Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13.2: Bác sĩ mắt xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hế lô <3 Mình đã trở lại đây. Chương này không dài lắm đâu, nhưng lại liên quan nhiều đến mạch truyện hơn phần 13.1 đó mọi người. Mình là mình rất thích những chương như chương này hihi... Mà thôi không lan man, mọi người đọc truyện vui vẻ ha <3. Chương mới sẽ ra tiếp vào một tuần hoặc... n tuần sau nha <3

Nhưng mà không quá lâu đâu =)))))))) Xin yên tâm.

Chỉnh sửa lần 1 ngày 16/02/2020. (mèn đét ơi chỉnh sửa lại cái mình đã viết 3 năm trước thật sự ba chấm mà)



13.2: Bác sĩ mắt xanh:


"Sakura!"

Sakura thất thểu bước về với một cái chân sưng tấy và người dính máu khô. Nhưng quang cảnh trước mắt cô cũng toàn máu là máu. Một hồi sợ hãi kịch liệt truyền đến, họ sao rồi ?

Kero hớt hải gọi cô, còn Tomoyo thì quay lưng lại dựa vào gốc cây, bóng tối che khuất cảm xúc và nét mặt cô.

"Có quan binh sao?"

Đều là xác người và ngựa bị xuyên thủng bởi một thứ sắc nhọn giống như những thanh kiếm mảnh. Cô nhanh chóng nhận ra đây là những người cùng đoàn với đám quan binh truy đuổi cô và kẻ kia vào phút chót trước đó.

Trên dưới hai mươi người.

Sao kẻ đó có thể biết được điều này ?

Hắn biết... họ sẵn sàng làm vậy.

Sakura ghê rợn trước thảm đất rừng toàn máu bê bết, nhưng cũng bỏ qua điều đó.

Họ sẽ làm vậy. Họ không thể không làm vậy.

Có lẽ là cô vô tình, vô đức, nhưng chắc chắn bọn chúng đã làm gì đó. Sakura bước lại gần gốc cây nơi Tomoyo đang ngồi sụp xuống, cô ngồi xổm xuống ngang tầm bạn mình, nhỏ giọng:

"Tomoyo?"

Tiếng gọi nhỏ, thoáng chốc trở nên vang dội. Lá cây chẳng còn rì rào, chỉ có mặt đất đang không ngừng phô ra mùi máu tanh nồng.

Tomoyo đang lấy hai tay ôm mặt, người run lên từng bận chẳng rõ vì rét hay vì sợ. Bả vai cô bạn bị xé rách áo, có cả những vết cào xước. Tomoyo đeo găng tay, những chiếc găng giờ đã xác xơ, khô khốc máu. Không đáp lời Sakura, cô bạn chỉ khẽ hé mắt ra. Đôi mắt màu tím trong bóng tối huyền diệu như càng ảm đạm, đầy vẻ buồn bã. Sakura đưa hai tay ôm chầm lấy bạn mình, sưởi ấm cho cô rồi nhẹ nhàng ôm lấy đôi bàn tay Tomoyo.

Chiếc găng mịn màng với một bông hồng nhung đen nhỏ ở cổ tay nay trông chẳng khác mấy bao tay vải thô là bao. Vết cào cấu và chém khiến nó hiện ra những đường rách sắc. Ánh mắt Sakura đăm đăm nhìn xuống những đầu ngón tay của phần găng. Tất cả đều đã bị xuyên thủng. Cả mười phần vải găng chỗ ngón tay đều bị xuyên thủng, dứt khoát, một số chỗ còn lưu lại máu nóng.

"Mình... mình lại giết người..."

Tomoyo nói như sợ hãi, lại như thở dài, cô nhìn bàn tay mình trong chiếc găng nát, nhìn cả những lỗ xuất hiện nơi đầu ngón tay. Cô biết rõ vì sao chúng tồn tại hơn ai hết. Bởi vì chúng là do cô làm xuất hiện.

"Họ là do mình giết"

"Mình lại làm hỏng đôi găng Sakura làm rồi."

Tomoyo có lẽ phải kìm nén để không bật khóc. Nhưng chất giọng run run đó còn khiến Sakura sầu thảm hơn. Cô không nói gì cả, chỉ lắng nghe bạn mình, cho đến khi Tomoyo gục vào vai cô, thiếp đi ngủ vì mệt và vì sợ.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

...

...

"Kero ? Bọn chúng đã làm gì vậy ?"

"Bọn chúng nói... Tomoyo thật xinh đẹp."

...

...

-w-


Đại điện Hoàng cung Li.

Dọc sảnh nhị viện đầu tiên để bước vào đại điện, hai hàng nến cao xếp thẳng. Ánh nến vàng đứng nghiêm chỉnh, chốc chốc có gió thì nghiêng ngả, nhoáng bóng vàng lên mặt tường cẩm thạch kiều diễm. Phía ngoài hiên sảnh, ánh đèn lồng tỏa bóng dưới trăng, thi nhau đan xen lên sắc trắng bạc của hoa hồng trắng trong khu vườn, của màu xanh cỏ non.

