Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03.




03.

Cậu nhìn thấy Rikimaru vô tư đút từng miếng mì lớn vào miệng, phồng má như một chú sóc chuột nhỏ, trong vô giác cậu nắm chặt tay lại, muốn nhéo thật đấy.

Tiếng chén đĩa chạm nhau khe khẽ, Santa không ngừng cảnh cáo thầm bản thân, phải chuyên tâm ăn cơm, nhưng cậu đã cố gắng thử rồi, vẫn chẳng thể nhịn được nhìn lén chàng trai đang tập trung ăn cơm ở phía đối diện.

Da anh rất trắng, chóp mũi và gò má ửng hồng vì hơi nóng từ bát mì, đôi ngươi như hai hòn bi sáng long lanh, nhìn chằm chằm vào mép bát.

Những phản ứng với thế giới bên ngoài trong phút này trở nên chậm chạp hẳn, cơ quan tay và miệng phối hợp với nhau để ăn một cách máy móc, đôi lúc định thần lại sẽ nhìn về Uno Santa, mỉm cười ngọt ngào, rồi mơ hồ nói vài câu: "Lợi hại thật đấy!", "Santa giỏi quá!"

Cậu mắng thầm mình thật mất mặt, không chút phép lịch sự. Nguyên nhân khiến ánh nhìn của cậu như hận không thể dán lên người Rikimaru, chỉ đơn giản vì dáng vẻ anh lúc ăn rất thú vị, cậu không muốn bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá trình này mà thôi.

Trái tim muốn nhũn ra rồi, lịch sự? Phắn đi thôi.

Tuy nhiên, sự thật là, Rikimaru đã sớm phát hiện tầm mắt hướng đến mình từ lúc nào không hay, vốn chỉ định giả vờ phớt lờ, song số lần càng nhiều anh lại cảm thấy càng xấu hổ.

Anh muốn mở lời nhắc cậu mau ăn đi, dẫu sao trên mặt anh cũng khó thứ gì kì lạ, nhưng nghĩ lại cậu nhóc chỉ mới đôi mươi, nội tâm vẫn còn mềm yếu, vậy nên anh sợ rằng mình sẽ khiến cậu tổn thương, do dự hồi lâu mới nâng mắt nhìn cậu, dùng giọng điệu cười đùa che dấu nỗi thẹn thùng: "Sao em nhìn anh mãi thế?"

"A...Hả? Em không có nhìn anh."

Rõ ràng giống hệt một đứa trẻ làm sai bị bắt: vừa cứng miệng - chỉ cần không mang chứng cứ bày trước mặt cậu tuyệt đối sẽ nhận lỗi, vừa chột dạ - lập tức né tránh tất cả mọi cơ hội có thể giao tiếp bằng ánh mắt, vùi đầu vào trong bát, phòng ngừa đối phương tìm thấy manh mối trong mắt mình, lại vừa khéo để lộ vành tai đỏ bừng.

Rikimaru mỉm cười, gật đầu, như là đã tin vào điều đó.

Uno Santa sợ anh sẽ tiếp tục hỏi, liền nhanh chóng chuyển chủ đề, "...Nhưng mà, rong biển nhà Rikimaru-san ăn ngon quá, cảm giác có thể ăn kèm với mọi món ấy."

"Thật không? Cái này là người khác tặng anh, vẫn chưa kịp ăn lần nào." Rikimaru vui vẻ tiếp lời, "Cơ mà, tài nghệ nấu nướng của anh tệ lắm, cũng không biết phải làm thế nào, sợ sẽ làm hỏng mất đồ ngon, nên cứ để đó mãi. Vậy hãy đợi đến lần sau Santa đến dùng bếp, chỗ rong biển này sẽ để em tự mình nghiên cứu nhé, hờ hờ."

Đũa ramen Santa đang gắp bỗng chững lại trong bầu không khí diệu kì này, cậu chẳng thể khống chế nỗi nhịp đập rung động nơi trái tim.

Lần sau lại đến, dùng bếp của anh ấy...

Lúc cậu rời khỏi tiệm hoa bên ngoài đã ngừng mưa, chiếc ô trong tay cùng mặt đường ướt sũng khiến cậu nhớ đến người đàn ông đi dưới mưa trong những bộ phim điện ảnh nước ngoài. Cậu tưởng tượng chiếc ô như một cây gậy trong tay quý ông đội mũ chóp sẽ tham dự một bữa tiệc tối, ngâm nga câu hát đung đưa bước vào nhà.

