Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Giống như đã hiểu lầm chuyện gì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại là một ngày cuối tuần.

Diệp Thiên rời giường sớm hơn mọi ngày, nhưng cả người nhìn trông rất ỉu xìu.

Đợi cậu rửa mặt xong liền nhận được điện thoại của Lê Xuyên.

Diệp Thiên vội vàng đi ra khỏi phòng tìm Lê Xuyên.

"Vẫn chưa ăn sáng đúng không?" Lê Xuyên vừa lái xe vừa hỏi.

"Ừm...." Diệp Thiên trả lời có chút thất thần, cậu còn đang mải suy nghĩ chuyện Lý Viêm có tình duyên.

Cậu không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là thân hữu có tình duyên mà thôi, tại sao cậu lại đau lòng như vậy chứ? Tại sao cậu lại nghĩ rằng Quân gia có tình duyên thì sẽ không mang cậu đi chơi nữa?

Cả đêm hôm qua cậu chỉ nghĩ đến chuyện này, lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ thấy đau lòng muốn chết.

Diệp Thiên nhớ tới giấc mơ trước khi cậu đến buổi toạ đàm chụp ảnh Lê Xuyên.

Trong mơ là Đại Đường của Kiếm Tam, không có Loạn An sử của Đại Đường thịnh thế.

Cậu mơ thấy mình và Lý Viêm cùng nhau đi khắp giang sơn Đại Đường, giống như Lý Viêm dẫn cậu đi dạo khắp các bản đồ trong trò chơi vậy. Mỗi khi đến một nơi nào đó, cậu đều sẽ vẽ lại một bức tranh của Lý Viêm, hoặc là đề thương phóng ngựa, hoặc là thả câu bên bờ sông, hoặc là hoa gian chước tửu, hoặc là chơi đùa trong tuyết... Một bức lại một bức, giống như vẽ lại cả cuộc đời của Lý Viêm vậy, cả đời trong giấc mộng kia, ở bên cạnh cậu chỉ có một mình Lý Viêm, ở bên cạnh Lý Viêm cũng chỉ có một mình Diệp Khuynh.

Nếu Lý Viêm là con gái thì tốt rồi!!

Ý nghĩ hoang đường đêm đó lại xuất hiện rồi.

Diệp Thiên bất đắc dĩ cười cười, cho dù Lý Viêm thật sự là con gái thì lại thế nào? Cậu có thể làm cái gì? Chẳng lẽ bắt hắn ở bên cậu cả đời?

Bên cậu.... cả đời?

Diệp Thiên có chút hoảng hốt, cậu đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Tại sao lại muốn Lý Viêm ở bên cậu cả đời? Chỉ là một trò chơi mà thôi, thật ra Lý Viêm cũng không phải rất tốt.

Để xem nào, lần đầu tiên gặp mặt đã phóng pháo hoa tặng cậu, sau đó mang cậu đi dạo bản đồ, dạy cậu đánh đại chiến, mang cậu làm hằng ngày, cùng cậu chụp hình....

Diệp Thiên vốn định khuyên nhủ bản thân Lý Viêm không có gì tốt, kết quả càng nghĩ càng cảm thấy Lý Viêm đối xử với mình rất tốt.

Tốt thì có lợi ích gì? Người ta có tình duyên rồi, sau này nhất định sẽ đối tốt với tình duyên gấp trăm gấp ngàn lần so với cậu.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Lý Viêm và Tú tỷ đấu võ mồm trên kênh chat gần tối hôm qua, từ trước tới nay Lý Viêm chưa từng ầm ĩ với cậu giống như vậy.

Diệp Thiên đột nhiên nhớ tới một câu nói, chẳng có ai sinh ra đã lạnh lùng, chỉ có thích hay không thích mà thôi.

Có khi Lý Viêm còn cảm thấy việc cậu tìm hắn chơi đùa đã làm trì hoãn thời gian hắn ở bên cạnh tình duyên ấy chứ.

Diệp Thiên có chút bực mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bắt đầu ngẩn người.

Dọc đường đi Lê Xuyên cũng không mở miệng nói chuyện, không phải anh không muốn nói, mà là không biết nên nói cái gì.

Anh vừa mới nhận ra mình thích Diệp Thiên, lại không biết phải làm thế nào mới có thể làm cho Diệp Thiên chấp nhận tình cảm của một người đàn ông như mình.

Nếu Diệp Thiên biết anh thích đàn ông, cảm thấy anh ghê tởm thì phải làm sao bây giờ?

Không phải Lê Xuyên chưa từng yêu ai, chỉ là anh thật sự chưa từng yêu đàn ông mà thôi.