Tối nay là một trong những lần hiếm hoi Tam Hoàng tử đích thân mở miệng nói tổ chức dạ yến tẩy trần cho Kyle Rondart, hạ nhân trong cung đều lăn xả ra mà làm cho bõ nhiệm vụ của mình. Tính cách Tam Hoàng tử đương nhiên ai cũng rõ, mà Vương Hậu Yelan lại cưng sủng đứa con này hết lòng. Chỉ e trong buổi tiệc mà có gì ngoài ý muốn, sẽ có kẻ phải rơi đầu. Mỗi người một nhiệm vụ, bọn họ hối hả chuẩn bị cho yến tiệc.

Về phần các hoàng tử khác đều bất ngờ không kém. Nhưng rồi ai cũng có một dự cảm riêng cho mình. Syaoran Li không phải là người ưa tiệc tùng, càng không thích chốn cung tâm náo nhiệt, lần này đích thân chủ trì yến tiệc chẳng phải quá kỳ dị ư ? Lại còn là tiệc cho Kyle Rondart ! Hai kẻ này vốn có ưa gì nhau ? Dẫu ai cũng hiểu Tam Hoàng tử từ trước tới nay bản tính gắn liền với hai chữ quái dị, song họ lại vì thế mà lo cho tương lai mình hơn, cẩn thận suy xét từ quá khứ xem mình rốt cuộc có hành động nào không may động chạm tới vị này không. Nếu thực sự buổi yến tiệc này chỉ để che mắt cho một ý đồ khác thì lưỡi đao rơi vào đầu ai cũng chưa biết được, vẫn nên thật cẩn thận.

Gần một canh giờ sau, nến đèn lung linh khắp hành cung. Đại điện lột bỏ vẻ nghiêm trang, trở thành chốn nguy nga lộng lẫy, đằm thắm cung âm đàn nhạc. Những dãy bàn trải dài từ Đại điện cho tới tận hai Tam điện ngoài cùng sảnh. Rèm châu đều được vén lên, điểm thêm vài dải đỏ vàng như ánh lửa trong đèn. Chỗ ngồi phân từ cao tới thấp, từ chỗ Vương hậu cho tới các hoàng tử, văn võ bá quan, khuê môn thế gia cho tới sảnh ngoài cùng chỉ còn lại những lán hoa mướt sương tưới.

Đã bắt đầu có người tới điện ngồi, thức dùng trong tiệc dần được dọn lên. Ngoài cửa điện, quý nhân lần lượt trình thiếp mời, khoan thai bước về sảnh dành cho mình.

Đại điện đã có hai thiếu niên bước tới, nom còn rất nhỏ tuổi, chỉ mới mười một mười hai:

"Biểu huynh, huynh nói xem, lần này kẻ kia lại định giở trò gì ?"

Vị thiếu niên có vẻ lớn hơn bước đi bên cạnh lập tức trợn trừng, nhéo tay đệ mình:

"Nhỏ miệng thôi."

Thế nhưng cho dù họ có nói to hơn nữa cũng không ai bận tâm, bởi chăng tất cả những người ở đây đều có chung một thắc mắc đó. Syaoran Li đã rất lâu không xuất hiện trước nhiều người của hoàng cung lẫn thế tộc. Hai thế tử không có địa vị kia còn nhớ, lần cuối cùng họ nhìn tận mặt Tam Hoàng huynh của bọn họ là lễ sinh thần của hắn ta năm ngoái. Khí chất của người đó cùng với những lời đồn truyền về hắn gần như đã cắm sâu vào lòng những người tham gia vòng xoáy cung đình một nỗi sợ mơ hồ. Nếu không phải là người thường ngày tham triều hay hầu hạ hắn, vậy Tam Hoàng tử đúng thực xứng danh "quý nhân khó gặp" với kiểu hành tung nửa người nửa quỷ.

Chưa đầy một khắc sau mà cả ba sảnh điện đã đông đúc hơn rất nhiều, nhất là Tam điện và Nhị điện. Đại điện tuy đã đông đủ quý nhân, chỉ còn thiếu mấy vị cao quý nhất, song ai cũng biết điều nhỏ miệng. Còn Nhị điện vốn dành cho quý tộc không tham chính, nên quy tắc cũng nới lỏng quá nửa. Náo nhiệt nhất phải kể đến Tam điện và nửa cuối Nhị điện, đều là các thiên kim tiểu thư, công tử hào môn. Tài nữ sắc nữ đều có, ai nấy dẫu lạnh lùng hay cởi mở đều ôm ấp một nỗi hi vọng được trông thấy vị Hoàng tử mà nằm mơ bọn họ cũng muốn kia. Còn các công tử được dịp tăng thêm nỗi ganh ghét trong lòng với kẻ mà tú nữ khắp kinh thành đều một mực ca tụng là "Bạch mã hoàng tử".

Đèn nến lung linh, yến tiệc thịnh soạn. Chính điện đêm yến tiệc này càng thêm vẻ tráng lệ hoan hỉ. Đương lúc mọi người bắt đầu trò chuyện hăng say trước tiệc thì ngoài cửa điện vọng đến thanh âm to khỏe lại mang chút khí chất nữ nhân của thái giám truyền lời:


"Tam Hoàng tử đến !"