"Làm cái gì đấy tên ngốc nhà em." Chị gái vung tay, một cái đập giáng xuống gáy Santa, "Mimi mời hai bạn học đến nhà ăn ramen, bố nói tối nay cả nhà sẽ ăn món mì ramen do chính tay sư phụ Uno làm, em mau đi nấu đi."

"Lại là ramen á?" Uno Santa vô thức hỏi lại chị gái, tần số xuất hiện của món này cũng cao quá đi. Nhưng chị gái lại bị lời nói của cậu làm bối rối, không thể nào nhớ lầm được, "ngày hội ramen" hiếm hoi kéo dài 2 tuần của gia đình Uno, vừa nãy chị đã tính toán cả rồi mà.

"Cái gì mà "lại" chứ? Tên nhóc thối nhà em gần đây lén lút đi ăn ở đâu đúng không?"

"...Hả...Không ạ..."

"Thần kinh!" Chị gái cho cậu một cái trợn mắt rồi quay người muốn đi, nhưng vừa bước một bước lại quay đầu: "Chị cảnh cáo em, làm đàng hoàng cho chị đấy, hôm nay nghỉ tết, khách hàng đông lắm, làm không tốt hôm nay em đừng mơ sẽ được đi ra khỏi nhà bếp nửa bước."

Nghỉ tết? Uno Santa nhìn về phía chị gái, chớp mắt. "Hoa anh đào nở rồi sao ạ?" "Vẫn chưa, nhưng sắp rồi, hoa anh đào ở Osaka đã nở rồi."

Santa trầm ngâm gật đầu, chậm rãi mò mẫm ra sau bếp, lơ đãng gọt khoai tây. Âm thanh sột soạt và nước rỉ khi lưỡi dao sắc bén rỉ qua mô thực vật đã quá quen thuộc với cậu, cũng làm cậu yên tâm phần nào.

Công việc vẫn diễn ra như thường lệ, đột nhiên cậu hít một hơi thật mạnh — lưỡi dao gọt bị trượt, mảnh da nhỏ trên đốt ngón tay lật lên, trở thành một vết thương ửng đỏ ngoài da. Cơn đau dần lan nhanh, cả ngón tay đau nhói. Cậu lập tức ném củ khoai tây vào chậu, rồi lao đến bên bồn nước mở vòi, dùng nước lạnh rửa sạch đi những giọt máu đang rỉ ra trên vết thương.

May sao vết thương không quá nặng, rất nhanh đã ngừng ra máu, cậu lại yên lặng trở về tiếp tục nấu mì.

Nhân lúc đợi nước trong nồi sôi lên, cậu phát hiện khi nấu mì cho Riki mình còn vui vẻ hơn nấu cho người thân.

Niềm vui và nỗi sung sướng ấy gần như là lần đầu xuất hiện trong thời niên thiếu của cậu, cậu muốn thử miêu tả tâm trạng ấy, lại nghĩ nửa ngày vẫn chẳng thể tìm ra một nguyên do thích hợp, còn vô cớ có một cảm giác "phản bội người thân", "nước chảy ruộng ngoài" tội lỗi.

Lúc ấy cậu vẫn chưa hiểu được, từ nhỏ đã sống chúng với một đám con trai, thật khó để có cảm giác với những bạn nam cùng tuổi trong trường học. Vì thế, cậu hoang mang với lần đầu "đến muộn" này cũng là điều bình thường.

Nhưng cậu vẫn nghe thấy tiếng gọi trong sâu thẳm trái tim, rằng nó đang gọi cậu đến gần một ai đó và bắt lấy ánh mắt của đối phương. Song rất nhanh sau đó cậu không còn để tâm đến chuyện này nữa.

Mãi sau này, khi có người mời cậu trổ tài nấu nướng, cậu mới hiểu nguyên nhân sâu xa của nỗi khao khát khi xưa. Cậu nghe thấy tiếng vỗ tay, cười đùa dành cho mình, sắc bén mà sáng ngời, tựa hòn bi thủy tinh bị vứt trên đất, không hề giấu diếm bày tỏ sự sùng bái cùng ngưỡng mộ. Nhưng trái tim cậu như thiếu đi một mảnh, cảm giác trống rỗng.

Vì vậy, cảm xúc này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cậu sau một thời gian dài, song so với cảm giác ban đầu lại có đôi chút khác biệt. Có lẽ đã mất đi niềm sung sướng của chiến thắng, khát khao được chứng tỏ bản thân trước một người nào đó, để rồi khi nhận được sự khẳng định của đối phương sẽ thấy thích thú và mãn nguyện kia. Hay thêm vào đó là sự ghen tị và khâm phục với lòng dũng cảm của cô gái ấy. Cảm giác hối hận khiến cảm giác vốn quen thuộc và đặc biệt này trở nên chua xót hơn.

