Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Hẹn hò (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Học trưởng trước kia chơi Quân gia sao?" Diệp Thiên tò mò hỏi.

"Không chơi, từ trước tới nay tôi vẫn luôn chơi Nhị thiếu." Lê Xuyên rất nghiêm túc phủ nhận.

"À." Diệp Thiên cũng không nghi ngờ, lực chú ý rất nhanh đã chuyển lên đồ ăn.

Tề Hiền Tu rất đói bụng cho nên chỉ chuyên tâm vào ăn cơm, một câu cũng không nói.

Lê Xuyên và Tiếu Vũ Tường càng cảm thấy đối phương thật chương mắt, tất nhiên cũng không rên một tiếng.

Rất nhanh đã giải quyết xong bữa trưa, bốn người lại bắt đầu bàn bạc tiếp theo nên đi đâu chơi.

"Nếu không, chúng ta đi vòng đu quay đi?" Tiếu Vũ Tường vui rạo rực đề nghị.

Ở giữa trời cao, hai người một chỗ, có muốn chạy cũng không chạy được, quả thực chính là nơi tốt nhất để làm vài ba chuyện xấu hổ mà.

"Vậy tiếp theo đi vòng đu quay đi." Không đợi Diệp Thiên gật đầu, Lê Xuyên đã đồng ý với đề nghị của Tiếu Vũ Tường.

Suy nghĩ của Lê Xuyên và Tiếu Vũ Tường giống nhau, tất nhiên sẽ không phản đối.

Diệp Thiên cũng không phản đối, cậu vốn tới đây là để cùng học trưởng giải sầu, học trưởng nói đi đâu chơi thì tới đó chơi.

Tề Hiền Tu giống như đoán được Tiếu Vũ Tường muốn làm gì, nhưng ba người kia đều không phản đối, anh đành phải đi theo.

Lúc lên vòng đu quay, Diệp Thiên bị Lê Xuyên kéo lùi lại phía sau, không lên cùng một khoang với hai người Tề Hiền Tu.

"Sao vậy?" Sau khi vòng đu quay khởi động, Diệp Thiên khó hiểu hỏi: "Tại sao chúng ta không ngồi cùng bọn họ?"

"Tiếu Vũ Tường thích Tề Hiền Tu, Tề Hiền Tu cũng thích Tiếu Vũ Tường." Lê Xuyên giải thích nói.

Thật ra anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với bé con mà thôi, nhưng những lời này anh dám nói ra, khó được bé con không chán ghét anh, không thể đem bé con doạ chạy được.

"Tề học trưởng cũng thích Tiếu học trưởng?" Diệp Thiên có chút kinh ngạc, không phải Ultraman không để ý đến Miêu ca sao? Hơn nữa dọc đường đi lúc nào Tề học trưởng trông cũng rất biệt nữu, vì sao còn thích anh ta?

"Nhưng rõ ràng Tề học trưởng không để ý đến Tiếu học trưởng mà?"

"Đó là bởi vì Tề Hiền Tu không dám thừa nhận bản thân thích đàn ông, loại chuyện này, không phải ai cũng có thể tiếp nhận." Lê Xuyên thở dài một hơi, ánh mắt chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Học trưởng... đang đau lòng sao?

Diệp Thiên khẽ cắn môi, có chút lo lắng.

Là bởi vì cậu sao?

"Học trưởng, tại sao anh lại thích em?"

Lê Xuyên ngây ra một lát, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Thiên sẽ hỏi như vậy.

"Đâu ai nói trước được tình cảm của mình đúng không? Nếu như có thể, tôi cũng muốn thích một cô gái, sau đó kết hôn sinh con, sống hạnh phúc cả đời." Lê Xuyên rất nhanh đã hồi phục tinh thần, nở nụ cười chua xót.

Lê Xuyên yên lặng cho kỹ thuật diễn của mình một like!

Anh biết Diệp Thiên mềm lòng, không thể nhìn người đối xử tốt với mình bởi vì mình mà thương tâm, mặc dù anh cũng không muốn làm bé con áy náy, nhưng nếu hiện tại không làm như vậy, chỉ sợ bé con sẽ chủ động trốn tránh anh!