Mọi tiếng ồn ào lập tức tắt ngúm, mơ hồ nghe rõ được cả tiếng tim đập và nhịp thở hồi hộp. 

Đi từ cửa điện vào đến Đại điện sẽ qua Tam điện đầu tiên, rồi đến Nhị điện, sau đó mới vào Đại điện. Tất cả các tiểu thư con cháu quý tộc, nữ nhân hầu gia, tài nữ hào môn dù trong lòng nhảy dựng vui sướng cũng nhất mực quỳ xuống, cúi đầu:

"Tham kiến Tam Hoàng tử!"

Tiếng hô đồng thời của cả ba sảnh điện vang lên, rồi trong tích tắc kết thúc bằng sự yên lặng tuyệt đối. Cung điện tráng lệ nhìn xuống toàn lưng là lưng. Từ cửa điện bước vào một thiếu niên trạc mười bảy mười tám, mặt mũi sáng sủa, mày kiếm mắt sao. 

Hôm nay Syaoran Li đích thân chủ tiệc, đương nhiên cung trang thêm vẻ trang trọng. Có điều... chẳng mấy ai có diễm phúc nhìn ngó hắn trọn vẹn từ đầu tới chân. Những cặp mắt tò mò kia đều bị ép phải theo quy tắc mà hướng xuống mặt đất. Thứ đáng giá nhất bọn họ có thể thấy là một chấm áo màu lam thẫm lướt đi như gió. Tam Hoàng tử bước đi không tiếng động, cũng chẳng bày trò lịch sự hội ngộ, một đường thẳng tiến vào đại điện.

Hắn không mang theo quạt, gương mặt như ngọc tạc, chẳng thể đoán nổi ý tứ gì từ nét mặt ấy. Mắt hắn vẫn là màu bạc, toàn thân toát ra sắc thanh khiết lạnh lùng như đúc từ một lưỡi kiếm. 

Hắn bước đi rất nhanh, áo choàng lông cáo giao lại cho Eriol sau lưng. Watanuki tuy thân thiết song vẫn mang thân phận là con cháu thừa tướng, bèn đến trước họ một bước.

"Khách khí rồi. Tất cả đứng dậy đi."

Syaoran ngoài miệng nói vậy, nhưng ngữ khí nhàn nhạt đáng sợ.

Đám người nhất loạt hô vang mấy câu tạ ơn vô nghĩa, rồi ai nấy lục đục ngồi xuống. Các thiên kim Tam điện dù biết vô vọng vẫn cố ngoái trông vào tít Đại điện xa xôi, nhưng chỉ nhận được mấy vẻ hào nhoáng mà không còn thấy bóng Hoàng tử của họ nữa. Nhưng bản thân sự tồn tại có thể khiến người khác ngộp thở của Syaoran Li giúp họ nhận ra Tam Hoàng tử thực sự tới rồi, không phải do họ mơ tưởng.

Tam Hoàng tử đương nhiên ngồi gần vị trí của Vương Hậu nhất, sau đó dưới hắn là các Hoàng tử khác, rồi tới văn võ bá quan. Chỗ ngồi đối diện hắn không có ai, chếch sang tay phải một chút mới bắt đầu hàng ghế, đối diện gần hắn nhất là chỗ của Thất Hoàng tử Kyle Rondart – vị mà vẫn chưa xuất hiện.

"Tam Hoàng tử, lâu ngày không gặp rồi."

Mọi người tranh nhau nói, họ vì sợ hãi mà cứ úp úp mở mở, thành ra Syaoran Li đến cùng không biết là ai đang mở miệng nói với hắn nữa.

Thật bực mình.

Bên cạnh hắn là Doanh tướng Shougo vừa mới đến, còn trước hắn xa xa là Watanuki ngồi cạnh chỗ của Kyle Rondart.

"Tiểu Tam..."

"Thôi ngay."

Shougo còn chưa nói xong thì Syaoran Li đã quắc mắt, ánh nhìn sắc lạnh ném sang cho Shougo biết rằng nếu hắn còn gọi bằng cái tên kỳ cục đó thì chết sẽ rất thảm. Nhưng Shougo hoàn toàn không bận tâm, trái lại còn cười sảng khoái:

"Tiểu Tam thật đáng sợ."_Anh ta cười hồ hởi, rồi coi như không thấy gương mặt than của Syaoran, nhìn quanh nhỏ giọng_"Tối nay có trò gì vui sao?"

Syaoran cũng theo y quan sát quanh đại điện, nghe vậy mới hơi mỉm cười:

"Huynh vẫn nên ngồi đợi thì hơn."

Syaoran nhìn bàn tiệc trước mặt, cao lương mỹ vị, thức ăn thức uống chen nhau bày vẽ trong lòng không cảm thấy có gì khác biệt. Hắn chỉ yêu cầu cung nhân đổi khăn tay trên bàn đi, đổi đũa bạc của hoàng cung thành đũa riêng của hắn rồi ngay cả rượu cũng yêu cầu rót mới.

Thực là một kẻ tỉ mỉ.

