Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Sau khi tạm biệt ba mẹ Hàn, Hàn Tịnh Nhi cũng đi siêu thị để mua đồ dự tiệc tối nay, là Đại tiểu thư Hàn gia cô không thể mặc lại đồ đã từng mặc đi dự tiệc được.

Thật ra cô cũng chả biết quy định này từ đâu ra, nó căn bản chả liên quan đến bất cứ thứ gì cả hay bất cứ ai cả.

Như mọi khi Hàn Tịnh Nhi đến khu mua sắm trung tâm thành phố mua đồ, Hàn Tịnh Nhi cũng là người hay đến đây, cô không thích người khác lải nhải bên tai mình nên cũng tự xem đồ cho phù hợp rồi mua.

Sở thích của hai người đều là những bộ váy xoè đơn giản dài đến đầu gối, màu sắc sáng sủa tưởi trẻ một chút là được.

Những kiểu dáng loại này có rất nhiều, ban đầu Hàn Tịnh Nhi còn phân vân không biết có nên mặc loại bó sát hay không thì nhìn những chiếc váy trước mặt cô liền quyết định.

Dễ thương như này ai lại không thích chứ?!

Thật ra thì cô không hiểu sao khẩu vị của Hàn Tịnh Nhi lại trẻ con đến vậy, còn cô tính từ lúc nhập viện mới có mười sáu tuổi thôi, tính cách lúc đó còn mơ mộng và suy nghĩ tốt đẹp lắm.

Với lại cơ thể cô lúc ấy không còn đủ chất dinh dưỡng để phát triển như thường nên cô chỉ cao mét rưỡi và nặng bốn ba cân, cảm giác rất nhỏ nhắn.

Còn Hàn Tịnh Nhi hiện tại cũng có cao hơn một chút một mét sáu lăm, nhưng cô đã hai ba tuổi rồi, nếu như thích những thứ dễ thương liệu có kì quái không?

Thật ra thì suy nghĩ của Hàn Tịnh Nhi chưa trưởng thành đến mức có thể nói là kì quái hay không, sống lại một đời khiến cho cô nhận thức rõ được việc coi trọng bản thân như thế nào.

Vì vậy sau khi loay hoay với một đống các loại váy, Hàn Tịnh Nhi chọn một chiếc váy công chúa màu xanh lam, một chiếc khác theo kiểu sườn xám Trung Hoa loại ngắn màu đen, cổ giọt nước để đề phòng.

Hai phong cách khác nhau càng làm cô nổi bật trong bữa tiệc.

Hàn Tịnh Nhi cũng là người thích hưởng thụ cảm giác mua sắm nên cô cho nhân viên gói lại rồi xách theo chứ không để họ chuyển đến nhà, cô xách hai túi nhỏ đi đến cửa hàng trang sức.

Trang sức là một phụ kiện không thể thiếu trong những bữa tiệc tạo mối quan hệ như thế này, nhưng vấn đề là nó có phù hợp với những trang phục cô mua hôm nay không thì chưa nói.

Cũng may ở đây có bàn thiết kế.

Bàn thiết kế được đặt những dụng cụ và đồ dùng để khách hàng có thể tự do chọn loại đá, kiểu dáng vòng, loại vòng mà mình thích để tự làm ra loại phù hợp với bản thân.

Trong suốt mười năm làm bệnh nhân, nghề tay trái của Hàn Tịnh Nhi đã lên đến thành thạo rồi, cô có thể thiết kế và tạo ra trang sức cho bản thân.

Hàn Tịnh Nhi nhìn những loại đã ngày hôm nay, cũng may là có đá sapphire, màu xanh của loại đá này vô cùng phù hợp với hai chiếc váy cô mua lúc nãy.

Hàn Tịnh Nhi bảo nhân viên lấy đá cho mình rồi đem về làm, cô cũng không muốn ngồi đây cho người khác xem.

Nhìn đống thành phẩm hôm nay Hàn Tịnh Nhi hài lòng bước vào một quán ăn nhanh, cuộc sống của Hàn Tịnh Nhi lúc cô tiếp nhận cũng thật đơn giản.

Cô không ngại ăn các món ven đường không hợp vệ sinh hay những món ăn đầy dầu mỡ, cô cũng không ngại mua những món đồ rẻ tiền hay những món đồ đắt tiền lên tới tiền tỉ.

Hàn Tịnh Nhi chỉ biết bản thân thích nó và cần nó, là cô quyết định sẽ lấy nó làm của mình.

Nhưng lại có một điều rất buồn cười, nếu như cô gặp một người có thân phận thấp hơn mình tranh giành món đồ đó cô sẽ kinh thường mà không cần nó, nhường lại cho người kia, nhưng nếu món đó cô đã sở hữu rồi, thì ngay lập tức cô sẽ vứt đi hoặc quyên góp, đại khái chính là không muốn nhìn thấy nó nữa.

Lúc đó thì dù cô có cần hay không thì cô cũng không muốn giữ lại nó.

Vừa gọi xong đồ ăn thì Hàn Tịnh Nhi chợt phát hiện ra một thứ thú vị, cô nhìn thấy một người mà cô không hề quen biết.

Chỉ là có gì đó thôi thúc cô nhìn về phía đó, chẳng phải đó là nữ chính sao?

———

Xin hãy đọc ở wattpad để ủng hộ tác giả cũng như bỏ phiếu, cảm ơn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top