Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01.


01.
Những điều đẹp đẽ nhất xuất hiện trong mùa xuân ngắn ngủi này bỗng ùa về trong tâm trí cậu: một căn nhà đầy hoa rực rỡ, thơm ngát, một chú chó con hoạt bát, tinh nghịch, có bộ lông mượt mà, ngoan ngoãn không một tiếng sủa, miệng nhét đầy sushi, và một chàng trai trẻ luôn mặc chiếc áo hoodie in bầu trời xanh cùng đám mây trắng.

Cậu cho rằng mình chưa bao giờ thích mùa xuân cả. Lí do có rất nhiều, chẳng hạn như biển mùa xuân không đẹp bằng mùa hè, nắng xuân lúc nào cũng oi bức, hay vì mỗi độ xuân về, hương hoa ấm áp cả biển trời khiến con người ta trong giây lát bỗng nảy ra ý nghĩ bốc đồng muốn yêu đương.

Nhưng lần này, dường như cậu đã phải lòng mùa xuân.

—————

"Bon-chan!"
Santa vừa ngồi xổm xuống, chú chó nhỏ đột nhiên muốn thoát khỏi vòng tay cậu, chạy thẳng đến cửa hàng hoa bên kia đường. Cậu kêu lên một tiếng rồi lập tức đuổi theo, khom người, cúi đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng cún con.

Cậu băng qua đường, đi đến cửa tiệm hoa, cuối cùng cũng nhặt được cún ta bên chân một đôi giày thể thao trắng tinh. Cậu đứng dậy, thở dài một hơi, còn chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui bắt được chó nhỏ đã thấy chủ nhân đôi giày trắng đang ngồi bên chiếc bàn tròn, nhìn cậu nở nụ cười mang chút ngạc nhiên.

Thật ra, Santa không thích con trai quá chú tâm đến mái tóc và khuyên tai, cậu cảm thấy những người như thế sẽ có vẻ hơi giảo hoạt, làm màu. Nhưng lúc này đây cậu đang ngây người nhìn chàng trai được bao bọc bởi căn phòng tràn ngập hoa tươi, trong giây lát, dường như cậu đã vứt bỏ tất cả những định kiến ngu ngốc trước kia.

Thiếu niên nhuộm một mái tóc màu nâu lanh, nhưng gốc tóc ánh lên đen tuyền. Những lọn tóc buông  xõa che đi nửa vầng trán nhỏ, đôi vòng bạc trên tai nhẹ nhàng đung đưa. Trong khoảnh khắc đó, Santa đã bị thu hút bởi đôi mắt sáng ngần, trong veo như được ngâm trong nước, và cả đôi môi đỏ mọng tựa nước ép dưa hấu kia.

Anh hơi gầy, vai hẹp, tay nhỏ, trong tay anh cầm một cây bút, mặc chiếc tạp dề xám khói, một cái áo hoodie trời xanh, mây trắng, một chiếc quần jean rách trắng tinh, và một đôi giày thể thao cùng màu.

Những hạt nắng sau cơn mưa chiếu rọi cả cửa tiệm, dịu dàng rơi trên thân anh, khiến cả người anh như tỏa ra một tia sáng mềm mại. Tâm trạng Santa rất phức tạp, cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp anh bằng cách này.

Mùa xuân năm ngoái, bà lão ở tiệm tạp hóa đối diện cùng con gái dọn đến Hokkaido. Đại khái vì muốn hoài niệm kỉ niệm tuổi thơ vừa đi xa, Santa mỗi ngày đều đứng trước cửa tiệm sushi, một tay chống cửa, thẫn thờ nhìn về phía cửa hàng và căn hộ đang dần dọn đi từng chút, đến cuối cùng bị đóng kín lại sau lớp cửa sắt nặng nề.

Tay nghề làm sushi của bố được truyền từ đời ông cố cậu. Sau khi ông mất, bố đã mở một nhà hàng sushi trên con phố này - cũng là nơi bố gặp được mẹ, rồi sinh ra chị gái, cậu và em. Có lẽ là vì ba chị em cùng lớn lên ở đây, trong lòng Santa luôn dành một thứ tình cảm đặc biệt hơn cả cho tiệm tạp hóa này, trong ấn tượng của cậu, những chủ nhân ở đây đều là người rất hiền hậu và dịu dàng.

Rất lâu trước kia là một đôi vợ chồng trung niên, vào ngày hè nóng bức thường khao Santa và em gái ăn một ly đá bào nhà làm. Sau đó, họ chuyển đến Tokyo sống bên con gái, một bà lão đã tiếp quản cửa hàng, bà thích ngồi trước cửa tắm nắng, mỗi khi thấy Santa cắp sách trở về, bà sẽ vẫy tay với cậu từ xa, rồi nhét vào bàn tay bé xíu một xâu gạo nếp viên.

