Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Truy nã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Xin chào mọi người ;w;. Mình đã trở lạiiiiiii

Thực sự thì phải xin lỗi rất nhiều TT.TT, vì mình đã trễ lịch ra chương những ba tuần liền. Và mình muốn thông báo là vì năm nay mình cuối cấp, cũng đã vào năm học rồi nên mình sẽ lùi lịch ra chương của Anh Đào Tuyết thành khoảng 1 tháng/ 1 chương TTxTT. Rất xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này. 

Còn vào các dịp nghỉ thì có lẽ mình sẽ ra sớm hơn, khoảng 2 tuần/ chương hoặc thậm chí là 1 tuần 2 chương haha.... Mà chắc không có cái mùa xuân rảnh rỗi đó đâu hjx TTvTT

Lảm nhảm nhiều rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ !

Tặng mọi người tấm bìa mình ngồi nghịch từ lúc ra chương 13 à hí hí...

Chỉnh sửa lần 1 ngày 17/02/2020.

Chương 14: Truy nã.


Nắng trưa quá yếu ớt để trụ lại trên bầu trời giá lạnh của Tiểu quốc Outo. Chiều tà đã kéo đến, nhưng khác với không khí trầm mặc dần đi vào tối khuya của mọi ngày, buổi chiều hôm nay mọi người vô cùng hối hả và đường phố còn tấp nập hơn cả lễ hội. Mặc dù đường đầy tuyết, tuyết chất đống dày nặng tới gần nửa thềm nhà, những dấu chân vẫn không ngừng được in lên, khỏa lấp những khoảng trống vô vị trên thềm tuyết bất tận.

Những quán rượu, lâu trà và hàng quán nghi ngút thức ăn nóng là đông đúc hơn cả. Ai cũng muốn dừng chân tại một nơi tương tự vậy. Dù thế, lượng người dường như đông gấp đôi mọi ngày, ngay cả quan binh cũng xuất hiện rất nhiều trong dòng người. Bọn họ đi dọc theo những ngách tường lớn, những bảng thị cáo in hằn vết dính của tấm giấy truy nã.

Khu vực tưởng chừng bị bỏ quên nay lại rất nhiều quan binh ghé tới. Quân lính chia làm hai nhóm tách biệt, một nhóm lấy vải màu đỏ lót cho giáp, nhóm còn lại là màu vàng cát. Liên tưởng một chút, người ta dễ dàng nhận ra ngay đây là quân binh của Clow quốc và Outo. Nguyên nhân đơn giản và thích hợp nhất cho sự xuất hiện kỳ lạ này của họ, có lẽ là sự hiện diện của hai gương mặt mới trên bảng truy nã.

Khu vực thị cáo ở mỗi nước thường có một phần gắn bảng truy nã những nhân vật liên quan đến pháp sư và phù thủy. Nói hoa mỹ thì là bảng truy nã, thực chất là một phần tường, qua năm tháng chi chít những khung giấy, có khung trường tồn, có khung bị giật xuống đồng nghĩa với việc nhân vật trên tấm giấy đó bị tiêu diệt.

Quan binh rẽ đôi dòng người, tiến thẳng đến bảng truy nã. Xung quanh, người dân xì xào không ngớt. Họ đang đăm đăm nhìn lên những tờ giấy lâu nhất đóng trên bảng, đầu miên man suy nghĩ về mấy tin đồn gần đây.

Và rồi, thời khắc được mong chờ nhất cũng đến. Bên dưới hàng giấy truy nã của Ma nữ Tứ phương, hai gương mặt mới được đóng lên bảng truy nã, với tội danh và số tiền thật khủng khiếp, về tất cả các nghĩa:

"Thợ săn Phù thủy Ryuu-ou – Tội danh: Phản Hội đồng Thợ săn; Phản quốc; Phản Hiệp ước Liên Minh; đánh cắp bảo vật liên thông Kết giới! – Phần thưởng cho người bắt được: trở thành Phó quản Hội đồng Thợ săn; Trưởng đại diện Hiệp ước; 500 lượng vàng!"

Một làn sóng hỗn loạn ập đến dòng người, lan từ chỗ những người đứng gần bảng truy nã. Không thể nào ! Thật quá khó tin ! Bảng truy nã lâu nay vốn chỉ đóng lên gương mặt pháp sư và phù thủy, nay lại xuất hiện Thợ săn Phù thủy đầu tiên, đã vậy còn là tội danh vô cùng nặng nề! Người dân Outo xôn xao, phẫn nộ. Ryuu-ou vốn là thợ săn phù thủy khét tiếng xứ này, từng ba lần tàn phá hang ổ của ba ma nữ khác nhau, là kẻ mà một cái đầu phù thủy hắn đem về đủ đổi tiền cho người thiên hạ ăn no cả kiếp, là anh hùng trong mơ của không ít thiếu nữ, một tấm truy nã dán lên đã trở thành kẻ phản quốc !

Người dân Outo đương nhiên không chịu để yên, trong số đó có cả một vài thợ săn phù thủy. Tin tức này quá đỗi bất ngờ, khiến họ không sao tin được.

"Không có bằng chứng! Không được buộc tội Ryuu-ou!"

Những câu nói như vậy không ngớt vang lên, âm vực phẫn nộ tột cùng. Một vài binh lính Clow quốc phải rút gươm ra để ngăn dòng người lùi lại. Người dân nói gì cũng vô ích, quân lính thực chất chỉ phụng lệnh làm việc, nội tình bên trong họ đâu phải người biết rõ ? Cứ như vậy, Ryuu-ou chính thức trở thành thợ săn phù thủy đầu tiên có mặt trên bảng truy nã – nơi mà không ít lần trước đây hắn đã dùng kiếm và máu phù thủy gỡ tấm truy nã của bọn chúng xuống.

Bảo vật liên thông Kết giới chính là một sợi lông vũ. Vật lạ này xuất hiện từ rất lâu về trước trên vương quốc Li, kết hợp với suối nguồn của Clow và hoa đỏ của Outo tạo ra một kết giới lớn ngăn phù thủy tiến vào. Hiệu lực chỉ mới hơn nửa năm trước khi Clow quốc và gia tộc Li chấp thuận liên minh. Còn pháp sư thì không chịu ảnh hưởng của kết giới này, nên chính quyền chống Pháp sư vẫn tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong các nước. Thợ săn Phù thủy là người thế nào chứ ? Bọn họ tuy chỉ săn Phù thủy, Pháp sư là con mồi của chính quyền, nhưng Ryuu-ou nếu thực sự lấy đi chiếc lông vũ chẳng phải sẽ đẩy rất nhiều người vào hiểm cảnh sao ? Không còn kết giới, sẽ có bao nhiêu người thành nạn nhân của ma thuật bóng tối ?

