Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Lê Xuyên tâm cơ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thiên tán thưởng nhìn bốn món mặn một món canh tinh xảo trên bàn ăn.

Học trưởng thật là lợi hại!

Tất cả đều là những món cậu thích ăn!

Lê Xuyên chỉ làm mấy món cơm canh đơn giản, dù sao cũng chỉ có hai người, làm nhiều quá ăn không hết.

"Ăn thử đi." Lê Xuyên cười híp mắt nói.

"....Ưm.... Ăn ngon!" Diệp Thiên hai mắt cong cong, Lê Xuyên nhìn mà ngứa ngáy, tiểu học đệ thật là đáng yêu!!

"Mặc dù đồ ăn trong trường không khó ăn, nhưng ăn nhiều cũng sẽ có chút chán ngấy nhỉ?" Lê Xuyên nói: "Vẫn là cơm nhà ngon nhất đúng không, tiểu học đệ?"

"Ừ ừ." Diệp Thiên gật đầu như giã tỏi, bây giờ cậu mới cảm thấy có chút ghét bỏ thức ăn trong trường.

"Học trưởng, anh cũng ăn đi." Diệp Thiên thấy Lê Xuyên chỉ lo gắp thức ăn cho mình, ngượng ngùng nói.

"Ừ." Lê Xuyên lên tiếng, có một số việc không thể thể hiện quá rõ ràng, chẳng may đem tiểu học đệ doạ chạy thì làm sao bây giờ?

Sau khi cơm no rượu say, Diệp Thiên thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng.

"Học trưởng nấu cơm siêu siêu ngon luôn." Diệp Thiên ăn uống no say, thỏa mãn đến hai mắt cong hết cả lên, giống hai mảnh trăng non nho nhỏ, đáng yêu không nói lên lời.

"Học trưởng, để em dọn dẹp là được." Cậu chàng chạy theo Lê Xuyên vào phòng bếp, muốn giúp anh thu dọn bát đũa.

Lê Xuyên lại cười đem Diệp Thiên đẩy ra ngoài.

"Em ra chơi cùng Chén lớn đi, em là khách, đâu ra đạo lý để khách rửa chén?"

Sao có thể để bà xã rửa chén được?

"Meo...." Chén lớn cũng đúng lúc kêu lên một tiếng, mềm mềm nhu nhu tỏ vẻ mình rất chờ mong.

Tên ngốc thích lông xù nào đó lập tức bị Chén lớn hấp dẫn, cầm món đồ chơi nhỏ của Chén lớn cùng Chén lớn chơi đùa.

Lê Xuyên quay lại phòng bếp tiếp tục rửa chén, một người một mèo ở bên ngoài chơi rất vui vẻ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, ấm áp làm người ta có chút hoảng hốt.

Hình ảnh đẹp như vậy làm ta một đến câu nói, năm tháng tĩnh lặng.

Nếu có thể trôi qua như vậy cả đời cũng không tồi.

Diệp Thiên ôm Chén lớn chơi mệt rồi, cứ thế nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.

Chén lớn nhảy xuống sô pha, chạy vào phòng bếp cọ cọ ống quần Lê Xuyên.

"Hả?" Lê Xuyên đi theo Chén lớn ra khỏi phòng bếp, chỉ thấy trên sô pha ngoài phòng khách, Diệp Thiên cuộn thành một đoàn ngủ say.

Hai hàng mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của thiếu niên, giống như cánh bướm, mái tóc mềm mại bị cọ lộn xộn, còn có một dúm vểnh lên. Diệp Thiên bẹp bẹp miệng, giống như mơ thấy đồ ăn ngon.

Lê Xuyên chăm chú nhìn vào dáng vẻ say ngủ của cậu, bảo bối nhỏ ngoan ngoãn cuộn người lại giống như đang chờ vương tử đến trao cho cậu nụ hôn đánh thức vậy.

Anh nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, bộ dáng xấu hổ đỏ mặt của Diệp Thiên cũng đáng yêu như vậy.

Người trước mặt này, dù cử động hay yên tĩnh cũng đều đáng yêu đến mức khiến người ta nhịn không được muốn ôm cậu vào lòng.

Nếu mỗi buổi sáng khi thức dậy đều được nhìn thấy cậu thì tốt biết mấy.

Lê Xuyên nhẹ nhàng ôm bảo bối nhỏ nằm trên sô pha về phòng ngủ của mình.

