Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1 tiếng lẻ 02 phút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhét vào túi áo Rikimaru vé xe lửa đi Hyogo xuất phát vào lúc 6 giờ 23 phút sáng, Santa yên tâm khoác lại chiếc áo dạ cho người nọ má hây hây đỏ vì ngà say rồi đan chặt tay anh nhét vào túi áo khoác mình, bước ra ngoài quán rượu.

Nagoya đêm Giáng sinh tuyết rơi dày, trắng xóa cả một mảng lớn. Bầu trời đêm thăm thẳm lốm đốm những chấm trắng đang lửng lơ rơi giữa không trung.

"Santa." Rikimaru chân đứng không vững dựa mình vào người cậu, giọng nói mang theo men say cay nồng thoảng ra từ hơi thở phập phồng, đặc quánh lại vì lạnh.

"Em nghe?"

"Mình đang đi đâu hả?"

"Anh muốn đi đâu?" Santa khẽ cười, tay đưa lên gạt đi hạt tuyết vụn rơi trên mái tóc nâu trà của người nọ.

"Không biết nữa," Rikimaru nghịu xuống. Tóc mái bình anh thường vuốt lên đầy lịch thiệp thế mà ban nãy gục lên gục xuống kiểu gì giờ đã lòa xòa trước trán, trông cứ hiền hiền sao sao. "Nhưng là đi với em được không?"

"Vâng, nghe anh tất."

Chợt nhớ ra trong túi xách có đem theo khăn choàng, Santa khẽ nới hai cánh tay đang choàng vào nhau ra mà quay sang lục lọi trong mớ lỉnh kỉnh đeo bên mình, chẳng mấy chốc cũng lôi ra được một cái khăn len dài màu đỏ rượu. Là quà Giáng sinh năm ngoái anh tặng cậu.

"Riki-kun?"

Mới rời mắt có một tẹo, người đã đi đâu mất rồi.

"Santa."

"Anh ở đây."

"Anh ở đây nè."

Rikimaru chẳng hiểu sao bỗng ngồi sụp xuống bên bảng đèn led của quán rượu. Tóc màu nâu áo khoác cũng màu nâu, cúi người nhún trước nhún sau trông như con nít, vừa vặn khiến Santa nghĩ đến mấy cây nấm hương mùa thu năm 15 tuổi hái được ở rừng thông sau nhà ngoại.

Santa bước lại gần anh, kẹp túi xách vào nách rồi cúi người choàng khăn qua cổ người nọ thật dịu dàng, cẩn thận làm sao cho anh vừa đủ ấm mà cũng không bị ngộp. "Anh đang làm gì đó?"

Rikimaru không còn động đậy nữa, ngồi im như pho tượng bên lề, thỉnh thoảng chỉ thấy mái tóc nâu lòa xòa nhấp nhô vài cái, phát ra tiếng cười khúc khích.

Anh bỗng ngẩng đầu, ngước đôi mắt đen hấp háy nhìn thẳng vào Santa không chút kiêng dè khiến cậu thoáng giật mình, chóp mũi ửng lên màu cà chua sai trĩu quả vì cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông. Vành khăn len vì cử động mà tuột khỏi khuôn miệng, Rikimaru giọng cười cười thở ra làn khói trắng xóa tan vào trong không khí:

"Nhìn nè," anh chỉ vào bảng đèn led đỏ đỏ vàng vàng đang nhấp nháy bên cạnh. "Là em đó!"

Người gì đâu cười lên như trẻ nhỏ, không cẩn thận lại bị kẻ xấu bắt cóc mất.

Quán rượu tên "Ông già Noel bỏ việc rồi" nằm im lìm một góc ở góc phố Nagoya – tối muộn về khuya vừa im ắng mà cũng vừa nhốn nháo lạ thường, bởi dưới tiết trời thế này, có người chọn ôm nhau đi ngủ dưới lớp chăn êm nệm ấm, mà cũng có người chọn nuốt vào tí cồn để quên lạnh. Ánh đèn neon từ các quán rượu, quán bar khắp phố phường đua nhau sáng lên như nửa thực nửa ảo, như giữa lưng chừng giữa thực tại và mộng mơ đắm mình trong Nagoya rét buốt mơ hồ vì tuyết trắng. Từ bên trong ồn ào phát ra tiếng cười đùa rộn rã cùng tiếng ly cốc va vào nhau. Ban nãy chọn vào đây là vì Rikimaru bảo tên quán nghe buồn cười.

