Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TỚ HÔN CẬU, CHỈ VÌ TỚ MUỐN HÔN CẬU MÀ THÔI.

Tên gốc: you kissed me just to kiss me (not to take me home)

Author: darishima

_____________________________________________________________________

Luffy dựa vào quầy bếp, hai tay ôm mặt, một chân cậu lười biếng đạp tung không khí phía sau lưng.

"Sanji," cậu nói, với cái giọng ngọt ngào như mật ong mà Luffy luôn dùng khi muốn yêu cầu thứ gì đó, "Tớ đói."

Sanji đặt tách trà nóng anh vừa pha cho Nami và Robin xuống. "Sắp đến bữa tối rồi. Cậu có thể đợi."

"Nhưng mà tớ đói~," Luffy mè nheo. Sanji quay mặt lại ngay để mắng cậu ấy, để giữ vững lập trường của anh - một người đầu bếp chân chính, để chấn chỉnh với Luffy rằng thức ăn sẽ đến đúng vào thời điểm cố định và cậu chỉ cần đợi thôi – nhưng Luffy bắt đầu nở nụ cười đặc biệt đó với anh, và cái thứ chói chang tít cả mắt đó đã lôi kéo Sanji vào băng của cậu ngay từ lần đầu tiên hai người gặp mặt. Rồi trước khi kịp nhận ra mình đang nói gì, Sanji đã mủi lòng.

"Được rồi. Tôi sẽ làm cho cậu thứ gì đó. Một bữa nhỏ thôi."

"Cảm ơn cậu!" Luffy xoay người lại và ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn, ngón tay cậu sốt ruột gõ gõ lên khăn trải bàn.

Sanji thở dài. "Cậu muốn ăn thịt phải không?"

Luffy ngả người ra sau ghế và cười mỉm với anh. "Đúng."

Sanji gật đầu và bắt đầu chế biến món ăn. Anh lấy thịt từ tủ lạnh (một cách kín đáo, như mọi khi, để giấu nó khỏi tầm nhìn của Luffy), và bắt đầu nấu. Anh thấy mình rơi vào một không gian khác, một không gian tuyệt diệu khi những ngón tay anh nắm lấy tay cầm của chảo – Sanji luôn cảm thấy lâng lâng như thế khi nấu ăn. Mọi thứ khác đều tan biến, và chỉ còn lại thức ăn, và anh ấy, và–

"Sanji."

À. Và Luffy.

Sanji chậm rãi chớp mắt, thế giới tuyệt diệu mà anh đang chìm sâu đột ngột vỡ ra. "Ơi?" anh nói, cảm giác như giọng nói của mình đang ở nơi nào xa lắm, chứ không phải ngay gần bên tai.

"Cậu nấu xong chưa?"

"Kiên nhẫn chút đi."

Luffy vung chân qua lại. "Nhưng tớ đói lắm lắm rồi."

Sanji bổ con dao của mình xuống một củ cà rốt, cắt nó thành những miếng giống hệt nhau. "Tôi biết. Chỉ vài phút nữa thôi."

Luffy vặn người trên ghế. "Đợi đã, tớ không muốn cà rốt!"

"Cậu cần ăn rau, ăn mỗi thịt không tốt đâu."

Luffy rên rỉ. "Nhưng tớ không thích rau."

"Dù sao thì cũng ăn đi."

Vai của Luffy chùng xuống, nhưng cậu ấy đã ngừng tranh cãi, như cậu đã ngầm đồng ý với anh.

Sanji đưa miếng thịt lên dĩa và bao quanh nó bằng cà rốt xắt nhỏ. Anh sẽ muốn thêm một vài bông cải xanh, nhưng Luffy không bao giờ chịu ăn hai loại rau trong cùng một bữa. Mình sẽ thêm bông cải xanh vào dĩa ăn tối của cậu ấy, nó chắc chắn sẽ thành công thôi. Luffy ăn rất nhanh, mình cá chắc rằng cậu ấy sẽ không nhận ra có hai loại rau trong dĩa.

Anh đặt chiếc dĩa xuống trước mặt Luffy, cùng với chiếc khăn ăn mà Sanji biết rằng cậu sẽ không bao giờ dùng đến. Sanji không buồn đặt bất kỳ thứ đồ dùng nào xuống, khi anh chưa bao giờ thấy Luffy chạm vào nĩa khi món ăn liên quan đến thịt. Luffy ngay lập tức đứng thẳng dậy và mỉm cười với anh, nhe cả răng để thể hiện tấm lòng cảm ơn chân thành đến chói mắt.

Sanji quanh quẩn bên Luffy một lúc, chờ đợi câu "Cảm ơn, Sanji" mà Luffy luôn nhanh chóng nói, đôi khi cậu không đợi trước khi câu nói "cảm ơn" hoàn toàn rời khỏi miệng để nhét thức ăn vào.

Thay vào đó, cánh tay của Luffy vòng quanh cổ Sanji, và anh không có thời gian để phản ứng trước khi môi Luffy áp nhẹ vào môi anh.

