Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Thời gian cất giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Xin chào các đồng chí ;;w;;, mị đã trở lại và ăn hại như xưa hjx. Thi học kỳ tổng kết xong xuôi rồi nhưng giờ vẫn còn kỳ thi ngoài lề. Năm tới mình phải chuẩn bị cho kỳ thi Trung học Phổ thông, nên thời gian rảnh để có cảm hứng và viết truyện sẽ bị giảm bớt :'<. Còn một năm nữa mà nói trước cho mọi người chuẩn bị tinh thần dần =)). Có lẽ sau ngày 29/5 mình sẽ ra thêm chương mới vì chương này mình đã edit lại, độ dài cũng bị rút đi chút ít TvT, rất xin lỗi và mong mọi người thông cảm. Lảm nhảm nhiều quá mời mọi người đọc truyện nhé <3

Chỉnh sửa lần 1 ngày 15/02/2020.



Chương 11: Thời gian cất giấu:


Một nét, một nét, đôi ba nét

Trâm hoa họa dáng ai ?


Giữa rừng dày đặc tán cây, tiếng bước chân thoăn thoắt vang lên lạo xạo. Vệt nắng yếu ớt, ngay cả lớp lá trên ngọn rừng cũng chẳng qua nổi, nói chi đến thiêu đốt tà áo ?

Primera dốc sức chạy, mặc cho búi tóc sơ sài sau gáy đã đứt mấy vòng thắt, phóng ra một loạt tóc tơ thỉnh thoảng lại cuốn lấy những bụi gai trên thân cây sau lưng. Thân thủ nhanh nhẹn kèm với bộ đồ đơn giản nhất miễn cưỡng bảo vệ được nàng ta lúc này. Primera đang ở điểm cuối của khu rừng, nếu tính theo hướng từ thành Nam trở ra. Cuối cũng như đầu, chỉ là tránh được khỏi trung tâm của rừng rậm mà thôi, càng rời khỏi trung tâm, nàng càng gần phía Đông. Tuyết đã lấm tấm trên những ụ rễ lớn. Những hốc cây chi chít leo, thêm vào màu trắng của tuyết trông càng cũ kỹ tàn tạ, tụ thành từng góc lớn trong bụi rậm khiến nữ Phù thủy phải thật vất vả để băng qua chúng nhanh chóng.

Cho tới khi tuyết phủ dày kéo màn đêm về che khuất đi ánh dương thì Primera cũng ngã gục xuống vì hành trình không tưởng của nàng ta: mải miết không nghỉ băng qua khu rừng dài. Dĩ nhiên, với hai chân trần và tâm trạng lo sợ tới mức không dám sử dụng ma thuật, nàng ta chẳng thể đi quá xa. Nàng ta còn cách điểm phía Đông nửa ngày đi bộ nữa.

Nhưng nữ Phù thủy chẳng còn cách nào nghĩ tới kế hoạch cho đường đi nước bước lúc này. Primera ngã sấp trên đất rừng, thở hồng hộc mặc cho mỗi lần hít vào đều là mùi ngai ngái của mưa và hơi lạnh run người của tuyết giá. Thân áo trắng tinh bên trong đã lấm lem bùn đất, nhòe đi giữa lọn tóc mai nâu dài xơ xác. Đến chừng tưởng như không thở nổi nữa, Primera mới xoay mình đứng dậy, tựa vào một gốc cây.

Mới như vậy mà đã qua một ngày.

Nữ Phù thủy có lẽ chẳng tin nổi, cách đây chưa đầy bảy ngày, nàng vẫn sống xa hoa trong lâu đài bí mật ở cánh rừng này. Cho dù thiêu đốt mọi thứ trong ánh lửa là lựa chọn của mình thì nàng ta vẫn không khỏi xót xa trước tình cảnh này. Dù không chọn rời khỏi, Primera cũng biết thời gian của mình đã hết, dòng chữ máu đó là thông điệp của Phù thủy Không gian, là vết bút bắt đầu cho một trang mới của cuốn mệnh thư đã nhiều năm bỏ ngỏ. Primera trằn trọc vì chưa tìm được cách nào để tới nơi đó nhanh nhất.

Cửa Tiệm.

Trời trong rừng như đã tối mịt, nhưng chỉ cần nàng bước chân ra khỏi là sẽ thấy ngay sắc hoàng hôn le lói. Tà dương dù chỉ bé nhỏ trong đám mây xám mờ mịt vẫn đủ thiêu rụi hồn phách nàng.

Primera chán nản co ro vào một gốc cây to ụ. Nhìn tuyết rơi lả tả chờ ánh hoàng hôn đi qua. Nữ phù thủy tôn sùng vẻ đẹp nay phải đối phó với mái tóc xơ xác rối bù. Trước khi tuyết rơi đến buốt đầu, Primera nhanh nhẹn gỡ rối mái tóc dài đến quá lưng rồi búi thành hai búi như thường lệ. Phù thủy xinh đẹp khét tiếng bốn phương nay ngồi ủ rũ trong rừng, hệt như hổ dữ hóa mèo con. Xung quanh nàng là hàng trăm thứ rễ ụ đan xen với đủ thứ đường nét kỳ dị chẳng rõ hình hài, thoạt nom thật đáng sợ, cũng thật cô độc.