"Em biết rồi. Nhưng bây giờ mình về nhà được không anh? Sáng mai anh phải về Hyogo đó." Santa cũng học theo Rikimaru ngồi bệt xuống, hai tay đang ủ trong túi áo liền lấy ra bọc lấy bàn tay đang co lại vì rét của người nọ, hà hơi thổi vào mấy cái cho mau ấm rồi siết chặt mấy ngón tay vào nhau không rời.

"Thế hả?"

"Nhưng anh không muốn."

"Anh muốn ở lại Nagoya với Santa."

Rikimaru lúc tỉnh táo thường rất tĩnh lặng. Anh sẽ chỉ ngồi ngoan một chỗ quan sát mọi người đùa vui nhộn nhịp, thỉnh thoảng ai hỏi đến thì mới cất giọng góp chuyện vài câu, xong lại hờ hờ mấy tiếng gắp một ít thức ăn bỏ vào miệng, quay trở lại dáng vẻ im ỉm ban đầu. Vậy mà khi say lại quấy như mèo, hay nói vu vơ mấy câu khó hiểu như con nít, nhốn nhao đứng ngồi không yên rất khó quản.

Cũng may, dáng vẻ khi đã thấm hơi cồn của anh chỉ mỗi mình Santa được nhìn thấy.

"Em cũng muốn lắm, nhưng anh bảo ngày mai phải họp bàn chiến lược quảng bá cho đầu năm sau còn gì. Anh còn nhấn mạnh là 'cực kì quan trọng' nữa."

"Ừ nhỉ..."  Rikimaru tiu nghỉu như những khóm hoa cúc dại mọc ven đường, bị ai vô ý mà chân dẫm, đạp lên.

"Anh đi được không? Em gọi taxi nhé?"

"Thôi, anh muốn đi bộ về nhà với Santa cơ." Rikimaru lật đật đứng dậy, vì cơn say mà choáng váng không vững, cả người đổ rạp về phía trước nhưng Santa đã kịp vòng tay mình qua ngực anh mà đỡ lại.

"Hờ hờ, cảm ơn em."

Khóe mắt cong vòng lên từ trăng rằm tháng bảy, hoa đào văn ẩn hiện dưới hai bọng mắt thân thuộc như những đêm hè mình vụng trộm hôn lên.

Dùng hai tay xoay cả cơ thể người nọ lại, Santa buông rơi cặp xách xuống đất, mở rộng áo khoác dài đem anh ôm trọn vào lòng, tựa cằm mình lên bờ vai anh, để mùi hương thân thuộc của anh hòa vào cũng mùi gió đông rét buốt của Nagoya ngập trong khoang mũi, để những đụng chạm thân mật dù còn cách nhau những lớp vải dày vẽ lại hình ảnh anh trong tâm trí mình.

Người vừa mới gặp lại phải xa, có chút không nỡ.

Rikimaru ngoan ngoãn vùi mình vào hõm cổ của người thương, đắm chìm trong hương nước hoa của Moschino Uomo? Eau de Toilette nồng nàn mình mới tặng cho em nhân dịp Giáng sinh ban nãy, mất cả buổi sáng với Kazuma lăn tăn mãi mới chọn được. Thì ra lúc nãy vào nhà vệ sinh là để thử nước hoa sao. Mùi gỗ tuyết tùng xen lẫn xạ hương, hòa cùng mùi cơ thể của Santa rất hợp, chẳng mấy chốc đã xua dần đi hơi men cay nồng đang quấy phá điên đảo trong đầu.

"Santa ơi." Rikimaru khẽ nói, tay vòng ra sau lưng em miết nhẹ dịu dàng.

"Em nghe," Santa mỉm cười ân cần đáp lại, đuôi tóc của Rikimaru cò cọ vào gò má cậu hơi ngưa ngứa. "Anh tỉnh rượu rồi hả?"

Rikimaru khẽ lắc đầu dùi dụi, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài rung rung theo từng chuyển động nhỏ. "Còn say lắm. Sao nãy không can anh?"

Santa ôm lấy hai vai anh tách nhau ra khỏi cái ôm bịn rịn, bĩu môi một cái bắn ra bao nhiêu là dỗi hờn.

"Anh thích uống thì ai mà cản được."

"Thế à, xin lỗi Santa nha."

