Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Buổi tiệc nhậu đáng giá

Một bác sĩ vừa mới chuyển đến trường tiểu học công lập nơi Santa làm việc, để chào đón sự xuất hiện của anh ấy, người hướng dẫn đã đặc biệt đặt lịch hẹn trước một tuần ở một izakaya* nổi tiếng gần nhà ga.

"Thầy Uno nhất định phải đến. Bác sĩ Chikada nói rằng thầy và anh ấy vốn là bạn cùng lớp."

"Hả? Bạn cùng lớp?" Santa cau mày. Bữa tiệc nhậu mà cậu định từ chối dường như lại có thêm lý do để phải đến rồi.

"Vâng, đó là những gì bác sĩ Chikada đã nói trong cuộc phỏng vấn, vì vậy tối nay phải đến đó"

Sau khi nói xong, người hướng dẫn vỗ vai Santa một cách nghiêm túc, và trước khi rời đi, ông ta còn dặn dò: "Thầy Uno phải kết thân với bác sĩ Chikada. Việc tuyển dụng được chuyên gia chỉnh hình về làm bác sĩ của trường khó lắm đó."

Santa thực sự ghét cái sự thân thiết quá mức của vị hướng dẫn ngày hôm nay, "Lạm dụng quyền lực, đây chính là lạm dụng quyền lực mà", Santa tức giận nghĩ.

"Chikada? Có ai trong lớp mình mang họ Chikada à?" Santa thở dài một hơi, đi đến chỗ có chiếc chìa khóa treo trên bàn, cầm lấy bước đến phòng học lớp bốn.

Lớp học của Caelan ở đầu hành lang. Santa đứng ở cửa và gọi tên giáo viên của cậu bé. Caelan đi theo anh đến góc cầu thang với vẻ mặt khó hiểu. Sau khi chắc chắn rằng không có ai khác xung quanh, Santa ngồi xổm trước mặt cậu, đặt hai tay lên trên đầu cậu bé.

"Thực sự xin lỗi, tối nay tôi đi dự tiệc chào mừng, Caelan về nhà một mình được không?"

Cậu bé nghiêng đầu liếc mắt, "Là tiệc chào mừng bác sĩ Chikada?"

"Hả? Làm sao em biết?"

Caelan duỗi ngón trỏ ra lắc lắc trước mắt Santa, "Em rất tiếc phải thông báo với thầy rằng thầy không còn là giáo viên đẹp trai nhất trường nữa. Bác sĩ Chikada đã thay thầy trở thành số một rồi"

"A, thật sao? Chết tiệt."

Santa trịnh trọng đưa chìa khóa cho Caelan, "Em về nhà dắt Bon đi dạo cho tôi được không?"

"31 viên kem được không?"

"Thỏa thuận."

***

Uno Santa, sinh ra ở Nagoya, tốt nghiệp Khoa điền kinh của Đại học Gakukan. Trong những năm học đại học, anh được một công ty lớn ưu ái vì đã tạo ra màn biểu diễn một người trong Cuộc đua Tiếp sức Vòng quanh Tokyo Hakone để hòa đối thủ của mình trong 5 phút. Được nhận vào phòng thể thao của công ty, những tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ như vậy mãi, nhưng không ngờ đã bị công ty sa thải chỉ vì một chuyện vặt vãnh. Bây giờ làm giáo viên dạy thể dục ở một trường tiểu học gần quê nhà, rồi tình cờ sống cùng em học sinh lớp bốn này.

Trong khi chậm rãi nhớ lại cuộc sống của mình, Santa đã thêm một ít đá vào ly. Ah ~ Santa đột nhiên cảm thấy hơi khó xử, nên giải quyết thế nào với người bạn cùng lớp mà cậu không thể nhớ được, và bạn học Chikada đó thậm chí còn đến muộn trong bữa tiệc chào mừng của chính mình.

Các giáo viên khác trên bàn có vẻ thờ ơ, Santa để ý thấy một giáo viên nữ đã tô lại son hai lần, trước mặt mình và các giáo viên nam đã có gia đình khác, cô ấy thực sự đánh mất đi sự quyến rũ của mình như vậy sao?