Ánh mặt trời cuối cùng đã lụi tắt. Bão tuyết lại bắt đầu kéo đến. Trong khu rừng âm u, màu mắt nâu ong thanh khiết như ánh lưu ly rực sáng.


...

...

"Có khách! Có khách!"

Gian nhà cổ kính vang lên những âm thanh vui tươi của chiếc chuông nhỏ. Hai cô hầu trợ tươi cười ríu rít chào đón vị khách bước vào cửa tiệm.

Primera đã mệt lả, cho dù ma lực còn nguyên vẹn, nhưng sức lực của nàng ta đã cạn kiệt sau cả một ngày dài. Không tùy tùng, không pháp thuật, không giết chóc, nàng ta đã tới đây theo đúng quy ước, bằng cái cách nguyên thủy nhất.

Để hoàn thành ước nguyện của nàng. Một ước nguyện từ rất lâu rồi.

"Quả nhiên là cô."

Nữ Phù thủy dù đuối sức cũng thẳng lưng bước vào gian trong đối diện với Chủ nhân của nơi này – Phù thủy Không gian. Từng bụi tuyết dày rớt lại phía sau mỗi bước chân của Primera, lạnh buốt. Nhưng nàng ta vẫn đủ tỉnh táo để lo lắng liệu điều nàng sắp đối mặt còn lạnh lẽo hơn cả thế.

Yuuko đợi Primera trên chiếc tràng kỷ, vẫn nằm tư thế quen thuộc. Từng đường nét uốn lượn mập mờ trên lớp y phục, như thác đổ xuống theo từng lọn tóc dài miên man, hòa lấy khói tẩu tạo thành một bức tranh vừa hư vừa thực, mong manh như sương khói, bí ẩn như hồng đêm.

Yuuko không trả lời, cũng không phủ nhận câu khẳng định của Primera, chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn nàng Phù thủy kia. Primera cơ hồ thấy rét run khi thấy trong hồ nước hoàng hôn ấy, bóng nàng phản chiếu thật rõ nét. Nhưng chỉ duy có bóng nàng mà thôi, còn lại đều không có gì cả, không có một ý tứ nào.

Giữa sương khói, ánh mắt mông lung đến ngột ngạt.

"Lời nguyền của ngươi đã đến lúc phá giải... có điều"_Yuuko ngắt lời, đăm đăm nhìn Primera làm nàng Phù thủy run lên bần bật. Vì phẫn nộ, vì hồi hộp, hay vì sợ hãi ?

"Ngươi có chắc chắn muốn nhớ lại mọi chuyện? Không thắc mắc tại sao lại là thời điểm này ư?"

"Chắc chắn."_Primera trả lời quả quyết. Câu trả lời của nàng ta không đổi, cho dù đã ngàn năm, cho dù biết bao lần trải qua ưu thương hay bi ai dưới những thân phận khác nhau. Cho dù nàng không biết vì sao Yuuko còn ở nơi này, nhưng những điều đó đã không còn quan trọng.

Bởi nếu không có quá khứ, Primera không có gì hết. Nàng tỉnh dậy trong một lâu đài cách đây hàng ngàn năm, nhưng vĩnh viễn không biết vì sao mình lại nằm trong lâu đài ấy. Nàng được xưng là nữ Phù thủy khét tiếng, nàng từng bước thu phục hàng trăm ma nữ, thu nạp hàng ngàn tùy tùng, nhưng bản thân nàng thuộc về đâu ?

Ngay cả nguồn cơn ma lực của Primera, với bản thân nàng ta cũng là một bí ẩn.

Giữa ngàn nỗi đau, giữa trăm mối nghi vấn, Primera chọn cách đánh đổi năng lực ban ngày của bản thân để đổi lấy quá khứ từ chỗ Phù thủy Không gian.

Yuuko khẽ thở dài, gật đầu. Thật bất ngờ làm sao, Primera lại là người đầu tiên mở khóa chiếc hộp ký ức. Cho dù Yuuko do dự, nhưng thời điểm đã đến rồi. Bởi vậy khi chứng kiến Primera quyết tâm ngồi xuống bàn trà đối diện mình, cô huơ tẩu trên không, vẽ thành một vòng tròn mờ ảo, thì thầm câu chuyện cổ tích làm thay đổi số mệnh:

"Ngày xửa ngày xưa..."


-w-


Một góc phố trước Thanh Sương lầu ở Nam thành đang xì xào hỗn loạn.

Những quầy tiệm đối diện tửu lầu không hiểu sao nhất loạt ồn ào bàn tán sau lời của bà lão kia.