Hai người hai tâm sự, suốt cả đường đi đều im lặng không nói với đối phương câu nào.

Hơn nửa tiếng sau, hai người đến trước cửa tiểu khu nhà Lê Xuyên.

Sau khi Lê Xuyên đánh xe vào bãi đỗ xe, vừa xuống xe đã bảo Diệp Thiên chờ anh một lát.

Diệp Thiên không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ tiếp tục ngẩn người.

Lúc Lê Xuyên quay lại, trên tay xách theo bánh bao cùng sữa đậu nành.

"Trước cửa tiểu khu có cửa hàng bán đồ ăn sáng, em ăn lót bụng trước đi, bữa trưa tôi làm đồ ăn ngon cho em." Ngữ khí của Lê Xuyên có chút cưng chiều.

Diệp Thiên đang có tâm sự cho nên không nghe ra, tuy nhiên, với phản xạ hình cung kia của cậu, cho dù nghiêm túc lắng nghe, phỏng chừng cũng không nghe ra cái gì.

Cậu chàng nói cảm ơn sau đó đi theo Lê Xuyên đến nhà anh.

Vừa mở cửa ra, một con mèo đã nhảy chồm lên người Lê Xuyên, Lê Xuyên theo bản năng muốn ôm nó vào lòng, lại nghĩ tới hai tay còn đang cầm đồ ăn, đành phải mặc kệ mèo ta đánh đu trên nguời mình.

"Con mèo này tên là gì vậy?" Diệp Thiên nhìn thấy mèo lập tức ném chuyện phiền lòng kia sang một bên.

"Tên là Chén lớn."*

"Chén lớn?" Diệp Thiên vừa nghe thấy cái tên này liền vui vẻ: "Mèo nhà anh là một nhóc con tham ăn đúng không?"

"Đúng vậy, ăn rất nhiều." Lê Xuyên khẽ cười.

Đương như Chén lớn nghe ra chủ nhân đang cười nhạo nó, lập tức nhảy ra thật xa, ngạo kiều cho Lê Xuyên một cái mông béo núc ních toàn lông nhung, bốn cái chân múp míp nhảy lên sô pha, chỉ là thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lén Diệp Thiên, dường như rất tò mò về vị khách mà chủ nhân mang về này.

Lực chú ý của Diệp Thiên hoàn toàn bị Chén lớn hấp dẫn, cậu chạy tới sô pha muốn sờ sờ Chén lớn.

Chén lớn không sợ người lạ chút nào, được Diệp Thiên sờ thoải mái liền phe phẩy đuôi cọ cọ đầu vào tay cậu.

Diệp Thiên vui vẻ đến mức hai con mắt đều cong lên, ôm Chén lớn không chịu buông tay.

Diệp Thiên rất muốn nuôi mèo, đáng tiếc điều kiện không cho phép, chờ cậu tốt nghiệp, cậu cũng muốn nuôi một con mèo giống học trưởng!!

Lê Xuyên nhìn Chén lớn và Diệp Thiên vui vẻ chơi với nhau, tâm sự trong lòng cũng không còn khó chịu như lúc trước nữa.

"Diệp Thiên, lát nữa lại chơi cùng Chén lớn, ăn sáng trước đi."

"Ừm." Diệp Thiên đáp một tiếng, tâm tư vẫn đặt trên người Chén lớn, mèo nhỏ đáng yêu quá đi mất!

Diệp Thiên khi thì cào cào bụng nhỏ của Chén lớn, khi thì sờ sờ đầu nhỏ của Chén lớn, khi thì để cho Chén lớn duỗi tay, có khi lại để Chén lớn đứng thẳng hai chân bước đi, chơi vô cùng vui vẻ.

Lê Xuyên có chút ghen tị, đến khi nào anh mới có thể hấp dẫn lực chú ý của Diệp Thiên lên người mình đây?

Thấy Diệp Thiên chơi rất lâu mà vẫn không chịu buông tay, bất đắc dĩ đành phải đi tới kéo cậu vào nhà tắm rửa tay giúp cậu.

Diệp Thiên lưu luyến không thôi, bước được một bước lại ngoái đầu nhìn về phía Chén lớn một lần, chỉ thấy Chén lớn không ngừng nằm trên sô pha làm ra các loại động tác kỳ quái, ý đồ dụ dỗ Diệp Thiên quay lại tiếp tục chơi cùng nó.