Không phải trong nhà không có phòng cho khách, thế nhưng Lê Xuyên muốn đem bảo bối nhỏ khóa lại trong chăn của mình.

Diệp Thiên rất ít khi ngủ say đến vậy.

Lúc cậu tỉnh dậy, đã là bốn giờ chiều.

Diệp Thiên mờ mịt nhìn xung quanh, căn phòng bày biện đơn giản nhưng rất hào phóng.

Đây không phải là ký túc xá, cũng không phải nhà cậu.

Diệp Thiên ngồi trên giường, ký ức quay lại từng chút từng chút một.

Cậu ở trong nhà học trưởng chơi với Chén lớn, sau đó, hình như nằm trên sô pha ngủ mất, vậy nơi này... hẳn là nhà của học trưởng nhỉ?

Diệp Thiên xốc chăn lên, ra khỏi phòng.

Phòng khách trống rỗng không có ai.

"Meo...."

Đầu óc mơ mơ màng màng của Diệp Thiên bị một tiếng mèo kêu gọi trở về.

"Chén lớn, học trưởng đâu." Diệp Thiên hỏi, cũng không biết nhóc mèo này có thể nghe hiểu lời cậu nói hay không nữa.

Chén lớn ngạo kiều cho Diệp Thiên một cái mông đầy lông nhung, vui vẻ chạy đến trước cửa một căn phòng.

"Ở bên trong sao?" Diệp Thiên đi theo Chén lớn đến trước cửa phòng.

Quả nhiên động vật lông xù là thông minh nhất!!!

Diệp Thiên gõ gõ cửa phòng: "Học trưởng, anh ở bên trong sao?"

"Ừm, vào đi."

Diệp Thiên đẩy cửa ra, Lê Xuyên đang ngồi trước máy tính.

"Tỉnh rồi?" Lê Xuyên cười như không cười hỏi.

"Vâng..." Diệp Thiên có chút ảo não, hình như cậu ngủ rất lâu rất lâu đó.

"Lại đây giúp tôi mới chút." Lê Xuyên gọi cậu.

"A? Cái gì?" Diệp Thiên đi tới nhìn về phía giao diện máy tính của Lê Xuyên.

Bên trên là vài giới thiệu về Wechat công chúng.

"Sao vậy ạ?" Diệp Thiên hỏi.

"Em làm phóng viên tự do ở trường học, hẳn là biết lập Wechat công chúng nhỉ?"

"Biết, học trưởng muốn lập Wechat cho văn phòng luật sư của anh sao?" Nhắc đến thứ mình quen thuộc, Diệp Thiên lập tức phản ứng lại.

"Ừ, chỉ là một ít tài liệu tương quan linh tinh, mấy người trong văn phòng luật sư đều không biết viết, cũng không quá muốn viết, dù sao trong tay đều có vụ án phải làm, nếu không phải rất thiếu tiền, ai nguyện ý tăng ca chứ."

Nói thật thì lời nói dối này của Lê Xuyên đầy sứt sẹo, chỉ cần có tiền tăng ca, làm gì có ai không có nguyện ý làm?

"Tiểu Thiên, nếu không em giúp tôi làm cái này đi? Mỗi tháng tôi sẽ trả tiền lương cho em?"

"Hả?" Diệp Thiên có chút ngốc, "Nhưng mà em còn phải đi học, không thể mỗi vụ án đều có mặt tại hiện trường được."

"Chuyện này không khó, tôi tìm người ghi âm lại hiện trường, trở về cho em nghe một chút không phải được rồi sao?"

"Nhưng mà....." Diệp Thiên vẫn cảm thấy có chút không ổn, loại chuyện tốt như cái bánh thịt từ trên trời rơi xuống này sao có thể rơi trúng đầu cậu được?

"Tiểu Thiên, không phải em cũng là sinh viên khoa luật sao? Tiếp xúc trực tiếp với các vụ án có trợ giúp rất lớn đối với tương lai của em, cơ hội học tập tốt như vậy em thật sự không cần sao?"

Diệp Thiên đúng là sinh viên khoa Luật, cũng bởi vì cậu là sinh viên khoa luật, cho nên buổi toạ đàm ngày đó mới bị viện trưởng hung hăng trừng mắt một cái.

Sinh viên khoa Luật tới phá hỏng buổi toạ đàm riêng dành cho khoa Luật?

Viện trưởng: Ha hả.

