Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 1

Riki sững sờ nhìn thiếu niên trước mặt đang bất tỉnh, nhớ lại chuyện vừa rồi không khỏi che mặt hối hận, thật sự là đón một người về nhà rồi sao?  Có phải là trẻ vị thành niên không đó?

Quay ngược thời gian trở về hai giờ trước, Riki vừa kết thúc một ngày làm việc để về nhà, anh cảm thấy mình đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, bước một mình với chiếc cặp táp, khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, trong mắt mọi người anh đang có một công việc rất tốt nhưng có lẽ anh là người duy nhất không hài lòng về điều đó, mỗi ngày đều rất bận rộn, để đi làm đúng giờ mỗi ngày đã là một điều vô cùng xa vời. Nghĩ đến việc cả đời phải gắn liền với nó, thật muốn chết đi.

Vừa đúng lúc ngang qua công viên, bất ngờ bị một đứa trẻ ôm theo chú chó lao vào, đứa nhỏ ngồi dưới đất, chú chó lớn bên cạnh thấy đứa nhỏ bị ngã, lo lắng quay lại. Riki từ một bên quan sát muốn hỏi đứa trẻ xem có chuyện gì không, nhưng đứa trẻ liền tê dại đứng dậy vỗ nhẹ vào mông mình và xin lỗi Riki "Em xin lỗi anh, em không cố ý đụng phải anh."

Sau đó, đứa bé vỗ nhẹ đầu chú chó của mình và nói: "Tôi không sao" như để an ủi nó, sau đó đứng dậy dắt nó rời đi.

Riki nhìn đứa trẻ và chú chó, lại nhớ đến chú chó lông vàng lớn tên Noel mà anh đã nuôi khi còn nhỏ. Nó được đặt tên như vậy vì được sinh ra vào dịp Giáng sinh. Đối với Riki vào lúc ấy, Noel rất to lớn có thể đủ để bảo vệ anh, nhưng Noel đã mất rồi và sẽ không bao giờ trở lại nữa. Vì lý do này, Riki không muốn có thêm một thú cưng nào nữa. Anh không bao giờ muốn trải qua cảm giác lúc đó một lần nào nữa.

Anh lại đi bộ đến cửa hàng tiện lợi gần nhà và mua một số cơm nắm và bánh mì để có thể ăn tối trong vài ngày tiếp theo. Anh đã mệt mỏi vì công việc, không muốn phải ra ngoài sau khi tan sở, và cũng vì anh rất thích ở một mình.

Về đến tầng dưới toà nhà, Riki nhìn thấy một cái hộp các tông lớn, không biết bên trong nó có gì nhưng anh cũng không quan tâm lắm. Lên lầu, vào nhà và nằm lên ghế sô pha, chợt nhớ đến những cư dân ở tòa nhà lúc trước, một số người đã bỏ những chú chó mà họ không muốn chăm sóc vào thùng các-tông, ném chúng ra cửa và chờ có người đến nhặt.

Nghĩ đến đây, Riki lại cho rằng có thể cái thùng lớn đó không phải là chó, chắc chỉ là rác thôi. Riki đã tự nhủ như vậy nhưng anh vẫn không yên tâm, thế là lại xỏ vào đôi dép lê để đi ra ngoài.

Vào trong thang máy anh vẫn tự nhủ: "Có thể nó đã bị người khác lấy mất, hoặc là nhân viên vệ sinh đã mang đi, cũng có thể thực sự chỉ là rác thôi". Nhưng ngay cả khi nghĩ đến điều này, anh vẫn đến lối vào của tòa nhà, thấy rằng chiếc hộp lớn vẫn còn ở đó.

Chiếc hộp cao đến nửa người, Riki bước đến bên cạnh chiếc hộp, mở nó ra và choáng váng khi nhìn vào bên trong.

Cái này ... làm sao có người ở trong đó được?!

Và là một người đang hôn mê! ! Không phải là bị bắt cóc đó chứ?!

Riki muốn lấy điện thoại ra để gọi cảnh sát nhưng chưa kịp lấy ra thì người bên trong đã cử động và nói chuyện nên bất giác Riki đưa tay chạm vào mặt người đó. Rất nóng. Hình như bị sốt rồi lại có vẻ rất nghiêm trọng nữa. Riki sợ tai nạn ngoài ý muốn sẽ xảy ra, lại không thấy ai gần đó, vì vậy anh quyết định đưa cậu thanh niên về nhà trước.


