Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Next time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tomioka-san, anh đang làm gì vậy?" Tanjirou bật ra từ phía sau vai Giyuu với vẻ mặt tò mò.

Giyuu giật mình hoảng sợ nhưng thở phào khi nhận ra đó chỉ là Tanjirou, "Cậu nhớ lần mình nói về việc Sanemi rất thích ohagi không?" Tanjirou gật đầu và má Giyuu đỏ ửng lên, "Tôi đã chuẩn bị một ít cho cậu ấy và để trước cửa phòng cậu ấy."

"Tại sao anh không tự tay đưa cho anh ấy?"

Giyuu nhìn xuống giỏ trên sàn, "Tôi không muốn bị từ chối, tôi nghĩ cậu ấy hơi ghét tôi."

Tanjirou vỗ nhẹ vào lưng anh, "Em không nghĩ anh ấy thật sự - Ồ, anh ấy đang tới kìa."

Sanemi tiến tới cái giỏ và nhặt lên một mẩu giấy nhỏ để đọc vài dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: Hy vọng cậu thích chúng :)

Tim Giyuu đập thình thịch trong lồng ngực khi Sanemi mở nắp ohagi trong giỏ và cầm lên một cái, chúng trông ngon. Tomioka? Một cảm giác ấm áp dịu dàng tràn ngập trong lồng ngực Sanemi, chết tiệt. Sanemi nắm chặt lấy haori của mình, tại sao hắn lại luôn có cảm giác như vậy khi nghĩ về Tomioka? Tomioka. Anh có đi sau khi để lại ohagi không?

Sanemi nhìn xung quanh và vận dụng giác quan của kiếm sĩ diệt quỷ, Tomioka hẳn phải ở đâu đó và có lẽ không ở một mình, có thể là cùng với Tanjirou, "Này, đồ chết tiệt Tomioka."

Giyuu nín thở như thể điều đó sẽ thay đổi điều gì đó và Tanjirou cố thu mình lại càng nhỏ càng tốt, "Chắc chắn anh ấy đã nhận ra chúng ta rồi." Giyuu quay sang cậu với vẻ lo lắng trên mặt, "Xin lỗi, Tomioka-san, em sẽ quay lại sau, chúc may mắn!"

"Đừng—" Giyuu rít lên, nhưng đã quá muộn, Tanjirou đã biến mất. Anh quay lại xem Sanemi đang làm gì nhưng hắn cũng đã không còn ở đó nữa, ồ.

"Đây rồi."

Ồ. Trái tim Giyuu nhảy lên cổ họng, anh nhận ra giọng Sanemi phía sau mình, tai anh ù đi.

"Trời ạ, mày có thể quay mặt lại được không?" Sanemi đảo mắt và cắn một miếng ohagi, nó thật ngọt ngào và ngon, không phải là ngon nhất hắn từng ăn nhưng—Sanemi cắn vào má trong của mình, Tomioka đã nấu chúng cho hắn. Một lần nữa, trái tim Sanemi thắt chặt trong cảm giác ấm áp và mềm mại, điều này thật đáng sợ. Hắn nên làm gì với nó? Hắn chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Giyuu quay người lại và đôi môi anh nở một nụ cười nhỏ.

Đáng yêu chết tiệt. Sanemi quay đi để không đỏ mặt trước cảnh tượng này, "Mày đã làm cái này, đúng không?"

"Có lẽ vậy." Giyuu nhìn chằm chằm vào chiếc ohagi đã ăn dở, "Nó có ngon không?"

Sanemi nhún vai, "Không tệ."

Giyuu chu môi và loay hoay với tay mình, "Lần sau tôi sẽ làm ngon hơn."

Tim Sanemi lỡ một nhịp. Lần sau.

"Có thể tôi đã nấu gạo quá lâu."

Lần sau. Nghe có vẻ ngốc nghếch, nhưng ý nghĩ về lần sau khiến Sanemi chóng mặt. Đó có phải là một lời hứa không nhỉ? Sanemi sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng hắn thực sự thích có Giyuu luôn ở bên. Chết tiệt, hắn yêu điều đó. Có lẽ hắn nên dừng việc từ chối anh lại.

"Hoặc có thể là do lỗi của nhân đậu đỏ." Giyuu thở dài và nhìn Sanemi, không biết phải làm gì, nên anh chỉ cười. Cuối cùng, Giyuu chỉ cần Sanemi không ném ohagi vào thùng rác là đủ.