"Ngài đã ngàn tuổi "

Syaoran Li thính tai nghe được phán đoán của bà lão tự nhận là biết xem bói, chợt cảm thấy đáng ngờ. Nếu bà ta sợ hãi thì thanh âm hốt hoảng cũng lớn như thế ? Kinh sợ không tránh khỏi cao giọng, nhưng Syaoran nhận ra có điều gì đó không ổn khi ngay cả đám đông cũng để ý. Nhất là lời suy đoán kia, ngàn tuổi... Nữ pháp sư kia cùng lắm chỉ đáng tuổi một cô nương mới mười lăm mười sáu, ngàn tuổi là có ẩn tình gì ư ? Tam Hoàng tử vốn định rời đi ngay đêm nay, ngay cả áo choàng lông cáo cũng đã đòi lại từ tên tùy tùng, khoác tỉ mỉ bên ngoài trường sam xanh thẳm. Bàn tay hắn hơi giữ chặt lấy bội kiếm bên hông, cảm nhận được chút lạnh lẽo từ thanh kiếm truyền tới tâm.

"Hoàng tử, người xem..."

Bên cạnh hắn, Watanuki đang cầm ô che chắn. Chiếc ô màu thiên thanh dính tuyết trắng xóa, tạo thành một màu tương phản với màu đêm trên bầu trời. Cặp mắt xanh biển của anh chàng nay nheo lại như hồ ly, đôi tai dỏng lên, căng ra nghe ngóng đủ thứ lời nói. Bọn họ đang dừng lại ngay trước cửa bước vào Thanh Sương lầu, bởi vì ngay khi nghe thấy lời nói kia Tam Hoàng tử đã khựng bước chân lại. Một toán bốn nam tử cao lớn dù chắn cửa lầu hình như cũng không vấn đề, bởi tất cả mọi người quanh đó đều bỏ dở việc đang làm lại mà chĩa ánh mắt về phía Sakura, thì thầm đủ thứ dự doán trên trời dưới đất. Ngay cả Eriol cũng khẽ nheo mày khi nghe thấy.

"Ngàn tuổi ? Một cô nương mà từng sống lâu như vậy ư"

"Xì, chẳng nhẽ là hồ ly tinh, thật đáng sợ..."

Từ ông bác treo thịt quay tới bà chặt sườn đùi, từ lão bán bánh bao đến nhóc chạy rượu đều nhằm Sakura mà bàn tán. Đủ mọi ánh mắt đều nhắm thẳng đến tấm lưng cô đang run rẩy trong tuyết. Không còn hơi sức để bận tâm về họ, cô quá sửng sốt. Người cô run lên bần bật chẳng rõ là vì lạnh hay vì lời nói kích động của bà lão kia. Tomoyo bên cạnh lập tức thấy bất thường, ôm chặt lấy cánh tay Sakura toan kéo cô vào tửu lầu nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ chưa kịp rời bước, bà lão xem bói kia đã càng khủng hoảng hơn. Những ngón tay dài trên bàn tay trơ xương bọc da nhăn nheo cứ rung lên liên hồi như dây tỳ bà đứt lìa. Cái mồm móm mém nhăn rúm cả vào, môi nứt nẻ thâm tái đi vì rét. Ánh mắt hoang mang tột độ của bà ta phản chiếu hình ảnh Sakura sợ hãi bất ngờ, càng trở nên khiếp đảm vô hồn. Người dân xung quanh thấy không ổn nữa, mới thôi bàn tán, rầm rĩ kéo lại quanh họ xem cho được vẻ mặt của người trong cuộc. Đường xá lễ hội đông đúc, tấp nập quầy hàng nay thêm vào một chút hỗn loạn cũng đủ tạo thành cảnh tượng xô đẩy đáng sợ. Khá may mắn, quan phủ còn đi tuần rất nhiều vì vụ ẩu đả hồi sáng nên đám đông chẳng mấy chốc bị khống chế.

Tam Hoàng tử nay đã nhẹ nhàng lùi bước đến bên bà lão xem bói, ánh mắt bình thản xoáy sâu vào bà ta, không mảy may quan tâm đến quan phủ Nam thành đang dõng dạc tuyên bố trên lưng ngựa.

"Tất cả mau tránh đường!"

Không biết là may mắn hay xui xẻo, viên quan xuất hiện là tên tri quan – người nắm quyền quản lý cao nhất khu vực Nam thành và cũng là họ hàng của tên vô lại bị giết sáng nay. Viên quan bước xuống khỏi lưng ngựa, một đường thẳng tới chỗ Sakura và Syaoran bên cạnh bà lão xem bói đã khiếp đảm tới sắp ngất. Lão quan còn tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là một bà già mà đám đông cũng lộn xộn tới vậy. Thế nhưng ánh mắt quan quét qua một loạt gương mặt gần đó khiến tim lão đứng nhịp: quý tiểu thư của Daidouji, con nhóc tóc nâu dính dáng đến cái chết của cháu chắt chút chít nhà lão và một đại nhân vật mà hoàng đế đã cho truyền hắn nhất định không được mạo phạm: công tử mắt bạc đang đứng gần bà lão nhất. Chưa kể sau lưng họ còn có ba người nữa, đều là nam, ánh mắt sắc bén như đao gươm.

