Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LỜI TIÊN TRI

Oneshot mừng sinh nhật Santa

《预言一侧》- Lời tiên tri

Tác giả: 小食套餐 (豆瓣)


00.

Đúng vậy, chúng ta yêu nhau, rất yêu nhau.

01.

Có người gõ cửa.

Santa cuộn mình trên chiếc ghế lười, nắng ấm mùa xuân chiếu rọi lên người cậu, tất cả đều thật mềm mại khiến cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, ngay lúc đang chu du bên bờ giấc mộng, tưởng chừng mọi thứ đã dần cách xa, bỗng một tiếng gõ cửa truyền đến khiến cậu choàng tỉnh.

Cậu đặt tờ giấy phép lái xe cũ và chiếc nhẫn bạc vốn đang nắm chặt trong tay vào túi, ngờ vực đứng dậy mở cửa. Trước kia khi còn ở bệnh viện cậu vẫn luôn một mình, từ lúc chuyển vào căn hộ này cũng chưa từng có người đến thăm, cậu không có bạn bè, không có người thân, đến công việc, sở thích cũng không nốt, cậu lại càng không thích giao du với mọi người. Khi xuất viện, cô y tá cho cậu một tấm thẻ ngân hàng cùng một chiếc chìa khóa căn hộ, mỗi tháng cậu đều nhận được một khoản tiền khổng lồ, đủ để cậu không lo ăn lo mặc. Trên người cậu chỉ có mỗi một tấm giấy phép lái xe cũ và một chiếc nhẫn mặt trong khắc chữ "Riki" kia - cũng là hai vật duy nhất liên quan đến quá khứ của cậu.

Không phải cậu không muốn tìm lại những kí ức đã mất, chỉ là cậu không biết phải làm thế nào để đối mặt với những "người lạ thân quen" ấy, vì vậy cậu lựa chọn bắt đầu một cuộc sống đơn côi ở nơi đây, như thể sẽ phải sống cô độc như thế đến cuối đời.

"Santa! Sinh nhật vui vẻ!"

Một thanh niên trẻ tuổi mặc chiếc áo len đen đang đứng trước cửa, ánh nắng phủ lấy anh, làn da anh trắng sáng, đôi mắt hổ phách tràn ngập ý cười, trên đôi tai xinh đẹp đeo một chiếc vòng bạc nhỏ. Uno Santa vừa mở cửa, anh lập tức nở nụ cười thật tươi, vừa nói câu"Chúc mừng sinh nhật", vừa giương tay đưa hộp bánh kem màu cam đến trước mặt cậu.

Santa bỗng giật mình, quay đầu nhìn cuốn lịch treo sau cửa — Quả thật, 11 tháng 3, giống như trên giấy phép lái xe đã ghi, hôm nay thật sự là sinh nhật cậu.

"Xin hỏi anh là....? Sao anh lại biết được tên và ngày sinh của tôi?"

Nụ cười trên khuôn mặt người thanh niên trong phút chốc bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ.

"Em cho anh vào nhà trước đã! Vào rồi anh sẽ từ từ kể em nghe!"

Tuy không biết người trẻ tuổi nhiệt tình này là ai, nhưng...đây là việc trước nay chưa từng xảy ra, lần đầu tiên có người đến nhà, lần đầu có người chúc cậu sinh nhật vui vẻ, lần đầu có người tặng cậu một chiếc bánh sinh nhật...

"Anh là người tôi quen lúc trước sao?" Santa hỏi, thanh âm thấm đượm sự khẩn trương cùng trông đợi.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, xoay người nhét bánh kem vào lòng cậu, anh cúi người cởi giày, đặt ngăn nắp trên kệ rồi lại vươn tay phủi đi chút bụi trắng dính ở nơi ống quần, sau đó mới đứng trước mặt Santa, cúi chào cậu và cười, nói: "Xin chào, anh tên là Chikada Rikimaru, anh không phải bạn cũ của em, mà là người em yêu ở tương lai, theo sự sắp đặt vận mệnh, chỉ còn nửa giờ đồng hồ nữa thôi chúng ta sẽ gặp nhau."

