Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4

  - Chú ý :
Nữ chính là An An - Nam chính ( hắn) - Nam phụ (anh)
.
Cô còn trông chờ điều gì từ hắn nữa đây, hắn là người đã cướp lấy trái tim cô...cũng là người tự tay bóp nát tình cảm của cô, tàn nhẫn cướp đi đứa con bé bỏng còn chưa ra đời của cô, ngay cả chút tự do cuối cùng của cô đều bị hắn cưỡng đoạt. Cô lặng yên nằm đó, nhìn về phía bên cạnh, đã trống không từ bao giờ, cảm giác lạnh lẽo từ bên cạnh dần thâm nhập vào trong cơ thể cô, lạnh đến tận xương tuỷ. Cô khẽ khép chặt mi mắt lại, như không muốn đối diện với điều gì đó, giọt nước mắt khẽ rơi xuống theo gò má cô: " Có lẽ...đã đến lúc kết thúc...mọi chuyện" 


Cô khẽ với tay, run run cầm lấy chiếc ly thuỷ tinh bên cạnh bàn ném xuống đất 'choang' từng mảnh vỡ thuỷ tinh nhẹ nhàng văng ra dưới chân cô. Lúc này, hắn đang chậm rãi bước lên lầu, hướng tới căn phòng của cô, trong tay hắn là một khay thức ăn nóng hổi được chuẩn bị sẵn. Khẽ đưa tay mở cánh cửa phòng ra, nụ cười nhẹ nhàng còn động lại trên môi hắn chợt tắt, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt hắn trợn to, không hề động đậy nhìn cảnh tượng trước mắt, khoé môi khẽ run rẩy mắng : "Người phụ nữ này.....chết tiệt!!!" 


Hắn vội vàng ném khay đồ ăn xuống đất, chạy tới chỗ cô, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, trái tim hắn như ngừng đập khi nhìn thấy cô....đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, xung quanh toàn máu, những giọt máu đỏ tươi nhiễm đỏ cả chiếc áo ngủ trắng tinh trên người cô. Hắn ôm lấy thân thể yếu đuối của cô vào lòng, cất giọng vô cùng khẩn trương cùng trách móc : " Ngừoi phụ nữ...chết tiệt!! Tôi chưa....cho phép em chết...mau tỉnh lại cho tôi...tỉnh lại". 


Cô đang chìm trong cơn mê man, nghe thấy tiếng gọi của hắn khẽ mở đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng: "Kết...thúc..rồi...anh...và...em....sẽ...không...còn...ai...phải...đau..khổ...nữa!" Cô run rẩy đưa tay cầm lấy tay anh, giọt nước mắt khẽ rơi : " Em...hận...anh! Nhưng...cuối...cùng...em...cũng...giữ...được...lời...hứa....giữa..hai...chúng..ta."


Bàn tay yếu ớt của cô, run rẩy nắm lấy tay hắn, đưa cho hắn sợi dây chuyền định mệnh mà cô xem như báu vật:"....Trả..lại...cho...anh!! Em...không...cần...nó...nữa" Theo lời nói dần tắt của cô, đôi mắt long lanh nhẹ nhàng khép lại, cả cơ thể cô như nhẹ đi, cô cuối cùng cũng rời xa hắn, rời xa khỏi người đã đem lại vô vàng đau khổ cho cô. 


Khuôn mặt hắn trở nên sững sờ, nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay 'Đây là? Đây không phải là tín vật anh đưa cho cô bé năm đó sao? Sao cô lại có nó?!', Hắn khẽ giật mình, bàn tay ôm lấy cơ thể dần lạnh của cô ngày càng xiết chặt hơn, trong lòng ngày càng trở nên khẩn trương, cất giọng đầy run rẩy hỏi cô: " Sao...sao cô lại có nó? Nói đi....sao cô lại có sợi dây chuyền này? Hả?!" Nhưng dù hắn có hỏi, dù hắn có lay như thế nào thì cô vẫn không thể trả lời hắn nữa rồi.

 

"Buông cô ấy ra!!" Tiếng phá cửa cùng với lời nói đầy phẫn nộ của anh vang lên, anh như một con hổ đang giận dữ đi về phía hắn, cả người phát ra luồng khí lạnh đến thấu xương khi nhìn thấy cô đang chìm trong vũng máu đỏ tươi : " Anh muốn biết tại sao cô ấy lại có sợi dây chuyền này phải không? Tôi sẽ nói cho anh biết!".


Anh khẽ ngưng một lúc lâu, mới cất giọng lạnh lùng nói : " Đứa bé gái năm xưa, hai chúng ta gặp chính là An An...không phải là Ân Ân. Cậu đã trao sợi dây chuyền lại cho An An chứ không phải là Ân Ân.." Anh móc ra một sấp tài liệu đưa cho hắn " Đây là bằng chứng, chứng minh điều mình nói là sự thật...năm đó Ân Ân bị bệnh nặng, nên cha mẹ của cô ấy mới để An An đi tới chỗ chúng ta dưới tên của Ân Ân"


" KHÔNG!! Không phải...không phải..cậu nói dối...cậu là kẻ lừa dối, tôi sẽ không cậu" Hắn nắm lấy áo của anh, điên cuồng gào thét, hắn không muốn tin, không muốn tin những việc trước mắt đều là sự thật. 


