Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Nhìn lại Nayeon, người vừa cắn mình vẫn thản nhiên bình tĩnh như không, không thèm nhìn tới Sana chút nào, thậm chí còn cầm tách cà phê đã nguội trên bàn lên, nhẹ nhàng uống một hớp, chỉ là biểu lộ trên mặt vẫn không mấy hài lòng.

Sana nhìn máu trên tay mình, mím môi, không dám nói lời nào, ngay cả một chữ "đau" cũng không dám nói. Jeongyeon đã từng nói lòng chiếm hữu của Nayeon rất mạnh, đến giờ cô mới hoàn toàn hiểu được. Nhất thời, không khí trở nên cứng ngắc, Sana nhìn chằm chằm bên má Nayeon một hồi rồi bước đến, ngồi xổm xuống, nhìn nàng.

- Nayeon..........

Nayeon lơ cô, tiếp tục uống cà phê trong tay. Sana thở dài, đứng dậy ngồi xuống cạnh Nayeon, dựa vào nàng rồi đưa tay ôm sát cô gái rõ ràng đang ghen muốn chết còn không thừa nhận này vào lòng.

- Nayeon, chị biết người ta yêu chị nhiều cỡ nào mà.

Phản ứng của Nayeon khiến Sana không để ý những lời mình nói ra nghe ớn lạnh cỡ nào, chỉ muốn loại bỏ những lo lắng của nàng càng sớm càng tốt. Người trong ngực ban đầu còn hơi chống cự, nhưng sau khi nghe được câu này đã không giãy giụa nữa, không lên tiếng, nhưng cũng chẳng phải thỏa hiệp, cơ thể căng cứng mặc cho Sana ôm.

- Tình cảm giữa bọn em bắt đầu từ hồi trung học, em thừa nhận thứ tình cảm này đã từng có thời gian mập mờ, không rõ, nhưng tất cả cũng chỉ là quá khứ, em đã gặp được chị, còn cậu ấy, cuối cùng cũng sẽ gặp người cậu ấy yêu thôi.

Sana cố gắng dùng những từ đơn giản nhất để nói về chuyện quá khứ. Nayeon không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Sana, đôi mắt màu nâu rất bình tĩnh nhìn vào mắt cô, áp lực vô hình kia khiến Sana phải cúi đầu.

Thấy Sana tránh né, Nayeon nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi không nói gì, thoát khỏi cái ôm của Sana, nàng đứng dậy, ngồi xuống đối diện sô pha.

Sana sợ nhất những lúc Nayeon như vậy, không nói lời nào nghĩa là trong lòng đang có chuyện, chỉ không tin mình sao?

- Sana

Qua thật lâu sau, cuối cùng Nayeon cũng chịu lên tiếng, ánh mắt nàng dán chặt trên khuôn mặt Sana.

- Chị chỉ hỏi em câu này thôi.

Giọng kiên định của Nayeon từ từ vang lên, Sana nhìn nàng, gật đầu, lòng không khỏi khấp khởi lo lắng.

- Rốt cuộc Jihyo là gì trong lòng em?

Giọng Nayeon không quá lạnh nhưng cũng không mang theo chút tình cảm nào, nàng nhìn chằm chằm Sana, không chớp mắt lấy một cái, chờ câu trả lời. Trở về từ Mỹ nghĩa là nàng đã quên đi quá khứ để bắt đầu một mối quan hệ mới, trước kia quan điểm nàng chưa rõ ràng nên không có tư cách hỏi Sana những câu này, nhưng bây giờ bắt đầu quen nhau thì quá khứ của Sana tự nhiên trở nên rất quan trọng đối với nàng. Cho dù chỉ là một màu trắng hay đa màu đa sắc, nàng đều muốn biết. Dù bên ngoài nàng có lạnh lùng, mạnh mẽ thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái, nàng muốn người yêu của nàng trong tim hoàn toàn chỉ có mỗi mình nàng.

Đôi mi Sana hơi nhíu lại vì lời của Nayeon, đôi mắt cũng mang theo chút bất bình, Nayeon không tin cô sao?

- Bạn bè, bọn em chỉ là bạn thôi.

Sana một hơi nói ra những lời này bằng giọng hơi gay gắt, mang theo chút tức giận. Trong trí nhớ của cô, dường như đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Nayeon. Nayeon ghen khiến cô rất vui bởi nó có nghĩa là Nayeon thật sự bắt đầu xem xét quan hệ giữa hai người, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là Jihyo? Tại sao tất cả mọi người ai cũng ôm chặt lấy quá khứ giữa cô và Jihyo không buông?

Dĩ nhiên Nayeon nghe ra tâm trạng cô không tốt, lẳng lặng nhìn chằm chằm Sana, không nói lời nào, nhưng đôi mắt vốn sáng ngời kia giờ lại mang theo chút ảm đạm. Nàng không nghĩ mình là người thất thường, cũng chưa từng vô lý hỏi những câu không liên quan đến mình như vậy; số người có thể khiến nàng để mắt đến chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, có thể khiến nàng bận tâm lại càng ít hơn nữa, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng không có sự nhạy cảm của người phụ nữ.