Tất cả còn đang hoang mang, thì tấm truy nã thứ hai được dán lên, là một Pháp sư ! Nhưng tội danh sánh ngang với sự tàn ác của Ma nữ Tứ phương, giống như năm đó ma nữ rừng Đông một mình sát hại cả vùng lớn quan binh làm chấn động lòng người:

"Pháp sư – Kẻ sát nhân – Không rõ tên họ - Tội danh: Sát hại hơn ba mươi quan binh; Dính dáng tới thổ phỉ phía Nam; Cấu kết với đồng bọn tại Nam thành – Phần thưởng:..."

Một phần thưởng mà dường như trong mơ người ta cũng chẳng dám nghĩ đến. Không phải tiền bạc, không phải chức trách, một thứ mà hậu hĩnh tới mức họ phải nghi ngờ về độ chân thật của nó. Bất cứ ai xung quanh khi đọc được dòng chữ đó đều đờ cả người ra, mồm há hốc mắt trợn trừng, dồn tất cả chú ý vào dòng phần thưởng. Làn sóng phẫn nộ gây ra từ tờ truy nã của Ryuu chẳng mấy chốc bị đông cứng lại, bầu không khí khô khốc, lặng đi như tờ.

Tới mức quan binh rẽ dòng đám đông rời đi gần một khắc đồng hồ, tới khi tuyết bắt đầu rơi dày phủ mờ đi dấu chân của binh lính, thì người dân vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

Clow quốc có thể bỏ ra một thứ quý giá như vậy hòng đổi lấy đầu một nữ pháp sư vô danh ư ?

Thông tin này càng củng cố cho những nghi ngờ trong lòng họ. Đây là một âm mưu, không những vậy âm mưu này còn đem cả phản ứng của dân chúng vào tính kế!

Rốt cuộc có mục đích gì ? Tại sao cả chính quyền Clow quốc và Outo đều tham gia ?

Trên bảng truy nã, tuyết rơi dày, nhưng mãi chẳng phủ mờ nổi những gương mặt được dán lên ấy. Có điều, trong lúc người dân bàng hoàng vì phần thưởng của nữ pháp sư mới được dán lên, một tấm truy nã trong số các Ma nữ Tứ phương đã bị bóc xuống.

Mãi sau, người ta mới nhận ra, giấy truy nã của ma nữ rừng Đông khét tiếng bốn phương với mái tóc nâu rực lửa và một bóng lưng mờ ảo đã biến mất khỏi bảng.

...

...

Sẩm tối.

Trời mau tuyết, chiều tà thu lại thành khoảng thời gian ngắn nhất trong ngày, từ giữa trưa tới hoàng hôn dường như chỉ kéo dài trong tích tắc. Mây mù kéo đến kín trời, tuyết vẫn rơi dày và bầu trời nặng nề như muốn nằm hẳn xuống trên nóc những nhà cầu nguyện.

Quán ăn dọc phố chính không hề suy giảm sự đông đúc. Dù nơi này là ngoại thành Outo, ở tận cùng biên giới nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt chứ không hề quạnh quẽ. Đủ để thấy Outo có phần phát triển trội hơn so với Clow quốc. Trong số các tửu lâu, có một nơi đông đúc nhất, gần như áp đảo lượng khách của tất cả hàng quán xung quanh.

"Fugetsu"

Tên quán được kẻ chữ son trên biển gỗ, treo cao trên hẳn. Quán lại nhận thêm hai vị khách. Hai người này đều mặc áo choàng đen, đội mũ kín mít. Điều này đáng ra sẽ bị nghi ngờ nhưng lại trở nên rất đỗi bình thường. Bởi phần lớn khách quán đều không để lộ mặt, trò chuyện không quá to tiếng, chỉ tạo thành từng cụm xì xầm không rõ lời. Không khí trong quán dù đông đúc mà vẫn nhuốm một tầng lạnh giá. 

"Quý khách muốn dùng gì ?"

Hai người khách dừng lại trước bàn chủ quán. Họ làm động tác tay, ngón trỏ vạch lên mặt bàn gỗ. Chủ quán nhìn ngón tay trắng trẻo thon dài, nghĩ rằng đây hẳn là nữ khách thì giọng nói nam vang lên khó hiểu:

"Phiền cho chúng tôi hai tô mì lớn. Không uống rượu"

Chủ quán không kịp tò mò về thân phận của người trước mặt, bởi những điều khó hiểu ông đã từng thấy qua nhiều, và tại chính quán ăn của ông. Rồi ông vui vẻ mời hai người khách về một bàn trống còn duy nhất trong góc, miệng lớn tiếng gọi tiểu nhị. Một anh chàng mắt hột tiêu lục tục chạy đến, sượt ngang qua mắt hai vị khách.

Quán Fugetsu có không gian khá rộng, nhưng trở nên hơi tối tăm khi ánh sáng ban ngày biến mất. Những chiếc đèn vàng treo lên không nhiều, chỉ có nến đuốc sáng, không khí hơi bị mờ đi. Hai vị khách vừa gọi món yên vị trong góc bàn trống. Bọn họ ngồi cạnh cửa sổ, tuyết phủ mờ ô cửa gỗ, đông cứng cả mảng tường nâu vân trà sẫm. Chiếc bàn nhỏ dành cho hai người kê sát tường, mặt bàn chỉ vỏn vẹn chồng bát và những gì giá lạnh nhất của không khí.

Tiếng xì xào vang lên, hai người khách bắt đầu nói chuyện.

"Cậu ổn chứ ?"

"Mình ổn. Mình mới là người nên lo cho cậu."

"Không sao, cậu vừa mới tỉnh dậy mà..."

Rồi lại một đoạn im lặng.

Họ bối rối.

"Chúng ta đã bàn nhau trước đó rồi, nên Tomoyo, đừng nói những câu như 'xin lỗi'. Sẽ ổn cả thôi."

Ngữ khí vương vào một nét cười.

Toán ba người đã rời khỏi trạm khách kia ngay sau khi Sakura bắt gặp chính gương mặt mình trên tờ giấy truy nã in dấu cờ Liên minh. Tình thế là vô cùng cấp bách, vì vậy họ rời đi trong trưa tuyết khi Tomoyo thậm chí còn chưa tỉnh. Ba người chỉ vừa mới bước ra khỏi kết giới nhỏ của Illusion sau khi Tomoyo tỉnh lại. Dĩ nhiên, bọn họ đều trao đổi về vấn đề trước khi lên đường. Dù biết chắc đặt chân vào con đường pháp sư thì mạng lúc nào cũng treo trên lưỡi đao, bàn tay chỉ lạc đi một khắc là vấy máu quan binh, mang danh phận pháp sư nghĩa là họ đã chấp nhận tất cả điều đó. Họ không thể không chấp nhận điều đó.