Một hạt tuyết rớt khỏi tán ô rơi xuống cổ lão. Rét buốt, rùng mình.

Lần lữa chừng lâu, lão quan đành giải tán hết đám dân, tuyên bố kết thúc lễ hội yêu cầu người dân vào nhà rồi làm một động tác mời với đám Syaoran về phía Thanh Sương lầu.

Không ai hỏi ai, đều vô cùng ăn ý bước vào tửu lầu nhanh chóng, chỉ có Sakura vẫn còn thảng thốt, bước chân hơi tụt lại sau.

Syaoran Li đưa mắt liếc cô. Đôi mắt lạnh bạc như chẳng mang ý từ gì.

...

"Vậy mọi chuyện đã không cần lão thần nữa chứ?"

Thời gian một nén hương, chuyện trò đạm mạc, Syaoran Li nhanh chóng lắt léo ra ý đuổi tên quan về. Bà lão xem bói vô danh co ro trong một góc, chừng như đã bất tỉnh. Sakura thôi bất ngờ nhưng cũng chẳng khá hơn, cứ lầm lì cúi mặt xuống. Thành ra chỉ có Syaoran và viên quan kia nói chuyện. Tam Hoàng tử hắn nói rất nhiều, nói rất trơn tru, nào là đó là từ đồng âm gây nhầm lẫn, nào là do âm thanh lớn đám đông mới tò mò... Đại khái không để cho lão quan kia có một cơ hội nào nhắc tới những điều khó hiểu. Sakura im lặng, bộ dạng như lắng nghe nhưng hồn đã treo tận đâu, những lời nói của hắn cứ vào tai này lại ra tai kia, chỉ thoảng trong đầu cô chút ký ức vụn vỡ.

Thậm chí cô còn không nhận ra một kẻ có tiếng là giảo hoạt như hắn, kể chuyện lại ấu trĩ như vậy.

Lão quan nhanh chóng ra về. Lão chẳng có cơ hội mở miệng, nhưng những điều lão thấy cũng khiến lão suy ngẫm. Hoàng đế nói thiếu niên kia là một kẻ không được vô lễ, song lão lại cảm thấy có gì đó hơi khác. Thiếu niên kia rất tươi cười, không lạnh nhạt, nói chuyện tới mức lão không có lời mà chen. Nghe người đó nói, hình như là vương gia của Vương quốc Li ? Nhưng thiếu niên kia chỉ nói vậy rồi cũng chẳng xưng danh, thành ra điều lão quan biết cũng chẳng nhiều. Mọi thứ cứ mơ hồ làm lão đau cả đầu, nhanh chóng về phủ, mặc kệ đám người kia.

Trong phòng Tomoyo.

"Có vương gia nào mà mặc y phục dạ hành đi gặp vua láng giềng chứ. Hahaha..."

Nghe tiếng bước chân viên quan và đám lính hộ vệ dứt hẳn, xa tít khỏi Thanh Sương lầu, Eriol bật cười phá tan bầu không khí im lặng ngạt thở. Nhưng Syaoran lại nhanh chóng ỷ vào ánh mắt đạm mạc của bản thân ép nhiệt độ trong phòng xuống thấp cực điểm.

"Pháp sư, tôi muốn gặp Cerberus."

Rất dứt khoát, Syaoran hướng về phía Sakura như ra lệnh. Nhưng Sakura không mảy may cảm thấy gì. Cô vẫn choáng váng, dù lời nói kia vốn chẳng ra đâu vào đâu nhưng cô không hiểu vì sao nó lại bám riết tâm trí mình tới vậy. 

Cô đưa ra Kero đang ngủ say trong cái đệm ở sau lưng y phục. Trời về đêm lạnh run làm Kero sực tỉnh ngay lập tức khi vừa ra khỏi cái nệm đặc biệt ở sau lưng Sakura. Trái với vẻ ngái ngủ cáu giận mọi lần vì bị đánh thức, lần này nó tỉnh táo ngay lập tức, thậm chí còn hoảng hốt:

"Có sự hiện diện..."_Không đợi Syaoran kịp nói gì, nó quay ngoắt về phía bà lão bất tỉnh trong góc phòng_"Là bà ta ?"

"Phải, cần chúng ta xem xét."

Sakura không hiểu, sao lại là "chúng ta" ? Ánh mắt cả hai đều ẩn chứa sự nghi ngờ, lo âu,  sự sẵn sàng của thú săn mồi trước khi thực hiện một cú vồ dứt điểm.

"Bà ta không còn thở."

Nhưng Tomoyo Daidouji đã khiến tất cả mọi người trong phòng sững sờ. Cô vẫn còn ngồi cạnh Sakura, còn bà lão vốn được cho là bất tỉnh kia nằm ở góc phòng, vô lực gục xuống những sợi dây trói ma thuật vô hình lỏng lẻo.

"Vì sao cô biết?"

