảm thấy có gì lạ giữa hai chị em này không?"

"À, tranh đấu trong hào môn không phải mới sảy ra, Đinh Nhã Cầm ngu ngốc không biết gì nên bị hãm hại cũng không có gì lạ." Bạch Kỳ Thiên tỏ vẻ chuyện này vô cùng bình thường.

Hàn Tịnh Nhi muốn cười không được muốn khóc không xong, Đinh Nhã Cầm là tiểu bạch thỏ mà người nhìn người mến người gặp người thương đâu rồi, huống hồ trong truyện Bạch Kỳ Thiên cũng từng giúp cô ta mà.

"Haha... vậy sao?" Hàn Tịnh Nhi chớp chớp mắt vài cái nhìn anh, "Đúng rồi, ngoài Quân Nguỵ ra mấy anh không ai biết nấu ăn sao?"

"Trong bọn anh, Nguỵ nấu ăn ngon nhất nên bọn anh bắt hắn ta nấu ăn thôi. Ngoài Phong bọn anh đều biết nấu ăn cả." Bạch Kỳ Thiên nhìn sang Hắc Diệp Phong như xem anh đã xong việc chưa.

Quả nhiên sau lời nói của Bạch Kỳ Thiên, Hắc Diệp Phong gấp máy tính lại để lên bàn, "Đi ăn."

Bạch Kỳ Thiên nhún vai tỏ vẻ đã biết rồi lên trước ôm eo Hàn Tịnh Nhi cùng cô ra ngoài.

"Em muốn ăn gì?"

"Đều được cả." Hàn Tịnh Nhi nhìn lại phía sau thấy Hắc Diệp Phong đi theo cũng quay người lại theo bước của Bạch Kỳ Thiên mà ra ngoài.

Đến khi lên xe Hàn Tịnh Nhi chợt nhận ra, "Phải rồi, bọn anh có gì không ăn được không?"

"Trừ những món quái dị ra thì những món bình thường bọn anh đều ăn được." Bạch Kỳ Thiên ngồi bên phải nghịch tóc cô.

"Đơn giản vậy sao?" Hàn Tịnh Nhi hơi bất ngờ nhưng sau khi nghĩ mình ở đâu thì lại thôi ngạc nhiên nữa.

Chắc cô nên học cách làm mặt lạnh trước những câu trả lời như truyện thường tình của những người đàn ông này. Dù sao thì họ cũng là những thành phần không thể giải thích được.

Lần này thì họ không đưa cô đến Nhà hàng Phương Nam nữa mà đưa cô thẳng đến một công ty lớn.

Hàn Tịnh Nhi chỉ có thể nhìn thấy nó qua cửa kính sau của xe ô tô, vì sau khi vào bãi đậu xe thì cô phải lên thẳng tầng trên qua thang máy chứ không đi qua sảnh.

Tầng cô đến là một nhà hàng thu nhỏ, ở đây cũng phục vụ những món ăn theo ba bữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top