Nhưng dù vậy thì khúc mắc trong lòng đâu phải dễ dàng gỡ bỏ ?

Sakura và Tomoyo đều không đặt tay lên bàn. Mặt bàn gỗ quá lạnh, như phủ đầy băng giá vô hình. Không khí từ ngoài thẩm thấu vào tận trong quán, ngay cả khi họ ngồi gần lò sưởi, hơi lạnh vẫn chẳng chịu tan đi chút nào. Outo lạnh hơn ở Clow rất nhiều. 

Vì là lần đầu tới tiểu quốc này, cả hai còn chưa thích ứng kịp. Kero thì đã chui tọt vào cái ổ sau lưng áo Sakura, ngủ li bì sau nửa chặng hành trình đầu tiên. Cả ba vừa mới bước vào quán chưa lâu thì lại có thêm một nhóm người nữa tiến vào. Tiếng ngọc bội va vào kiếm vang lên theo từng nhịp chân khiến Sakura và Tomoyo cảnh giác nhìn về phía chúng. Thực khách đến đây đều không hẹn mà cùng mặc đồng phục: ai cũng mặc áo choàng đen. Chỉ có số ít người mặc áo choàng lông cáo trắng như pha vào màu tuyết.

Đám người tiến vào, bước gần hơn tới bàn gọi món của chủ quán. Những cặp mắt lim dim trầm tĩnh trong quán chợt mở to sửng sốt.

"Ái chà, Thợ săn Phù thủy Tam Đẳng phải tới nơi này trú tuyết."

Quán Fugetsu vốn chỉ lao xao những tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, hiếm lắm là một giọng cười khúc khích, nay vang lên một giọng nữ dõng dạc mà xen vào ý tứ mỉa mai. Những tràng cười lớn không hẹn mà lập tức ào đến, như làm rung rinh cả chiếc chuông gió trên trần gỗ. Chỉ duy Sakura và Tomoyo không hiểu, trái lại tràn ngập cảnh giác. Vì sao họ lại cười ?

Có lẽ trước đây từng xảy ra chuyện gì đó.

Người đầu tiên trong đám người vừa bước vào có phản ứng là người đang nói chuyện với chủ quán. Nghe tiếng nói, người đó dừng hẳn động tác của mình lại. Tờ giấy đang trải ra cho chủ quán xem cũng được gấp gọn vào. Có vẻ như là nam, bởi người đó vô cùng cao lớn, vừa tiến vào liền như cơn gió tuyết tiên phong mang theo biết bao hơi lạnh ngoài kia. Đôi giày với cổ lông cáo đen vương tuyết, bước từng bước thậm thịch, in xuống sàn gỗ những vết tuyết rét lạnh.

Tiếng cười vang dội chưa kịp tắt hẳn thì một con dao găm đã phăng đến, cắm chặt trên tường gỗ, cắt đứt tràng cười. Chuôi dao còn rung lắc mạnh mãi mới chịu ngừng lại. Hơn nửa lưỡi dao cắm ngập vào tường gỗ, nó chỉ vừa sượt qua tóc chủ nhân của giọng nói mở màn. Tất cả thực khách, mọi tầng lớp, người đang dùng bữa người đang chờ món, đều đưa mắt dõi theo cuộc đối thoại đặc sắc chuẩn bị mở ra.

"Dao găm bạc cơ à ?"

Tomoyo hơi rùng mình.

Là một thiếu nữ.

Cô ta cũng là một trong những người mặc áo choàng đen, vậy là một diện quen thuộc của quán ăn này. Cô gái bỏ mũ áo xuống, lộ ra nét mặt sắc sảo và mái tóc đỏ hồng như những cánh đào dưới sắc hoàng hôn. Tomoyo trông vậy, khẽ đưa tay lên mặt bàn, gõ hai tiếng ra hiệu với Sakura. Tiếng gõ như chưa hề xuất hiện, mọi sự chú ý của những người khác đều đổ dồn về hai nhân vật chính xa lạ.

"Anh đang coi thường chính quyền ư ? Hay là quá tự cao rồi?"

Sakura đang đăm đăm nhìn về phía bọn họ, chợt tiểu nhị rón rén bước tới, che khuất tầm mắt cô:

"Mỳ của các vị đây. "

Anh chàng nhỏ thó, giữa trời rét mà trán còn lấm tấm mồ hôi, hai tay xắn áo đến khuỷu tay, mỗi tay bưng một bát mì cẩn thận đặt lên bàn. Giọng nói lanh lảnh vui vẻ trái hẳn với đôi mắt một mí mang một nét trầm buồn.

Sakura còn chưa kịp cử động dù chỉ một chút, Tomoyo đã nắm lấy cơ hội. Cô hơi túm áo anh chàng, khẽ hỏi:

"Ở đây không phải sắp ẩu đả đấy chứ?"

Nghe Tomoyo hỏi, tiểu nhị hơi lưỡng lự, lại thêm vào một chút hoảng sợ, thành ra trả lời vô cùng lắp bắp:

"Không... Không đâu khách quan ! Chúng... chúng tôi làm ăn trong sạch..."

Thấy vậy, Sakura bèn dời tầm nhìn sang anh chàng tiểu nhị này một chút. Dáng người nhỏ thó, mắt ti hí, đây hẳn là người thứ hai cô gặp có cặp mắt bé như vậy. Tiểu nhị là một thiếu niên, nom trạc tuổi cô, gương mặt lại tương phản rõ rệt với thân hình nhỏ nhắn của mình. Bù lại anh ta khá nhanh nhẹn, có điều lúc này đôi bàn tay thoăn thoắt kia lại trở nên run rẩy lóng ngóng như bị câu hỏi của Tomoyo làm cho bối rối. Anh chàng việc gì phải bối rối nhỉ ?

"Đâu có, tôi cũng nghĩ quán của các vị rất tuyệt"_Tomoyo đánh giá mà chưa hề động tới bát mì, ánh mắt cô hướng đến tiểu nhị, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng động tĩnh từ bầu không khí nồng mùi bom đạn giữa hai người xa lạ kia.

"Chuyện này... kể ra dài lắm"

Chợt, tiểu nhị giật bắn mình. Sakura và Tomoyo còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì chỉ một tích tắc sau đó, lưỡi dao đang cắm ngập vào tường gỗ kia đột ngột bay ngược trở về, một vòng nữa sượt qua mạn phải của thiếu nữ đang đối trực với người được gọi là "Thợ săn Phù thủy" kia.

Có điều, mới đi hơn nửa đường, con dao găm chẳng kịp trở về tay chủ nhân mà bị một lưỡi kiếm chém gãy lìa. Mọi người xung quanh đã vơi dần đi sửng sốt, thay vào đó, Sakura cảm nhận được họ mong chờ dõi theo sự việc tiếp diễn như thế nào. Ngay cả chủ quán cũng không can thiệp mà đứng đó nhìn.