Nó diễn ra thật nhanh và lộn xộn, mũi của cậu va vào mũi của anh, và rõ ràng cậu ấy không hề biết mình đang làm gì. Sanji cũng vậy, anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trước đây – cho dù anh đã tưởng tượng về nó hàng nghìn lần với hàng nghìn người phụ nữ khác nhau, tất nhiên, nhưng chưa bao giờ có cơ hội thực hiện nó. Sanji cũng chắc chắn chưa bao giờ mơ tưởng về điều đó với Luffy– nhưng ngay cả khi đầu anh nảy bật ra những suy nghĩ như thế với cậu, nó lại làm anh nhớ đến cái cách anh đổ gục khi lần đầu tiên thấy Luffy mỉm cười.

Luffy lùi ra xa thật nhanh, thật quá đột ngột, và Sanji choáng váng đến nỗi cơ thể anh đông cứng, không thốt ra được lời nào. Một phần nào đó trong anh muốn hét lên. Nụ hôn đầu tiên của Sanji này, bị cướp lấy bởi Thuyền trưởng, bởi một người đàn ông khác. Anh gần như phát ốm.

Nhưng một phần khác trong tim Sanji, một phần mà cơ thể anh gào thét hãy phớt lờ nó đi ngay lập tức, nhận ra rằng Luffy có vị như nước biển.

Luffy dường như đang phân tích biểu hiện của Sanji trong giây lát, và Sanji cảm thấy như đôi mắt nâu sâu thẳm của cậu như đang đục khoét những lỗ sâu trên mặt anh. Hình như cậu ấy nhìn thấu được tất thảy, hiểu ra tất cả sự hỗn loạn mà anh cảm nhận trong chốc lát, như cậu luôn luôn làm. Rồi dần dần, một nụ cười nở ra trên khuôn mặt của Luffy, nụ cười mà Sanji nhìn hoài không chán. Cậu chẳng nói gì, chỉ mỉm cười– rồi Sanji nhận ra Luffy đang đợi anh nói trước.

Sanji lướt lưỡi dọc theo kẽ răng, quét nó qua môi dưới – là muối biển – và anh nuốt xuống cổ họng khô rát.

Có cả ngàn điều mà anh muốn nói.

Nhưng Sanji chỉ nói ra, hai từ.

"Tại sao?"

Câu hỏi như lơ lửng trong không khí, tạo nên một sự căng thẳng đến nghẹt thở mà họ có thể cảm nhận được trong lồng ngực.

Luffy chỉ cười.

"Tại sao ư? Tớ hông biết nữa."

"Cậu—cái gì?"

Luffy nhún vai và dựa một khuỷu tay vào lưng ghế. "Tớ chỉ cảm thấy thích làm vậy thôi. Tớ đã thấy Robin làm điều đó với Franky vào ngày hôm trước."

Sanji chớp mắt, não anh cố gắng bắt kịp những lời vừa thốt ra khỏi miệng Luffy. "Ý cậu là gì?"

"Chà, Robin nhờ Franky mang cho cô ấy một cuốn sách, và anh ấy đã làm, nên Robin đã hôn Franky. Như thế đó. Tớ đoán đó giống như lời cảm ơn tuyệt vời. Vì vậy, tớ đã hôn cậu. Bởi vì cậu làm đồ ăn ngon cho tớ."

"Ồ. Đồ ăn. Ừ." Ánh mắt của Sanji lướt qua bếp, nhìn chằm chằm vào tủ với ánh mắt không thể tập trung, mắt anh lơ đãng lướt dọc qua tất cả mọi thứ trong bếp để tránh nhìn thẳng vào mặt Luffy. Để tránh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đến cháy bỏng của cậu, như thể anh đang nhìn thẳng vào mặt trời. Sanji có thể cảm thấy một vết cháy nắng đang hình thành trên má mình. Theo cách kỳ lạ của riêng Luffy, anh đoán nụ hôn lúc nãy chỉ là lời cảm ơn chân thành của cậu mà thôi. 

"Được rồi, không có gì. Ăn đi."

Nụ cười của Luffy như rộng hơn, mũi cậu ấy nhăn lại một chút, và cậu ngay lập tức chộp lấy đĩa của mình và bắt đầu ăn, gần như nuốt chửng toàn bộ chiếc đĩa.

Thông thường, Sanji sẽ bảo cậu là ít nhất hãy nhai thức ăn đi, nhưng lần này, anh không bận tâm nữa. Vẫn còn choáng váng, lần đầu tiên anh cảm giác được đôi chân mình không vững, Sanji lững thững đi đến cửa bếp, ra ban công nhìn ra boong tàu. Anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng, át đi âm thanh của đĩa thức ăn Luffy để rơi xuống bàn.

Theo thói quen, tay của Sanji rút về phía túi của anh để tìm điếu thuốc, rồi anh khựng lại. Vị mặn vẫn còn phảng phất lưu lại trên lưỡi anh, và anh không muốn thay thế nó bằng mùi khói thuốc.

Sanji chống khuỷu tay vào lan can, nhìn Nami và Robin trên boong tàu bên dưới, lần lượt đọc sách và tắm nắng. Đó chỉ là một lời cảm ơn thôi, anh nghĩ thầm, tay vạch một vài đường trên mặt gỗ. Anh ước đó là Nami hoặc Robin, thay vì Luffy. Anh không muốn Luffy làm lại điều đó.

Sanji lướt lưỡi trên môi một lần nữa, tìm kiếm chút vị mặn còn sót lại. Mình chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không làm nó nữa đâu. Chắc chắn.

Nhưng Luffy có thể lại đói trước bữa tối. Mình nên vào bếp và làm cho cậu ấy thêm một bữa nhỏ nữa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top