"Em...." Quả nhiên trên gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên tràn ngập áy náy, "Học trưởng, anh thật sự rất tốt, nhưng mà, hai người đàn ông ở bên nhau là không đúng."

Diệp Thiên nghiêm túc phát cho Lê Xuyên một tấm thẻ người tốt.

Lê Xuyên có chút nghẹn lời, nhưng dù sao cũng là luật sư có kinh nghiệm sa trường, rất nhanh đã nói tiếp.

"Hai người đàn ông ở bên nhau có cái gì không đúng? Chẳng lẽ thích một người là sai sao? Chỉ là người mình yêu trùng hợp cùng giới tính với mình mà thôi! Nếu Tiếu Vũ Tường cùng Tền Hiền Tu ở bên nhau, em cũng cảm thấy bọn họ sai sao?"

Diệp Thiên có chút ngốc, hình như.... không sai nha, nhưng, nhưng rõ ràng như vậy là không đúng, rất nhiều người phản đối chuyện này.

"Học trưởng, Tề học trưởng có vẻ cũng rất bài xích Tiếu học trưởng mà." Diệp Thiên nhỏ giọng nói, muốn cố gắng phản kháng một chút, tuy nhiên căn bản không có chút xíu lực uy hiếp nào.

"Bởi vì Tề Hiền Tu cũng cảm thấy như vậy là sai." Lê Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí có chút trầm trọng: "Cho nên, cho dù cậu ta cũng thích Tiếu Vũ Tường, nhưng vẫn không dám thừa nhận, thậm chí còn muốn né tránh Tiếu Vũ Tường."

Học trưởng.. đang đau lòng sao? Cũng phải, rõ ràng thích nhau, lại không thể ở bên nhau, đúng là rất thảm mà, hai người đàn ông thật sự không thể ở bên nhau sao?

Diệp Thiên lâm vào trầm tư, trong lúc nhất thời, cả khoang đu quay lâm vào im lặng.

"Diệp Thiên, nếu như em không chán ghét tôi thì xin em cho tôi một cơ hội, để tôi được theo đuổi em, để tôi có cơ hội ở bên người mình thích được không?" Lê Xuyên phá vỡ trầm mặc, nhìn Diệp Thiên, nghiêm túc mà trịnh trọng nói.

"..... Được."

"Cuối tuần vẫn sẽ đến nhà tôi?"

"..... Được."

"Không trốn tránh tôi?"

"..... Được."

Diệp Thiên không đành lòng cự tuyệt Lê Xuyên, học trưởng đối xử với cậu tốt như vậy, cậu một chút cũng không muốn làm học trưởng bởi vì cậu mà đau lòng.

Nhưng làm như vậy có phải hơi tra hay không? Cậu không có khả năng thích học trưởng mà.

Lý Viêm....

Diệp Thiên lại nhớ tới Quân gia, có chút rối rắm, làm như vậy hình như không được tốt lắm, đã thích Lý Viêm mà vẫn cho phép học trưởng theo đuổi cậu.

Hơn nữa, hai người đàn ông thật sự có thể ở bên nhau sao?

Nếu cậu có thể thích Lý Viêm, vậy có phải cậu cũng có thể thích học trưởng hay không?

Thật ra cậu vốn dĩ chính là đồng tính luyến ái đúng không? Học trưởng là bởi vì cậu cho nên mới quay sang thích đàn ông sao?

Diệp Thiên cảm thấy mình rất tra, lại có chút mê mang.

Thật ra bây giờ tâm trạng của Lê Xuyên rất không tệ, như vậy xem ra, bé con cũng không phải rất thích người kia nhỉ, cho nên anh vẫn có cơ hội rất lớn!!

Hơn nữa bé con còn dễ mềm lòng, chí định sẽ bị anh ăn sạch sẽ rồi! Không biết từ chối gì gì đó là đáng yêu nhất!