Syaoran là người đầu tiên tiến đến cạnh bà ta. Gương mặt nhăn nheo của người già đã không còn chút dấu vết mong manh của sự sống. Quả thật đã không còn hơi thở. Làn da tím tái cứng đờ, lạnh ngắt. Tình cảnh như vậy mà Syaoran vẫn cứng rắn chỉnh lại nhận xét của Tomoyo:

"Đúng hơn, bà ta đã chết."

Ngón tay Syaoran lập tức rụt khỏi trước mũi bà ta., sau đó biến đi đâu trong một chiếc khăn tay trắng. Sau lưng hắn, Sakura lòng đang dậy sóng. Dù trong này vẫn còn hơi lạnh nhưng đỡ hơn không khí đáng run ngoài kia rất nhiều, bà lão đó không thể chết vì rét được. Không kịp để Tam Hoàng tử lùi xuống trước một bước, Sakura vội vã nhào tới, bưng gương mặt bà lão lên, hai bàn tay thoăn thoắt xem xét. Syaoran Li đứng ở bên cạnh, hơi chau mày nhưng rồi cũng hiểu ra.

Sakura là một pháp sư y dược.

Nhưng Yamazaki thì có vẻ không nhanh nhạy bằng mấy người xung quanh đó, hồi lâu anh chàng vẫn còn hỏi:

"Cô làm gì vậy Sakura ?"

Chẳng ai buồn trả lời Yamazaki, ngay cả Eriol kiên nhẫn cũng tiến tới cạnh Sakura, cùng cô xem xét cơ thể - phút này đã là thi thể - của bà già vô danh. Mọi việc quả thực tiến triển bất ngờ, theo hướng khó khăn cho họ, càng nghiệm càng không tra ra được điều gì. Syaoran Li ở bên cạnh, theo dõi rất kỹ, để ý từng động tác của hai người. Bà ta hoàn toàn không có dấu hiệu bị trúng độc hay bị ám hại, dù cả người cứng đờ nhưng lại không phải chết vì rét. Ngay cả chết vì đói cũng không thể, bởi trước khi tiến vào Thanh Sương lầu, hắn đã giúp bà ta ăn để duy trì tỉnh táo.

Hồi lâu, mọi khả năng đều đã bị bác bỏ, Sakura càng run người. Ánh ngọc bích trong đôi mắt cô run rẩy kịch liệt, giống như ánh lửa năm đó, cháy lên dữ dội. Cô đang sợ hãi. Eriol chỉ cách cô chừng một cánh tay mà cũng cảm nhận được sự bất thường của cô. Sakura không hiểu, vì sao chỉ là một câu nói nhưng lại khiến cô lo sợ đến vậy ? Thậm chí, người nói giờ chết không rõ nguyên do.

Khiến cô mang trong mình ảo tưởng rằng, vì người này để lộ câu nói đó mới đón lấy cái chết tức thì.

Kero không đành lòng, bèn nói:

"Bà ta chết, nhưng không phải vì thương tổn ở cơ thể, mà là bị tước đi linh hồn."

"Linh hồn?"

Syaoran Li cau mày, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý rơi xuống hai bàn tay Sakura. Móng tay cô trắng bợt, chẳng còn chút sắc hồng. Hắn bất giác tiến gần cô thêm một bước, để vạt áo lông cáo trùm lên một phần người cô đang nửa ngồi nửa quỳ trước thi thể bà lão. Hành động chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, khiến ai cũng nghĩ rằng đó là một bước đi vô thức của hắn mà thôi, không ai để ý tới vạt áo choàng. Tam Hoàng tử ném ánh nhìn cho Watanuki, phút này anh chàng mới mở lời:

"Là cơ thể không có thương tổn, nhưng linh hồn thì bị lấy mất."_Watanuki không còn vẻ cợt nhả, đôi mắt xanh dương như màu biển sớm thanh khiết đến sắc bén_"Người lấy đi linh hồn có thể là bất cứ ai, chỉ cần có ma lực ở bậc cao hơn người hắn muốn hạ thủ."

Syaoran chừng đã hiểu, tiếp lời:

"Có nghĩa là bây giờ bà ta chỉ còn là một cái xác không hồn?"

"Theo đúng nghĩa đen thì là vậy."

Kero gật đầu ảo não, nó bay đến bên Sakura. Cô đã nghe được tất cả, sự run rẩy không giảm đi, chỉ là cô đã cố nín nhịn. Con thần thú trong hình hài bé nhỏ không quen với cảm xúc, nó chỉ có thể nhìn ánh mắt cô trống rỗng một màu xanh chẳng rõ là vui hay buồn. Nhưng rồi cô chợt lên tiếng, đánh tan hiềm nghi của mọi người rằng cô hoảng sợ đến câm luôn rồi.

"Ai lại muốn cướp đi linh hồn của bà ta ?"_Cô đứng dậy, thấy trên lưng mình hơi nặng rồi lại nhẹ bẫng, phút sau quay lưng chỉ thấy Syaoran Li đang trầm mặc đứng sau. Hắn đứng cách cô một quãng, chiếc áo lông cáo màu trắng bạc khiến hắn càng thêm vẻ xa cách.