Cuối cùng, cửa cũng được mở ra, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng bước vào, người này cúi đầu chìa ra chiếc túi trên tay cho mọi người.

"Thực xin lỗi vì đã đến muộn, đây là một chút quà tôi mang tới, nếu không phiền..."

Người đó có làn da rất trắng, đôi mắt luôn cười, dưới mắt có những nếp cười nhẹ, giống như người mẫu sẽ xuất hiện trong quảng cáo sản phẩm chăm sóc da. Một giáo viên đến gần nhanh chóng cầm lấy túi xách, người thanh niên đứng trước mặt mọi người nghiêm túc giới thiệu.

"Chào buổi tối mọi người, tôi là Chikada Rikimaru, đến từ tỉnh Hyogo. Tôi sẽ chính thức nhận việc từ tuần này. Mong được mọi người quan tâm trong thời gian tới."

Người hướng dẫn vội vàng ra hiệu cho cậu vào và ngồi xuống, để cho bạn học cũ tiện bề tán gẫu, người hướng dẫn đã đặc biệt sắp xếp Riki ngồi cạnh Santa. Trong izakaya không có ghế, mọi người sẽ trải chiếu tatami trên sàn, ở phía mặt dưới của chiếc bàn thấp để trống. Khi ngồi vào, Riki vô tình giẫm vào chân Santa do cậu không đứng dậy, liền ngã sang một bên.

"Cẩn thận."

Tay phải Santa nhanh chóng nắm lấy cổ tay Riki, tay trái đỡ eo anh từ phía sau.

"À, xin lỗi, Uno-kun."

Santa cuối cùng cũng nhớ ra được cậu học sinh chuyển trường này.

Người hướng dẫn rót bia cho Riki một cách nhiệt tình, "Chikada-kun đến từ tỉnh Hyogo?"

"Thành phố Itami, bên cạnh thành phố Takarazuka."

"Sao cậu lại là bạn cùng lớp với Uno-kun."

Riki quay đầu lại và liếc nhìn Santa, rồi đáp:

"Khi tôi học năm hai trung học, ba tôi được chuyển đến làm việc trong nhà cổ, liền trở thành bạn học với cậu ấy"

Riki lại quay sang Santa.

"Năm đó, thực sự là nhờ sự chăm sóc của Uno-kun."

Santa vội vàng trả lời: "Đâu có. Năm đó tôi cũng phải cảm ơn Chikada-kun."

Một lúc sau, Riki bị kéo sang bàn khác, Santa đang ngồi chậm rãi uống rượu một mình, nhìn khuôn mặt đó, kí ức về anh như sống lại. Riki hiện tại là người chói sáng nhất được những người khác bao quanh, nhưng cậu lại nghĩ về một Riki nhút nhát trong quá khứ.

Một ngày nọ khi năm hai trung học đang cận kề kỳ nghỉ xuân, giáo viên phụ trách dẫn một cậu bé da trắng đến. Cậu bé nói giọng Kansai rõ ràng. Mọi người cùng cười ồ lên. Chỉ có Santa cảm thấy rằng đôi mắt của cậu bé này thực sự rất đẹp.

Tôi đã giúp anh ấy một lần. Khi Riki bị người khác bắt nạt trong phòng thay đồ, từ đó mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Sau đó, trước khi Riki chuyển đến trường khác, cả hai còn trốn học đến Thủy cung Nagoya chơi hết một ngày.

Khi Riki trở lại chỗ ngồi của mình, Santa ngập ngừng hỏi.

"Riki và tôi đã cùng đến thủy cung, chúng ta còn cùng xem một buổi biểu diễn cá heo với nhau, phải không?"

"Ừ. Mình đã đến đó cùng nhau, và Santa đã mua cho mình một mặt dây chuyền hình cá heo."

"A, thật sao?"

"Đã mua hai chiếc, TA-kun và MARUKO."