Tình cảm giữa Sana và Jihyo, từ lần đầu tiên gặp hai người nàng đã mơ hồ cảm giác được, đó không phải là tình bạn đơn thuần. Jihyo quen với việc cưng chìu Sana còn Sana lại hiểu rất rõ, lại hay trêu chọc cô ấy. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tình cảm giữa hai người đã từng ít nhất một lần khiến nàng lo lắng, thậm chí còn ghen tỵ, chỉ là không biết có khi nào Sana cũng không biết tình cảm của mình đối với Jihyo như thế nào không. Đây là chuyện khiến Nayeon lo lắng nhất so với những thứ kia.

- Nayeon , chúng ta đừng nói những chuyện này nữa được không? Chị cũng vừa mới về thôi mà.

- Ừm

Nayeon gật đầu, không lên tiếng, nhưng tâm trạng vẫn không tốt. Sana cũng không dám nhiều lời nữa, tự động thu dọn hành lý của nàng, nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại đều những lời Nayeon vừa nói.


Bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, hành lý của Nayeon cũng không nhiều lắm, về cơ bản đều là những nhu phẩm cần thiết cho cuộc sống, bạn bè nàng trong nước cũng không có mấy người, quà mua về cũng chỉ có vài thứ nên tiết kiệm khối sức. Sana ngồi một bên vừa lau vali vừa len lén ngước lên nhìn Nayeon , thấy sắc mặt nàng cuối cùng cũng tốt hơn, mới thở dài nhẹ nhõm.

- Lại đây.

Thấy Sana đã thu dọn xong, Nayeon đặt tách cà phê xuống, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình, nhìn cô. Sana lau tay, liếm nhẹ cánh môi vẫn còn đau, đứng một góc, rụt rè nhìn nàng, không dám bước qua, cô không muốn lại bị cắn nữa đâu.

Nayeon dường như nhìn ra băn khoăn trong lòng Sana, ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cằm nâng lên một đường cong ấm áp.

- Sao thế? Sợ rồi hở?

Giọng điệu mang theo chút chế nhạo rốt cuộc cũng giảm bớt đề phòng trong lòng Sana, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, chậm chạp lê từng bước nhỏ đến, ngồi xuống cạnh Nayeon.

- Jeongyeon, sắp đến Hàn Quốc

Nayeon vừa mở miệng đã nói một tin lớn như thế khiến hai mắt Sana trong chốc lát trợn tròn lên nhìn nàng. Không phải chứ? Nhanh vậy sao?

- Lại đi du lịch nữa sao ?

Sana hỏi, dù Yoo tiểu thư từng mở miệng nói nhất định phải đến Hàn Quốc, nhưng nàng cũng không để ý. Nayeon từng nói, Jeongyeon thích nhất là đi du lịch khắp thế giới, nhất là các nước có thể thưởng thức được những món ăn ngon, hoặc có thể ngắm nhiều người đẹp, Sana  còn tưởng cô chỉ thuận miệng nói thôi.

Nayeon có chút buồn cười nhìn biểu lộ của Sana, còn lý do, sợ Jeongyeon ăn hết của cô sao?

- Sao vậy, em không muốn?

- Làm gì có, tuyệt đối không có.

Sana phủ nhận, sao nàng dám không tiếp đãi Jeongyeon, nếu để Đại tiểu thư biết, còn không phải sẽ ăn sạch gia sản của cô sao?

- Có cho em cũng không dám.

Nayeon ý tại ngôn ngoại, cười nhìn Sana. Sana cảm giác không bình thường, ngước lên nhìn nàng.

- Không thể nào, không phải chỉ nhiều chuyện vậy chứ?

- Ủa, em có hứa tiếp đãi người ta mà.

Mình biết mà! Sana giận dữ nắm tay thành quả đấm, Jeongyeon đúng là không biết nghĩ gì hết, chuyện này mà cũng kể với Nayeon!

- Những ngày tôi không ở đây, em có say xỉn không đó?

Nayeon đột nhiên cao giọng hỏi khiến Sana nhất thời không kịp phản ứng, ngước lên, ngây ngốc nhìn nàng. Chẳng lẽ mắt Jeongyeon có thể thấy tất cả mọi chuyện, ngay cả chuyện ở nhà cô len lén uống rượu cũng đã bị mách với Nayeon?

- Nayeon vừa nhìn vẻ mặt này của Sana đã biết mình đoán đúng, "nhiệt độ" trên mặt lại giảm xuống. Sana thấy vậy, vội vàng lắc đầu.

- Chỉ có một hai lần thôi nhưng sau đó hoàn toàn không có, mà giờ chị về rồi, em còn uống gì nữa? Chị không thích mùi rượu thì em sẽ không đụng vào rượu nữa.

Nói đến đây Sana chớp mắt nhìn Nayeon , cười ranh mãnh.

