Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Du học

Kể ra cũng đã được 8 tháng từ khi anh trùng sinh, bắt đầu trò chơi livestream và cũng đã 8 tháng kể từ lần đầu tiên anh nhận hồng bao và đến tận bây giờ chưa có thêm cái mới nào cả. Số tiền 20 000r vẫn còn nguyên trong thương thành, tạm thời anh cũng không nghĩ ra nên cần gì.

Rikimaru mở ra khung chat, cả tuần nay anh chưa xem lần nào, đơn giản vì có xem hay không cũng đoán được nội dung comment, nào là nhạt, hay đơn giản qua lại khen anh đẹp trai rồi bay lượn đi mất. Số người xem thì vẫn lần lượt giảm xuống, và Rikimaru cũng không biết cách nào để tăng nó lên cả.

『 Hột vịt lộn với bánh chuối chiên: A a a a a, cậu nhóc kia đẹp trai quáaa, tên là gì ấy nhỉ? Santa! Santa! Santa! 』

『 Múc chết mày: Santa, chị chờ em lớn!!! 』

...

Có lẽ là do nhan sắc của nhóc Santa to lớn quá, kéo theo lũ lượt đống người xem, ừm, kèm theo đó là cả hồng bao nữa. Bất ngờ không? Họ bảo với anh nhớ quay Santa nhiều lên, họ còn cho thêm hồng bao? ? ? Cái này thì dễ, nhưng mà-- nhan sắc của anh không bằng nhóc con lớp 7 sao? ? ?

Hệ thống: Hồng bao cỡ trung bình x3, hồng bao cỡ lớn x2, hồng bao cỡ nhỏ x4, hồng bao cỡ cực nhỏ x10

Bỗng nhiên Rikimaru muốn chạy vào weibo tìm bài đăng: "Một ngày nọ tôi trở thành tỷ phú" rồi comment ghê luôn.

Kể từ ngày hôm đó, cứ rảnh rỗi chợp buổi nào là anh sẽ chạy sang tìm Santa lúc ấy, tần suất nhiều tới nổi bố mẹ anh còn trố mắt sững sờ tự hỏi xem thằng con trai nhà mình đã uống trúng thứ thuốc gì.

Mà Santa, cũng lại rất thích anh.

Thằng bé rất thông minh, nói chuyện với cậu thú vị tới nổi Rikimaru đã muốn cắm rễ tại hàng xóm 24/24.

Đôi khi, hai cậu thiếu niên sẽ diễn ra vài tính huống như một người nói và một người chỉ yên lặng lắng nghe. Khung cảnh bình yên hòa hợp tới lạ thường.

Nhưng Santa cũng sẽ láu cá lắm, ví dụ vào lễ valentine sẽ hỏi anh có được ai tặng chocolate hay quà cáp gì không? Nếu anh bảo không thì cậu sẽ chê cười và bày ra đống quà vặt mình được tặng, nếu anh bảo có thì cậu sẽ so kèo rằng mình được nhiều hơn cả anh. Cậu luôn có mọi cách thức để trêu chọc anh như thế.

Được cái tốt tính là thảo ăn, bánh trái các bạn nữ tặng đều dồn hết cho anh, sau đó ngạo kiều bảo mình mới không thèm ăn đồ ngọt.

Rikimaru biết đó là nói dối, tuy vậy anh không vạch trần. Bà Uno - mẹ của Santa đã kể rằng cậu ấy rất thích ăn đồ ngọt, hồi còn bé xí đã ăn nhiều tới mức béo phì và bị bạn bè trêu là "ông già Noel bụng phệ" nên từ đó cậu mới hạn chế.

Nhưng Santa dù không ăn, cũng sẽ không bao giờ cho người khác, đợi cho tới khi nó mốc meo hay hết hạn thì đi bỏ thùng rác.

Bà bảo Rikimaru là người đặc biệt đầu tiên mà cậu chịu nhường đồ ăn vặt của mình, và bà rất vui vì điều đó khi thấy Santa cởi mở và tìm được bạn tốt mà cậu muốn cùng sẻ chia.

Rikimaru cũng rất vui nữa, anh rất thích đồ ngọt kèm những hồng bao đỏ, đương nhiên thích Santa cũng không kém.

Hai nhà vì hai đứa trẻ dần dần kéo gần khoảng cách và thân thiết hơn. Cuộc sống trôi qua thư thả và yên vui như vậy cho tới cái ngày Rikimaru nhận được thư báo từ đại học bên Brazil là anh đã trúng tuyển.

