Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu chỉ mình em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Mọi thứ đều không thuộc về mình, mình chỉ sở hữu bản dịch.

_______________________________

"Nami-swan~" Một chàng trai tóc vàng ngân nga trong khi xoay mòng mòng trên hành lang với đôi mắt hình trái tim. Lông mày cô gái tóc cam giật giật vì khó chịu khi cô quay sang ném cho anh một cái lườm cháy mắt. "Im đi, đồ ngốc. Chúng ta đang ở trong trường đấy!"

Sanji (chàng trai tóc vàng hát hò nói trên) phớt lờ lời cảnh báo và quỳ xuống trước mặt cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô gái tóc cam. "Nami-san, vẻ đẹp của cậu thật rực rỡ, vượt qua cả mặt trời và vì tinh tú sáng nhất! Ánh hào quang đó đã làm tớ say mê, nó đã hoàn toàn quyến rũ tớ..."

Nami (cô gái có suối tóc màu cam đã buông lời cảnh cáo ban nãy) cảm thấy má mình đang bốc cháy cùng với lúc trái tim cô đập thật nhanh và những cánh bướm xốn xang trong dạ*. Anh mở mắt, từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đẹp tóc cam. Nhưng trước khi Sanji có thể nhìn cả gương mặt cô, nắm đấm của cô đã âu yếm giáng thẳng vào mặt anh, cho anh nằm hôn đất.

*Có bướm trong bụng là một thành ngữ dùng để chỉ cảm giác hồi hộp khi đứng trước người mình thích hoặc cảm giác bồn chồn khi chuẩn bị làm một việc gì đó. Ở đây tác giả dùng với ý nghĩa thứ nhất.

"I-im đi, đ-đồ ngốc!" Nami lắp bắp, xông vội đến lớp. Nhưng trước khi cô có thể biến mất khỏi tầm mắt anh, anh lại thốt ra một lời khen khác khiến màu đỏ trên mặt cô thẫm hơn: "Trông cậu vẫn thật nóng bỏng khi tức giận, Nami-san!"

Một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt vẫn còn nhuốm sắc đỏ thẫm của cô. "Đồ ngốc..." Nami lầm bầm trong hơi thở. "Nhanh lên, Sanji-kun, nếu không tớ bỏ cậu lại đấy." Cô gọi to đủ để anh nghe thấy, ném cho anh một cái liếc mắt. Sanji vội đứng dậy và lao về phía cô trong khi hét lên, "Đợi tớ với, Nami-san!"

Ngay khi anh bắt kịp cô, cô vội vàng nắm lấy tay anh và kéo anh về phía lớp học. Một vệt hồng nhạt xuất hiện trên má anh khi ánh mắt anh chạm tới đôi bàn tay siết chặt của họ. Cánh cửa lớp bật tung ra với một tiếng uỵch, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ trong đầu và thu hút sự chú ý của các học sinh khác trong lớp.

Các học sinh có mặt trong lớp nhìn họ đầy vẻ trêu chọc, khiến cô nghiêng đầu bối rối. Mặt khác, Sanji lại đỏ mặt dữ dội, cố tránh ánh mắt hiếu kỳ của đám người quần chúng. "Tay trong tay đi học. Thật ngọt ngào," Robin trêu, một nụ cười nhếch mép tinh nghịch xuất hiện trên môi cô.

Nami lập tức buông tay ra, mặt đỏ tưng bừng. Người đẹp tóc đen thích thú quan sát hai con người đứng đó trong yên lặng với cùng một khuôn mặt đỏ ửng.

Sanji là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, anh hắng giọng trước khi trở lại với chính mình và thói quen thường ngày. "Chào buổi sáng, Robin-chan, Hancock-chan, Vivi-chan và Kaya-chan!" Một cái nhăn mặt xuất hiện trên gương mặt của Nami khi cô nhìn anh tán tỉnh các cô gái khác. Mình ngốc thật...

"Chào buổi sáng, Sanji-san," Bốn cô gái đồng thanh trả lời và nở một nụ cười. Người đẹp tóc cam cau mày sâu hơn và lặng lẽ tiến về phía chỗ ngồi của mình, bơ đẹp hành động thả thính của anh với phái nữ. Robin khi nhận thấy sự thay đổi tâm trạng đột ngột của người bạn thân nhất của cô liền nở một nụ cười khích lệ.

"Tớ chắc rằng cậu ấy có yêu cậu, Nami," Robin mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng cô. Nami hướng mắt về phía cô và cau mày. "Tất nhiên là cậu ấy có. Cậu ấy yêu mọi cô gái." Cô cười khúc khích, đảo mắt nhìn lên trời trước khi cau mày lần nữa. "Cậu ấy không yêu tớ theo cách đó, Robin."