Chẳng lẽ đây là điểm đặc biệt của Fugetsu trong lời người dân nơi này?

Sakura thầm nhớ lại câu trả lời của những người qua đường: "Muốn thăm thú sao? Trước tiên mấy người cứ tới Fugetsu đi. Muốn biết gì đều biết được hết."

Thân dao gãy làm đôi, hai mảnh lìa khỏi nhau, rơi độp xuống sàn gỗ. Âm thanh lanh lảnh mà vô cùng chói tai, át tắt cả tiếng chuông gió đinh đang. Thiếu nữ đã rút kiếm, thanh kiếm sáng loáng như phản chiếu được tất cả mọi vật, kể cả màu mắt thỏ ngọc của nàng ta.

"Đại nhân có lẽ buộc tội chúng tôi còn hơi sớm."

Thợ săn Phù thủy như đáp lại phần "lễ" không mấy nể nang của thiếu nữ kia, cũng bỏ mũ trùm đầu xuống. Quả nhiên là nam, thậm chí cao hơn nhiều so với tưởng tượng của Sakura. Anh ta vượt hẳn những người sau lưng với chiều cao hiếm gặp của mình. Trái với dự tính của họ, gương mặt anh ta không dễ sợ như giọng nói của chính mình, mà lại rất hòa nhã, đến mức người ta bị lừa về con người bên trong kẻ đó. Một nụ cười treo trên khóe môi giống như lúc nào cũng thường trực ở đó.

"Chà, lưỡi dao..."

"Ồ không, con dao của Seishirou đấy"_Anh chàng cười mà chẳng đem lại cho người nhìn chút vẻ hiền lành nào_"Nó cứ đột ngột bay ra khỏi túi tôi vậy thôi, giống như nó cảm nhận được điều gì đó vậy, ha?"

Nói rồi anh ta quét mắt qua một lượt lầu quán như tìm kiếm gì đó. Nhưng cô nàng Thỏ Ngọc kia nào chịu để cho anh ta ung dung làm điều mình muốn.

Bầu không khí lại căng ra hết sức, nặng nề khó thở. Sakura vội dẹp ánh nhìn của mình đi, cùng Tomoyo ăn cho ấm bụng trước khi bát mì của họ thành một tô mì lạnh chính hiệu. Tiểu nhị và người làm trong quán hình như biến đi đâu hết, chỉ còn lại vị chủ quán đang đứng tại quầy với ánh mắt khó đoán.

"Arg!"_Thiếu nữ chợt vò đầu mình, rồi cắm phập thanh kiếm xuống nền khiến Sakura giật cả mình. Những người này tới đây để phá quán sao chứ ?_"Thôi cái kiểu mỉa mai đó đi Fuuma!"

Vậy ra anh ta tên là Fuuma ?

"Là do cô trước còn gì ?"_Rồi phắt một cái, Fuuma không đôi co với thiếu nữ nữa, trải phẳng tờ giấy đang cuộn trên tay ra_"Cho dù cô trở thành người đại diện chính quyền thì chúng tôi vẫn có quyền săn đuổi con mồi ngon thế này"

Đất mẹ ơi! Sakura mém thì sặc mì, đó là chân dung cô! Cô ở trên bức truy nã!

Tomoyo cũng đăm đăm nhìn vào, cùng với tất cả người khác trong quán có vẻ mặt y như nhau: sững sờ, bàng hoàng.

"Mọi người thấy phần thưởng này có đáng để chúng ta theo đuổi không ?"

Tờ giấy được cuộn nãy giờ trong bao, nay được trải căng ra bởi bàn tay còn đeo găng đen. Mặt giấy hơi nhăn vì dính tuyết, song bức tranh và chân dung trên đó vẫn thật rõ ràng. Không biết kẻ nào đã chộp được khoảnh khắc đó của Sakura để làm thành một tấm truy nã. Dường như là trước khi cô gặp gã tóc nâu kỳ quặc kia ít lâu. Và cùng với chân dung cô là những dòng chữ to tướng đậm nét. Tội danh, tên tuổi,... rồi thứ mà tất cả mọi người, kể cả Sakura khi lần đầu nhìn thấy, đều ngạc nhiên – Suối nguồn.

Phần thưởng chỉ vỏn vẹn hai chữ, không hơn không kém mà khiến người ta phải lo sợ ghi nhớ.

Đây vốn là một địa danh có mức độ bảo mật cao nhất của Clow quốc, nó không thể nào trở thành... một phần thưởng được. Cho dù thật sự là phần thưởng, nhận được Suối nguồn là nhận được cái gì của nó kia chứ ? Ngay từ lần đầu tiên đọc dòng chữ đó, Sakura biết mình đã bị người ta đem ra làm tốt thí cho quỷ kế tầng tầng. Một mưu kế cần đến sự chú ý của dân chúng, sự khát máu của Thợ săn Phù thủy, mà cô chỉ tình cờ là một con mồi thích hợp xuất hiện vào đúng thời điểm.

"Suối nguồn à..."_Thiếu nữ hơi bật cười, song ánh mắt cũng không giấu nổi vẻ bàng hoàng_"Là nhiệm vụ của người đó giao cho anh ư ?"

"Không phải chuyện của cô, con lai ạ"

Thiếu nữ giận tím mặt.

Nói rồi, Fuuma khẽ vươn tay, tờ giấy truy nã trên tay anh một đạo ghim thẳng lên tường, bay phành phạch dù trong quán không một động gió. Sakura đã không còn để ý, từ đầu chí cuối cắm cúi ăn cho xong mỳ trước khi chuyện gì tồi tệ hơn nảy sinh. Bàn góc trong cùng lặng lẽ nhất, ngay cả bóng dáng tiểu nhị cũng không còn ở đó. Trời đã tối hẳn, phố lên đèn nhưng khung cảnh vẫn mịt mờ trong tuyết. Cô toàn tâm toàn lực giấu đi khí tức của hai người một thần thú bọn họ.

"Tôi chỉ muốn nói rằng"_Fuuma kéo lại mũ áo lên, toan rời đi_"Đây sẽ là con mồi của cả Thợ săn Phù thủy."

Một giây, Sakura đứng hình, tim như rơi thẳng xuống đáy lòng, hụt hẫng thấp thỏm. Tất cả những nước đi được bày ra này rốt cuộc để đạt được gì ?

Toán người đến rồi đi, vội vã. Tuyết in lên sàn từ dấu giày của họ còn chưa kịp tan. Không chỉ mình Fuuma, đằng sau còn có bốn năm người nữa. Có lẽ đều là các Thợ săn. Bọn họ dường như còn đi tới nhiều quán khác nữa, tuyên bố tương tự như vậy.