Ngày chia tay, Santa kiêu ngạo khóc sưng vù cả mắt, cái mũi cứ sụt sịt suốt, kéo lấy ống tay áo anh không buông, còn nằng nặc đòi muốn cùng anh sang Brazil, nhõng nhẽo xin bố hãy chuyển công tác sang đó luôn đi.

Một khóc, hai nháo không thành, Santa dọa tự tử. Anh vẫn còn nhớ ánh mắt quyết liệt của Santa lúc ấy khi bị bố mẹ la. Sau đó bắt anh phải ngóc ngoéo tay hứa đợi Santa lớn, không cho phép quên Santa, và ti tỉ những lời hứa khác mà trẻ con hay đòi.

Còn có một câu mà đến giờ Rikimaru không thể nào quên nổi: "Santa sẽ cưới anh, anh không được yêu ai."

Tình cảnh dở khóc dở cười ấy khiến ông bà Uno ngượng chín mặt, coi vẻ Santa khi về nhà sẽ bị ăn một trận roi no đòn.

Và đó là câu chuyện của những năm về trước, chính xác hơn là đã 8 năm kể từ khi anh từ biệt Santa, cậu nhóc ngày nào chắc giờ đã 20 tuổi, kiểu gì cũng quên béng lời hứa năm xưa.

Rikimaru còn nghe bảo nhà Uno đã chuyển đi từ ba năm trước do công việc, hiện giờ hai bên không còn liên lạc như xưa, có khi số cũ không còn gọi được.

Từ từ thưởng thức vị đắng đọng lại trong khoang miệng của ly cappuccino ngày mưa ở São Paulo. Rikimaru có chút nhớ về quá khứ và hương vị quê nhà, cả những món ăn khoái khẩu anh thích mà mẹ anh thường nấu.

Tám năm ròng xa nhà, anh chưa từng về một lần.

Việc học Y rất bận rộn, và Rikimaru còn phải đi thực tập. Nhiều khi bù đầu lo luận văn này kia, anh còn quên mất kế hoạch dự định trả thù tên nam chính.

May thay trong mấy năm qua, người xem livestream cũng đã ổn định và có lượng người quen thuộc theo đến cùng. Cộng với việc số hồng bao mà anh nhận được nhờ Santa, Rikimaru đã có khả năng để lật đổ được nam chính, và cả hào quang nhân vật chói mù mắt của hắn, tất nhiên, dựa vào thương thành để chuẩn bị.

Dạo này tin tức Đại Lục cũng đưa liên tục về cô ca sĩ mới nổi Điểm Xuyến - cũng là nữ chính bộ truyện "Tổng Tài Truy Đuổi Nữ Minh Tinh" mà anh xấu số đóng vai phụ.

À quên không nhắc, bạn gái khi xưa tỏ tình anh chính là nữ chính. Cốt truyện có phần thay đổi khi anh từ một người thích thầm nữ chính từ cấp ba lại đổi thành nữ chính tỏ tình và anh từ chối.

Có lẽ vì nhận được sự nhận thức mới về thế giới này, anh phát hiện mình không thích nữ chính đến vậy, cũng phát hiện vô vàn điểm bất hợp lí của bộ truyện.

Cũng đúng thôi, motip truyện ba xu kiểu này có đầy và thường chỉ tập trung vào tuyến tình cảm vai chính, đâu rảnh hơi đi để ý xây dựng thế giới xung quanh của truyện.

"Ting" Tiếng chuông báo thức của điện thoại kéo anh trở về hiện thực, cốc coffee đã nguội và anh không còn tâm trạng thưởng thức nữa, nhanh húp một ngụm to cho hết cốc vì xót ví tiền. Rikimaru cũng đứng dậy chuẩn bị đi trực ca, năm nay là năm cuối đại học của anh, sắp được trở về Trung Quốc.

Mặc kệ cho trời mưa bên ngoài, Rikimaru thanh niên trai tráng sức chín trâu ba hổ quyết định để trần ra ngoài. Từ nhà sách tới bệnh viện chỉ cách có vài bước chân, đi mua ô thì trễ giờ mất.

Rikimaru nhắm mắt nhắm mũi chạy ào, vô tình chẳng may đụng trúng một người đứng gần đó đang cầm trên tay ly coffee nóng hôi hổi. Cứ thế, áo trắng pha với màu nâu đen.

Nếu như vào tay một họa sĩ nào đó chắc hẳn sẽ tạo nên một tác phẩm nghệ thuật, nhưng anh thì không phải, anh là bác sĩ. Đã vậy còn làm bay luôn cái ô của họ, mất mặt không nói thành lời.