Giờ đến lượt cô gái tóc đen nhăn mặt. Cô ghét nhất cái việc phải nhìn thấy những người cô yêu quý buồn rầu. Robin nặng nề thở dài trước khi nhìn thẳng vào mắt Nami. "Cậu đã nghe chính cậu ấy nói điều đó chưa, Nami?"

Nami mở tròn mắt đầy ngạc nhiên trong khi cô cố gắng tìm và ghép các từ ngữ cho thật mạch lạc. "Tớ..." Cô buột miệng, cố gắng tránh ánh mắt của người đẹp tóc đen trước mặt. Cô gái tóc cam thất bại thở dài trước khi đưa ánh nhìn của mình trở lại một vị trí cố định. "Cậu ấy không nói thế, nhưng hành động của cậu ta nói lên điều đó." Cô lý luận, mắt nhìn xuống.

Robin lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý và nở một nụ cười. "Đừng đánh giá mọi thứ ngay lập tức, Nami, hoặc cậu có thể mất đi cơ hội mà đáng lẽ cậu có." Người đẹp tóc cam ngẩng đầu lên và nở nụ cười buồn bã trong khi gật đầu. "Tớ sẽ thử."

Sanji, người lúc nào cũng nhìn về phía hai mỹ nữ, nhăn mặt khó hiểu khi anh cố gắng tìm hiểu xem họ đang nói về điều gì đủ buồn để làm cô gái tóc cam nhăn mặt. Anh đã nhầm to khi cho rằng mình sẽ nhận được cái gì đó tốt đẹp khi tiến về phía họ.

Đầu Nami cúi thấp, chìm trong suy nghĩ và cảm xúc. Robin - nhận thấy có sự hiện diện của cái gì đó đang đến gần - ngước lên ngạc nhiên khi cô thấy chàng trai tóc vàng đi về phía họ. Sanji ra hiệu cho cô giữ im lặng và Robin gật đầu đồng ý, mời anh ngồi vào chỗ của cô.

Sanji nói "cảm ơn" với người đẹp tóc đen, cô chỉ gật đầu và mỉm cười đáp lại. Anh ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Nami và ghé sát vào tai cô. "Nami-san," Anh khẽ gọi, hơi thở anh truyền khắp cơ thể cô.

Cô đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn anh bằng đôi mắt mở to. Anh nở nụ cười rạng rỡ. Người đẹp tóc cam đảo mắt khiến anh nhăn mặt. "Robin đâu, Sanji-kun?" Nami nhẹ nhàng hỏi, vẫn tiếp tục tránh nhìn vào anh.

"Robin đã đi tìm tên Đầu Tảo kia rồi." Sanji vẫn cau mày khi trả lời. Cô chỉ gật đầu với anh và im lặng. Anh cau mày sâu hơn khi cô không có bất cứ biểu hiện gì hay hứng thú nói chuyện với anh. "Nami-san, có điều gì làm phiền cậu không?" Anh thắc mắc, vẻ lo lắng rõ ràng hiện lên trong nét mặt và giọng nói của anh.

"Không..." Cô trả lời, giọng nói nhẹ như lông hồng. Anh thở dài khi đưa hai tay lên ôm lấy má cô, khiến cô phải đối mặt với anh nhưng mắt cô vẫn không nhìn anh. "Vậy thì, tại sao cậu không nhìn tớ?" Cô gái tóc cam vẫn im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Thành thật mà nói, cô cũng chẳng biết tại sao.

Nhận thấy sự im lặng của cô, anh thở dài chán nản. "Làm ơn nhìn tớ và nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra đi," anh khăng khăng, nài nỉ cô để cô đánh mình như mọi khi. Cô mím môi khi cuối cùng cũng nhìn và lườm anh. "Tớ không biết, được chưa!?" Cô cáu kỉnh nói, thành công làm các học sinh khác chú ý.

Ánh mắt cô trở nên bối rối khi anh bất chợt nở nụ cười với cô. "Cuối cùng cậu cũng nhìn tớ." Sanji nhẹ nhàng vuốt má cô bằng ngón cái của anh. Một vệt hồng nhạt xuất hiện trên má cô khi cô miễn cưỡng gạt tay anh ra khỏi mặt.

"Lớp học sắp bắt đầu rồi." Nami thông báo, tránh nhìn anh lần nữa.

"Được rồi. Tớ sẽ gặp cậu sau, Nami-san," Anh trả lời, nở một nụ cười chân thành trước khi quay trở lại chỗ ngồi của mình. Người đẹp tóc đen ngồi xuống ghế ngay khi anh đứng dậy, nháy mắt với cô gái cạnh cô cùng một nụ cười, cô đã trở lại với nụ cười của chính mình.