Vương Hậu Yelan Li tới, và bây giờ ngay cả Tam Hoàng tử cũng phải giống đám người kia làm nghi lễ khấu đầu. Song lưng hắn mới cúi chưa được bao lâu vị mẫu hậu kia đã làm vẻ lo lắng:

"Syaoran, mau đứng lên."_Rồi sau đó bà mới đổi giọng, chậm rãi nói_"Mọi người đều đứng lên đi."

Nói với nhau đôi ba câu mở đầu giả tạo, cười với nhau đôi ba cái giả dối, yến tiệc chuẩn bị bắt đầu, nhạc cũng sắp sửa nổi lên thì một kẻ ưa náo nhiệt to tiếng:

"Sao còn chưa thấy Thất ca tới nhỉ ?"

Syaoran lười đưa mắt tìm kẻ muốn làm hắn bẽ mặt kia. Nhưng... sự lười này cũng không phải không tốt.

"Phải đó, Thất Hoàng tử đâu rồi ?"

Tai mắt trong cung không thiếu, lâu ngày cũng truyền ra cho mọi người biết rằng Syaoran Li mở tiệc này còn kèm theo câu nói "chào mừng Thất Hoàng tử về". Vậy trên danh nghĩa Kyle Rondart không phải nhân vật chính sao ? Vài kẻ vin vào việc hắn ta chưa tới, bắt đầu lời to tiếng nhỏ hòng bôi nhọ Syaoran Li, ý nói Tam Hoàng tử thì sao, chẳng phải vẫn bị người ta làm mất thể diện.

Kỳ lạ là những kẻ nghĩ việc mượn gió bẻ măng có thể làm hắn bẽ mặt kia lại không chịu nhìn về quá khứ, xem rốt cuộc Syaoran Li đã làm những hành động gì.

"Lão Thất đã vào đến kinh thành, e chẳng mấy chốc sẽ về đến Chính điện Hoàng cung."

Yelan Li nói như trấn an giải thích, song đúng là mẹ nào con nấy, ngữ khí cũng chẳng khác Syaoran là bao, khiến cho người ta đoán không nổi tâm tình. Bà từ trên ngai ngự nhìn xuống, đám người kia chẳng qua chỉ một cái vung tay của bà liền rơi đầu, họ dám mở miệng tự tiện như vậy sao ? Yelan Li nhìn về phía kẻ đầu sỏ vừa lên tiếng, mới nhận ra là con trai dòng thứ của Lục Vương, không khỏi cảm khái. Quả là một kẻ không có đầu óc, địch không nổi với vị tỷ tỷ dòng chính của hắn...

Không để mọi người đợi lâu, ngoài cung lập tức truyền đến thanh âm the thé của thái giám:

"Thất Hoàng tử tới!"

Lại một màn quỳ xuống khấu đầu, chỉ trừ mấy người nửa trên đại điện, ví như... Syaoran Li và Vương hậu Yelan.

Kyle Rondart nghiêm chỉnh bước vào đại điện, nói một câu "Tham kiến mẫu hậu" rồi đi về phía chỗ ngồi của mình, trước đó còn nhìn Syaoran Li với ánh mắt phức tạp. Kyle quả nhiên vừa trở về từ ngoại thành, phục trang chưa phải cung trang, chỉ mặc thường phục, tùy tiện khoác một ngoại bào hình rắn thế nhưng vô cùng phối hợp với mái tóc đen không búi mà buộc trễ xuống của hắn. Thoạt nhìn đem lại cho người ta cảm giác là một kẻ chứa đầy bí mật. Song hắn vừa cười vừa nói lại khiến người ta lung lay ý nghĩ vừa rồi:

"Vừa về đến kinh liền nhận vinh hạnh từ yến tiệc tẩy trần"_Hắn làm vẻ rất vui mừng, gương mặt vô cùng rạng rỡ_"Hoàng nhi tạ ơn Mẫu hậu."

Syaoran Li từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Kyle Rondart không rõ ý đồ. Ánh mắt hắn dửng dưng, vô tâm nhưng tâm trí thì quan sát rất kỹ. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Tam Hoàng tử vẫn ung dung chuẩn bị dùng bữa, tay lựa đũa uyển chuyển mà hoàn toàn không biết hắn cứ nhìn chằm chằm vào Thất Hoàng tử kia.

Người khắp sảnh điện đã thêu dệt cho họ cả trăm câu chuyện bát nháo trong đầu.

Nếu rỉ tai nghe bất cứ một dân thường ham chuyện nào, hắn sẽ nói, Kyle Rondart đại diện cho phe Thừa tướng, hướng về thiên triều cũ. Nhưng mọi người không biết vẻ ham tiệc vô ưu của hắn là giả hay thật. Nói giả thì miễn cưỡng, vì ngay cả người trong phe thừa tướng cũng luôn lộ vẻ ưu sầu tiếc nuối cho thế lực mình, nói thật thì... Kyle Rondart đúng là một kẻ lòng sâu như biển.

"Thất điện hạ"_Shougo nói là người đầu tiên trong đám quý tộc mở lời với Kyle_"Lần này ra khỏi kinh thành chữa trị, không biết quý nhân nào may mắn được đãi ngộ này ?"