Chưa đầy một tháng, những gì xung quanh Sakura biến đổi khôn lường. Từ một thường dân nhỏ bé ở tiểu quốc rừng Đông, cô trở thành "kẻ sát nhân" bị truy nã ráo tiết và là con mồi của hàng ngàn người khao khát phần thưởng.

Bầu không khí trong quán cũng sôi nổi hẳn lên từ khi đó. Phố lên đèn, người ra người vào, những người trong quán dần dần bỏ mũ áo choàng ra. Về tối, hàng quán lên lửa nhiều thành ra lại nóng hẳn so với hồi chiều. Sakura và Tomoyo ngồi tại bàn trong góc, xong xuôi. Cô vẫy tay gọi tiểu nhị, rồi vẫn như cũ đội mũ áo choàng trùm kín mặt, cô cùng Tomoyo bước ra thanh toán với chủ tiệm. Bọn họ chỉ ăn hai tô mì, bởi nội trong đêm nay lại tiếp tục lên đường.

"Tiền thừa của quý khách đây."

Chủ tiệm đặt số bạc thối lại lên bàn kèm theo nụ cười tạm biệt với hai người. Sakura luôn cảm thấy quán ăn này có gì đó là lạ. Khách khứa ai nấy đều có vẻ lầm lì, vài người thậm chí trông vô cùng bặm trợn, nhưng chủ quán và những người khác lại rất tươi tắn. Quán lúc nào cũng im ắng, về tối cũng chỉ ồn ào hơn một chút. Hoàn toàn không phù hợp với tưởng tượng của cô về một nơi "muốn biết gì sẽ biết".

Sakura cất tiếng chào chủ quán, rồi ra khỏi Fugetsu. Ngoài trời gió lớn, chỉ vừa mới bước ra mà mũ áo cô đã suýt bị thổi tung. Rất may là Sakura kịp kéo nó lại, không thì gương mặt của cô sẽ lộ ra hết và tất cả những người ở đây sẽ không khó khăn gì mà nhận ra cô chính là kẻ trên tờ truy nã vẫn còn ghim lù lù trên bức tường trong quán.

Nhưng Sakura vạn lần không ngờ đến, giây phút mũ áo cô hơi tuột ra, bóng dáng nó đã lọt vào một ánh mắt.

Thiếu nữ có đôi mắt đỏ ngọc đôi co với Thợ săn Phù thủy vừa nãy ngồi tại bàn của mình, nhưng thanh kiếm sắc bén của nàng ta vẫn chưa trở vào vỏ. Thanh kiếm sáng loáng, bén nhọn chém gãy được cả dao găm bạc, giờ phút này phản chiếu một đôi mắt xanh ngọc trong thoáng ngoái đầu.

Màu mắt xanh, sâu thẳm như đại dương của lá. Sóng mắt khẽ lay động đầy phòng bị.

"Đứng lại!"

Sakura hơi khựng người, rồi định bước đi, rồi lại dừng chân. Tomoyo bên cạnh cô khẽ thì thào:

"Sakura, bình tĩnh. Còn có các Thẻ Bài."

Cô không nhìn được ánh mắt Tomoyo, bởi cô bạn cũng đội mũ áo lớn, nhưng giọng nói ấm áp đã trấn an cô không ít. Chẳng hiểu sao, Sakura đột nhiên nghĩ đến cái lần cô chuẩn bị ra khỏi cổng thành Tiểu quốc Clow thì cũng có một giọng nói vang lên. Dù lần này chủ nhân của câu ra lệnh đó là một thiếu nữ xa lạ, nhưng cô lại vô thức nghĩ đến bản mặt kiêu ngạo khinh khỉnh của tên Tam Hoàng tử đáng ghét kia.

Khỉ thật! Nghĩ đến hắn chỉ thêm xui xẻo mà thôi!

Rồi Sakura chỉ hơi quay đầu lại, khẽ hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Dù cô nói rất khẽ, nhưng cả quán lại im lặng như tờ, thành ra tiếng Sakura vang lên rõ ràng. Cái quán này sao cứ có chuyện gì là im thin thít hóng theo vậy ? Đây là lâu trà kể chuyện chắc !

Chủ quán hơi đổi ánh mắt, sao lần này lại là giọng nữ rồi ?

"Nakuru à, hôm nay không có anh chàng tóc đen đó mà cô vẫn sung sức nhỉ!"

Lời nói của ai đó không biết vang lên từ đâu, rồi tất cả lại hơi cười ồ lên. Dường như những người ngồi trong Fugetsu này đều quen biết nhau cả. Thiếu nữ tên là Nakuru kia không bận tâm đến lời đùa cợt vừa nãy, chỉ chăm chăm nhìn vào Sakura – phút này vẫn cúi gằm mặt.

Nakuru cao hơn Sakura một cái đầu, ánh mắt hơi chiếu xuống chỉ thấy được cái mũ choàng đen sì với vài lọn tóc nâu. Đôi mắt màu xanh thấp thoáng khi nãy chẳng thấy bóng dáng đâu. Ba người đối trực nhau, những khoảng im lặng thỉnh thoảng lại xuất hiện vô cùng nặng nề.

Đột nhiên, Nakuru vươn tay, tờ giấy truy nã được Fuuma ghim trên tường vừa nãy bay thẳng đến lòng bàn tay cô ta. Nakuru hơi nắm tờ giấy, nó bị rách mất mấy phần đỉnh, nhưng phần lớn gương mặt của pháp sư trong tờ truy nã vẫn nguyên vẹn.

Sakura trộm nghĩ, cô gái này có pháp thuật ư ?

Rồi chưa kịp suy luận gì thêm, Nakuru đã lên tiếng:

"Đại diện Chính quyền Truy sát Pháp giới yêu cầu ngươi lộ diện."

Câu ra lệnh thứ hai. Quỷ thật, lần nào cũng dính phải mấy tay khó chơi. Lần trước thì là Hoàng tử được sủng nhất cường quốc, lần này lại đụng phải Đại diện Chính quyền ! Lời nói của Nakuru đậm vẻ trịch thượng, và có hơi buồn cười, nhưng ngữ khí đanh thép và âm lãnh cực điểm của cô ta đã làm chút buồn cười đó biến sạch.

Trái với dự tính của Nakuru, Sakura đường hoàng bỏ mũ áo xuống. Suối tóc vàng óng đổ xuống như thác, màu mắt đỏ ngọc của Nakuru lộ ra một tia bất ngờ. Người đối diện cũng có đôi mắt màu xanh, nhưng tuyệt nhiên không phải loại ánh mắt mà thanh kiếm đã phản chiếu, càng không phải là ánh mắt của nữ pháp sư trên tờ truy nã.