Tuy nhiên, sau khi ở bên nhau, chuyện đầu tiên anh muốn dạy cho bé  con chính là phải học được cách từ chối!!!

Còn bên phía Tề Hiền Tu, từ khi lên đu quay, không khí liền có chút vi diệu.

Tề Hiền Tu ngậm miệng không nói câu nào, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Tiếu Vũ Tường một cái.

Tiếu Vũ Tường có chút đau đầu, rõ ràng biết rõ cậu cũng thích anh, nhưng vì cái gì cậu lại cố tình không chịu thừa nhận?

Loại tình cảm không được thế tục tiếp thu này, vốn dĩ không phải muốn tiếp thu là có thể tiếp thu được.

Tề Hiền Tu tay xoắn góc áo, có chút vô thố.

Những lúc thế này nên nói cái gì? Hình như nói cái gì cũng không đúng thì phải.

"Tôi..."

"Em...."

Hai người cùng mở miệng, mặt Tề Hiền Tu hơi nóng lên, còn Tiếu Vũ Tường thì ho nhẹ một tiếng che giấu xấu hổ của bản thân.

Ngày thường anh rất biết nói chuyện, chuyện làm ăn của anh trai hơn phân nửa là do anh kéo về, tại sao trước mặt Tề Hiền Tu lại không biết nói gì thế này?

"Tiếu Vũ Tường, anh đừng thích tôi nữa!" Tề Hiền Tu trầm mặc một lát sau đó hạ quyết tâm nói.

Tiếu Vũ Tường nhíu mày, tiếp tục trầm mặc.

"Hai người đàn ông không có khả năng ở bên nhau, chúng ta đừng gây chuyện nữa được không? Vốn dĩ chúng ta chỉ mới quen biết nhau hai tuần, cho dù thích thì cũng không phải tình cảm sâu đậm gì, cho nên, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp!"

Tề Hiền Tu sửa sang lại suy nghĩ, hít sâu một hơi sau đó nghiêm túc nói.

"Tôi không dừng lại được nữa rồi." Tiếu Vũ Tường nổi giận, "Tôi nói thật cho em biết, ngay từ đầu tôi đã thích đàn ông rồi! Trong khoảng thời gian chúng ta quen biết nhau, tôi còn tưởng rằng tôi bị em bẻ thẳng lại! Tuy nhiên bây giờ cũng không tệ! Tề Hiền Tu, đúng là hai chúng ta mới chỉ quen biết nhau một thời gian ngắn, thậm chí còn không biết gì về cuộc sống ngoài đời thực của nhau, nhưng tôi thật sự rất thích em, hơn nữa, đời này, không, phải, em, thì, không, thể!!!"

"Có lẽ em sẽ cảm thấy kỳ quái, dựa vào cái gì tôi dám nói không phải em thì không thể? Tề Hiền Tu, mặc kệ em có tin hay không, tôi mẹ nó chính là thích em! Tôi không biết tại sao mình lại thích em, nhưng mỗi lần cùng em nói chuyện, nghe em kể chuyện cười, tôi đều có xúc động muốn sống cùng em cả đời!! Tề Hiền Tu, em có thể không thừa nhận chuyện em thích tôi, nhưng em không thể phủ nhận tình cảm của tôi!!"

Tề Hiền Tu giống như đã bị doạ sợ, rất lâu cũng không phản ứng lại.

Cậu từng thấy qua dáng vẻ trầm ổn của Tiếu Vũ Tường, cũng từng thấy qua dáng vẻ la lối khóc lóc lăn lộn của anh, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy dánh vẻ tức giận của anh.

"Anh.... ngay từ đầu đã thích đàn ông?" Tề Hiền Tu có chút không dám tin tưởng.

".... Phải." Sau khi đã bình tĩnh lại, Tiếu Vũ Tường nhìn dáng vẻ thất thần của Tề Hiền Tu, hơi đau lòng.

"Nhưng mà, hai người đàn ông sao có thể, sao có thể ở bên nhau được?" Tề Hiền Tu vẫn không thể tin được.