Cái cô đơn quạnh quẽ kéo dài đến tận khi lá vàng bắt đầu trải đầy con phố nhỏ, cửa hiệu vốn đã chìm trong tĩnh lặng từ lâu nay bắt đầu tất bật với công việc sửa sang. Santa lại tiếp tục mặc chiếc tạp dề vòng tay đứng trước cửa, nhìn về dòng người đang bận rộn tấp nập ở phía đối diện trong cơn gió chiều.

Nghe người ta bảo nơi đây sẽ mở một tiệm hoa, người chủ trẻ tuổi muốn sơn lại tường màu trắng gạo sạch sẽ và ấm áp, muốn lắp mái hiên dọc xanh, trắng, muốn đặt một giá hoa sắt, một kệ đĩa, và còn muốn cả chiếc cửa sổ kính lớn. Santa ngoảnh tai lắng nghe, trước mắt chợt sáng lên — một người trẻ tuổi, yêu màu sắc tươi sáng, thích nghe đĩa nhạc, vậy — chủ cửa hàng hoa này liệu có phải là một người dịu dàng không nhỉ?

Sắc trời dần ấm lên, tiệm hoa cũng chính thức mở cửa. Cửa tiệm mới thực sự xinh đẹp như những gì họ nói, cách một con phố vẫn cảm thấy được sự ấm áp và lãng mạn, nhưng Santa vẫn chưa gặp được người chủ mà cậu trông đợi từ lâu. Từ lúc tiệm hoa khai trương, dường như nhà hàng của cậu cũng bắt đầu bận rộn hẳn lên.

Đơn đặt hàng mỗi ngày đều không kể xiết, điều này khiến cậu nửa "oán trách" , nửa "khóc thương" suốt mấy ngày liền: "Chả nhẽ mấy ngày mưa như thế này mọi người đều thèm sushi sao?", cậu vùi đầu trong bếp, nào nấu ăn, nào nướng khoai, cũng chẳng chú ý thời gian tiệm hoa mở cửa mà dạo sang.

Vì thế, trong mấy ngày đó, dưới sự thúc giục của tính tò mò, Santa mỗi ngày đều háo hức mong chờ đến giờ nghỉ trưa, bởi đây là khoảng thời gian duy nhất cậu có thể thong thả đứng trước cửa, lặng lẽ nhìn về phía hàng hoa. Tiết trời âm u, mưa rơi như trút nước, khiến con người ta chẳng thể vực dậy nổi tinh thần, sức lực cũng dần cạn kiệt.

Tiệm hoa lúc nào cũng yên tĩnh, cơ hồ không có mấy ai ra vào, từ ô cửa kính mờ nhìn vào hay từ cửa chính nhìn sang, đều chẳng tìm thấy bóng dáng anh. Chỉ đến hôm nay, cậu thấy một nhân viên giao hàng dừng xe trước tiệm, đi vào với chiếc túi giấy chống nước, không lâu sau anh ta vừa bước chân ra ngoài, vừa cảm ơn rối rít, trong tay có thêm một nhành bách hợp.
Santa mím môi, đôi mắt chớp nháy, cậu cũng rất thích hoa.

Vài ngày sau, mặt trời cuối cùng cũng chịu ló dạng, và Santa đã hoàn thành xong đống đơn đặt hàng chồng chất, giọt nước mắt sung sướng như muốn trào dâng vì thời gian nhàn rỗi, tự do hiếm có này. Tuy rằng mỗi tháng đều có vài ngày bận "tối mặt tối mũi" như thế, nhưng lần này lại đặc biệt khó khăn, trong tim ngứa ngáy đến khó chịu.

Chị gái đặt chú cún con vừa được đón về sáng nay sau hai tuần gửi nhờ ở quê vào lòng cậu, cảnh cáo: "Chăm sóc tốt cho Bon-chan nhé, nếu mà có chuyện gì, em đợi xem chị có lột da em ra không."

"Biết rồi..."

"Nói kính ngữ! Cái thằng nhóc không biết lớn nhỏ này!"

"Vâng, em biết rồi, thưa chị gái!"

