Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

>16< Sống chết phụ thuộc vào số phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm cậu được một chút anh liền ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cậu:

"Sam, em có thể cho anh biết mọi thông tin về hung thủ không? Mọi thứ mà cảnh sát các em tìm ra được ấy?" 

"Không được, như vậy là vi phạm qui tắc, em không được phép." - cậu cũng ngồi dậy đối mặt với anh.

"Anh có thông tin, anh có thể giúp bọn em." - Jihoon nhìn thẳng vào mắt cậu, xem ra lần này anh đã quyết tâm rồi, có lẽ anh biết cái gì đó thật chăng?

"..." - cậu ngừng lại suy nghĩ một chút - "Có thể có ngoại lệ nhưng mà cái này phải là do đội trưởng quyết định cơ."

"Vậy thì đi, em với anh lên sở hỏi ông ấy."

Nói xong anh liền đứng dậy, leo xuống giường chạy đến chỗ để đồ mặc thật nhanh. Sam không hiểu mô tê gì, cũng mặc đồ thiệt nhanh xong chạy theo anh.

=====================

"Mấy giờ rồi nhỉ?" - vừa đóng cửa xe lại cái ầm anh quay sang hỏi cậu.

"Cỡ 9 giờ mấy." - cắm chìa khóa vào ổ, cậu khởi động xe lên.

"Ớ, em hôm nay không đi làm hả?"

"Không có, công việc của em là theo sát anh 24/24, anh đi đâu em đi đó không được rời mắt."

"Ồ." - vì lúc này có hơi phấn khích nên anh táy máy chân tay, hết lục cái này đến cái kia, anh mở cái tủ trước mặt thì thấy một cây súng ngắn - "Em lắm súng thế?"

"Phòng thân chứ anh, ai biết được." - cậu chồm người sang đóng hộc tủ đó lại - "Để khi nào rảnh em chỉ anh sử dụng súng, sau đó cho anh giữ khẩu này, nhỡ hắn có hạ được em thì anh lo cho anh được."

"Á?" - anh trợn mắt nhìn cậu nói ra câu đó vô cùng tự nhiên - "Chuyện sống chết của em mà em nói tự nhiên hay vậy?"

"Sống hay chết là phụ thuộc vào số phận." - cậu xoa đầu anh, khóe môi cong lên - "Cho nên chỉ có cách chấp nhận mà thôi, anh đừng căng thẳng, bây giờ cho dù hi sinh mạng mình em cũng phải bảo vệ thật tốt cho anh."

"À..." - anh đột nhiên thấy ấm lòng, bất chợt cũng cười khẽ - "Anh không cần khẩu súng này, như em đã nói, sống chết phụ thuộc vào số phận."

Con người này, vì sao lúc nào cũng phải kiên cường như vậy chứ?

=============================

Hai người sóng vai nhau đi vào văn phòng của tổ trọng án, bên trong vẫn đang họp, thật đúng lúc mà.

Cộc cộc, cậu gõ nhẹ vào cửa phòng họp, sau đó mở cửa dẫn anh vào. Ánh mắt của cả tổ dồn lên hai người họ, đội trưởng nhíu mày lại, khó chịu nhìn cậu:

"Samuel, cậu đang làm gì vậy?" - cậu gật đầu chào đội trưởng sau đó chỉ tay về phía anh.

"Tôi có điều muốn nói." - ánh mắt anh quét một vòng, lúc này anh cảm thấy bản thân mình nhiều dũng khí hơn bình thường nhiều - "Tôi muốn được tham gia vào quá trình phá án."

"Hả cái gì?" - cậu giật mình nhìn anh, lúc nãy anh nói khác cơ mà??

Mọi người xôn xao hẳn lên, tất cả đều náo loạn nhìn anh. Đội trưởng đập cái rầm xuống bàn, trừng mắt nhìn anh, hạ giọng nói:

"Tại sao chúng tôi phải làm vậy? Hơn nữa, cậu có cái gì khiến chúng tôi phải làm vậy?" - ông ta nghiến từng chữ.

"Tôi có những thông tin của mình, nếu như tôi phân tích hung thủ khớp với phía anh phân tích, tôi có thể tham gia chứ?" - anh hít một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của đội trưởng.

Mọi người nhìn nhau, có chút bàng hoàng vì đây là lần đầu tiên họ gặp ai yêu cầu như vậy, nhưng trước khi kịp hội ý với nhau thì đã có giọng nói khác vang lên.

"Cậu nói ra phân tích của mình đi." - anh quay lưng lại, người nói là một người đàn ông khá già, nhưng toát lên một vẻ rất quyền lực và uyên bác. Cả phòng quay lại nhìn, sau đó đồng loạt đứng dậy cúi chào, vài người thốt lên "Giáo sư!" với vẻ vô cùng kính trọng.

"Đó là Giáo sư Malin, nhà tâm lý học của tổ trước đây, ông ấy bây giờ ít tham gia vào các hoạt động của tổ nhưng vẫn đều đặn nhận thông tin về các vụ án, mỗi khi có cái gì khúc mắc đội trưởng đều gọi ông ấy cầu cứu." - Sam đứng bên thì thầm vào tai anh.

Ực, phen này mà nói linh tinh là chết mất...

Giáo sư khoát tay về phía anh, ra hiệu cho anh bắt đầu nói.