"Học trưởng, tại sao anh lại tìm em?" Cậu không hiểu vì sao Lê Xuyên không bỏ tiền thuê người chuyên nghiệp hơn mà lại thuê cậu.

Thật ra Diệp Thiên rất muốn làm công việc này, nhưng không hỏi cho rõ ràng trong lòng sẽ rất rối rắm, rối rắm đến mức cậu không chú ý rằng cậu chưa hề nói cho Lê Xuyên biết mình học chuyên ngành gì, tại sao Lê Xuyên lại biết cậu học Luật.

"Hai chúng ta học cùng một trường, tất nhiên nước phù sa không chảy ruộng ngoài rồi, hơn nữa, thuê sinh viên tiện nghi hơn nhiều nha."

Những lời này của Lê Xuyên thật sự không sai, thuê sinh viên làm việc đúng là tương đối tiện nghi. Sinh viên không quá chú ý đến vấn đề tiền lương, rất nhiều người đi làm công chỉ vì muốn rèn luyện bản thân.

Diệp Thiên cân nhắc một chút, lý do này tương đối hợp lý đó.

"Nếu em không phản đối, vậy cứ quyết định như vậy nhé!"

Chỉ cần thường xuyên tiếp xúc, còn sợ không theo đuổi được bà xã sao?

"Nhưng tôi có một điều kiện." Lê Xuyên chậm rãi nói: "Sau này mỗi cuối tuần em phải mang máy tính tới nhà tôi làm việc, em mới năm nhất, rất nhiều kiến thức chuyên ngành chưa được học, tôi sẽ dạy trước cho em một vài kiến thức chuyên ngành để em nắm bắt được nhiều thông tin hơn."

Mỗi cuối tuần phải đến nhà học trưởng sao? Diệp Thiên có chút kinh ngạc, như vậy tốt sao? Tuy nhiên học trưởng nói không sai, nếu không học đến lúc đó viết bản thảo sai thì phải làm sao?

"Đến nhà tôi em còn có thể chơi cùng Chén lớn nha." Lê Xuyên nhìn ra Diệp Thiên đang do dự, lại tung Chén lớn rất có lực hấp dẫn ra dụ dỗ.

"Hả? Được, vậy mỗi cuối tuần em sẽ tới nhà học trưởng nhé." Diệp Thiên vẻ mặt chính nghĩa nói, cậu mới không phải vì Chén lớn đâu, cậu là vì học tập!! Không sai!! Vì học tập.

Nội tâm Lê Xuyên lúc này: Bà xã thật đáng yêu, sắp phun máu mũi rồi a a a a!!!

"Nếu không, bây giờ tôi đưa em về trường học lấy tất cả đồ vật có khả năng em sẽ dùng đến mang tới đây?"

"Không được không được, tuần sau rồi mang cũng được."

Cậu mới không đắm chìm trong Miêu sắc không thể tự kiềm chế đâu nhé!

"Ừm, cũng đúng." Không thể bức người quá chặt được, anh có thể tiếp thu chuyện mình thích nam sinh, nhưng mà Diệp Thiên.... có lẽ cậu càng muốn tìm nữ sinh kết hôn sinh con nhỉ?

Mấy tiếng tiếp theo, Diệp Thiên bắt đầu công tác vì cố chủ của mình.

Đối với công việc quen thuộc này, Diệp Thiên rất nhanh đã đem toàn bộ tâm tư chìm vào trong đó, cũng bỏ qua người nào đó ôm gương mặt si hán nhìn cậu mấy tiếng liền.

Lê Xuyên ôm Chén lớn vào trong lòng, không ngừng vuốt lông Chén lớn.

Chén lớn: meo meo meo, buông con ra, vuốt nữa con liền biến thành mèo hói đầu đó ba ba!!

Trên giao diện Wechat công chúng, Diệp Thiên giới thiệu một chút về văn phòng luật sư của Lê Xuyên, còn đem mấy nhân viên trong văn phòng làm thành gif động, cắt ghép thành một video ngắn.

Làm xong cũng đã hơn 8 giờ tối, ăn bữa tối xong Lê Xuyên liền đưa Diệp Thiên về trường học.

Diệp Thiên mới về đã mở máy tính đăng nhập vào trò chơi.

Lý Viêm vẫn chưa online, Diệp Thiên một mình làm hết nhiệm vụ hằng ngày, chỉ chừa lại nhiệm vụ đánh đại chiến.