" Tin hay không tuỳ cậu, tôi đã từng khuyên cậu nên đối xử tốt với An An..cũng đã từng khuyên cậu nên tin tưởng An An...nhưng cậu đã không nghe lời khuyên của tôi" Anh lạnh lùng đẩy hắn ra, bước tới phía trước, ôm lấy cô, khẽ đưa tay vuốt ve gò má trắng bệch của cô, ánh mắt hiện lên một hồi bi thường : " Cô ấy..luôn xem sợi dây chuyền này như báu vật...đến cả tôi cũng chưa từng được chạm vào. Lúc cậu làm cô ấy tổn thương....tôi đã khuyên cô ấy rời xa cậu, nhưng cô ấy vẫn ngốc nghếch như thế, vì muốn giữ được lời hứa năm xưa với cậu...dù cho bị cậu làm tổn thương biết bao nhiêu lần vẫn không hề buông tay...!"


Hắn đứng lặng yên ở đó như người vô hồn, khẽ bóp chặt lấy sợi dây chuyền ' Không thể nào lại là cô...rõ ràng người đó là Ân Ân...sao lại??!' Giọt nước mắt khẽ lăng dài trên má, hắn tiến lên đẩy anh ra, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của cô như sợ cô bỗng dưng tan biến mất, cất giọng khàn khàn : " Tại...sao? Tại sao em không nói ra sớm...sao em lại dấu anh chứ...An An à...em mau tỉnh dậy nói đi....mau nói cho anh biết đi" Hắn điên cuồng gào thét, đôi mắt dần trên nên đỏ ngầu.
..............................


" Chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau chứ?" Cô ngây thơ hỏi
" Em thật ngốc!! Tất nhiên là thế" Anh khẽ sủng nịnh cốc đầu cô, ôn nhu trả lời.
" Thật tốt! Thật tốt...sau này anh nhất định phải đi tìm em đó, em sẽ chờ anh"
.......................


Dòng kí ức chợt xẹt qua trong đầu khiến cho cả thế giới của hắn như đang chìm vào trong bóng tối không tìm thấy lối thoát, giọt nước mắt hối hận muộn màng khẽ rơi xuống, thấm ướt hai gò má, kèm theo đó là tiếng hét đầy đau khổ vang lên trong căn phòng 'AAAAaaaaa!!!!!!!!"
Là hắn đã sai rồi sao, hắn đã sai thật rồi....tại sao hắn lại có thể đối xử với cô như vậy chứ, cô là người hắn yêu nhất...còn hơn cả bản thân hắn, sao hắn lại có thể nhận lầm người con gái khác là cô....lại còn vì người đó mà hành hạ cô, giết chết đi đứa con của cô và hắn...hắn đúng là cầm thú...cầm thú!!'. 


" An An à, mau tỉnh lại đi....anh hứa sẽ bù đắp tất cả cho em...anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa đâu....chúng ta sẽ cùng xây dựng mái ấm gia đình cùng với ...con của chúng ta em nhé......" Hắn khẽ gục xuống vai cô khẽ thì thầm, nhưng mãi cô vẫn không trả lời, hắn ôm chặt lấy cơ thể cô như muốn hoà tan cô vào trong người hắn, không có một kẽ hở, nước mắt hắn không ngừng tuông trào, trái tim hắn đã tan nát, đôi mắt đỏ ngầu dần trở nên vô hồn : " Em không được rời xa anh....em là người phụ nữ của anh...của anh...của anh" 


Anh đứng đó nhìn hắn đang ôm chặt lấy cô, nhìn hắn đang chìm trong cảm giác hối hận cùng đau khổ, khẽ nở nụ cười nhạt ' Không kịp nữa rồi....cô ấy đã đi rồi, đã rời xa chúng ta mãi mãi' Nước mắt anh cũng rơi xuống, lần đầu tiên trong đời anh biết yêu là như thế nào, biết quan tâm, chăm sóc một người....cùng biết khóc vì một người...nhưng người đó lại chỉ xem anh là anh trai...
Cả căn phòng chìm trong không khí tang thương, tiếng khóc đầy tuyệt vọng cùng đau khổ vang vọng cả phòng. Một người con gái xinh đẹp, yên bình nằm đó, trong vòng tay của một người đàn ông....người mà cô đã yêu rất nhiều, còn một người chỉ đứng từ xa nhìn hai người, lặng lẽ rơi nước mắt.


Cuối cùng cả căn phòng trở nên yên tĩnh, anh khẽ bước tới, ôm lấy cô : " Cậu không xứng đáng...ở bên cạnh cô ấy" Lời nói đầy lanh lùng, ánh mắt nhìn vào hắn cũng không còn một tia tình cảm, xoay người bước đi. Dù trong lòng anh hận hắn, nhưng vẫn không thể làm gì hắn...bởi vì anh đã từng hứa với cô..anh sẽ không làm tổn thương hắn. Nhưng dù vậy, anh cũng vẫn muốn hắn sống trong đau khổ cùng hối hận đến hết cuộc đời này....


Theo tiếng bước chân dần xa của anh, chỉ còn mình hắn ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, giọt nước mắt đau khổ chưa từng ngừng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo 'Anh không xứng đáng ở bên cạnh cô....anh không xứng đáng....' 


" AN...AN..!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top