Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 1

Inspired by The Sapphires. Special thanks to GPurpleHead.

1968.

Đồng tính luyến ái không còn là một khái niệm quá xa lạ. Từ thế kỷ 20, con người đã có cái nhìn rộng rãi và hiện đại hơn về người đồng tính. Nhưng vẫn có những nơi đồng tính luyến ái bị khinh bỉ, cấm đoán và là phạm pháp, và vẫn có những con người cổ hủ coi đồng tính là một căn bệnh khủng khiếp cần chữa khỏi.

Tôi biết tôi là lesbian từ năm 16 tuổi. Tôi nhận ra điều đấy khi tôi thích một con bé cùng lớp. Tôi lấy hết dũng cảm thổ lôi tình cảm của tôi với nó, mong nó chấp nhận; nó chỉ tặng tôi một tràng cười khinh bỉ, một bãi nước bọt và câu nói "Loại đồng tính như mày sẽ không bao giờ được xã hội chấp nhận."

Mặc dù sau đấy nó có đi kể chuyện của tôi, nhưng tôi đã kịp nhờ anh họ giả vờ làm người yêu để trốn tránh thị phi. Gia đình tôi không được biết, không ai được biết cả. Tôi cảm thấy bị kì thị như này là đã quá đủ; tôi khoác lên mình lớp vỏ một đứa con gái bình thường, có bạn trai, lấy chồng, sống một cuộc sống đơn giản.

Và tôi cứ nghĩ tôi sẽ mãi chôn vùi được những cảm xúc của mình cho đến khi tôi gặp em.

Chiến tranh Mỹ - Việt Nam xảy ra. Chán ngán với cuộc sống hiện tại - cuộc sống với con người mà tôi không yêu, cuộc sống mà tôi bị ép phải có con khi tôi không hề muốn, cuộc sống mà lúc nào tôi cũng phải nói dối - tôi tham gia quân đội Mỹ từ những ngày đầu năm 1968 với nhiệm vụ bảo vệ các ca sĩ từ Úc đến phục vụ quân đội Mỹ.

Tôi gặp em ngày 16/11 năm 1968.

Em đẹp, đẹp đến nao lòng. Mái tóc ngắn xoăn xoăn ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo. Mắt em lúc nào cũng ánh lên một sự hạnh phúc, vui vẻ khiến người đối diện phải nao lòng. Nhìn em gầy và mỏng manh trong bộ quần áo y tế trắng. Giọng em cao và dịu dàng, tươi vui.

Em làm tôi khó thở, làm tim tôi nhói đau, làm tôi vật vã mỗi đêm tương tư em. Chưa được nói chuyện với em lần nào, chỉ dám ngắm em từ xa, nhưng tôi không thể nào ngừng nghĩ vì em. Tôi không biết tại sao em lại quyến rũ tôi đến vậy, chỉ biết tôi muốn đưa em vào cuộc đời tôi. Tôi cảm giác như tôi 22 trở lại, với những cảm xúc về tình yêu mà tôi đã mất đi, chôn vùi hơn 10 năm nay.

Nhưng giá như tôi được nói với em những cảm xúc này. Giá như cuộc đời thay đổi và những cảm xúc thật sự của tôi được xã hội chấp nhận. Giá như tôi có thể ôm em vào lòng mà không sợ em ẩn tôi ra và làm trái tim tôi tan vỡ một lần nữa. Giá như tôi có thể nói với em tôi đã đem lòng yêu em mà không lo em cười vào mặt tôi và nói với tôi những câu xúc phạm. Liệu tôi sẽ có đủ can đảm mà đối mặt với cảnh tượng đấy một lần nữa?

Tôi chọn cách yêu thầm em. Tôi viết thơ, vẽ tranh về em. Tôi nghĩ về em ngày đêm. Tôi mường tượng cảnh em và tôi trong đầu. Tôi tìm cách làm bản thân hạnh phúc bằng trí tưởng tượng. Mặc dù tất cả những điều đấy không thể làm nguôi đi mơ ước được đến bên em của tôi, nhưng tôi cũng đỡ đau lòng đi phần nào.

---------------------

"Chị là Kane đúng không?"

Tôi dừng lau súng, ngước lên nhìn người vừa hỏi tôi câu đấy. Một cậu con trai trẻ tuổi, có lẽ chỉ tầm 24 tuổi. Dưới cái nắng gắt của Sài Gòn, mái tóc vàng của cậu rực rỡ và tuyệt đẹp. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên làn da rám nắng, đôi mắt nâu hơi có chút buồn; các cô gái chắc cũng phát điên vì cậu. Tôi mỉm cười. 

"Ừ. Cậu là..."

"Liam. Liam Brick." - cậu cười tươi, chìa tay ra bắt tay tôi - "Em rất hâm mộ chị."

"Kane Lovellace. Cậu trêu tôi đấy à?" - tôi bật cười.

"Không, em hoàn toàn nghiêm túc. Chị là một trong 3 phụ nữ duy nhất trong đội ta, chị tài năng, và chị rất đẹp." - cậu nhún vai, mặt cố tỏ ra nghiêm nghị, ngồi xuống cạnh tôi. 

"Cảm ơn cậu, nhưng tôi không đẹp và tài năng." - tôi nói chậm rãi, tiếp tục lau súng. 

"Chị không biết thôi. Ai cũng biết."

Chúng tôi im lặng một lúc lâu. 

"Chị là lesbian đúng không?"

Tôi giật mình, tim tôi như ngừng đập. Cả người ta run lên. Tại sao cậu ta biết? Hít vào một hơi thật sâu, tôi cố ra vẻ bình thản hỏi.

"Sao cậu nghĩ thế, Liam?"

"Cách chị nhìn cô y tá tóc ngắn ấy. Em biết ánh nhìn đấy. Nó là ánh nhìn khát khao muốn được yêu nhưng không thể."

Tôi bật cười khô khốc.

"Cậu nói cái quái gì thế? Cậu thì biết gì?"

"Em gay."

Máu trong mình tôi như đông cứng lại. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, tìm kiếm sự dối trá. Nhưng đôi mắt ấy hoàn toàn chứa sự chân thực mà tôi không thể nào không tin được.

"Cậu gay?"

"Vâng. Cũng lâu rồi. Đấy là lí do tại sao em đi quân đội. Gia đình em không chấp nhận em nữa."

Mắt tôi hoa lên, tôi quay xuống lau súng. Đầu tôi tràn ngập những câu hỏi khác nhau.

"Chị yêu cô y tá đó đúng không?" - Liam vui vẻ hỏi.

"Ừ."

"Vậy sao chị không thổ lộ với người ta?"

"Nếu là cậu cậu có dám không?"

"Dám chứ, nếu tình yêu của em đủ mạnh. Em đâu sợ bị kỳ thị. Em sống thế nào là quyền của em."

"Cậu thì hiểu gì?"

"Em tin em đã từng trải qua những gì chị đã trải qua. Em hiểu cảm giác của chị."

"Cậu bao tuổi, 22 à? Tôi 33. Cậu đang cố dạy tôi điều gì?"

"25. Đúng, em trẻ, nhưng vì thế mà em mới ở đây nói chuyện với chị. Em không sợ gì hết. Và em muốn giúp chị cũng không sợ gì hết, đặc biệt là khi chị, và cả em đều không làm gì sai."

Tôi thở dài. Cậu ta có lý.

"Thôi được rồi, Brick. Cậu muốn dạy tôi cái gì nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top