02.

Santa nửa tin nửa ngờ mời Rikimaru vào phòng khách, nhưng anh lại dè dặt hỏi có thể cùng ngồi ở ban công không. Cậu nhìn sâu vào mắt anh, không hiểu vì đâu con tim cảm thấy thật khó chịu, lại tin rằng người này sẽ không bịa chuyện để lừa mình, thế là cậu dẫn anh đến ban công, đặt bánh kem giữa hai chiếc ghế, rồi chầm chậm đi rót cho anh một ly nước.

"Anh...xuyên không đến đây à? Làm sao mà chứng minh được?" Santa ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nhìn anh ngửa đầu uống từng ngụm nhỏ, lại vô tình phát hiện đầu lỗ tai anh hồng hồng, yết hầu chuyển động lên xuống khi uống nước đẹp đến nỗi khiến cậu không tài nào rời mắt được. Rikimaru đặt chiếc cốc xuống, đôi môi nhờ nước mà thêm phần ướt át, tựa như một trái táo ngọt vừa được gột rửa sạch sẽ.

"Tôi thích con trai sao?"

Nắng làm tóc Rikimaru biến thành màu nâu vàng, Santa cứ cảm thấy lồng ngực chua chát, sống lưng cũng thắt lại, cậu nghiêng đầu nhìn Rikimaru, những ngón tay luống cuống đan vào nhau.

Rikimaru mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó từ trong túi lấy ra một xấp ảnh và nói: "Em nhìn xem."

Rikimaru ra hiệu cho cậu đến gần hơn, Santa nghe vậy liền rướn người về trước.

"Tấm ảnh này, được chụp lúc chúng mình cùng bạn bè trên du thuyền đi chơi biển."

"Sau này, tôi có rất nhiều bạn sao?" Santa hỏi, "Trong ảnh chỉ có tôi và anh, vậy nên là họ đã chụp giúp à?"

"Đúng vậy, sau này em sẽ có rất nhiều bạn bè." Nụ cười trên mặt Rikimaru không hề giảm bớt, nhưng đôi mắt lại cụp xuống, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tay

"Bức ảnh này...là khi chúng ta đi dạo phố chụp cùng nhau đấy." Rikimaru nói, "Đây là con trai anh, Pochimaru, mai sau em cũng sẽ nuôi một chú cún nhỏ màu trắng tên là Bon."

"Cún con à...Tôi rất thích cún con." Uno Santa cũng mỉm cười.

"Tấm này là vào sinh nhật 30 tuổi của anh, sau khi em cầu hôn thành công mọi người cùng chụp với nhau, em phải chạy hết nửa vòng thành phố mới mua được bó hoa này đó, lúc ấy suýt nữa thôi anh đã nổi giận với em rồi."

Uno Santa ngạc nhiên trợn tròn mắt, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn vào tay anh, nhưng lại không hề thấy chiếc nhẫn đính hôn kia.

"Anh không đeo nhẫn trên tay." Rikimaru cười, nói, từ túi áo lấy ra một chiếc nhẫn bạc nhỏ, phía trong được khắc lên tên cậu - Santa.

"Xin lỗi..." Uno Santa rụt rụt cổ, nhếch miệng cười xấu hổ, "Thế mà thật sự có tên của tôi! Cảm giác này thật kì diệu, tôi gặp người đến từ tương lai...nhưng trông anh chẳng giống người đã ngoài ba mươi, hệt như vừa mới sang tuổi đôi mươi thôi ấy."

Cậu nói xong rồi lại bổ sung: "Có lẽ hôm nay tôi vừa tròn hai mươi tám."

"Anh biết.", Rikimaru nói, "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Santa mỉm cười trả lời, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, "Nhưng... anh nói chúng ta là người yêu, tôi còn cầu hôn anh, vậy sau này chúng ta sẽ rất yêu nhau đúng không?"