Santa có chút xấu hổ, từng chuyện mà cậu đã quên thì đối phương vẫn nhớ một cách rõ ràng.

"Tôi thực sự xin lỗi, Riki rất lợi hại đó, đã được nhận vào trường Cao đẳng Y tế Osaka."

Riki đỏ mặt xấu hổ, anh đã uống rất nhiều rượu lúc ở bàn khác, liền mở khăn lau tay và đắp lên mặt cho tỉnh táo.

"Không có gì mà. Chỉ là may mắn thôi."

"Tôi bắt đầu công việc của mình ở Osaka, nhưng tôi đã sớm bị sa thải. Tôi đến trường này chưa được bao lâu."

Với khả năng tuyệt vời của mình, Santa đã được Dashou Industrial Co., Ltd. tuyển dụng ngay sau khi tốt nghiệp. Chuyên môn công việc thường ngày của anh cũng tương tự như lúc được đào tạo ở trường. Miễn là anh ấy có thể đạt được thứ hạng cao cho công ty trong đại hội thể thao doanh nghiệp, anh ấy có thể hưởng lương và lợi ích như nhân viên văn phòng.  Đang yên lành nhận phúc lợi, không ngờ lại gặp phải một tên điên quấy rối một cô gái trên đường đi làm, Santa đã cứu cô ấy, nhưng lại vô tình làm tên đó bị thương. Bởi vì không có bằng chứng, gã đó thực sự đã vào công ty để khai báo, công ty đã sa thải Santa để tự bảo vệ doanh nghiệp, vậy là cậu trở về quê hương của mình để trở thành giáo viên thể dục như hiện tại.

"Thật sao? Có lẽ chúng ta đã gặp nhau ở Osaka."

"Hehe, vâng, có lẽ tôi đã nhìn thấy trước đây."

"Tôi có thể đã nhìn thấy sau đó."

"Ừ, ừ."

Santa vội vàng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, Riki dường như đã uống quá nhiều, nhưng khi ánh mắt của Riki nhìn chằm chằm vào cậu, cậu lại mới chính là người hoảng loạn.

"Santa hiện đang sống một mình? Hay với bạn gái?"

"Uh, không phải một mình, cũng không phải với bạn gái" Santa giải thích với Riki, không hiểu tại sao lại cảm thấy lo lắng như vậy, "Hiện tại tôi đang sống với một học sinh."

"Học sinh? Sinh viên đại học?"

"Không, là học sinh lớp bốn trường chúng ta."

Trước khi có một gia đình nhận nuôi thích hợp, cơ quan phúc lợi xã hội tạm thời đồng ý cho Caelan và Santa sống chung. Các cuộc phân xử về bạo lực gia đình thường mất nhiều thời gian và khó được chứng minh, thường thì những đứa trẻ sẽ trở về với cha mẹ của chúng. Tuy nhiên, đối với Caelan và Santa, mỗi ngày sống bên nhau đều đáng quý, và họ rất tận hưởng nó.

Riki chợt dựa sát vào người Santa, đầu cúi thấp sát bàn, nghiêng ngiêng người nhìn thẳng từ dưới lên trên chạm vào mắt Santa.

"Santa không nhớ tôi, phải không?"

"Không ... Không có. Tôi nhớ."

Như thể có những ngón tay cào vào xé nát trái tim cậu, cậu đang say trong ánh mắt trong veo mờ một tầng sương của người trước mặt, Santa hốt hoảng làm đổ ly rượu, chất lỏng chảy xuống thấm ướt chiếc quần kaki của Riki.

Riki không vội đỡ ly lên, mà nắm lấy tay Santa để lấy khăn giấy.

"Santa sẽ không nói dối tôi."

"Không có."

Riki cười, sau đó cầm lấy khăn giấy mà Santa đưa cho.

Bữa tiệc chào mừng kết thúc bằng những tràng pháo tay thưa thớt của mọi người, người hướng dẫn giao phó Riki đang say cho Santa với lý do duy nhất

"Bác sĩ Chikada, giao cho cậu"

"Không có tàu điện ngầm nữa, hôm nay Riki có thể ngủ ở nhà tôi được không?"