"Rõ ràng là một người bình thường, bà ấy vô tội"_Sakura quả quyết. Việc này chắc chắn dính dáng đến hai giới Pháp sư và Phù thủy. Những mối lo ẩn giấu đằng sau cái chết này rốt cuộc lớn đến mức nào ?

"Bà lão vô tội... biết xem bói."

Tomoyo chầm chậm nói. Lời này lại đưa tất cả rơi vào một mối nghi vấn nữa, đó là nguyên do của việc bị tước đoạt linh hồn. Điều mờ ám chỉ có thể là câu nói của bà ta, câu nói gần nhất trước khi trở thành một cái xác không hồn:

"Ngài đã ngàn tuổi... quả không thể để cho một kẻ như tiểu nhân xem mệnh!"

Mọi người đều không hẹn mà nhớ tới nó - câu nói đầy khó hiểu. Syaoran Li vẫn còn nhớ như in, thậm chí từng câu chữ và nét mặt bà ta khi nói. Lúc đó, hắn vừa bước khỏi cửa lầu, định bụng nói vài lời với hai người kia rồi sẽ lập tức trở về Vương quốc Li thì ngay lập tức nghe được những lời đó. Tới khi hắn quay ngoắt về phía họ để xem mọi chuyện đang xảy ra, chỉ thấy bàn tay bà lão đang bấu víu lấy Sakura rụt hẳn xuống rồi ngã khuỵu. Lời nói ra cửa miệng biến thành những tiếng ú ớ vô nghĩa.

Nét mặt bà ta lúc đó quả thực rất hoảng sợ, nhưng thứ khắc ghi trong lòng hắn lại là thái độ của nữ pháp sư kia.

Gương mặt cô trắng bệch, như thể hắn chỉ cần rời mắt một khắc, cô sẽ hòa vào màn tuyết, run rẩy tan đi trong cơn bão lạnh lẽo.

Vì sao bà ta lại nói vậy ? Thậm chí gọi cô ta là "Ngài" ? Bà ta đã khá già. Đằng sau lớp áo choàng cũ sờn, cơ thể còm cõi càng khiến bộ áo thùng thình, giống như con bù nhìn trơ rơm bị chôn vùi trong gió mưa ở một cánh đồng hiu quạnh. Xem tuổi cũng đã gần đất xa trời, vậy mà lại gọi một cô gái mới mười lăm mười sáu bằng kính ngữ tôn sùng tới thế. Trong câu nói, bà lão càng nhắc càng nói như thể Sakura kia chính là bề trên. Thậm chí còn khẳng định rằng cô ta đã ngàn tuổi.

Xem ra quá khứ của nữ pháp sư này không chỉ đơn giản là an nhiên sống ở phía Đông.

Càng nghĩ càng rối, song cuối cùng Syaoran vẫn đưa ra được quyết định cho mình. Ngước lên ngay lập tức, hắn bắt gặp Kero nhìn mình. Thần thú Cerberus, được nữ pháp sư kia gọi là Kero lại hiện diện trong hình hài bé nhỏ đã khiến hắn nghi ngờ, nay xem ra không thể coi thường sự việc diễn ra quanh bọn họ.

Quá sâu trong trầm tư, Syaoran không nhận ra ánh mắt Kero nhìn hắn đầy dè chừng.

Không ai lên tiếng, tất cả nghi kỵ nhìn nhau, thái độ không rõ địch bạn. Trên trời, tuyết chỉ rơi lớn được một lúc rồi lại lất phất trở lại, tiếng quạ đêm vang lên rầu rĩ, rồi quạ hét lên xé toạc màn trời chỉ để lại những hình cánh vội vã bay mất. Syaoran ghé mắt ra ngoài cửa sổ: một cánh ưng vừa liệng qua bầu trời.

"Vấn đề rắc rối như vậy, chỉ dành tặng được các người một chữ thận trọng mà thôi."_Hắn nhoẻn cười, đối diện hắn là Sakura. Không phải nụ cười ấm áp như khi hắn đưa tay đẩy chiếc đèn lồng mà là nét sắc sảo thấu tâm can. Sakura tự hỏi, có phải khi thay đổi màu mắt, hắn là hai con người hoàn toàn khác ?

Ánh hổ phách tượng trưng cho ngọn lửa nhiệt huyết, còn sắc bạc đem tới cái xa cách đạm mạc.

Tại sao ? Cái này chẳng nhẽ cũng là ma pháp ?

Nghe Tam Hoàng tử nói vậy, ba người Watanuki, Eriol và Yamazaki đều thức thời lui về sau chủ nhân của họ, tạo ra một khoảng cách nhất định với đám Sakura. Bọn họ nãy còn đứng chung, giờ đã chia thành hai đám mà ranh giới chính là thi thể của bà lão.