"Đúng thế, chúng ta rất yêu nhau, rất rất yêu." Rikimaru cất ảnh vào túi, co gối lại, "Em muốn nghe chuyện của đôi ta không?"

03.

"Anh là hàng xóm của em, một lát nữa thôi anh sẽ xách vali đứng trước căn hộ của mình, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt. Sau khi quen biết, anh và em rất nhanh đã phát hiện rằng hai ta hợp nhau về rất nhiều mặt, rồi như lẽ thường tình chúng mình ở bên nhau, sau đó em cầu hôn, anh đồng ý, đôi ta đã rất hạnh phúc."

Giọng anh rất nhẹ, khi nói luôn híp mắt, như đang nhớ lại điều gì, Santa cảm thấy anh hệt như một chú mèo con đang phơi mình dưới ánh nắng chiều, lồng ngực lại nổi lên một trận đau nhức, trong mơ hồ, dường như có thứ gì đó đang trào dâng.

"Chỉ thế thôi sao?" Santa hỏi.

"Nói nhiều quá sẽ chẳng còn gì bất ngờ nữa đâu."

"Thế chúng ta có thể hôn nhau không?"

Tim cậu đập rất nhanh, hai bên thái dương đau buốt, má và vành tai đều nóng ran. Trong một phút bốc đồng, cậu đã hỏi anh câu hỏi thô lỗ như thế, tuy chưa dứt lời đã hối hận khôn nguôi, song cậu vẫn cúi gằm mặt chẳng dám nhìn Rikimaru, trong lòng tuyệt vọng nghĩ cách xin lỗi để bù đắp lại sự thất lễ vừa rồi.

"Chúng ta có thể."

Uno Santa còn chưa kịp phản ứng, cổ đã bị kéo xuống hôn lên, đôi môi anh phủ lên môi cậu, chiếc lưỡi mềm mại từng bước dò thám đến khoang miệng khô khốc của cậu.

Bỗng nhiên, Santa nếm được một mùi vị mặn đắng quen thuộc, cậu hoảng hốt ôm lấy mặt anh, hàng mi dài rậm của Rikimaru ướt đẫm nước mắt, cậu vươn tay muốn lau đi, cất giọng hỏi nhỏ: "Sao anh khóc rồi?", lại phát hiện thanh âm mình chẳng biết từ lúc nào đã rưng rưng, nước mắt không kìm được cũng tuôn trào.

"Chuyện gì thế này..."

Cậu vươn tay lau đi những giọt nước còn đọng nơi khóe mi, Rikimaru đã vội đứng dậy cất bước rời đi, mở cửa và quay lại nói: "Em mau thu dọn đi, còn năm phút nữa thôi là đến lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta rồi đấy, sinh nhật vui vẻ nhé, lát sau gặp lại."

Uno Santa ngẩng đầu, qua màng lệ nhòa trông về phía cánh cửa đã đóng chặt, rồi cúi đầu nhìn hộp bánh sinh nhật dưới sàn và chiếc cốc thủy tinh Rikimaru vừa dùng qua, đầu óc cậu chỉ còn lại những bức ảnh cùng nụ hôn vội vàng kia.

Riki....Rikimaru....?

Cậu từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn - gần như giống hệt với chiếc mà anh cho cậu xem ban nãy.

04.

Năm phút sau, Santa đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Rikimaru đang đứng trước cửa căn hộ bên cạnh gọi điện thoại, khi phát hiện cậu bước ra trông anh càng bối rối hơn, chiếc áo len đã dính vài vết bụi, tóc cũng rối hơn lúc vừa gặp cậu một chút, Santa bỗng cảm thấy thật khó thở, nhưng vẫn giả vờ thoải mái hỏi: "Riki, anh chưa đi à?"

"Anh..." Rikimaru vừa mở lời, nước mắt đã tuôn rơi, cậu giật mình, vội chạy tới hỏi anh có chuyện gì.

"Hành lí của anh bị lấy đi mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top