Mimi và bạn học đến rất đúng giờ, bố mẹ cùng chị gái quây quần bên bàn nhỏ chuyện trò, cười đùa. Uno Santa nghĩ thầm ai có thể ăn hai bát mì mùi vị giống hệt nhau trong cùng một ngày chứ, bèn bịa một lý do muốn ra ngoài mua đồ, nắm lấy dù liền chạy biến tăm.

Cậu bung dù đi về phía chợ, nhưng lại không biết điểm đến của mình ở đâu, đành dừng lại bước chân ngắm nhìn xung quanh.

Ngoài trời vẫn không hề có mưa, cậu ngước đầu chuẩn bị thu chiếc ô lại, không ngờ lại nhìn thấy hình xiên tròn hoạt hình trên ô. Cậu lập tức biết rằng mình đã cầm nhầm ô, liền nhấc chân chạy về hướng tiệm hoa.

Vừa đi được hai bước, bước chân linh hoạt của Santa chợt trở nên nặng nề, trong đầu thoáng lên tia do dự: Với tần suất ghé thăm này, liệu có làm phiền đến Riki không đây? Cậu hiểu rõ cái gọi là "trả dù" chẳng qua cũng chỉ là một mánh khóe vụng về, nhưng cũng là một lí do hữu hiệu hơn cả.

Lần đầu xông vào hàng hoa giúp cậu ném được quả ngọt, cậu biết Riki còn có công việc bận rộn, nhưng cậu chính là muốn nhìn anh làm việc, đây là tư tâm của riêng cậu, cũng là khát vọng mãnh liệt nhất trong tim cậu ngay giây phút này.

Nguyện vọng ấy là muốn được ngồi trong cửa hàng của anh, có lẽ sẽ bật một chút âm nhạc, hoặc chỉ là nhân lúc nhàn rỗi trò chuyện dăm ba câu, thế là đủ rồi. Nếu may mắn, cậu sẽ ở mãi đến tận chiều, tới khi tiết trời ấm hơn, và mời anh chút sushi hay tamagoyaki, nếu anh thích, lại làm thêm món tempura. Nếu đôi mắt anh lấp lánh rạng ngời và anh nói: "Tuyệt thật, Santa-san" — thì tốt biết mấy.

Vậy nên cậu nắm chặt cán ô, nhịp bước vội vàng đi thực hiện ước mơ của mình.

"Xin lỗi — Anh phải ra ngoài à?"

Rikimaru đang ngồi xổm xuống đất buộc dây giày, nghe tiếng liền ngẩng đầu đứng dậy.

"Đúng vậy, anh đang định ra ngoài. Có chuyện gì sao?" "À...ồ, đúng rồi, là thế này, lúc nãy em đi đã cầm nhầm ô, thật xin lỗi." Rikimaru thấy Santa lại cúi người, vốn chỉ là chuyện nhỏ, cậu lại một mặt nghiêm túc, không nhịn được nở nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt lại giương lên: "Không sao cả, em đưa anh là được."

Anh vươn tay nhận lấy chiếc ô Santa đưa sang, liếc mắt đã thấy vết thương đỏ ửng trên khớp ngón tay cậu, không kiềm được nhíu mài: "Tay em sao thế?" Khi trưa rời đi vẫn chưa hề có.

Uno Santa vô thức co tay lại giấu phía sau lưng, do dự một lúc, mới ngoan ngoãn giơ đến trước mặt Rikimaru. "Sau khi trở về, lúc gọt khoai tây không cẩn thận gọt phải."

"Không nghiêm trọng đâu." Cậu bổ sung.

Rikimaru hơi cúi người, xem xét kĩ lưỡng vết thương. Chỉ có một mảnh da nhỏ bị dao gọt đi, quả thực không nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ nhàng như lời cậu nói. "Có ra máu không?" Anh hỏi.

"Ừm...có chút ít." Santa nói, cười lên vui vẻ, "Không nghiêm trọng thật đấy."

Cậu thấy Rikimaru dần đứng thẳng người, nghĩ rằng chuyện này đã qua, chẳng ngờ anh lại trợn mắt nhìn cậu: "Em có ngốc không chứ?"

"Đến băng cá nhân cũng không biết mà dán lên, cứ để nó phơi gió phơi sương thế à?"