Rikimaru phì cười, gò má ửng lên không biết là vì lạnh hay vì ngượng mà Santa đồ rằng vì cả hai. Tóc nâu lòa xòa trước trán chọc vào khóe mắt, tay mình chưa kịp đưa lên gỡ thì Santa đã dịu dàng phẩy nhẹ đi mất rồi. Mặt đối mặt, Rikimaru bây giờ mới lấy lại chút tỉnh táo mà ngắm nhìn em thật kĩ, đưa tay vuốt lấy những lọn tóc nhuộm ánh bạc của em hình như đã xơ đi nhiều, đã bảo là nhuộm tóc ít thôi, anh xót mà mãi không nghe, lì thấy sợ. Tầm mắt dời đến hàng lông mày của em, dài vừa đủ mà cũng đậm vừa đủ, vô cùng nam tính mà cũng rất đỗi hiền hòa, vô tình soi thấy bóng mình trong đôi mắt đẹp như dải ngân hà, ở dưới vừa khéo điểm một nốt ruồi duyên, cũng soi được cả ánh mắt em nhìn mình với bao nhiêu là yêu thương dịu dàng.

Chết cha.

Người yêu anh đẹp trai quá.

Phải hôn một cái cho bõ ghét mới được!

Khóe môi hé mở để hơi lạnh tràn vào trong khoang miệng, Rikimaru vươn tới áp mình lên môi em. Santa cũng bình thản mà đón nhận, tê tái trong lòng dư vị ngòn ngọt cay cay của men say còn đọng lại trong anh thơm nồng thấm trên đầu lưỡi. Hôn thật lâu, thật sâu, đem theo bao nhớ thương dạt dào chất dần theo năm tháng trên môi mà chìm trong quấn quýt không rời.

Rikimaru khẽ run rẩy bởi nụ hôn dài. Dù chỉ là cử động nhỏ nhặt nhất cũng được Santa nhớ ghi khắc khoải lại trong lòng.

Âm thanh giòn giã trong quán rượu vẫn còn văng vẳng bên tai, Rikimaru chợt nhớ ra chung quanh dù đêm về đã vắng tanh nhưng vẫn còn người, dễ lắm ra ra ra vào vào mà bị bắt gặp. Giữa những đụng chạm môi hôn mê man bịn rịn quấn lấy nhau, anh chợt thấy mắc cười: hai gã đàn ông đầu ba mươi hôn nhau dưới đêm Giáng sinh Nagoya, gió đông rét buốt thổi qua cắt da cắt thịt tuyết rơi trắng xóa cả mái đầu.

Nghe như bộ phim gay lãng mạn tình cờ tìm được mà anh thức khuya xem vào giáng sinh 7 năm trước – lúc đó vẫn chưa gặp được Santa. Ngắm nhìn cảnh hai nam chính đứng hôn nhau đắm đuối giữa London trắng xóa cả vùng trời, Rikimaru 20 tuổi đang vùi mình trong lớp chăn bông không khỏi rùng mình mà tặc lưỡi: lạnh thế mà vẫn hôn nhau, điên khùng.

Vậy mà bây giờ anh lại ở đây, cũng chìm trong một cái trao hôn miên man với một người đàn ông giữa một Nagoya đêm đông lạnh không thua gì London ngày đó.

Lại thấy mắc cười.

Suy nghĩ vu vơ vớ vẩn kéo cả hai ra khỏi nụ hôn dài cứ ngỡ như vô tận. Hai cặp mắt trao nhau những ý tứ không tiện nói thành lời rồi bỗng phá lên cười giòn tan vì ngượng như nắng vàng đậu trước hiên nhà mỗi chiều tháng sáu trôi êm ả.

"Santa." Rikimaru đưa tay miết nhẹ bờ môi em, ban nãy thấy khô queo khô quéo như chậu cây đặt ở bàn làm việc anh, hôn có một cái đã ấm ẩm lên rồi.

"Em nghe?" Santa bình thản trước những đụng chạm nọ, cảm giác quen thuộc ấm áp dâng lên trong đáy lòng, xua đi cả cơn rét đang gào thét sau lớp áo dày chống chịu.

"Anh nhớ em lắm."

"Em có nhớ anh không?"