Mặc dù Lê Xuyên rất thích mèo, nhưng anh là một tên cuồng công tác, phần lớn thời gian đều ngồi lỳ trong thư phòng không bước ra ngoài, Chén lớn không dám đến thư phòng quấy rầy anh, chỉ có thể chơi một mình, khó khăn lắm mới có người chịu chơi cùng nó, Chén lớn không muốn thả Diệp Thiên đi chút nào.

Từ lúc vào nhà đến giờ Diệp Thiên bị Chén lớn chọc cho vô cùng vui vẻ, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, mặc dù gương mặt có chút cứng ngắc nhưng cậu vẫn không nhịn được nở nụ cười.

Lê Xuyên kéo Diệp Thiên đến trước bồn rửa mặt, lại phát hiện cậu chàng vẫn không nhúc nhích, lực chú ý vẫn đặt trên người Chén lớn kia kìa.

Anh đành phải kéo tay Diệp Thiên đặt xuống dưới vòi nước giúp cậu rửa sạch.

Aizzz, một người một mèo chơi vui vẻ như vậy, làm gì có tâm tư để ý đến chủ nhân không thú vị như anh chứ.

Lê Xuyên giúp Diệp Thiên rửa tay xong, lúc này cậu chàng mới thu lực chú ý từ trên người Chén lớn về, phát hiện vừa rồi Lê Xuyên giúp mình rửa tay giống như cô giáo rửa tay cho mấy bé con vẫn còn đi nhà trẻ vậy, gương mặt trắng nõn của Diệp Thiên lập tức đỏ bừng.

Thật mất mặt! Tại sao cậu lại chỉ lo nhìn Chén lớn như vậy chứ? Đến rửa tay cũng phải để học trưởng giúp cậu rửa.

Diệp Thiên đỏ mặt, ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng, cậu thầm nghĩ, nếu cậu còn tiếp tục đặt tâm tư lên người Chén lớn, có phải Lê Xuyên sẽ cầm thìa đút cơm cho cậu luôn không?

Lỗ tai Diệp Thiên cũng đỏ bừng luôn rồi.

Chiếp chiếp chiếp, cậu cảm thấy bản thân lại phạm xuẩn mất rồi QAQ.

"Em chơi cùng Chén lớn trước đi, tôi ra ngoài mua đồ ăn về nấu bữa trưa."

"Anh còn biết nấu cơm sao?" Diệp Thiên có chút kinh ngạc, cậu vẫn luôn cho rằng, nhân sĩ thành công giống như Lê Xuyên đều là mười ngón tay không dính mưa xuân.

"Ừm, sống một mình, cũng không thể mỗi ngày đều ăn cơm hộp đúng không?"

Diệp Thiên ngẫm lại cũng thấy đúng, ăn đồ bên ngoài lâu rồi, vẫn cảm thấy đồ ăn nhà làm ngon hơn, tuy nhiên, cậu càng ngày càng cảm thấy học trưởng thật lợi hại nha, đúng là một người toàn năng mà!!

Thời điểm Lê Xuyên chuẩn bị ra khỏi cửa, lại đột nhiên quay lại thư phòng, cài mật khẩu cho máy tính sau đó mới đi.

Anh biết Diệp Thiên sẽ không động vào máy tính của mình, nhưng vẫn phải đề phòng tình huống bất ngờ phát sinh, anh không muốn cho Diệp Thiên biết mình chính là Lý Viêm.

Lúc mới bắt đầu anh chỉ ôm tâm tư trêu chọc Diệp Thiên một chút thôi, còn bây giờ anh không muốn bởi vì chuyện tình duyên mà làm cho Diệp Thiên hiểu lầm bản thân chân ngoài chân trong.

Về phần Tú tỷ, thật ra Lê Xuyên chỉ muốn tìm buff cố định cho trận đấu mùa giải sắp tới mà thôi, thao tác của Tú tỷ khá tốt, lại quen biết đã lâu, lúc tùy tình lên từ ngữ thô tục gì cũng mắng ra hết, dù sao cũng cùng chơi với nhau lâu rồi, tính tình đối phương ra sao đều biết hết, không cần thiết giấu diếm nhau cái gì.

Còn về hình tượng lạnh lùng trong mắt Diệp Thiên, lúc đầu là do không thân, sau đó dẫn cậu đi chơi là vì anh nghĩ trong trò chơi dỗ dành cậu thật tốt, ngoài hiện thực thì chậm rãi trêu đùa, hơn nữa lại lo lắng bị nhìn ra sơ hở cho nên rất ít nói chuyện.

Nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, Lê Xuyên cảm thấy mình vẫn phải nên tục giả vờ lạnh lùng thì hơn, nếu không chẳng may bị nhận ra, anh không biết nên nói với Diệp Thiên chuyện của Tú tỷ như thế nào.