Santa cõng Riki trên lưng, hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ cậu.

"Anh buồn ngủ rồi à?"

"Santa, tên đáng ghét" Riki đung đưa cả hai chân, đá vào chiếc túi mà Santa đang đeo trên tay từ lúc nào.

Santa cảm thấy buồn cười, nhưng Riki lại mê man nói với giọng trầm trầm

"Santa chắc chắn không nhớ tôi, nhưng tôi luôn nhớ Santa."

"Lúc ở thủy cung, ta đã hẹn làm bạn cả đời. Kết quả, ngay cả TA-kun và Maru cũng không nhớ nổi."

Santa siết chặt vòng tay và nâng Riki lên, Riki vẫn đang lẩm bẩm sau lưng cậu.

"Năm đó, khi chương trình Tiếp sức khứ hồi Hakone được phát sóng trên TV ở Tokyo, tôi đã xem nó. Lúc đó, tôi đã xem đi xem lại nhiều lần. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ nhưng không có kết quả. Nhưng khi tôi nhìn thấy Santa, Santa đã rất chăm chỉ.  Cuối cùng, tôi đã được nhận vào trường y khoa. "

Riki đang khóc, và giọng anh ấy trở nên to hơn.

"Sau đó, tôi đến làm việc trong bệnh viện, Bệnh viện trực thuộc trường Cao đẳng Y tế Osaka. Tôi trực đêm đó. Tôi thấy cậu, cậu không thay đổi chút nào. Tôi muốn gửi lời chào đến cậu nhưng lại không đủ dũng khí. Tên khốn bị cậu bắt được, bị trật khớp có đúng không, là tôi nắn lại cho hắn nhưng tôi đã cố ý làm hắn bị thương mấy lần. Sau này nghe nói cậu bị đuổi về Nagoya. "

Riki cắn một cái vào cổ Santa, rồi nhẹ nhàng nói tiếp.

"Sau đó, tôi đã xin nghỉ việc và đến Nagoya. Đứa trẻ bị cha mẹ bạo hành, là học sinh của Santa. Santa đã mang nó đến bệnh viện và đưa cho tôi. Thạch cao trên người nó là do tôi bó bột đó. Đã nhiều năm như vậy, tôi đã bên cạnh cậu, ngay phía sau cậu, nhưng Santa chưa từng nhìn lại tôi."

Riki cuối cùng vùi đầu vào gáy Santa mà khóc, "Santa, hắn rõ ràng đã xuất hiện vào thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời ta, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ tới ta. Thật quá đáng ghét."

***

May mắn thay, vẫn còn nhiều khoảnh khắc quan trọng khác trong cuộc đời của Riki mà Santa đã không bỏ lỡ. Riki đã nhận nuôi một chú cún con từ một người bạn, buổi chơi dù đầu tiên của Riki, phòng khám chỉnh hình anh khai trương và quan trọng nhất là nụ hôn đầu.

May mắn thay, vẫn còn rất nhiều khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời Santa mà Riki đã ở bên cạnh. Trận đấu boxing, lần đầu tiên Santa ra tòa nộp đơn xin nhận con nuôi. Điều thú vị nhất là lần đầu tiên Santa đưa người yêu về quê ngoại.

Rikimaru Chikada, 27 tuổi, sau một cuộc nhậu cùng mối tình đầu đã nhận được nụ hôn đầu muộn màng sau gần 10 năm.

Santa Uno, 23 tuổi, phải lòng một người lạ sau một cuộc nhậu.

Thực sự, một bữa tiệc nhậu đáng giá.

[End]

*iyakaya: Là một không gian thưởng thức đồ uống thân mật theo hình thức đồ uống được phục vụ kèm với các món ăn để trong những đĩa nhỏ. Từ bình dân đến sang trọng, izakaya là nơi phổ biến để tụ tập bạn bè và đồng nghiệp ở Nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top