Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 6

"Ting" Riki cầm điện thoại trên bàn lên xem, là tin nhắn của Santa "Riki, hôm nay em đến phòng nhảy, em sẽ quay lại khi anh về nhà. Em sẽ mua thức ăn luôn"

"Được." Riki đáp.

Thú cưng thì cũng cần được dắt đi dạo, nếu bạn không có thời gian, thì hãy để chúng tự chơi. Riki nghĩ vậy.

4 giờ 55 phút chiều, Riki đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tan làm, nhưng lúc này cậu nhìn thấy ông chủ vội vã đi về phía mình với một bản kế hoạch trên tay, liền cảm thấy có gì đó không ổn.

"Riki, bây giờ cậu có rảnh không?"

" Tôi ... tôi ..." Riki muốn từ chối, nhưng vì sếp đứng trước mặt, anh ấy ngượng ngùng không dám lên tiếng.

"Cậu có thể hoàn thành bản kế hoạch này trong hôm nay không? Ban đầu tôi giao nó cho Takeno nhưng bây giờ cậu ấy phải đi gặp một khách hàng khác tạm thời chưa quay lại được. Riki, cậu giúp tôi hoàn thành nó nhé" vừa nói vừa đặt kế hoạch trực tiếp lên bàn của Riki, "Được rồi ..." Riki phải trầm giọng trả lời, thật chỉ muốn tan sở về nhà...

Anh nhấc máy và gửi một tin nhắn cho Santa "Tối nay anh phải tăng ca nên không cần đợi cơm" Không chờ nhận tin nhắn trả lời của Santa, anh vội đặt điện thoại xuống và tiếp tục làm việc.

Màn đêm buông xuống trên thành phố, mọi người trong công ty cơ bản đều đã rời đi, chỉ có Riki là vẫn còn đang loay hoay. Chờ đến khi xong việc thì không còn ai xung quanh, anh đặt bản kế hoạch lên bàn làm việc ở văn phòng North Island. Rồi nhanh chóng tan ca.

Trí não căng thẳng khiến anh lúc này đặc biệt mệt mỏi, anh cảm thấy hơi chóng mặt. Loạng choạng bước về nhà, khi mở cửa ra, không thấy hình ảnh chú chó nhỏ như trong tưởng tượng, trái tim anh ấy đột nhiên chùng xuống.

Riki nghĩ vậy, thay giày bước vào nhà, ngồi trên sô pha càng nghĩ càng thấy khó chịu, thú cưng gì chứ, vừa ra ngoài hóng gió, giờ không biết đường về nữa. Không phải bình thường rất đeo bám sao?!

Càng nghĩ càng giận, từ trên sô pha đứng dậy đi ra ban công, cầm bao thuốc lấy ra một điếu. Nhìn quang cảnh buổi đêm bên ngoài, đèn sáng xe đông, nhưng dường như họ không liên quan gì đến anh cả. Riki đột nhiên cảm thấy rằng anh thật quá ngây thơ, có gì đáng thất vọng đâu chứ, đây chẳng phải vốn dĩ là cuộc sống ban đầu của anh à.

Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng đóng mở cửa, bước vào phòng khách liền thấy Santa đã trở lại, anh đứng ở nơi đó nhìn Santa trầm mặc không nói.

Santa vốn dĩ rất vui khi thấy Riki đã về, nhưng anh nhận thấy cảm xúc của Riki có vẻ không ổn nên cậu vội đặt những thứ trên tay xuống và đi về phía anh, ngay khi cậu đến gần, Santa đã ngửi thấy mùi khói từ Riki. Không khỏi nhíu mày, sau đó cậu ôm lấy Riki như một đứa trẻ, "Tại sao Riki lại hút thuốc? Không phải anh đã nói là không hút nữa sao? Hả?" Vừ nói cậu vừa dụi đầu vào cổ Riki.

Riki bị làm cho ngứa ngáy muốn đẩy cậu ra, nhưng lại phát hiện ra rằng anh không thể đẩy được cái móc lớn đang ôm dính lấy mình. "Không có gì đâu, chỉ muốn hút thôi."

"Sao hôm nay Riki lại làm thêm giờ vậy? Em đã mua hết đồ ăn rồi mà anh vẫn chưa về nhà, nên em ra ngoài mua một ít trái cây để chuẩn bị làm nước ép, cái này tốt cho sức khỏe hơn bia đó." Santa nói một cách đầy mời gọi, như mong nhận được một lời khen ngợi từ chủ nhân.

Nghe đến đây, cơn giận của Riki liền dịu xuống,  đẩy đầu hắn nói: "Đi nấu cơm đi, anh đói bụng."