Sakura chỉ ra lệnh cho Mirror trong phút chốc, cô chỉ thoáng thấy hình dạng giả trang một người khác của mình trong đôi mắt như màu hoàng hôn của Nakuru, và thấy những lọn tóc vàng không phải của cô đổ dài xuống ngang hông. Tomoyo bên cạnh cũng hơi mỉm cười, bỏ mũ áo choàng ra khỏi.

"Chà... hai tuyệt thế giai nhân."

Nakuru nhếch mép, vừa nói vừa vò nát tờ truy nã. Sakura nhìn cô ta, ánh mắt không đổi, chỉ hơi mỉm cười:

"Đại nhân còn muốn lục soát gì không ?"

Sakura hơi cúi đầu, khóe môi thoảng nét cười. Một vẻ dịu dàng hiếm thấy. Mirror là một thẻ bài đặc biệt, không thể nhận ra tồn tại ma lực của nó khi sử dụng.

Nakuru hồi lâu cũng không lên tiếng. Mãi sau, âm thanh xì xào hơi vang lên, cô ta mới thả tờ giấy nhàu nát trên tay xuống sàn, cất giọng đùa bỡn:

"Lục soát ư ? Nghe nặng nề như vậy không phải tác phong của ta"_Rồi đột nhiên, cô ta bước tới thật gần với Sakura, cho tới khi Sakura nhìn thấy hoàn toàn bóng dáng mình phản chiếu lên mặt gương hoàng hôn đó_"Chỉ là với hai gương mặt gợi lên quá nhiều thứ như này, mong hai người cẩn thận."

Sau đó, Nakuru quay lưng, buông mấy lời rời rạc:

"Đi đi"

Sakura cũng không buồn nói gì thêm, nhất mực quay lưng rời khỏi. Cả hai bọn họ đều đội lại mũ áo, bước đi nhanh chóng khỏi quán Fugetsu, thậm chí còn chưa giương ô khi mà tuyết rơi dày, phủ trên đất tận mấy tấc.

Trong quán, Nakuru vẫn chưa thôi suy tư. Cô ta lại nhặt tờ giấy truy nã vừa bị chính mình vò nát lên, nhíu mày cầm vào những phần giấy chưa dính tuyết và đất, trải phẳng nó ra. Nakuru trở về bàn của mình, nhìn chăm chăm vào nét phác đôi mắt trên tờ giấy. Chẳng lẽ thực sự không phải ?

Rồi những ngón tay mới nãy còn cứng rắn cầm chuôi kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ "suối nguồn". Suối nguồn là nơi nào chứ ? Người đó có thể mạo hiểm như vậy ư ? Nakuru trầm mặc, suy nghĩ trôi về tận những truyền thuyết xa xưa. Sàn gỗ cót két, thanh kiếm vẫn vững chắc.

"...dù vạn kiếp bất phục..."

Cô ta lẩm nhẩm, như để bản thân quay về những ngày của quá khứ.


-w-


Sakura và Tomoyo lại chọn cách giả trang để có thể yên ổn ở trong phòng trọ.

Chỉ mới một ngày kể từ khi lệnh truy nã nổ ra, nhưng số Thợ săn và quan binh đã tăng lên gấp bội. May mắn là Sakura vẫn qua mặt được bọn họ để bây giờ an nhiên uống trà nóng trong phòng trọ nhỏ này. Lầu khách của bọn họ cách mặt phố một quãng nhưng cũng rất gọn gàng ngăn nắp. Tomoyo đang dọn cơm thừa vào lại hộp gỗ mà tiểu nhị đưa lên, còn Kero đứng trên vai Sakura. Nó chỉ vừa mới tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn lim dim.

Trước bàn gỗ nhỏ là quyển sách Clow. Sakura đã sử dụng thành thạo The Shield như thường. Nên dù tầm khuya khoắt này mà có người lạ đột ngột mở cửa, bọn họ cũng không bị phát hiện.

Đưa tay lật từng trang của quyển sách, Sakura nhìn chằm chằm vào chỗ trống của The Shadow. Nếu trong những ngày tới thẻ bài này vẫn bặt vô âm tín thì quả là mối nguy lớn. Chỉ hơn một tháng nữa là tới Hội thi Pháp sư, The Shadow rốt cuộc đã đi đâu ? Và còn cả The Glow nữa, dù trong Hội Hoa Đăng vừa rồi, Sakura cũng không trông thấy bóng dáng nó. Nghĩ rồi lại nghĩ, rồi cô gập quyển sách lại, lấy ngón trỏ vẽ ra những đường vạch vô nghĩa lên bàn. Mặt bàn lạnh, mờ bụi, ma sát với ngón tay cô.

"Kero này... Có lẽ hôm qua tớ đã gặp một người không được thích hợp cho lắm."

Kero nghe vậy, trút hẳn vẻ ngái ngủ, ánh mắt lo lắng:

"Cậu đã gặp ai?!"

Sakura thở hắt ra, rút khỏi tay áo một tờ giấy được gấp gọn trước ánh mắt của Tomoyo và Kero. Là một tờ giấy truy nã.

"Tớ nghĩ mình đã gặp một Thợ săn Phù thủy"_Sakura hít vào một hơi sâu_"Hơn nữa còn là Nhất đẳng"

Tomoyo trợn trừng mắt, Kero cũng ngạc nhiên không kém. Cô nàng tóc tím nhất thời không giữ được bình tĩnh, kéo lấy tờ giấy trên tay Sakura, nhìn chằm chằm vào chân dung trên đó: Một thiếu niên tóc nâu với nụ cười ranh mãnh. Thấp thoáng sau bóng anh ta là những dòng truy nã lớn nhỏ. Chỉ vài nét phác để nhận diện, không nhìn rõ được ánh mắt.

"Trời phật ! Hắn ta không làm gì cậu chứ?!"

Vừa nhìn đến cái tên Ryuu-ou cùng một loạt tội danh, Tomoyo đã đoán ra người này lúc trước hẳn là làm trong Chính quyền Truy sát, bởi vậy mới có tội danh phản quốc... Nhưng đây là lệnh truy nã của Clow quốc, Ryuu là người Clow quốc sao ? Tại sao lệnh truy nã hắn lại nổ ra ở Outo kia chứ ?

Chẳng kịp nói gì thêm, Tomoyo theo bản năng vội vã ôm chầm lấy Sakura.

"Mình không sao thật mà"_Thực ra là cô đang xạo, nhưng kệ đi. Cái tên chết tiệt đó đã giẫm đè chân mình và dí kiếm định cắt tiết mình đó Tomoyo! Sakura kỳ thực rất muốn nói thế. Nhưng dĩ nhiên, cô không muốn bạn mình phải lo lắng_"Điều tớ lo là hắn có vẻ đã phát hiện ra thân phận pháp sư của tớ."