Uno Santa vốn dĩ muốn nói rằng cậu không sao, cậu tốt xấu gì cũng là một chàng trai vừa tròn mười tám tuổi, vết thương nhỏ này chẳng hề gì cả. Nhưng khi nhìn thấy tia lạnh lẽo trong đôi đồng nhân nâu của anh, như thể thực sự tức giận, liền lập tức mím môi không dám nói thêm nữa.

Rõ ràng thấp hơn cậu tận nửa cái đầu, sao mà hung thế chứ.

Anh lấy chiếc túi đeo chéo xuống, tiện tay vứt bừa lên bàn, quay người đến bên quầy thu ngân lục tìm trong chiếc hộp nhựa nhỏ, lấy ra một lọ thuốc đỏ, một bao bông gòn và một chiếc băng dán cá nhân.

Rikimaru gọi cậu ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy cổ tay cậu, vùng da cùng vết thương được bông gòn tẩm thuốc thoa lên có cảm giác lành lạnh, có lẽ vì hồi hộp, những nơi ngón tay anh chạm qua đều dậy lên cơn ngứa ngáy. Uno Santa có chút choáng ngợp với kiểu chăm sóc này, xấu hổ đến mức chẳng dám đưa mắt đến nơi khác, chỉ dám nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay.

Sau khi đổi sang một chiếc tăm bông mới, cậu cuối cùng cũng không nhịn được mà nhìn Rikimaru, anh đang chuyên tâm khử trùng cho vết thương, hàng mi dài rậm nhẹ rung, vẻ mặt không biểu lộ chút vui buồn hay nóng giận. Uno Santa không kiềm được cảm thán, Rikimaru cái người này, cả người từ trên xuống dưới đều là bằng chứng của sự dịu dàng: thân hình gầy gò, làn da trắng sáng, thanh âm sáng trong cùng giọng điệu nhẹ nhàng, những nếp nhăn hệt như râu mèo con, tĩnh mạch xanh xao, yếu ớt trên cánh tay, và chiếc vòng tay pha lê đen tuyền đó.

Giây phút này đây, đôi mắt Riki đang chiếm trọn lấy tâm trí Santa, dẫu là khi trách mắng cậu, nó vẫn dịu dàng tựa như một vũng nước sạch trong, dù Santa vắt tận óc suy nghĩ, cũng chẳng thể tìm thấy một lời khen ngợi xinh đẹp nào tương xứng với nó cả.

Cậu muốn nói rằng mắt anh thật đẹp, nhưng lời đến đầu lưỡi lại không cách nào thốt lên. Chẳng phải các nam chính trong phim ngôn tình luôn nhìn nữ chính trìu mến và nói với cô ấy "mắt em thật đẹp" sao? Sau đó, nữ chính ngượng ngùng quay đi, và cuối cùng họ trao nhau một nụ hôn trong bầu không khí ám muội ấy.

Vậy nên câu nói này không phải là một lời khen thông thường, với một tiền lệ như thế, ít nhiều cũng mang theo chút ý vị mến mộ. Nhưng bây giờ không nói, phải đợi đến bao giờ mới có thể mở lời?

Chẳng qua chỉ là một câu khen ngợi, nhưng cậu cảm thấy lồng ngực mình vô cớ đau nhói. Trong âm thanh không mang chút run sợ, cậu nói: "Quào...Rikimaru-san là mắt hai mí kìa, hâm mộ ghê."

Riki khóe môi khẽ cong lên, có lẽ là vì được khen nên hơi ngại ngùng, không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ chớp mắt một cái thật nhanh, không đáp lời. Anh xé miếng dán cá nhân bọc lại miệng vết thương, ngón tay Santa liền co lại: không lỏng không chặt, vừa đẹp.

"Được rồi, tối tắm xong lại thay một cái khác nhé. Nhà em có không?"

"Có ạ!"

"OK." Anh từ trên ghế đứng lên, Santa cũng đứng theo, chạy lon ton ra cửa lấy ô.

Rikimaru cúi đầu, kéo căng gấu áo len, nói: "Vậy anh ra ngoài trước đây. Vài người bạn gọi anh đi tụ tập."

Santa vô thức mím môi, do dự một lúc, và nói: "Ồ, ồ, tốt quá."

Rikimaru bật cười.

Cuộc sống trên con phố này thật đơn điệu quá, Uno Santa ngây ngốc nghĩ.

Đơn điệu đến mức khiến cậu lầm tưởng rằng thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

TBC.


MiaoCao có lời muốn nói:
Tui rất không muốn nhưng phải thông báo rằng đây có lẽ sẽ là chút ngọt ngào cuối cùng của chiếc fic này, các bác hãy tận hưởng nó một cách thật vui vẻ nhé :(((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top