Kyle Rondart không tranh đoạt binh quyền, không ham cầu cung vinh, làm vẻ vô tư mà sống nhưng thiên hạ vẫn luôn kiêng dè hắn bởi hắn có thể cứu người. Năm chín tuổi theo học cùng các hoàng tử khác đã làm ngạc nhiên toàn bộ thái y viện, song đến một lần cứu sống một vị chủ nhị cung liền lộ tài chữa trị thiên bẩm. 

Năm Kyle mười tuổi, hắn rời khỏi Vương quốc Li đi theo một vị khách quý của Yelan Li yêu cầu nhận hắn làm học trò. Mà vị này theo lời Vương Hậu nói, có thể cứu người, cũng có thể hại người.

Ngay sau khi Thất Hoàng tử rời khỏi Vương quốc, thế lực trong triều sớm chiều lung lay, hoàn toàn trở thành địa bàn cho Tam Hoàng tử.

Những vị công tử thế gia ghen tỵ đỏ mắt với vị Hoàng tử thứ ba kia, những lúc túy lúy tức giận thường to gan nói: Năm đó nếu bàn cờ vẫn còn Kyle Rondart, Tam Hoàng tử có thể làm tốt được như bây giờ sao?

Dòng chảy sinh mệnh vốn dĩ không có cái gọi là "Nếu như", những gì đã qua không thể vãn hồi. Năm Kyle mười lăm tuổi trở về, cái cúi mình của hắn buộc phải thấp hơn rất nhiều trước vị Hoàng huynh bằng tuổi bất đắc dĩ của hắn kia, bởi người trong tên mang một chữ "Tam" đó phía trên đã chẳng còn ai. Nói đúng hơn, lúc đó đã chẳng ai dám đứng trên Tam Hoàng tử.

Nói Syaoran Li là quý nhân khó gặp, vậy Kyle lại là quý nhân khó cầu với những ai muốn bệnh tình chấm dứt. Lần này Kyle lặn lội đến tận ngoại thành nhận lời chữa trị cho một gia đình, kỳ lạ chẳng kém việc Syaoran đích thân mở tiệc. Ai ai cũng suy đoán, không biết là gia đình kia có thế lực lớn, là người phe hắn hay Kyle Rondart chẳng qua chỉ rảnh rỗi muốn rong chơi ? Nhưng bất kể quý nhân nào vung tay chi tiền cho mạng lưới sát thủ, họ cũng tra không nổi hành tung của Kyle Rondart.

"Một hộ môn gia cảnh bình thường mà thôi"_Kyle đáp lời Shougo mà ánh mắt lại như có như không liếc tới Syaoran_"Chẳng qua bệnh tình rất nguy kịch, cũng là loại bệnh hiếm gặp, ta bèn đích thân đi chuyến này."

Mọi người nghe nói thì cũng chẳng rút ra được kết luận gì. Nói vậy chẳng phải bằng thừa sao, hắn không đi thì buông một câu bệnh khó chữa, đường xa, đi thì buông một câu bệnh hiếm gặp, bệnh tình nguy kịch, so với mấy lời tạ ơn khấu đầu cũng chẳng có nghĩa hơn là bao. Song ai ai cũng có chút tò mò. Bệnh hiếm gặp là bệnh gì chăng ?

Yelan Li bèn nói:

"Kyle, loại bệnh tình nào có thể khiến con nói thành khó chữa ?"

Lời của Vương hậu có đôi chút tâm tình, hòa nhã hơn, chẳng bù mấy khi thượng triều đều lạnh lùng với những chuyện liên quan tới Kyle Rondart.

Như đã sắp sẵn câu trả lời, Kyle bình tĩnh trình bày:

"Thưa Mẫu hậu"_Hắn đứng lên, khoanh tay cúi đầu hướng về phía Yelan Li_"Bệnh này tuy nguy kịch nhưng chủ yếu xuất phát từ tâm bệnh. Người mắc bệnh là một bà lão vừa mất con trai thứ, sau một tuần sinh ốm rồi có những biểu hiện kỳ lạ liên quan đến mạch đập, nhịp tim, thậm chí còn giết con trai trưởng của mình. Sau đó... không ngừng lảm nhảm những con số"

Tất cả, chỉ có câu cuối khiến Syaoran nhíu mày.

Mọi người đang dùng bữa, không có gì hay ho bàn tán cũng có chút lưu tâm đến câu chuyện nhỏ này, cho rằng bệnh tình kia gần với điên khùng, còn về vấn đề sức mạnh khống chế được người đàn ông trưởng thành của một bà lão thì họ chẳng bận tâm. Dường như chẳng ai để tâm đến câu nói sau cùng.

Yelan Li gật gù, chuyện này chuẩn bị kết thúc thì không ai ngờ đến, Syaoran Li đột ngột mở miệng:

"Còn tưởng là gì"_Hắn nói mà không buồn ngẩng đầu lên nhìn Kyle Rondart_"Hóa ra là tâm bệnh. Còn nghĩ Thất Hoàng tử gặp được người mắc bệnh giống mình kia chứ."

Đại điện nhất thời rơi vào một khoảng im lặng. Lời lẽ của Syaoran Li không để mặt mũi của Kyle vào trong mối quan tâm. Hắn nói xong vẫn bình thản gắp thức ăn, thưởng trà, nếm rượu, không bận tâm lời nói của mình đem đến những điều gì. Eriol lập tức đổi sắc mặt, chăm chú quan sát Syaoran.