Santa nheo mắt, ngẩng đầu lên, kéo căng cơ cổ đau nhức, cằn nhằn vài câu, nhưng rất nhanh hai hàng mài cau có đã giãn ra. Cậu cười toe toét, đưa tay xoa xoa đôi tai xù bông của chú chó nhỏ: "Bon-chan, mình cùng đi phơi nắng nào~"

Cậu ôm chó con đến trước cửa hàng, ngồi xổm xuống, định đặt nó xuống đất, nhưng chú chó trắng đột nhiên thoát khỏi vòng tay cậu, bước từng bước nhỏ, chạy thẳng về phía hàng hoa bên kia đường, không còn cách nào khác, cậu đành chạy theo sau, một đường đuổi đến cửa tiệm, đuổi đến trước mặt người thiếu niên xinh đẹp này.

Tim bỗng hẫng một nhịp, hai mắt Santa mở to giống hệt chú chó đang sợ hãi, từ đầu đến chân như có một dòng điện chạy qua, cậu vội vàng xin lỗi rồi nhanh chóng rời mắt sang chỗ khác:

"Thật xin lỗi! Nó nghịch quá, xin lỗi vì đã làm gián đoạn công việc của anh!"

Cậu bây giờ chẳng có dũng khí nhìn vào mắt đối phương, đôi mắt ấy tĩnh lặng, sáng ngời, huyền ảo tựa đại dương, như thể bất kể làm việc gì sai trái cũng sẽ được nó nhẹ nhàng tha thứ, lại dường như có thể nhìn thấu mọi tâm tư thầm kín của người khác, khiến họ một thân trần trụi dưới ánh mặt trời chói lọi, xấu hổ tột cùng, nhưng mỗi khi nó nhiễm ý cười, lại trông như hai hạt thuỷ tinh thuần khiết, đáng yêu.

Giọng anh gấp gáp, nhưng lời nói lại như bánh trôi, dính vào nhau: "Không sao, vừa rồi anh còn nghĩ là tinh linh bé nhỏ nào bay đến đây đấy."

Santa cố nặn ra nụ cười, trong lòng đã mắng Bon-chan không dưới vạn lần — Nếu không phải tại nhóc, cậu cũng không cần xuất hiện đường đột thế này, có thiên thần nào bay đến không cậu chẳng rõ, nhưng mà cậu thì xông vào như một tên cướp đó.

Nghĩ vậy, cậu lúng túng kéo kéo chiếc áo hoodie màu hồng của mình, vò lấy mái tóc bù xù, quay người đặt chú chó con ở cửa, vỗ nhẹ đầu nó, chỉ vào chóp mũi nhỏ, khuôn mặt nghiêm túc, cảnh cáo: "Cấm chạy loạn nhé.", rồi nhanh chóng đứng dậy ngay ngắn trước mặt chàng trai.

Anh cười thích thú, lộ ra hai hàng răng trắng: "Ngồi một lát nhé, anh đi rót nước cho em." Anh chỉ vào chiếc ghế khác bên cạnh bàn tròn, đứng dậy đi về phía quầy thu ngân, nơi đó đặt hai chai soda được nhân viên giao đến vài hôm trước.

Soda phát ra tiếng "bụp" giòn tan, nắp chai rơi vào thùng rác, Santa nhân lúc này quan sát một lượt tiệm hoa, cửa hàng có hai gian, từ cửa chính đi vào có một bộ bàn ghế màu gỗ, bàn tròn, ghế đẩu, thiết kế đơn giản, tinh tế. Trên chiếc bàn nhỏ đặt một bó hoa nhỏ cùng tấm thiệp viết dở, và một quả táo vừa được rửa qua nước.

Bên tường phải dựng một bậc gỗ tam cấp, những bông hoa xinh đẹp được buộc thành từng bó để ngay ngắn trên đó. Vài chiếc lọ thủy tinh trống với kích thước lớn nhỏ khác nhau nằm rải rác trên sàn.

Giữa phòng trong và ngoài không có rèm ngăn cách, mặt hướng ra phố mở ra một chiếc cửa sổ nhỏ, trên bức tường đối diện đặt giá hoa sắt bốn tầng, có rất nhiều loài hoa mà Santa không biết tên, nhưng có thể nhìn ra chúng được phân theo giống hoa và màu sắc. Bên kia là cái tủ giữ đồ tươi màu trắng, cạnh tủ có chiếc loa nhỏ cùng đầu đĩa, bên trên xếp một chồng đĩa hát.

Cùng với loạt tiếng xì be bé của bọt ga, anh đặt hai chai thủy tinh cắm ống hút kia lên bàn, Santa cũng dời mắt nhìn về hai chai soda cam rực rỡ dưới ánh nắng.