Nghe Riki nói rằng anh ấy đói, Santa mang bát đĩa vào bếp và bắt đầu nấu ăn, trong khi Riki đang ở trên ghế sô pha suy nghĩ về những gì đã xảy ra với mình, tại sao anh ấy lại khó chịu vì Santa không có ở nhà vào lúc đó, cậu ta rõ ràng chỉ là thú cưng của anh mà.

Ăn xong Santa đột nhiên đề nghị buổi tối muốn đi xem phim, Riki nghĩ ngày mai là cuối tuần không phải đi làm nên đồng ý, Santa nhiệt tình lấy điện thoại ra đặt vé nhưng đã quá muộn   không có phim nào cả, cậu hơi mất hứng, đầu gục xuống.

Riki không khỏi có chút buồn cười, "Santa có muốn xem phim theo cách khác không?"

"Em muốn đi xem phim với Riki. Nhưng hôm nay lại không thể...." Santa hơi buồn.

"Không thể đến rạp để xem, nhưng có thể xem ở nhà. Anh có rất nhiều DVD, ngay dưới tủ TV. Santa chọn đi" Bởi vì Riki thích ở nhà một mình, trước đây đã mua rất nhiều đĩa DVD, nhưng sau này công việc bận rộn chỉ đành để chúng bám bụi trong tủ.

Santa ban đầu rất vui vẻ cầm đĩa DVD lên, nhưng đã choáng váng ngay khi mở nó ra, đây ... sao đây lại là một bộ phim kinh dị!  Thư pháp, Tỏa sáng, Thảm sát Cưa sắt Texas, và Grudge ... Thấy tên mấy phim này chưa đủ hay, anh run run nói: "Sao ... toàn phim kinh dị ..."

"Ừm... bởi vì anh thích xem phim kinh dị nhất. Nó thú vị." Riki nghe thấy giọng nói run rẩy của cậu, "Santa không sợ đúng không?" Anh nói.

" Sao... Sao có thể chứ..." Santa chọn một bộ phim mà cậu chưa từng nghe qua, tên là Trăng Sáng, bối rối và lặp lại những từ đó. Chắc là ... không đáng sợ như vậy, Santa tự an ủi. .

"Santa, em có chắc muốn xem bộ này không?" Riki nhướng mày khi nhìn thấy bộ phim do Santa chọn, "Vâng, chắc chắn..." Cậu nói chắc chắn trong run rẩy, thật ra cậu không chắc chút nào, Santa đã rất háo hức được xem phim cùng anh, nhưng bây giờ cậu còn lo lắng hơn là trên sân khấu nữa.

Khi bộ phim bắt đầu, Riki bí mật quan sát trạng thái của Santa bên cạnh mình, phát hiện ra rằng cậu đang ôm chặt chiếc gối trong tay mà căng thẳng. Nhưng vì muốn giữ thể diện lại giả vờ tỏ ra không hề sợ.

Khi bộ phim đi đến đoạn gay cấn, Santa ngày càng trở nên căng thẳng, thậm chí cả lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Trong phim có một tiếng sấm sét, Santa suýt chút nữa đã nhảy khỏi ghế sofa. Riki thấy cậu sợ đến mức đó đã có một chút bất lực.

Khi nhân vật chính và nhân vật phản diện trong phim bắt đầu rượt đuổi và đánh nhau, Santa thậm chí còn không nhìn màn hình TV nữa. Cậu chỉ lấy gối che kín mặt và thậm chí run lên vì sợ hãi, Riki ôm lấy cậu và vỗ về. "Không sao đâu Santa , chỉ là phim thôi, đừng sợ."

Khi Santa nghe thấy điều này, cậu liền ném gối đi và treo cả người lên Riki như một con gấu koala, vùi đầu vào vai Riki và không chịu nhìn vào màn hình một lần nào nữa, "Riki ..."

"Anh đây." Riki đưa tay xoa xoa đầu Santa "Nếu em sợ như vậy, đừng nhìn nó, được không?"

"Không! Em phải cùng Riki xem hết phim!" Santa lúc này đặc biệt gai xương.

"Tốt, tốt." Riki dở khóc dở cười.

Khi Santa buông Riki ra, cậu không còn ôm gối, cứ bám riết lấy Riki, gục đầu vào vai Riki mỗi khi có phát bắn kinh hoàng.

Hai người họ đã xem phim như thế, Santa chắc còn không biết chính xác phim đã chiếu những gì, vì từ đầu đến cuối cậu đã sợ như mất nửa mạng người rồi.

Xem xong phim Riki giục Santa đi tắm, Santa đứng ở cửa phòng tắm nhìn Riki bằng ánh mắt đáng thương, "Riki đợi em ở cửa được không? Em sợ..."

"Được rồi, đi tắm đi." Riki có chút bất lực, thật sự không nhìn ra, đứa nhóc này cao to như vậy mà lại nhát đến mức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top