"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu nhiều lắm. Tôi không hề cố ý." Anh hối hả cúi đầu, nhặt lên chiếc ô đưa cho người kia.

"Áo tôi bẩn rồi, người tôi cũng ướt. Đừng xin lỗi, anh chịu trách nhiệm đi." Giọng nói từ tính phát ra trên đỉnh đầu của anh, khỏi nói cũng biết đối phương cao hơn, nhìn người tướng tá rắn chắc biết bao, chưa bị đánh âu cũng là may.

"Xin lỗi cậu, đây là số điện thoại của tôi." Rikimaru vừa nói vừa lục lọi trong túi áo đưa cho người kia một tấm danh thiếp. "Tôi sẽ trả tiền giặt giũ, nếu không, tôi sẽ trả tiền đúng với giá trị chiếc áo mà cậu mua. Còn giờ thì tôi đang vội lắm, thứ lỗi, tôi đi trước nhé."

Không đợi đối phương phản ứng, Rikimaru chạy cái vèo vào bệnh viện, sau đó tiếng anh còn vọng lại. "Nếu như anh không tin thì có thể đến bệnh viện tìm tôi. Chikada Rikimaru!"

"Riki-kun?" Người kia cười cười nhìn bóng dáng anh nhỏ dần, từ lúc nãy tới giờ không chịu ngẩng mặt lên nhìn cậu gì cả.

Anh trai năm xưa luôn thể hiện bề trên với cậu hóa ra là một chú thỏ đế. Phen này không hành anh một chút thì quả là uổng phí.

Phía bên Rikimaru bị nhắc tên, hắt xì liên tục. Thầm nghĩ bản thân dầm mưa nên cảm rồi.

Anh click mở khu bình luận, hỏi han về người lạ mình đụng trúng, rụt rè quá không dám ngẩng đầu lên nên chưa kịp nhìn mặt.

『 Nha đầu ngốc: Siêu đẹp trai!!! Tôi nói cho cậu biết, tôi chưa từng gặp một ai đẹp đến vậy!!! *icon phấn khích* 』

『 Đóa hoa nhỏ: Thật sự rất mê người!!! Có chút quen mắt nữa, hình như đã từng thấy ở đâu. 』

Rikimaru ngó nghiêng nhìn xung quanh mình, xác định không có ai mới dám mở miệng hỏi tiếp. Người bình thường không thấy khung chat, chỉ nghĩ anh bị điên độc thoại, mà anh không muốn bị dòm ngó chỉ chỏ đâu.

"Biểu cảm thế nào? Khiếp sợ không? Có ánh mắt sát nhân nhìn tôi không?"

『 Tiểu tinh linh: Ôi Riki-kun của tôi ơi, đừng hoảng hốt như thế. Người nọ cười rất tươi nha, ý cười lan đến tận ánh mắt, còn rất dịu dàng nữa đó. Tôi được tắm gió xuân rồi đây. 』

Dịu dàng? Cười? Còn ghê hơn là biểu lộ sự tức giận. Chiếu theo kinh nghiệm xem phim kinh dị của anh, điềm này khẳng định là xấu.

"Rickey, chị tìm em mãi." Bác sĩ khoa nội lê đôi guốc cao từng bước tiến tới. Giữa khung cảnh yên tĩnh này, tiếng giày lạch cạch va chạm với sàn nhà láng bóng làm Rikimaru hơi giật mình.

"Đưa tập tài liệu cho phòng xét nghiệm sinh hóa và nói với họ chuẩn bị thu lại mẫu máu vào ngày mai cho những người có tên trong đó đi. Ca trực thì lát sẽ có người thay."

"Vâng." Rikimaru nhanh chóng nhận lấy tập tài liệu, không trực cũng tốt, ngồi không khiến anh dễ buồn ngủ.

Đáng tiếc, suy nghĩ của Rikimaru thật sai lầm.

Chị bác sĩ quay anh như chong chóng che Doraemon, hết sai việc này rồi tới việc kia. Anh còn đang suy xét có nên chuyển sang làm chạy vặt cho chị luôn không. Còn may là không bị xếp trực ca đêm đấy.

Bận bịu lu bu cả ngày, đến khuya tan làm, Rikimaru mệt lã người. Vừa bước tới nhà đã bay luôn lên giường không thèm tắm rửa.

Sẵn tiện chán chường mở khung chat ra tám nhảm nữa. Mấy năm nay không có ai thân thiết nơi đất khách quê người, những comment từ người xem sớm đã thành động lực an ủi anh, một vài người theo dõi anh dài lâu còn trở thành tri kỉ nơi anh có thể trút bầu tâm sự.