Sakura nói, trầm tư. Cô đang nghĩ về câu nói cuối cùng của Ryuu-ou trước lúc rời đi:

"Nhưng rồi sẽ có ngày nó vì lấy đầu ngươi mà tuốt khỏi vỏ."

Khi cô còn đang bàng hoàng không hiểu hắn nói gì đó, thì Ryuu-ou đã nhận ra thân phận của cô rồi. Nhưng Thợ săn Phù thủy vốn đâu đuổi giết pháp sư ?

Mà bỏ đi... với phần thưởng hấp dẫn như vậy cho cái đầu của cô, bây giờ ngay cả một thợ săn bình thường cũng muốn lấy chứ nói gì là Thợ săn Phù thủy.

"Không sao thì tốt"_Kero gật gù, nhưng mày nó vẫn hơi nhíu lại_"Nhưng nếu làm vậy càng chứng tỏ hắn không đơn giản. Tại sao hắn lại nói là lấy đầu cậu vào lần sau ? Hắn đâu có đặc quyền làm vậy ? Hay là hắn biết trước được điều gì ?"

Kero nói vậy, Sakura cũng nghi hoặc theo, rồi Tomoyo chợt chỉ vào tờ giấy, vào ánh mắt nhìn thẳng của Ryuu-ou trên tranh:

"Pháp thuật này là của người có năng lực chống lại Pháp sư... vậy nên mới có thể tỉnh táo họa ra đầy đủ gương mặt cậu"_Tomoyo trải thật phẳng tờ giấy truy nã Ryuu-ou lên bàn. Mặt giấy nhàu áp vào bàn bụi, lạnh cứng_"Không lẽ Ryuu-ou đã biết có người sẽ họa lại chân dung hắn và cậu để truy nã ?"

Sakura và Kero đều cứng đờ người. Nghi vấn này là ngoài sức tưởng tượng ! Nếu thực sự như vậy thì Thợ săn Phù thủy đó lại là một tay không dễ chơi, nhất là trước giờ họ còn chưa hề biết gì về người này. Song, tất cả vẫn chỉ là nghi vấn. Trường hợp còn lại: có thể hắn chỉ bông đùa nói vậy để tỏ ra ngầu lòi mà thôi...

Nhưng kiểu gì thì nói, Sakura sắp phải đối mặt với khá nhiều hiểm nguy, khi mà con đường cô đặt chân tới dính biết bao kẻ quyền lực – đều là những kẻ có khả năng lấy đầu cô bất cứ khi nào. Nghĩ đến cực hình thiêu sống, đến những người thân còn chưa được gặp lại, đến hoài bão về Hội thi Pháp sư rồi lại nghĩ về tấm giấy truy nã với phần thưởng ngất ngưởng kia, Sakura toát một tầng mồ hôi sau gáy mặc cho trời rét căm căm.

"Điều còn lại..."_Sakura gấp tờ giấy truy nã của Ryuu vào, thở dài_"Là suối nguồn... Tớ không hiểu Chính quyền Clow cần gì ở mình"

Kero vốn quên bẵng đi, giờ nhắc lại thì tiếp một phen mày chau mắt híp. Suối nguồn vốn là Cấm địa cho toàn Liên minh và Clow quốc, cho dù bất cứ ai cũng không được bước vào. Là bởi vì truyền thuyết đó.

"Kero, trước kia tớ chỉ nhớ được một khung cảnh hào nhoáng"_Sakura nói chầm chậm_"Cậu nói sau này tớ có thể nghe thêm về nó, có thể là... bây giờ không ?"

Không khí lạnh lẽo, nặng nề. Yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng thở khẽ, có thể nhìn thấy từng luồng khói trắng phả vào không trung một cách chậm rãi. Sakura chăm chú nhìn Kero, cô thực sự rất muốn biết, cho dù chỉ là chút ít. Ngày trước Kero nói rằng đó là do một truyền thuyết, vậy thì cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ đâu nhỉ ?

Kero nhìn Sakura, ánh mắt hơi bất lực. Nó không thể lựa chọn giữa hai việc này.

"Truyền thuyết chẳng qua chỉ là một câu chuyện không có thật mà thôi. Nó đồn rằng xưa kia một quý nhân được trọng vọng của Hoàng tộc Clow đã sử dụng chốn linh thiêng đó làm nơi hiến tế cho Ma thuật Bóng tối, phản bội lại toàn bộ tín ngưỡng của nàng ta và lòng tin của dân chúng. Nơi đó bị vấy bẩn, không biết sẽ chứa những nguồn lực quỷ kế gì nên sớm bị phong ấn."

"Nhưng Kero à, một nơi vốn dĩ chứa đầy ma thuật tà ác lại là một trong ba chân kiềng của vòng bảo vệ ?"

"Bởi vì trước đây, từng có một người bước vào đó, nói sẽ thay đổi Suối nguồn."

Sakura sửng sốt, một người ? Kero không muốn nhắc rõ danh tính ư?

"Cậu biết người đó sao, Kero ?"

Tomoyo nhận ra Kero đang khó xử, vì vậy bèn hoàn thành vai trò của mình:

"Vậy người đó có thành công không ?"

"Thành công"_Kero khẽ gật đầu_"Toàn bộ tà ma trù ếm lên thánh địa đó đều biến mất, nhưng người đó vĩnh viễn không thể trở về được như trước kia. Điều biến Suối nguồn dù đã được khôi phục nhưng vẫn trở thành Cấm địa bởi người đó chính là Công chúa nhận được truyền thừa của Ma Thuật sư mạnh nhất Clow quốc"  

"Công chúa đã phá vỡ lời hứa không bao giờ đặt chân đến đó, lời hứa của nàng và sư phụ Ma Thuật sư kia. Vì vậy Ma Thuật sư kia đã rời khỏi Clow quốc, rút đi toàn bộ ma pháp hộ quốc trước đây tình nguyện ban tặng. Vị công chúa đó vì ân hận đã tự mình thực hiện phong ấn lên Suối nguồn một lần nữa."

"Nhưng... không dừng lại ở đó. Người ta tin vào truyền thuyết bởi sau khi công chúa biến mất tại nơi đó vào năm mười lăm tuổi, phong ấn tuy vẫn còn nhưng cánh cổng dẫn vào nơi đó đã bị thay đổi. Tên của nó trở thành Suối nguồn Ước vọng."

"Suối nguồn ước vọng ư ?"_Tomoyo thốt lên_"Không lẽ đó chính là cơ sở cho lời đồn ai được uống nước suối nguồn sẽ thực hiện được tâm nguyện lớn nhất của đời mình ?"