Tiếu Vũ Tường lại cười, giống như đã hiểu ra chuyện gì: "Em không dám thừa nhận bản thân thích tôi, là bởi vì không rõ đồng tính luyến ái là chuyện như thế nào sao?"

".... Có chút khó tiếp thu." Tề Hiền Tu thành thành thật thật thừa nhận.

"Ngốc." Tiếu Vũ Tường có chút bất đắc dĩ.

Tề Hiền Tu cúi đầu không nói.

"Chỉ cần thật lòng yêu thích nhau, giới tính thật sự rất quan trọng sao?" Tiếu Vũ Tường thử khai thông Tề Hiền Tu, "Những cặp đôi dị tính luyến kia, kết hôn cũng có thể ly hôn, có lẽ đồng tính luyến ái không có hôn nhân bảo đảm, nhưng nếu ép buộc bản thân cưới một người mà mình không thích, sớm hay muộn cũng sẽ ly hôn, chi bằng tìm một người mình thích sống với nhau cả đời, quản đối phương là đồng tính hay dị tính, chỉ cần chính mình cảm thấy tốt, cần phải để ý người khác nghĩ như thế nào sao?"

Tề Hiền Tu cảm thấy những lời này của Tiếu Vũ Tường hình như cũng có chút đạo lý.

"Tôi biết có lẽ em không có khả năng chấp nhận tôi nhanh như vậy, nhưng tôi chỉ muốn hỏi em một điều, Áo Áo, em có thích Miêu Dỗi Xuyên không?"

".... Thích."

"Vậy, Tề Hiền Tu, em có thích Tiếu Vũ Tường không?"

"Thích, Tề Hiền Tu thích Tiếu Vũ Tường." Tề Hiền Tu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Tiếu Vũ Tường.

Đi ngược lại lẽ thường cũng được, bị người kỳ thị cũng thế, Tề Hiền Tu vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ động tâm, còn nghĩ tùy tiện tìm một cô gái thích hợp sống tạm đến hết đời, nhưng nếu đã gặp được người mình thích, cho dù đường không dễ đi, cậu cũng muốn thử một lần.

Thử một lần ở bên người mình thích là cảm giác gì.

Tiếu Vũ Tường đột nhiên ôm chầm lấy đầu Tề Hiền Tu, môi áp lên môi cậu, nhẹ nhàng liếm mút.

Tề Hiền Tu cả kinh quên cả phản kháng, để cho Tiếu Vũ Tường tùy ý làm bậy.

Tiếu Vũ Tường thấy Tề Hiền Tu không đẩy mình ra, ý cười trong mắt càng đậm, động tác trên môi cũng càng thêm càn rỡ.

Bàn tay vốn đặt ở sau đầu Tề Hiền Tu chậm rãi buông ra, dần dần chuyển thành ôm. Đầu lưỡi đảo qua từng chiếu răng của cậu, trượt vào lên trong.

Tề Hiền Tu bị hôn đến choáng váng, cảm thấy có chút hít thở không thông nhưng lại luyến tiếc không muốn đẩy Tiếu Vũ Tường ra.

Mãi cho đến khi Tiếu Vũ Tường chấm dứt nụ hôn, cậu vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

"Mắt kính hơi vướng, lần sau ra ngoài đừng đeo." Tiếu Vũ Tường sửa sang lại đầu tóc cho Tề Hiền Tu, phát biểu một câu tổng kết.

Tề Hiền Tu đỏ mặt không nói câu nào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại.

Tiếu Vũ Tường ngồi bên cạnh Tề Hiền Tu, dùng sức nhìn chằm chằm vào cậu, giống như muốn đem gương mặt này khắc vào trong lòng.

Đúng là càng nhìn càng thấy thích mà!!

"Áo Áo, không vội, chúng ta cứ chậm rãi, dù sao chúng ta vẫn còn thời gian cả đời." Lúc đu quay chạm xuống đất, Tiếu Vũ Tường ghé vào tai Tề Hiền Tu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top