Kyle Rondart bị nói là "có bệnh" thì nụ cười chỉ hơi nhạt đi, vẫn bình tĩnh:

"Chẳng hay Tam Hoàng huynh thần thông quảng đại biết được ta có bệnh gì ?"

"Thất Hoàng tử"_Kyle gọi Syaoran một tiếng hoàng huynh, còn hắn thì cứ một câu 'Thất hoàng tử", hai câu "Thất Hoàng tử", như không coi trọng giữa bọn họ có quan hệ anh em danh nghĩa_"Bệnh khó chữa."

Lúc này thì tất cả mọi người trong Đại điện đã lờ mờ hiểu ra ý đồ của Syaoran. Ai nấy khống chế cơ mặt đến toát mồ hôi. Những quan viên thượng triều nhau chặt mày lại, những lúc như này Syaoran Li chẳng bao giờ nói gì hết, tại sao bây giờ hắn lại để mặc bản thân tùy tiện nói những lời ấu trĩ cơ chứ ?

Syaoran làm như không thấy ánh mắt đầy thù địch của Kyle Rondart, tiếp tục nói với vẻ khinh người đáng ghét:

"Hỗn xược, bất bình thường"_Bấy giờ hắn mới ngước lên, nhìn thẳng vào vị "Thất đệ" kia_"còn khiếm khuyết nhiều thứ lắm."

Watanuki ngồi cạnh Kyle cũng cảm nhận được Syaoran đang muốn làm gì. Bằng chứng là sau sự ngạc nhiên, màu mắt Kyle bắt đầu tối lại. Tại sao Tam Hoàng tử hôm nay lại cố tình lộ ra vẻ ấu trĩ này chứ ? Ai nhìn vào cũng thấy giống một màn tranh sủng của nữ nhân hậu cung. 

Mà Vương quốc của họ... Watanuki lén nhìn về phía Li Yelan, sau đó ép bản thân dập tắt suy nghĩ động trời trong đầu.

Đại điện lại yên tĩnh, sau đó không biết ai cầm đầu đắc tội Thất Hoàng tử, bật cười mở màn cho một tràng cười như pháo nổ. Cả đại điện chắc chỉ có Syaoran không cười, đám người phe Kyle mặt méo xệch, cười không nổi. Ngay cả Yelan Li cũng hơi nhếch miệng:

"Tam nhi"_Bà ân cần hỏi_"Mấy thứ đó cũng là 'bệnh' sao?"

Đại điện ngớt dần tiếng cười như chờ xem Tam Hoàng tử sẽ nói gì tiếp để chực xu nịnh hắn.

Syaoran đứng dậy, hướng về phía Yelan. Giọng cố ra vẻ kính cẩn nhưng những gì hắn nói lại rất đối nghịch:

"Vừa về đến hoàng cung, thân là hoàng đệ lại không thèm mở lời tạ ơn vị hoàng huynh mở tiệc đón hắn, thật không biết phép tắc."_Hóa ra vừa nãy Kyle Rondart chỉ duy nhất 'tạ ơn Mẫu hậu', mà không nói gì với Syaoran_"Cả triều búi tóc gọn gàng, thân là thần tử triều đình thắt đuôi tóc như nữ nhân, chẳng phải chơi nổi sao ?"

Đại điện cười vang như tiếng đàn ong vỡ tổ. Tam Hoàng tử này đúng là quái dị, lạnh lùng không ra lạnh lùng, còn có mấy trò tầm phào như thể muốn biến hoàng cung thành một quán rượu phàm trần.

Thừa tướng bèn bất bình đứng lên:

"Tam Hoàng tử"_Lão hầm hè_"Thất điện hạ nặng nhất cũng chỉ là hành vi vô lễ, sao Ngài lại không biết quy củ như vậy!"

Bị bệnh thì chẳng có gì tốt đẹp, mà Syaoran Li ngang nhiên gán cho Kyle Rondart.

"Thừa tướng không biết rồi"_Syaoran Li thế nhưng lại thư thái ngồi xuống, để một mình lão thừa tướng đứng_"Hành vi kỳ quặc lặp lại lâu ngày, không thay đổi nổi thì chẳng phải thuộc một diện bệnh tình khó trị sao?"

Shougo cười to nhất, Đại điện được dịp rôm rả. Chỉ có mình Eriol cảm thấy trò đùa của chủ tử thực sự quá mức nhạt nhẽo ấu trĩ, vậy mà đám người kia cũng cười cho được. Không biết là thường ngày không chịu đùa hay muốn cười lấy lòng Syaoran ?

"Vậy thần đệ biết tội"_Kyle Rondart đứng dậy, kéo cả điện về một khoảng yên tĩnh_"Nhưng thần đệ còn có chút thắc mắc. "Học không vào" là bệnh gì chăng?"