Nhẹ nhàng lướt môi mình lên môi anh một cái nữa, tựa như cách cánh hoa anh đào đầu tháng tư theo gió mà nhẹ rơi trên gò má người thiếu nữ, Santa đáp bằng tông giọng khiến Rikimaru cảm thấy tin tưởng hơn bất cứ thứ gì trên đời.

"Em cũng nhớ anh."

Cũng.

Như thể nếu anh không nhanh nhảu hỏi câu thứ hai thì em đã chóng trả lời rồi.

"Santa là đồ sến rện!" Rikimaru phá lên cười rồi lại nhào tới ôm em một cái thật chặt, nắm lấy tay em dung dăng dung dẻ in lại bốn vết chân trên nền tuyết nặng sau lưng.

"Anh hỏi em mà!! Người gì đâu kỳ cục vậy!" Santa không chịu thua ré lên đầy oan ức, trái tim trong lồng ngực thình thịch hân hoan không chịu ở yên.

"Thì em không trả lời cũng được vậy?"

"Nhưng nếu em không trả lời thì anh dỗi thì sao?"

"Không dỗi!"

"Xạo."

"Thật mà!"

Cãi qua cãi lại inh ỏi một hồi, cuối cùng lại chìm trong im lặng nghẹn ngào khi cả hai vô tình bước chân qua màn hình điện tử hiển thị đã quá nửa đêm.

Còn mấy tiếng nữa thôi là phải đi rồi.

"Em gọi taxi nhé? Về sớm nghỉ ngơi mai anh còn đi nữa." Santa rút từ túi áo ra chiếc điện thoại.

"Ò."

Rikimaru vẻ mặt đượm buồn, tay mình vẫn quấn lấy tay em đặt trong túi áo em, ấm áp từ hai bàn tay lan đến cả lồng ngực một cỗi bình yên không thể nói thành lời.

"Hai tuần nữa em sẽ đến thăm anh mà." Santa gài lại nút áo cho Rikimaru, cũng ân cần choàng lại luôn cho anh chiếc khăn len nãy giờ vì đùa nghịch mà buông lơi không ít.

"Biết thế, nhưng thời tiết lại lạnh lẽo thế này, công việc cũng bận bịu đủ bề, để em đi đi lại lại nhọc người lắm. Anh không nỡ." Rikimaru để ý thấy gò má Santa vì lạnh mà hơi ngắt lại, liền dùng tay còn lại áp lên truyền hơi ấm cho em.

Santa mỉm cười, khẽ nhắm nghiền đôi mắt dụi vào bàn tay anh ngoan như cún.

"Có sao đâu mà. Em đặt trước vé rồi – Nagoya đi Hyogo, vé khứ hồi, không hủy đâu đó."

"Đặt rồi á? Sớm thế!" Rikimaru trừng mắt lên nhìn cậu, hàng lông mày xô lại vào nhau nhăn nhăn trên trán.

"Để lấy động lực, hóng tới ngày gặp Riki-kun mà làm việc thật chăm chỉ đó."

"Santa khùng." Rikimaru bĩu môi mà nắm tay lại thúc một cái nhẹ vào hông em, cười tủm tỉm, hạnh phúc ngập tràn đong đầy nơi khóe mắt.

Nagoya đêm Giáng sinh tuyết rơi lạnh lẽo cả một vùng trời đen thăm thẳm, nhưng có người ở đây liền như nắng ấm đầu xuân – vương trên mái tóc, đậu ở làn môi, dịu dàng và thân thương đến vô ngần vô ngả.

Từ Nagoya đi Hyogo bằng xe lửa hết 1 tiếng lẻ 02 phút, chẳng bằng khoảng cách từ tim người tới tim tôi đong đếm bằng yêu thương.

___

nhân một chiều tối buồn vật vờ vì đủ thứ linh tinh như chuyện fandom, chuyện đời, chuyện mình có đậu trường A hay không. viết để thấy nhẹ người hơn, cũng là mong sau này cái gì ít nhiều cũng dịu dàng an yên như vậy, cho hai bạn mình thương, cho bạn, cho cả mình ;v;

đọc vui vẻ nhen, nếu được hãy để lại cmt cho mình nhé, thích đọc cmt lắm luôn qnq dài ngắn gì cũng được mà dài thì càng tốt=)))))))))

fic được viết sau khi đọc 191970 của chị M.(blueskyandpudding) và serein: the smell of rain của chị Ann (debris211). cảm ơn hai chị rất nhiều dù chắc hai chỉ hong đọc được đâu ;^;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top