Nhiệm vụ đánh đại chiến hôm nay là ở một bí cảnh ở Thái Nguyên, Boss thứ nhất khá phiền toái, lúc đánh Boss luôn có mũi tên bay tới, đã vậy còn phải đánh ở một con đường vô cùng hẹp, hai bên đường đều là hố, nếu không tránh được lập tức sẽ bị mũi tên đánh rơi xuống hố.

Diệp Thiên luôn không tránh được mấy cái hố đó, vừa rơi vào hố đã nằm chết thẳng cẳng.

Chờ Lý Viêm online, hai người đi tới trước cửa bí cảnh tìm đồng đội đánh đại chiến.

Trên kênh bạn tốt, Lý Viêm giống như mọi ngày hô một tiếng có ai muốn đánh đại chiến không?

Một lát sau, tình duyên của Lý Viêm vào đội.

Tâm trạng vui vẻ của Diệp Thiên lập tức hạ xuống.

Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, tình duyên tổ đội với nhau không phải rất bình thường sao? Tại sao cậu lại không vui?

Diệp Thiên cau mày, cố gắng đem cảm xúc tiêu cục trong đầu đuổi đi.

Chẳng mấy chốc đội ngũ đã đầy, năm người cùng nhau vào bí cảnh.

Thời điểm đánh Boss đầu tiên, không biết hôm nay Diệp Thiên bị làm sao, rất nhanh đã nằm ngang trên đất, chưa đánh được mấy kỹ năng đã rơi xuống hố.

Thiếu mất một người, mặc dù sữa của hai vú em rất tốt, nhưng vẫn phải đánh rất lâu mới xong.

[Đội][Đánh gãy chân của ngươi]: Tàng Kiếm làm sao thế? Cậu SB sao? Chưa đánh đã chết rồi!

A? Cô ấy đang nói cậu sao? Hình như trong đội chỉ có mỗi mình cậu là Tàng Kiếm thì phải.

Diệp Thiên có chút ngốc, lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống đánh đại chiến bị người mắng thế này.

[Đội][Diệp Khuynh]: Xin lỗi, tôi không tránh được mũi tên kia.

Diệp Thiên cũng biết thao tác của mình gà, thành thành thật thật xin lỗi người ta.

[Đội][Đánh gãy chân của ngươi]: Ha ha, chỉ cần nói xin lỗi là xong sao? Vậy còn cần cảnh sát để làm gì?

[Đội][Lý Viêm]: [Đánh gãy chân của ngươi], cô đừng có quá đáng, không phải cô không biết cậu ấy là tiểu bạch, hơn nữa, cô căn bản không buff máu cho cậu ấy, đừng nói với tôi lúc cậu ấy chết cô không có cơ hội cứu cậu ấy.

Đây là... cãi nhau sao?

Diệp Thiên cũng không phải ngốc bạch ngọt gì, Tú tỷ này rõ ràng là tới gây sự mà, cậu không rõ mình đã trêu chọc gì Tú tỷ?

[Đội][Đánh gãy chân của ngươi]: Tôi là tình duyên của anh hay cậu ta là tình duyên của anh? Từ khi buộc định tình duyên cho tới bây giờ, anh vừa online liền dẫn cậu ta đi chơi, một khi đã vậy, anh cần gì phải cùng tôi buộc định tình duyên?

[Đội][Người qua đường Nãi Hoa]: [Lý Viêm] chúng ta đánh xong trước rồi hai người chậm rãi nói chuyện được không?

Thao tác của Lý Viêm là số một số hai, hơn nữa PVP, PVE gì cũng chơi được hết, tính tình lại tốt, tất cả người chơi khu bọn họ cơ bản đều biết có một Quân gia thao tác lợi hại tốt tính như vậy.

[Đội][Người qua đường Bá Đao]: Không không không, đại lão, hai người cứ tuỳ ý, bọn tôi chờ được.

Thấy Bá Đao vừa nói như vậy Nãi Hoa giống như hiểu ra cái gì, lập tức phụ hoạ nói bọn họ có thể chờ.

[Đội][Đánh gãy chân của ngươi]: Vừa đúng lúc, các cậu tới phân xử giúp tôi, ngày hôm trước anh ta cùng tôi buộc định tình duyên, ngày hôm sau liền ở cùng một chỗ với Tàng Kiếm này, căn bản không thèm để ý đến tình duyên là tôi, nếu không phải tối qua tôi tâm huyết dâng trào đến tìm anh ta, tôi còn không biết cái gọi là mang tiểu bạch của anh ta chính là cùng người ta treo máy nói chuyện phiếm đấy!