"Bệnh ngu xuẩn"

Lần này tiếng cười không vỡ ầm lên như trước nữa mà rúc rích từng góc một. Các hoàng tử ai nấy đều biết Syaoran Li kiêu ngạo thấm vào máu, bởi văn võ không ai địch lại hắn. Còn Kyle Rondart cứ thích trưng ra vẻ thanh cao hòa đồng, mà mấy thứ thuộc văn thơ binh bố lại học cho có, không muốn am hiểu. Tam Hoàng tử như gạt bỏ hoàn toàn cái danh "thần y" của Kyle, chụp cho hắn cái mũ "ngu xuẩn" ấm ức tột cùng.

Mặt Kyle đen như than. Hắn bực bội ngồi xuống, còn Syaoran vẫn như không biết mình vừa nói gì, an an ổn ổn uống trà.

"Thôi"_Vương Hậu lên tiếng, bèn không ai dám cười nữa mặc dù ngay cả bà cũng hơi nhoẻn cười_"Đừng cãi qua cãi lại như một đám người không hiểu chuyện thế. Mọi người tập trung dùng bữa đi thôi."

Nói là tập trung dùng bữa nhưng không khí cũng náo nhiệt hơn. Mọi người chuyện ai người nấy nói được một hồi thì ca vũ, chẳng ai để tâm đến sóng gió trong lòng một Thất Hoàng tử hữu danh vô thực.

Các vũ nương vừa lui xuống thì Kyle lại lên tiếng:

"Theo thần đệ biết thì hoàng huynh vừa mới trở về từ Tiểu quốc Clow"

Mọi người cũng dịu hẳn chuyện riêng, trông chờ Kyle đáp trả.

Syaoran Li nghe hắn nói thì vẫn im lặng, chờ nghe tiếp.

"Tam huynh biết chuyện vui gì ở đó không ?"

Thất Hoàng tử Kyle hạ chén rượu xuống, lấy vào bát chút thức ăn rồi lại ngước lên nhìn thẳng vào Syaoran Li ở phía đối diện.

Syaoran hơi nhíu mày. Clow quốc thì có thể có chuyện gì ? Hắn ngẩng lên, nhìn vẻ ngạo nghễ của Kyle, bên môi thoáng sự coi thường:

"Đừng nhiều lời."

"Ở rừng phía Đông, hm... Tiểu quốc Clow ấy"_Hắn hơi dừng khi thấy Syaoran vẫn bình thản ngoài dự tính_"Có cháy to... mãi cũng không thể dập."

Syaoran đương nhiên nghe qua chuyện đám cháy, bởi hắn còn tận mắt chứng kiến kia mà. Cười thầm, hắn hơi liếc nhìn Lục Vương, không biết ông ta hay tin con gái mình chính là phù thủy, còn tự đốt trên dưới trăm ngàn tùy tùng mà hèn hạ chạy trốn thì sẽ có thái độ phong phú mức nào.

Kyle có vẻ thất vọng khi Syaoran không chịu đáp lời. Mọi người cũng im lặng, chờ xem Kyle định nói gì tiếp. 

"Có hai người chết, là hai cô nương, đều bị thú dữ... xé xác."

Kyle hơi cười, rơi vào mắt Syaoran lại là một nụ cười ngoan độc. Còn người trong đại điện thì không hiểu vì sao Kyle nhắc tới chuyện mạng người không liên quan này, càng tò mò mà nghe tiếp. 

Syaoran khẽ nhắm mắt, không nghĩ Kyle thật sự dùng mạng người chỉ để vạch rõ lập trường đối địch với hắn.

Cuối cùng thì Tam Hoàng tử mặt lạnh như băng cũng chịu lộ ra chút biểu cảm, nhưng là giễu cợt và chút thất vọng:

"Trò đùa ngu xuẩn."_Shougo bên cạnh đang nghịch nghịch trái nho thì giật mình quay sang, Syaoran bèn đổi lời, ý tứ chế giễu cũng rõ ràng hơn_"Ý ta là... Thất Hoàng tử hành động thật ngu xuẩn."

Nhất thời, tiếng xì xào lại nổi lên. Tam hoàng tử nói vậy là có ý gì ? Nhưng họ chưa kịp suy đoán thì Syaoran Li lập tức nói tiếp. Giọng hắn không còn ngữ điệu nhàn nhạt dửng dưng mà có vẻ đanh thép cứng rắn như một thanh trường đao hướng xuyên tâm Kyle:

"Đám cháy ở rừng phía Đông dập từ lâu rồi mà Thất hoàng tử lại nói thành 'mãi không thể dập', chẳng phải nực cười sao? Thất Hoàng tử rảnh rỗi vậy ư, quản cả chuyện của Tiểu quốc lân cận nữa."

Kyle sững sờ. Nhưng hắn không kịp định thần, Syaoran lại nói tới:

"Còn chuyện cáo hay là sói xé xác, để ta kể ngươi nghe một vài điều."_Đại điện im lặng, chỉ còn tiếng của Syaoran vẳng lại_"Chắc Thất hoàng tử không biết, tối nay ta đã giao cho một Thợ săn Phù thủy cùng Thần thú của hắn tới khu rừng đó."

Eriol đảo mắt, lại nói dối nữa.

Mọi người bất ngờ. Syaoran Li sao lại tiết lộ loại tin tức này. Điều này chẳng phải nghe giống tin tức nội bộ sao ? Không lẽ cứ như vậy tiết lộ cho toàn bộ người ngồi đây ?