Riki cho tay vào túi quần bò, lần mò tìm chùm chìa khóa, trên đó có gắn một mặt dây chuyền hình chữ nhật nhỏ. "Chú cún nhà em đáng yêu thật đấy! Anh cũng là một fan cuồng của chó đấy. Anh có nuôi một bé chó con nè, em nhìn xem!". Anh vừa nói vừa giơ mặt dây chuyền trên tay ra cho cậu xem: "Em ấy siêu dễ thương, tên là Pochi, Pochimaru, còn anh là Rikimaru, hờ hờ, nhưng tiếc là bây giờ ẻm sống ở quê với mẹ anh, nếu không đã có thể chơi cùng bé nhà em rồi."

Chàng trai tên Rikimaru này, bây giờ đây, thật sự, đang đứng rất gần cậu. Santa nghe thấy một thứ tiếng Nhật không trôi chảy lắm đang phảng phất bên tai, khiến cậu không nhịn được mà ngồi thẳng lưng. Riki hơi cúi xuống để nói chuyện với cậu, hai bả vai áp nhẹ vào nhau, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể anh cứ thế xuyên qua mũi cậu, làm Santa như muốn ngất đi vì xấu hổ.

"Chú chó của em tên gì thế?"

"Bé con"  bị gọi tên đung đưa cái đầu nhỏ, còn "cậu nhóc" khác lại trốn vùi dưới gầm bàn, bàn tay nắm chặt vạt áo, gần như thốt lên: "Em tên là Uno Santa, à, không, nó tên là Bon."

Rikimaru lại nở nụ cười "hờ hờ" thương hiệu, nhét chìa khóa vào túi rồi kéo ghế ngồi xuống, hứng thú gọi tên cậu hai lần: "Santa, Santa-san, thì ra là thế." Anh cầm bút, viết lên tấm card trắng hàng chữ "Uno Santa" : "Anuo, viết như thế này đúng chứ?"

"Hả, vâng ạ." Santa hớt hải gật đầu.

Anh giơ tấm thẻ dưới ánh nắng, nheo mắt cười hài lòng, vùi đầu viết "Chikada Rikimaru" lên dòng thứ hai, rồi một lần nữa đặt vào tay cậu: "Đây là tên anh."

Santa nhận lấy tấm thiệp,  nhìn cái tên trên thẻ, rồi lại giương mắt nhìn Rikimaru, nhất thời không lên tiếng. Dưới ánh nhìn chằm chằm của cậu anh có chút không tự nhiên, nghĩ rằng trên thẻ có vấn đề gì, hay trên mặt anh có thứ gì kì quái, thế là anh rụt vai, hỏi cậu làm sao thế.

Santa chưa kịp giải thích, tâm trí trong phút chốc đã bị kéo đi xa, lúc tiến vào cửa tiệm cậu đã ngửi thấy hương hoa dịu êm, không bao lâu sau cậu lại nghe thấy mùi thơm nhẹ nhàng từ cơ thể anh, mà giờ đây cái vị ngọt ngào ấy còn lẫn chút mùi mực than nồng đậm.

Tia nắng ban mai chiếu rọi trên người cậu, trên tấm card nhỏ trong tay, mà ở đó có hai cái tên nằm sát cạnh nhau khiến người ta bỗng nảy sinh một cảm giác mới mẻ lạ kì, tựa như một lực lượng thần bí nào đấy đang sục sôi rực cháy trong cơ thể cậu. Mãi đến giây phút này, cậu mới thật sự cảm thấy thanh xuân đang bước đến, cùng với chàng trai xinh đẹp trước mắt.

Vì thế, khi cậu phát hiện nụ cười ngượng ngùng ấy, Santa thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Rikimaru, cậu nhóc mười tám năm chưa từng quan tâm đến ngoại hình của mình, đột nhiên trở nên lo lắng hơn cả, cậu ước mong sao mình có một đôi mắt to hơn, chiếc mũi cao hơn, cười lên trông đẹp trai một chút, giờ đây, những nguyện vọng viển vông này cứ thế chiếm hết dòng suy nghĩ của cậu.

Cậu quay đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa, nhìn tấm card trong tay, rồi nhìn quầy hoa sau lưng Riki - những bông hoa rực rỡ muôn màu. Cậu cảm thấy đã đến lúc nên nói một chút gì đó, cuối cùng, hít một hơi thật sâu, cậu cất lời:  "Không, không phải, chỉ là em đang nghĩ, trời hôm nay đẹp thật! Chữ anh cũng rất xinh! Mùa xuân tuyệt thật đấy!"

"Cảm ơn," Riki nhún vai cười, khóe mắt nhăn lại thành vài vệt nhỏ: "Đúng nhỉ."


TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top