Diệp Thiên vẫn luôn không trả lời, cậu biết nếu cậu lên tiếng tình huống sẽ càng ngày càng loạn.

Quan trọng nhất là, cậu đang bận trộm vui vẻ nè, nào có tâm trạng để ý đến Tú tỷ!

Cậu cho rằng Lý Viêm có tình duyên rồi sẽ không dẫn cậu đi chơi nữa, bây giờ xem ra mọi thứ hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của cậu.

Diệp Thiên biết như vậy là không tốt, nhưng cậu vẫn nhịn không được muốn Lý Viêm mang mình đi chơi, tình duyên là cái gì thế? Bảo bảo không biết nha.

Diệp Thiên cũng không biết mình bị làm sao nữa, xem như là bị hiệu ứng chim non đi, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng có suy nghĩ như vậy với Ultraman. Cậu chỉ thích chơi cùng Lý Viêm thôi.

Có lẽ, cái Trái Tim Chân Thành kia đã làm Diệp Thiên cam tâm tình nguyện đem mình bán đi, Diệp Thiên rất dễ có hảo cảm với người đối xử tốt với mình, huống hồ Lý Viêm còn một khắc không rời cùng cậu chơi một tuần, tâm tư nho nhỏ của Diệp Thiên dường như đã có lời giải thích hợp lý.

Nếu Lý Viêm chỉ đối tốt với một mình cậu thì tốt biết bao!

Diệp Thiên lại lắc đầu cười khổ, sao có thể chứ? Người ta đã có tình duyên rồi, sao có thể chỉ đối tốt với một mình cậu được.

[Đội][Lý Viêm]: Tôi nghĩ rằng lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, tôi và cô buộc định tình duyên là vì muốn buộc định vú em đánh sân thi đấu.

[Đội][Đánh gãy chân của ngươi]: Được rồi được rồi, tưởng rằng tôi không biết chút tâm tư kia của đám đàn ông mấy người hả? Còn không phải là cờ hồng trong nhà không ngã, cờ trắng bên ngoài bay bay sao?

[Đội][Lý Viêm]: Nếu cô đã khăng khăng như vậy, tôi cũng không có gì để nói.

[Đội][Diệp Khuynh]: Tú tỷ, tôi là con trai, hai chúng tôi chỉ là thân hữu thôi.

Mặc dù Diệp Thiên không hy vọng Lý Viêm và tình duyên của hắn làm hoà, nhưng cậu không muốn mình là nguyên nhân khiến cho Lý Viêm tử tình duyên, cậu sợ sau khi Lý Viêm biết được tâm tư của cậu sẽ xa lánh cậu, nào có người đàn ông nào thích bị một người đàn ông khác quấn lấy?

Cậu cũng không muốn bị người khác hiểu lầm thành tiểu tam.

[Đội][Đánh gãy chân của ngươi]: Con trai thì sao? Kiếm Tam còn thiếu gay sao? Chỉ là thân hữu? Nếu chỉ là thân hữu anh ta sẽ mỗi ngày cùng cậu treo máy chụp hình sao?

Người này sao lại không nói lý như vậy chứ? Diệp Thiên cũng tức giận, không muốn để ý đến Tú tỷ này nữa.

[Đội][Đánh gãy chân của ngươi]: 666, quả nhiên mười Thiên Sách thì có đến chín kẻ tra.

[Đội][Diệp Khuynh]: Quân gia không tra, Quân gia rất tốt!!

Diệp Thiên vô cùng nghiêm túc đánh ra những lời này, Quân gia rõ ràng rất tốt rất tốt mà.

[Đội][Người qua đường Bá Đao]: [Lý Viêm][Diệp Khuynh] hai người..... thật sự không có cơ tình sao?

[Đội][Đánh gãy chân của ngươi]: [Lý Viêm] một là anh không được qua lại với cậu ta nữa, hai là tử tình duyên!! Anh tự chọn đi.

Bên ngoài màn hình, Diệp Thiên cảm thấy Tú tỷ này thật là đáng ghét, cô ta đã cùng Quân gia buộc định tình duyên rồi, vì sao còn một hai ép buộc Quân gia không chơi với cậu nữa?

Đôi mắt của Diệp Thiên có chút cay cay, có lẽ sau này sẽ không bao giờ có thân hữu cùng cậu làm chuyện nhàm chán nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top