Ánh mắt Sanemi dừng lại trên đôi môi của người đối diện, nụ cười của Giyuu thật dịu dàng, đôi môi của anh trông thật mềm mại.

Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt. Tâm trí Sanemi trở nên trống rỗng.

"À, tôi sẽ đi—" Tim Giyuu như ngừng đập trong một giây và sau đó bắt đầu đập nhanh trong lồng ngực, mắt anh mở to, anh không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, có lẽ đó chỉ là ảo giác. Một ảo giác thật ấm áp và choáng ngợp. Môi của Sanemi áp vào môi anh và mũi của Sanemi áp vào má anh, mắt hắn nhắm nghiền và Giyuu có thể cảm nhận được một nếp nhăn giữa hai lông mày của hắn. Tay trái của Sanemi nắm chặt lấy haori của Giyuu và hắn không muốn buông ra. Cả hai không ngắt kết nối giữa đôi môi của họ và có lẽ cả hai sẽ ngất xỉu vì thiếu không khí.

Tay Giyuu đưa lên má trái của Sanemi và người kia giật lùi lại mở mắt. Sanemi cảm thấy hoàn toàn bị đảo lộn, cảnh tượng trước mắt hắn là một vẻ đẹp khó tin, hắn thậm chí không biết phải miêu tả biểu cảm của Giyuu thế nào. Ấm áp. Ngọt ngào. Đáng mong đợi.

Giyuu cắn môi dưới, má anh đỏ bừng và Sanemi buông ohagi xuống để kéo đầu anh lại gần mình, môi họ lại áp vào nhau, cả răng nữa. Lần này Giyuu nhắm mắt lại và tay anh từ trên má Sanemi di chuyển ra sau cổ. Sanemi không thể tin rằng mình đang được chạm vào một cách dịu dàng như vậy. Hắn có xứng đáng không?

Giyuu tách môi ra và chậm rãi di chuyển chúng trên môi của người kia, Sanemi ngay lập tức theo sau và bụng hắn căng thẳng, quá nhiều cảm xúc. Miệng Giyuu thật ấm áp, Sanemi liếm môi của người kia và một âm thanh nhỏ phát ra từ đó. Giyuu cảm thấy hoàn toàn lâng lâng, tay của Sanemi chạy dọc khuôn mặt anh và hắn làm sâu thêm nụ hôn. Chân của Giyuu gần như khuỵu xuống, lưỡi của Sanemi lướt vào miệng anh, bên cạnh lưỡi của chính mình. Giyuu cảm thấy má mình càng đỏ hơn trước và khi Sanemi rút lui để thở, anh theo bản năng nghiêng người về phía trước tìm kiếm môi hắn. Sanemi cười khúc khích và Giyuu cười, thật đẹp khi nghe Sanemi như vậy.

Nụ cười của Giyuu thật nhỏ bé nhưng vẫn sáng rực, Sanemi bóp má anh và cau mày, "Đừng có mà xinh đẹp như vậy."

Giyuu nhìn hắn trong giây lát, anh muốn nói gì đó nhưng không nghĩ rằng mình còn có thể nói được, vì vậy anh bước tới để đánh cắp một nụ hôn ngắn từ đôi môi sưng đỏ của Sanemi.

Sanemi đặt một cánh tay lên vai Giyuu và di chuyển bên cạnh anh, kéo anh lại gần hơn, thật dễ chịu, "Muốn ăn ohagi cùng tao không?"

Giyuu gật đầu, mọi thứ thật mới mẻ và bất ngờ, anh vẫn chưa tiêu hóa hết tất cả. "Lần sau chúng ta có thể nấu cùng nhau."

Sanemi nghĩ về Giyuu trong bếp của hắn và chết tiệt, điều đó sẽ thật quý giá. Sanemi không biết liệu trái tim hắn có ổn không. Sanemi siết chặt Giyuu vào người mình. "Lần sau" nghe thật tuyệt.

_______________________________
Siêu cấp dễ thương chữa lành cho tiết văn của sốp 💔, bộ này là phần trước của bộ "Vấn đề" ấy, mà t đọc lộn xằng nên đăng cái bộ kia trước,  tác giả viết dễ thương vãi.

https://archiveofourown.org/works/21658591
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top