"Vương quốc này dạo chơi không có gì thú vị, ta sẽ rời đi ngay đêm nay."_Syaoran buông lời, làm vẻ rất không liên quan đến mình rồi lại huơ ngón trỏ, dùng một phần ma pháp khiến bà lão đang nằm trong tay Sakura vừa ngồi xuống nền đất kia nhẹ nhàng tách khỏi vòng tay cô, nằm dựa lưng vào tường ngay ngắn. Nhìn thoáng xa lại tưởng như một người đang ngủ thanh thản.

"Mọi chuyện muốn sắp xếp sao tùy các người. nếu có khó khăn thì cứ nói là phụ theo lệnh của... Tam Hoàng tử."

Rồi chẳng để lại một câu chào hay ít nhất là lời nói mang vẻ tạm biệt, Syaoran Li đảo mắt qua ba người trước mặt: Tomoyo trầm tĩnh, Kero dè chừng, Sakura...

Ánh mắt hắn dừng lại ở Sakura lâu nhất, bởi hắn chợt cảm thấy mông lung khi nhìn vào ánh mắt cô. Đôi mắt lục bảo mà hắn "miễn cưỡng" bản thân không chê là quá xấu nay dán chặt vào hắn, có nhìn hồi lâu cũng chẳng rõ tâm tình của chủ nhân nó. Nói là lâu nhất, nhưng cái lâu của hắn cũng chỉ trong một thoáng quay đầu. Syaoran Li không nhìn họ nữa, bước thẳng ra khỏi cửa.

Hai người bọn họ rồi lại rẽ theo con đường riêng của mình.

Trước khi theo Hoàng tử của mình ra khỏi cửa, chợt Yamazaki ngoái lại, cười rõ tươi với Sakura:

"Rất vui vì được gặp các cô!"

Rồi cũng chẳng nghe thêm lời nào từ họ, anh chàng thoắt cái đã cùng chủ nhân mình bước khỏi căn phòng, ngay cả vạt áo choàng phất phơ gần mép cửa cũng đã thực sự biến mất.

Chợt, Sakura rùng mình, lao ra ngoài gian phòng. Cả hành lang chỉ còn lại mỗi mình cô. Cảm giác như bước chân họ vừa rời khỏi, cảm giác như hơi ấm của hắn, giọng nói của Syaoran Li đó, vẫn còn thoảng bên cô. A...sao cô lại nghĩ như vậy chứ ?

Syaoran Li, Tam Hoàng tử, kẻ máu lạnh, kẻ tàn độc mấy lần suýt khiến cô tơi bời đã thực sự rời đi. Cô nên thấy thanh thản phải không ? Nhưng sao lòng cô lại nặng trĩu thế này ?

Sakura nhắm chặt mắt, như muốn đóng lại tất cả cảm xúc khiến cô rối bời lúc này. Ô cửa cuối hành lang vẫn mở, gió vẫn lùa vào rét buốt mà chẳng thể thanh tỉnh tâm trí cô.

"Tomoyo, Kero, đến lượt chúng ta rồi."

Đến lượt chúng ta lên đường thôi. Sakura quay lại, nhìn vào gian phòng, bà lão vô danh vẫn yên lặng nằm đó. Quả thực chỉ có thể đưa ra một lý do rằng bà ta bị tước hồn. Nhưng Watanuki bên cạnh Syaoran Li không hề nhắc tới một chi tiết: muốn cướp đi linh hồn, cho dù là bất kỳ ai nhất định phải có được sự cho phép của Ma quân.

Ma quân, quân vương của vạn ma, bậc chí tôn duy nhất tất cả các Phù thủy tình nguyện quỳ gối khom lưng. Một đại nhân vật bí ẩn đến mức, không ai dám tự tin khẳng định mình nắm giữ sự thật về hắn. Hội thi Pháp sư được tổ chức chính nhằm để tiêu diêu Ma quân, tiêu diệt hồn phách gốc cội của giới Ma thuật Bóng tối.

Nhưng, giống như những gì truyền thuyết nói, Ma quân vẫn ngủ say chẳng biết bao giờ sẽ tỉnh.


-w-


"Primera, ngươi nhìn thấy rồi chứ ?"

Nữ phù thủy vẫn lặng người trước câu hỏi rõ ràng của Yuuko. Phù thủy Không gian vẫn tọa trên tràng kỷ, đối diện là Primera đang chăm chăm nhìn vào quả cầu giữa bọn họ. Quả cầu nhỏ bé hiện ra rất nhiều khung cảnh trước mắt nàng ta, giống như thứ sắc màu tiên tri thần thánh mà người ta vẫn hay gán cho nó.

Có điều lần này việc quả cầu làm là tái hiện quá khứ, chứ không phải tiên đoán tương lai.

Tái hiện một quá khứ đã bị vùi sâu trong cát bụi thời gian, trong ma pháp của những ma thuật sư mạnh nhất từng tồn tại.