"Đúng vậy"_Kero nói_"Dòng chữ đó rất mơ hồ, vốn không có quá nhiều tính xác thực nhưng qua lời truyền miệng nhiều đời đã trở thành như cậu nói. Tuy nhiên lời đồn cũng không chỉ dựa vào đó, mà cơ sở chính của nó lại là dòng chữ được khắc trên cột đá ở địa đường suối nguồn"

"Dòng chữ đó là gì ?"

Kero nhìn gương mặt tò mò của Sakura, lại thở dài. Nó tự hỏi liệu bây giờ có phải là thích hợp ?

Nhưng rồi nó cũng nói.

"Dòng chữ đó giống như là một câu hát...

Ngược quy suối nguồn dù vạn kiếp bất phục..."


Kero ngân nga, câu hát thật buồn bã. Cái buồn man mác giống như khi người ta nhìn một đóa hoa lìa cành, như khi nhìn một bông tuyết tan đi.

Như lúc chứng kiến người mình yêu thương nhất rời khỏi thế gian.

"Nặng lòng như vậy ư..."_Sakura nhỏ giọng_"Nhưng tại sao những dòng đó lại..."

"Bởi vì tất cả mọi người đều tin sức mạnh vượt qua được Không gian và Thời gian là vô song"_Kero giải thích_"Chỉ bởi mấy chữ ngược quy suối nguồn, họ liền cho rằng công chúa đã quay ngược Thời gian..."

Sau đó, Sakura và Tomoyo bèn bàn luận sôi nổi về truyền thuyết bí ẩn dang dở ấy. Kero ngồi giữa hai người họ, nhưng ánh mắt lại thả trôi ra ngoài khung cửa. Sakura có vẻ hào hứng trái với dự tính của nó, giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích kỳ bí của cánh rừng tuyết.

Cậu không nhận ra sao Sakura ?

Kero tự hỏi khi nhìn theo bóng hoa tuyết rơi xuống vô vọng.

Cậu không nhận ra nàng công chúa trong truyền thuyết dang dở đó vô cùng cô đơn sao ?

Truyền thuyết, vốn chính là lịch sử. Nhưng lịch sử là đâu, truyền thuyết là đâu, Kero không dám chắc mình nói đúng.

-w-


"Các cô không nhận ra nàng công chúa đó vô cùng cô đơn hay sao ?"

Primera cao giọng trước vẻ bàn tán ồn ào của những tiểu thư con quan.

"Dạ, thưa tỷ tỷ"

Đám tiểu thư đang ầm ĩ trao đổi bèn im bặt, nhưng vẫn phô ra vẻ nín cười đầy lộ liễu, thậm chí còn không buồn lấy tay áo che miệng. Một nàng mặc xiêm y xanh dương tiến lên phía trước, đối diện với Primera:

"Nhưng nàng ta có cô đơn chỗ nào đâu ? Nàng ta là Ái nữ của Thần, lại còn mang dòng máu Hoàng tộc, cô đơn chỗ nào chứ? Còn không phải sung sướng hơn tỷ tỷ chật vật đây rất nhiều sao ?"

Cả đám tiểu thư phía sau lại hùa theo đó mà cười ồ lên.

Bọn họ đang ở Ngự hoa viên ngay ngoài Nhị điện. Vì là đêm yến tiệc nên vườn thượng uyển này tràn ngập đèn lồng. Ánh sáng dìu dịu ôm lấy những đóa hoa cao quý, trở thành một chốn thơ mộng mà bất cứ nàng khuê nữ nào cũng muốn đặt chân đến.

Đám tiểu thư con quán vốn chỉ được ngồi ở Tam điện, mãi cũng không được trông thấy tam Hoàng tử lần hai bèn chán nản bỏ ra Ngự hoa viên chơi.

Không ngờ bọn họ lại đụng phải Primera.

Ban đầu, đám khuê nữ này sợ xanh mặt. Ai cũng biết Primera tuy là trưởng nữ của Lục vương đứng đầu phe ngầm chống Vương Hậu nhưng lại được Vương Hậu nhất mực sủng ái. Sự mâu thuẫn kỳ lạ của những mối quan hệ vây quanh nàng ta cùng với tính cách độc đoán của Primera khiến tất cả những khuê nữ kinh thành đều một mực tránh xa nàng ta càng nhiều càng tốt.

Một người ở địa vị cao như vậy nhưng không ai muốn lại gần, hay đúng hơn là không dám lại gần.

Thế nhưng không ngờ, bọn họ vô tình đụng Primera, còn đang lo sợ nàng ta nổi đóa, thì lại bắt gặp một Primera khác hẳn trong suy nghĩ, khác hẳn trong ký ức: Nàng ta như trở thành một kẻ ngốc, si si dại dại, liên tục kéo tay bọn họ bắt nghe nàng ta kể chuyện với nụ cười toe toét.

Không ai dám trái lời Primera dù nghi hoặc trước vẻ bất thường này của nàng ta.

Nàng ta vẫn kể cái truyền thuyết quen thuộc mà ai cũng đã nghe đến phát ngấy. Cái truyền thuyết mà họ đã sớm không còn tin tưởng vì chưa một lần trông thấy thứ được gọi là "suối nguồn"

Primera vẫn cái vẻ ngây ngô ngốc nghếch, ánh mắt lại như chuẩn bị long lanh hai hàng lệ:

"Nhưng truyền thuyết chỉ có một mình nàng, chỉ một mình nàng mà thôi..."_Giọng Primera càng ngày càng nhỏ_"Hoàng đế và hoàng hậu, các hoàng tử, những người dân đều không ở bên nàng..."

"Truyền thuyết chỉ có một mình nàng và vận mệnh khổ đau..."

Đột nhiên, Primera bật khóc. Nàng khóc nức nở đến một cách khó tin. Đám tiểu thư con quan ban đầu khó hiểu, vài người chần chừ có nên tới gần nàng hay không. Nhưng rồi lòng dạ nhỏ nhen kéo họ nhớ về những ký ức phải ghen tỵ với hào quang của nàng, kéo họ về thứ suy nghĩ rắn rết tỵ nạnh. Họ liền đứng im đó, ai nấy khúc khích cười, như cười trên sự thảm bại bất ngờ của Primera.

Chỉ có một cô hầu bên cạnh Primera luôn miệng lo lắng "tiểu thư, người đừng khóc mà"

Bất ngờ hơn cả thế, một thanh kiếm xuất hiện chớp nhoáng, như xé rách màn mây mà vút tới, nhằm thẳng cằm Primera mà tựa đến.

Ryuu như ma như quỷ, lộ diện với cặp mắt đỏ ngầu.

Khi những tiểu thư con quan con há hốc mồm, thì Ryuu lại sững sờ thốt lên:

"Không thể nào! Trái tim của ngươi đâu ?!"


Tiếng gào của sửng sốt và tuyệt vọng.



Chương 15: Truyền thuyết chỉ cho riêng Hoàng tử.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top