Cũng không thể vừa cùng người ta buộc định tình duyên đã tử tình duyên đúng không? Dù sao cũng là bản thân chủ động đề nghị buộc định tình duyên.

Vẫn nên chờ đến khi theo đuổi được Diệp Thiên rồi thú nhận sau vậy.

Sau khi Lê Xuyên đi, Diệp Thiên cùng Chén lớn ở trên sô pha lăn thành một đoàn.

Chơi một lát, không hiểu sao Diệp Thiên lại nghĩ tới Lý Viêm, có lẽ bây giờ Lý Viêm đang chơi đùa cùng Tú tỷ nhỉ? Cho dù không online thì cũng đang nói chuyện với Tú tỷ đúng không? Người ta là tình duyên đó, Lý Viêm chắc sẽ đối xử rất dịu dàng với Tú tỷ rồi.

Đột nhiên có chút khổ sở.

Diệp Thiên không còn tâm trạng chơi cùng Chén lớn nữa, cậu ngẩn người ngồi trên sô pha không nhúc nhích.

Chén lớn khó hiểu dùng đầu nhỏ cọ cọ vào người cậu, cậu cũng không phản ứng.

Chén lớn cũng không còn tâm trạng chơi đùa nữa, nó nhảy vào trong lòng Diệp Thiên cuộn thành một đoàn.

Sau khi Lê Xuyên trở về, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ, lớn thì cuộn ở sô pha, còn nhỏ thì nằm trong lòng lớn, cả hai đều ỉu xìu.

Lê Xuyên mang đồ ăn vào phòng bếp, gọi Diệp Thiên vào bếp phụ một tay.

Diệp Thiên ngoan ngoãn đứng dậy đi vào bếp phụ Lê Xuyên nấu cơm, mặc dù cậu không biết nấu cơm, nhưng vẫn biết nhặt rau rửa rau.

"Sao vậy? Chơi với Chén lớn chán rồi sao?"

"Không có." Diệp Thiên rũ hàng mi dài như hai chiếc quạt giấy nhỏ của mình xuống, muốn che giấu cảm xúc của mình một chút, cậu không muốn bởi vì tâm trạng mình không tốt mà khiến cho người khác không vui.

Chén lớn ủy khuất ghé vào sô pha, dùng cái đuôi che hai mắt mình lại, giống như một đứa trẻ quật cường không muốn để cho cha mẹ nhìn thấy mình đang khóc.

"Ồ, nói học trưởng nghe một chút, có phải cãi nhau với bạn gái không?" Lê Xuyên cẩn thận thăm dò.

"Không phải, không có bạn gái."

"Chẳng lẽ.... người em thích không thích em?"

Diệp Thiên ngẩn ra một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh Lý Viêm cùng Tú tỷ châm chọc lẫn nhau, tim lại đau hơn một chút.

Lê Xuyên không nghĩ tới Diệp Thiên lại thích người khác, cũng may người nọ không thích Diệp Thiên, điều này chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội!!

"Được rồi, đừng thương tâm, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải treo cổ trên một cành hoa?"

Lê Xuyên ám chỉ nói, anh hy vọng một ngày nào đó Diệp Thiên sẽ yêu thích cọng cỏ thơm là mình, từ bỏ đoá hoa không có mắt kia đi.

Diệp Thiên không muốn làm Lê Xuyên mất hứng, người ta mang cậu về nhà chơi với mèo chứ không phải mang cậu về tìm không thoải mái.

Cậu đem hình ảnh của Lý Viêm đuổi ra khỏi đầu, nở một nụ cười với Lê Xuyên.

Chỉ là nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc.

Nhưng tâm trạng của Lê Xuyên lại rất không tồi, vừa huýt sáo vừa chuẩn bị cơm trưa, thầm nghĩ phải làm thế nào mới bắt được Diệp Thiên đến tay.

Sau này khi anh đã thật sự bắt được Diệp Thiên vào tay, thú nhận mọi chuyện với cậu, lúc ấy anh hận không thể tự tát cho mình hai cái, nếu anh thú nhận mọi chuyện sớm hơn một chút, hai người bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi, aizzz, còn phải hao tốn tâm tư dỗ dành bảo bối nhỏ đang giận dỗi nữa chứ.

Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này, con đường truy thê của Lê Xuyên còn rất dài rất dài.

*Tên tiếng Trung của Chén lớn là Đại Oản, mình thấy để Chén lớn dễ thương hơn cho nên không để là Đại Oản nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top