Những hình ảnh trên quả cầu mờ dần sau gần một canh giờ. Trông thấy Primera vẫn còn đăm đăm nhìn vào nét trong suốt trên khối cầu, vẻ mặt bàng hoàng đích thị là chưa kịp tỉnh táo lại, Yuuko bèn thản nhiên nhấp một hụm rượu, rồi lại nhanh chóng bỏ xuống.

Bàn trà để tiếp khách chẳng có chút hương trà, chỉ có đúng một ly rượu đỏ.

"Tôi là người đầu tiên biết chuyện này ư ?"

Giờ phút này, nàng phù thủy nhỏ mới ngước lên, chăm chú nhìn Yuuko. Khóe mắt nâu ong hình như vương lệ ?

"Đúng vậy"

Yuuko đáp lời Primera trong khi men rượu vẫn còn đọng lại trên bờ môi.

"Công chúa... Tốt quá, người còn sống."

Nàng phù thủy chợt bật khóc, những hàng nước mắt chảy dài. Đau khổ có, hạnh phúc có, tèm nhem trên gương mặt nhỏ nhắn. Chẳng còn ai nhận ra nữ phù thủy khét tiếng của xứ Đông. Một mặt yếu mềm chỉ lộ ra trong thoáng chốc, Primera lập tức lấy lại vẻ cứng rắn thường ngày:

"Tôi có thể... tìm đến Công chúa không?"

"Quả là một yêu cầu hay ho... nhưng ta nghĩ cô biết mình nên làm gì."

Yuuko đứng dậy khỏi tràng kỷ, mắt nhìn thẳng vào Primera cũng đã rời khỏi chỗ ngồi. Bí mật về thời gian này là do Primera đã chấp nhận trao đi thứ quý giá nhất để đổi lấy. Nếu còn tiếp tục giao dịch, Primera... chẳng còn thứ gì để đánh đổi nữa. Nàng ta sẽ biến mất, mà nàng ta lại chính là nhân vật không thể biến mất.

"Bây giờ tôi phải làm gì ?"

Primera ngơ ngác hỏi, nàng đã biết mình không phải phù thủy, cũng không phải pháp sư. Nàng chính là người bên cạnh công chúa. Vậy nếu nàng không thể tìm đến chủ nhân, nàng phải làm gì tiếp theo ? Nàng chẳng thể lạc lối trong nhận thức "phù thủy" thêm nữa.

"Để lại trái tim cô ở nơi này."_Yuuko bước lên trên Primera, để lại cho nàng phù thủy nhỏ thấy một bóng lưng dài. Bộ y phục với dải cánh bướm ở sau lưng cứ thấp thoáng trong hương khói tẩu, như có như không_"Và thu dọn tàn cục của cô đi."

Nói rồi Yuuko ngoảnh mặt lại, hơi mỉm cười nhìn Primera, thấy rõ cả bóng dáng mình trong đôi mắt nâu ong kia. Primera cuối cùng cũng hiểu, khẽ ậm ừ rồi đồng ý.

Trái tim của cô sao ? Cũng chỉ là những ký ức chắp vá, cùng một chút tình cảm thoáng qua mà thôi.

"Cô Yuuko, xin giữ gìn sức khỏe."

Đó là lời cuối Primera nói trước khi ra khỏi cửa tiệm. Hai cô hầu trợ vui vẻ tiễn khách, tiếng chuông cửa đinh đang vang lên, cô hầu Maru vui vẻ hát theo nhịp chuông đệm. Một bài ca quen thuộc.

"Hoàng hôn tàn

Tường vy đâm chồi trong đêm

Ánh trăng lên

Sắc bạc đưa tường vy nở rộ

Sương đêm theo những vì sao biến mất

Chỉ còn lại bông tường vy rực rỡ"

Tiếng hát vui tươi, văng vẳng bên tai, quyện lấy lời thì thầm của Primera:

"Thì ra thứ đâm chồi không chỉ là tường vy, mà còn là tình cảm của công chúa."_Nàng khẽ khàng khép đôi mi lại_"Đối với hắn."

Bên trong cửa tiệm, Phù thủy Không gian thần người bên quả cầu pha lê. Cho dù đã chứng kiến quá khứ đó, nhưng khi những sự việc ấy hiện lại trên quả cầu nhỏ, cảm giác bi thương mà nó đem lại không hề suy giảm. Mọi chuyện đã bắt đầu, đã không còn đường lui nữa.

Bóng anh đào thoảng qua trên khối cầu. Là cánh hoa hay là vạt áo ai ?



Chương 12: Gia đình của mỗi người.

Preview

"Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã có kết quả chưa ?"

Syaoran Li vừa mới trở về từ chỗ Vương hậu, vào phòng đã lập tức hỏi câu này.

"Thưa hoàng tử"_Eriol đón lấy ngoại bào vừa được Syaoran cởi ra, vắt ngang tay rồi nhanh chóng bẩm báo_"Nữ pháp sư kia xưng tên với mọi người là Sakura, không rõ họ của cô ta, còn có..."

"Không được ngắt quãng."

"Cô ta tới Clow quốc gần bảy năm trước, vào năm chín tuổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top