"Mà nếu ai là thần tử triều đình hẳn phải biết, Thần thú của Thợ săn Phù thủy một khi đã xuất diện thì chẳng còn dã thú nào dám ló đầu ra nữa, nói gì là chạy lung tung xé xác dân thường ?"_Syaoran cười khẽ. Hắn nhếch mép lên thành một đường cong hoàn mỹ, trái ngược với ánh mắt hung tàn của bản thân_"Bởi vậy, Thất hoàng tử, ngươi quả là mắc phải loại bệnh thứ ba mà ta nói đấy."

Vương hậu Yelan không cười nữa, rơi vào suy tư. Mọi người ngồi dưới cũng bắt đầu suy đông đoán tây. Có lẽ mục đích chính của yến tiệc này sắp được tiết lộ. Quả nhiên Syaoran đứng dậy, hướng xuống văn võ bá quan phía dưới:

"Còn lý do vì sao ta phái Thợ săn Phù thủy tới đó, sau này mọi người sẽ biết."_Hắn đảo qua một loạt gương mặt trong đại điện. Ai bị hắn nhìn tới thì đều rùng mình_"Giới Pháp sư – Phù thủy nhiều năm như vậy mà chúng ta vẫn chưa triệt để diệt trừ, sắp tới đây, bọn chúng sẽ tổ chức một cái gọi là 'Hội thi pháp sư' "

Kyle hoàn toàn bị xem thành vô hình, ai nấy đều nhất mực lắng nghe từng lời Syaoran Li nói.

Những người ngồi đây phần lớn đều là quan triều đình, ngay cả hộ môn quý tộc cũng thuộc diện phiệt môn quan hệ với triều đình, chuyện liên quan tới giới Pháp sư – Phù thủy xưa nay đều là chuyện mà những người như họ phải nằm lòng. Ai ai cũng hiểu rõ Hội thi Pháp sư là cái gì. Chính là một kiểu so tài so lực, để đám Pháp sư đó chọn ra người thống lĩnh có thực lực mạnh nhất, là một mối uy hiếp với triều đình – những người muốn diệt trừ Pháp sư – Phù thủy. Song ai cũng hiểu, mà từ xưa đến nay không một ai nắm được tung tích về vấn đề này.

Syaoran Li trở thành ngoại trừ đầu tiên:

"Hội thi đó sẽ được tổ chức vào hai tháng sau"_Mọi người trầm trồ_"Chúng ta phải bằng mọi giá ngăn lại, không cho chúng cơ hội bành trướng thực lực."

Ai cũng tỏ vẻ gật gù, phải phải, nhưng tuyệt nhiên không ai mở miệng hỏi hắn định làm thế nào. Syaoran đang cảm thấy chán ghét thì cuối cùng cũng có một người lên tiếng. Trớ trêu thay, đó lại là Kyle Rondart:

"Vậy xin hỏi Hoàng huynh, làm cách nào ngăn chặn?"_Kyle nhếch môi_"Bọn chúng hành động cẩn mật kín kẽ, xưa nay chưa thể lần ra phương hướng cùng nơi diễn ra của Hội thi đó."

"Vậy có lẽ ta chưa nói cho mọi người hay"_Syaoran hơi cười_"Ta đã trở thành chủ trì lần này của Hội thi đó."

Tin tức này quả là một loại thông tin đáng sợ. Thất thần nhìn nhận xung quanh, ai nấy đều thấy Syaoran Li đã giăng kết giới bao bọc Đại điện từ khi nào. Lời này của hắn không thể lọt đi đâu ngoài nơi này. Mọi người nhìn xuống mu bàn tay, đều thấy một dấu ấn mặt sói, bất giác đổ mồ hôi:

"Từ giờ phút này, ai ba hoa về điều đó, xử tử."

Không ai đoán ra được Syaoran đã dùng quỷ kế gì, nhưng bọn họ không muốn tin cũng phải tin. Bởi vì đây chính là Tam Hoàng tử kia, chiêu cáo cho bọn họ biết: Đây là những điều ta muốn các người nghe rõ.

Dấu ấn hình sói chính là một ma lực ếm lên người bọn họ. Tam Hoàng tử sở hữu khả năng đối chọi pháp sư, quỷ dị khôn lường, năng lực của hắn ai cũng biết. Những người ngồi đây đều hiểu, chỉ cần họ hé dù chỉ một lời về chuyện này ra ngoài, tức khắc dấu hình sói sẽ đưa họ tới cái chết. Nhiệt độ trong phòng như càng lạnh lẽo hơn.

"Lúc đó... có lẽ Tam Hoàng tử ta sẽ cần đến một vài người"_Syaoran nở nụ cười_"Kế hoạch sẽ được phổ ra rõ ràng, song mục đích cuối cùng chỉ có một"

Eriol đứng bên cạnh Syaoran, trong lòng hơi mơ hồ không biết chủ nhân đang giả vờ hay nói lời thật lòng ?

"Đó là đoạt mạng tất cả bọn chúng."


Chương 13.3: Cuộc hành trình: (không có preview đâu haha) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top