***

Chàng thiếu niên cao to nặng nề, may mà đang nằm yên không cử động nếu không Riki có lẽ sẽ không thể đưa về nhà được. Đặt lên ghế sô pha, dưới ánh đèn Riki có thể nhìn rõ cậu ấy

Chàng thiếu niên có mái tóc vàng, lông mày xỏ khuyên, đúng là đẹp trai, và còn ... hơi giống Noel. Nhưng trông cậu ấy còn khá trẻ, Riki nghĩ có khi nào cậu ta là người xấu không? Nhưng với lông mày và đôi mắt to ngay từ cái nhìn đầu tiên Riki cho rằng cậu ấy không thể là người xấu được.

Lục tủ thuốc đầy bụi ở nhà, tìm thuốc hạ sốt và xem hạn sử dụng. Không sao cả, vẫn còn một tháng nữa. Anh rót một cốc nước và cho cậu uống thuốc, sau đó đắp chăn cho cậu ấy và bắt đầu suy nghĩ xem có nên gọi cảnh sát hay không, nhưng nếu báo cảnh sát thì sẽ rất phiền phức. Cảnh sát chắc chắn sẽ đến thẩm vấn đủ chuyện. Thật đau đầu.

Đang miên man suy nghĩ thì thiếu niên trên sô pha nhẹ nhàng tỉnh dậy, mở đôi mắt nhìn trần nhà rồi quay đầu nhìn anh, Riki sửng sốt "Ano, Tôi .. Tôi tìm thấy của cậu trong hộp các tông ở tầng dưới nhà. Thấy cậu bị sốt mà tôi lại không mang điện thoại xuống nên tôi đành đưa cậu lên đây. Bây giờ cậu thấy thế nào? "

Riki thấy người con trai trước mặt đang ngơ ngác nhìn mình, trong lòng có chút hụt hẫng, lắp bắp nói: "Đói bụng muốn ăn sao? Hôm nay tình cờ tôi có mua ít bánh mì và cơm nắm, để tôi hâm nóng cho cậu" . Cậu ấy vẫn im lặng, có vẻ như chưa kịp có phản ứng.

Anh lấy cơm nắm hôm nay mua ra, hâm nóng trong lò vi sóng rồi đưa cho cậu, nhìn chàng thanh niên trước mặt ngồi dậy ăn ngấu nghiến nắm cơm trên tay. Riki hỏi một cách thận trọng "Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại ở trong hộp các tông không?"

"Vì... do bị mấy người đòi nợ, lại bị gia đình đuổi ra ngoài, để trốn những người đó, tôi phải trốn vào thùng các-tông, vừa mở mắt ra thì đã thấy ngủ ở đây ... " Cậu nói với vẻ đau khổ, thân thể cúi gục vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình, giống như một chú chó lớn bị chủ bỏ rơi.

Ngay khi Riki định nói gì đó, cậu đột nhiên ngước nhìn Riki, đôi mắt đỏ hoe, dường như có thể bật khóc bất cứ lúc nào "Anh, anh có thể đừng đuổi em đi không... Em có thể dọn dẹp và nấu ăn, có thể làm anh vui, em còn có thể nhảy. Em đã bị gia đình đuổi ra khỏi nhà vì em muốn nhảy, em không muốn bị bỏ rơi nữa"

Chẳng hiểu sao Riki nhìn cậu bé trước mặt lại nghĩ đến Noel, cảm giác như Noel đang xin cậu đừng bỏ rơi nó, anh gật đầu đồng ý "Cậu ... nếu không, hãy là thú cưng của tôi đi"

Cậu nhóc không ngờ rằng đối phương sẽ thực sự đồng ý, cậu nhìn Riki với vẻ không tin, "Thật sao! Em có thể làm thú cưng của anh sao?"

Lời đã nói rồi, Riki không thể rút lại nữa, thật ra thì cũng có chút hối hận rồi, coi một người to lớn như thú cưng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.

"Vậy thì... Chủ nhân, cho em một cái tên đi!" Thiếu niên nhìn Riki chờ mong, Riki che mặt im lặng nói: "Cậu, cậu tên gì?"

"Tên em là Uno Santa, và cậu chủ có thể gọi em là Santa, không phải Santa của ông già Noel"

"Santa ..." Riki không ngờ rằng tên của cậu lại có liên quan gì đó đến Noel. Đây có lẽ là định mệnh?

"Vâng, chủ nhân!"

"Đừng, đừng gọi anh là chủ nhân, cứ gọi là Riki."

"Được rồi, Chủ nhân."

Riki khóc thầm trong lòng

Nhặt một cậu bé về làm thú cưng, đây là một sự may mắn hay một lời nguyền xui xẻo?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top