Họ vừa là bạn thân, vừa là kim chủ, không có họ giúp đỡ, Rikimaru không thể có được ngày hôm nay.

"Rừ...rừ.." Âm điện thoại rung thành công có được sự chú ý của Rikimaru. Bình thường làm ở bệnh viên cần sự yên tĩnh nên anh chỉ bật chế độ rung, hơn nữa đi học mở chuông thì kiểu gì cũng bị giáo viên mắng. Chuông to quá anh cũng không thích, thành ra 24/24 đều để rung. Âm báo không to, chủ yếu rung lên sẽ cảm nhận được, điện thoại nó tài lắm, không cầm lên là kiểu gì cũng di chuyển đáp cánh xuống đất cái bụp.

Mà kì thật, đêm hôm khuya khoắt 12h, đứa nào dở hơi gọi điện cho anh vậy?

Rikimaru bắt máy, nếu là Minh Quân hay Lãng Di, đảm bảo sẽ bị cho xơi tái luôn, hai người đó suốt ngày đùa giỡn.

"Alo? Ai vậy?"

"Oa, thức khuya như vậy sao? Không tốt đâu." Bên kia không đáp lại câu hỏi của anh, giọng điệu còn pha lẫn sự vui vẻ, chắc chọc anh đêm khuya thế này đối với họ là thú vị lắm.

"Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây, muộn rồi còn gọi điện làm phiền người khác, không thấy bất lịch sự à." Rikimaru cáu gắt, mệt cả ngày đến đêm chuẩn bị ngủ còn dính phải tên khùng điên, tâm trạng anh tụt dốc không phanh.

Đầu dây bên kia chưa kịp định hình trả lời đã nhận phải một tràng tiếng tút tút. Người gì đâu mà đanh đá gớm.

Đến đây chắc mọi người đều đoán ra thủ phạm là ai. Sure, Santa - con người lúc chiều đã có dự định đùa Rikimaru, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị người ta hắt hủi.

Hành động của Rikimaru làm cậu chợt nghĩ đến con mèo cảnh cao ngạo ở nhà Kazuma ghê.

Trông thì xinh xắn, thế nhưng tính cách chẳng đáng yêu tẹo nào. Sờ tí thôi đã bị cào cho mấy vết ở tay.

Nhưng đam mê mà, cái gì càng khó tiếp xúc thì lại càng kích thích ham muốn chinh phục. Sau bao lần dụ dỗ với những túi đồ ăn thượng hạng cho mèo, cùng vô số đồ chơi linh tinh khác, Santa thành công có được trái tim của nó. Mỗi lần thấy cậu đến, nó đều lăn xả ra nũng nịu quấn quýt.

Rikimaru cũng không riêng gì, Santa không chỉ muốn cướp lấy trái tim anh, còn muốn chiếm luôn cả thể xác và tâm hồn. Độc quyền thương hiệu một mình cậu sở hữu.

Mà không đúng lắm, chính xác hơn là tìm lại thứ thuộc về mình. Móc ngoéo tay một trăm năm không đổi, Rikimaru vốn đã là của cậu.

Hứa phải giữ lời. Nếu không...

Santa khẽ cười, ánh mắt sắc bén lóe lên tựa sư tử rình mồi trong đêm đen.

____

Vẫn là người đàn ông trung niên nọ trong căn phòng trắng tinh, nhưng lần này kích thước bụng mỡ của ông có phần tăng lên.

"Cậu ổn chứ, có cảm thấy bệnh không? Ví dụ buồn nôn, chóng mặt, hoa mắt, đau đầu, suy giảm trí nhớ, ngày ngủ gà ngủ gật gì không?"

Chàng thanh niên khinh bỉ đến mức không thèm người đàn ông.

"Nhà khoa học không có niềm tin về tài năng của bản thân ư? Đừng lo lắng, cùng lắm tôi có mệnh hệ gì thì bố mẹ sẽ cạo sạch lông của ông thôi."

Bất giác rùng mình, ông cũng không lên tiếng gì thêm nữa, bỏ lại câu dặn dò vô nghĩa rồi phi thẳng ra ngoài.

Thanh niên thấy dáng vẻ sợ hãi của người đàn ông thì phá lên cười, chọc ghẹo người khác đúng là thú vị nhất.

"Bệnh thì có, nhưng bác sĩ chữa khỏi thì chỉ duy một người."

_____

Mình không hiểu y học, xin đừng nói lời cay đắng về kiến thức chuyên môn.

Ahiru.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top