"Hung thủ là một thiên tài. Hắn ta có khả năng xâm nhập vào hệ thống đèn cũng như camera của sở và kiểm soát chúng, hơn nữa là đã lập trình lại chúng từ trước. Ngoài khả năng IT vượt trội, hắn cũng bắn súng rất tốt, khả năng nhắm bắn hoàn hảo. Hắn cũng thông thạo nhiều hơn 2 ngôn ngữ nữa."

"Điều này ai cũng có thể suy ra!" - một người bức xúc la lên, liền bị giáo sư ra dấu im lặng.

"Có khả năng cao hắn là người theo một tín ngưỡng nào đó, và tín ngưỡng đó nhất định là vô cùng kính trọng người phụ nữ. Ở mỗi vụ án, hắn đều lấy đi một vật bằng bạc-" - anh nói đến đây cả phòng đều há hốc miệng, vài người quay sang nhìn nhau bối rối - "và, hắn ta nhất định là một người có sức khỏe rất tốt. Vì... hình như là ở vụ án thứ hai hắn bị đả thương... nặng?... nhưng mà sau hai ngày vẫn đủ sức giết thêm một người và treo lên. Việc tôi bị hắn hướng tới có thể là do tình cảm hoặc hận thù gì đó nhiều hơn là khả năng hắn có vấn đề về thần kinh. À..."

Chết rồi tự dưng nói đến đây quên sạch sẽ...

"Làm sao cậu biết sau mỗi vụ án hắn đều lấy đi một vật bằng bạc??" - Simen ngạc nhiên đứng dậy.

"Vụ án đầu tiên, hắn lấy cây gật bóng chày với tay cầm mạ bạc của Joseph, ở vụ án thứ hai là một con dao bằng bạc, có một huy hiệu ở phần lưỡi dao gần với chuôi dao. Vụ án thứ ba là một cây đan len bằng bạc." - anh mặc kệ anh ta, vẫn nói tiếp, sau đó nhắm mắt lại hồi tưởng về những cảnh mộng.

"Khoan đã!!" - một người khác cũng hoảng hồn đứng dậy.

"Hắn ta muốn nói điều gì đó về sự chung thủy và tình yêu vĩnh cửu? À, hắn biết sử dụng ngôn ngữ của người câm nữa. Hắn ta là một kẻ thông minh quỷ quyệt, hắn đang thách thức cảnh sát và.... cả tôi." - anh mở mắt ra, có chút kinh sợ với những gì mình vừa nói.

Cả phòng lặng thinh, bọn họ nhìn anh vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Lúc này giáo sư mới vỗ tay, gật gù:

"Tốt lắm, so với một người chưa qua huấn luyện thì như thế này là rất tốt." - ông ấy quay về phía đội trưởng - "Cậu kiếm đâu ra đứa trẻ thiên tài này thế?"

"Cậu ta là người bị sát nhân nhắm đến, đang được chúng ta bảo vệ." - đội trưởng vuốt cằm, nhìn chăm chăm vào anh.

Lúc này thì giáo sư cũng có hơi kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục gật gù.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với đứa trẻ này, phiền mọi người ra ngoài một chút nhé." - lời giáo sư như mệnh lệnh tối cao vậy, mới nói tất cả đều lục đục đi ra ngoài.

Anh ngước lên nhìn liền bắt phải ánh mắt lo lắng của cậu, trong lòng liền cảm thấy có lỗi, anh lúc nào cũng ở cùng cậu nhưng chuyện này còn giấu cả cậu, chắc cậu hoang mang lắm...

Cạch, cửa đóng lại, bỗng nhiên anh có cảm giác như không khí trong phòng lạnh đi vài phần....

======================

Cạch, cậu đóng cửa phòng họp lại, sau đó lững thững đi về phía Simen, ngồi xuống cạnh anh ta. Mọi người trong tổ cũng ngồi quay quần cạnh đó, tất cả đều quá ngạc nhiên với anh chàng tên là Jihoon kia.

"Làm sao cậu ta biết được những chuyện đó?" - Jonas, một người trong tổ nhìn mọi người hỏi.

"Chuyện ở vụ án thứ hai hắn bị đả thương thậm chí Samuel vẫn chưa biết, còn cả chuyện ngôn ngữ người câm nữa, rồi cả những vật bằng bạc bị lấy đi, đến chúng ta còn không chắc chắn việc đó!" - Adrian, pháp y của tổ chầm chậm nói, vẫn không giấu được vẻ bối rối trong giọng mình.

"Ôi, cậu ta làm tôi sởn hết gai ốc." - Simen rùng mình lên tiếng, anh ta chưa bao giờ nghĩ một người nhìn dễ thương trong sáng như thế lại có thể nghĩ ra những việc đó.

Mọi người thì thầm to nhỏ với nhau, chỉ có cậu vẫn im thin thít, nhìn cửa phòng họp không chớp mắt.

Rốt cuộc anh ấy còn giấu mình bao nhiêu điều nữa?

===============================

Sry mấy cô, giờ mỗi ngày còn một chap thôi nha :)) toi đang cày một bộ trinh thám lấy kinh nghiệm nên ra chap chậm hơn ;;-;; Thông cảm cho toi nhé <3 Khi nào rảnh toi nhất định sẽ ra chap mới, có thể là từ 1-2 chap một ngày nếu viết nhanh ^^

#Nochu

15/6/2017




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top