Các lớp học vẫn diễn ra với những cuộc thảo luận về các chủ đề mới hoặc các chủ đề trước đó. Suốt cả ngày, Nami đã cực kỳ khó khăn để tập trung vào bài học khi trong đầu cô chỉ chứa đầy hình ảnh anh chàng tóc vàng kia. Cô rũ bỏ các suy nghĩ của mình khi cố gắng tập trung vào bài học.

Tình trạng này diễn ra trong nhiều giờ cho đến tận tiết học cuối cùng trong ngày. Nami thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cô cũng nghe thấy lời nói "Chào cả lớp", báo hiệu rằng lớp học đã kết thúc.

Các học sinh lao về phía lối ra, háo hức rời khỏi cái nhà tù mang tên trường học này. Nami vẫy tay chào tạm biệt với bạn bè khi cô cho đồ đạc vào túi, bỏ lại cô một mình với Sanji.

Cô đeo túi lên vai trước khi đi về phía anh, người đang kiên nhẫn chờ cô ở cửa. "Ta đi chứ?" Sanji hỏi, cô gật đầu đáp lại.

Cả hai bước đi trong im lặng, tận hưởng sự hiện diện của người bên cạnh. Chỉ lác đác vài người đi bộ trên phố làm khung cảnh thật yên ả và thanh bình. Sanji đột ngột dừng bước khiến cô bối rối nhìn anh.

"Sanji-kun?" Nami gọi, nhìn anh thắc mắc. Anh chỉ nhìn cô thật nghiêm túc và mỉm cười, khiến tim cô đập nhanh hơn vì một lý do không rõ nào đó. "Ừm, Sanji-kun, có gì không ổn à?"

"Nami-san," Anh gọi với giọng nghiêm túc. Nami thốt lên "Sao?" trong khi cô cố gắng bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp của mình. Sanji nở một nụ cười khiến cô càng cuống hơn. "Nami-san, cậu có thể tát tớ trong vòng 3 giây," Anh thốt lên, tiến dần về phía cô cho đến khi họ chỉ cách nhau khoảng một inch.

Nami để lộ ra một cái nhìn bối rối trong khi cô cố gắng hiểu xem điều gì đang diễn ra. Cô đang định hỏi thì anh đột nhiên rướn tới, chiếm lấy đôi môi cô. Cô gái tóc cam đứng đơ tại chỗ, cố gắng hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.

Sanji buông môi cô ra khi trán hai người đụng nhau. "1..." Nami mở to mắt khi cô bối rối nhìn anh. "2..." Cô hoảng hốt nhìn anh, cố gắng thức tỉnh bản thân mình. "Đ-đợi đã, Sanji-kun," Cô thốt lên trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. "3." Sanji cười toe toét. "Cậu đã không tát tớ."

Mặt Nami đỏ bừng khi cô cố gắng nói cho thật mạch lạc và nhận lại một nụ cười tự mãn từ anh. "Cậu-" Câu nói của cô bị cắt ngang khi anh lại đặt môi mình lên môi cô, tay anh vòng qua eo cô. Cô nhắm mắt lại khi anh hôn cô say đắm, hai cánh tay cô vòng qua cổ anh.

Anh dứt khỏi nụ hôn khiến cô bất giác bật ra tiếng rên rỉ. Sanji cười khúc khích thích thú, nhận lại được cái nhìn vui vẻ từ người kia. Anh đặt trán mình lên trán cô và nhìn thẳng vào mắt cô, một vệt hồng nhạt phủ trên má cả hai.

"Anh yêu em, Nami-san," Sanji thú nhận. Nami cau mày và tránh ánh mắt của anh, khiến anh cũng cau mày. "Anh yêu mọi cô gái, Sanji-san," cô chỉ ra, giọng nói lộ rõ vẻ cay đắng. Anh cười khúc khích và nhận lại một cái trừng mắt từ cô.

"Đúng là anh yêu mọi cô gái," Sanji thừa nhận và người đẹp tóc cam nhíu mày, "nhưng anh chỉ thực sự yêu mình em, Nami-san." Đôi mắt cô nhìn anh trở lại khi cô mở to mắt nhìn anh. Anh cúi xuống sát hơn cho đến khi mũi họ chạm nhau.

"Anh yêu em, Nami-san," Anh thú nhận lần nữa với tất cả sự chân thành trong đó. Nami cắn môi dưới khi cô nhìn anh đầy yêu thương. "Em cũng yêu anh, đồ ngốc." Sanji nở một nụ cười hạnh phúc trước khi môi chạm môi với cô lần nữa, nhưng lần này, Nami lại là người hôn anh.

- The end -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top