- Với lại, uống rượu sẽ không thể cảm nhận được hơi thở của chị, nên chị yên tâm đi, em đẹp nhưng em đâu có ngu.

Chỉ một câu cam đoan này của Sana không chỉ làm tan chảy núi băng thành công, mà còn khiến mặt Nayeon hơi ửng đỏ, ngẩng đầu cáu giận liếc Sana.

- Hì, đừng nói chuyện này nữa! Nayeon , kể em nghe chút xíu về chuyến đi lần này đi.

Thấy chuyện đã xong, sếp lớn lại tức giận, Sana cũng không tiếp tục nói những chuyện nhàm chán này nữa, nhân cơ hội này hỏi luôn vấn đề khiến cô cảm thấy phiền bấy lâu nay. Rất muốn giả lơ, không hỏi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Nayeon gặp Ramen, Sana lại không thể khống chế được con tim và cái miệng mình. Cũng may, dường như Nayeon đã đoán được cô sẽ hỏi thế nên chỉ gật đầu.

- Chuyện này, chị cũng nên kể em nghe.

Sana gật đầu, không nói chen vào. Cô kéo dép, ngồi xếp bằng trên sô pha, tay ôm chặt Nayeon, lắng nghe.

Nayeon tựa vào lòng Sana, đặt tay lên tay cô, cảm giác lành lạnh khiến khóe môi Sana giương lên. Hiếm khi Nayeon lại ấm áp như thế dựa vào cô, Sana vòng qua cổ Nayeon, dang rộng tay ôm cả người nàng vào lòng, không có chút khoảng cách nào. Nhịp tim chân thật trong lồng ngực kia khiến Sana nghe, cảm giác thật ấm áp.

- Chuyện trở về Mỹ, chị chỉ nói với Daddy và Jeongyeon

Ở trong lòng Sana, thần kinh căng thẳng của Nayeon cuối cùng cũng giảm xuống một chút, cơ thể cũng không còn quá căng thẳng. Sana cảm giác được, vòng tay ôm cô siết chặt hơn, cằm cọ nhẹ vào mái tóc nàng để cảm nhận hương thơm.

- Nhưng sang ngày hôm sau, không hiểu sao anh ta cũng biết.

 
- Là Cherry nói?

Sana nghĩ ngay đến người mình mà mình moi được tin tức của Nayeon, nhẹ nhàng hỏi. Nayeon lắc đầu, than thở.

- Đừng thấy bình thường Jeongyeon nói năng tùy tiện, chị biết lòng cậu ấy tốt hơn bất cứ ai, làm sao có thể tiết lộ với Ramen chuyện chị về được chứ, cậu ấy ghét hắn còn không kịp nữa.
- Ừm.

Sana đáp, nói vậy Jeongyeon chịu nói chuyện của Nayeon cho cô, cũng do Nayeon ngầm đồng ý? Nghĩ vậy, Sana nắm tay Nayeon thật chặt.

- Lúc thấy Ramen, chị ......

Dù giọng Nayeon rất bình tĩnh, nhưng Sana biết trong lòng nàng vẫn lo lắng, biết nàng vẫn băn khoăn chuyện mình nghĩ gì, cô nâng tay trái lên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

- Ừm, nói đi, em đang nghe nè.

Nayeon hít một hơi thật sâu rồi nhích vào trong lòng Sana, nói tiếp:

- Lúc thấy anh ta, chị mới biết chuyện mình chờ đợi ba năm buồn cười đến dường nào, hắn đã hoàn toàn thay đổi, không còn dáng vẻ của thời đại học nữa. Bước xuống từ chiếc Rolls Royce của mình, trên người hắn khoác một bộ vest, mỗi cử chỉ đều khiến chị cảm giác hắn là kẻ thành đạt. Nhưng có điều hắn không biết, tại thời điểm đó, trái tim tôi trống rỗng, không có chút cảm giác nào, chị chỉ nhìn hắn như nhìn một người xa lạ, thậm chí còn không biết cuối cùng thì ba năm nay mình đợi cái gì.
Sana gật đầu, hôn một cái lên trán Nayeon, thầm thở dài, một lần qua biển nước nơi nào

- Ramen thẳng thắn thừa nhận với chị rằng hắn đã thành công, cho dù dùng cách nào để lết lên vị trí ngày hôm nay thì đó vẫn là thành công, hắn nói muốn bù đắp cho chị ba năm tôi đã khốn khổ chờ đợi, cho dù chị không cần đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ làm. Sana, em có biết giờ khắc đó chị nhớ em đến thế nào không?

Nayeon nhìn Sana bằng ánh mắt có chút mờ ảo, nhưng mặt lại hơi phiếm hồng, nàng không giỏi về việc thể hiện tình cảm với người khác , dù đó có là người nàng đặt trong tim cũng vậy. Lần đầu tiên được nghe Sana thú nhận với mình, Sana rất kinh ngạc, nháy mắt cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể, tim đập thình thịch từng hồi truyền đến tai Nayeon.


12/04/2022 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top