Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đặt tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mấy năm nay mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, kinh thương phát triển. Dân chúng không phải lo nghĩ nhiều, ngày ngày ca múa mừng cảnh thiên hạ thái bình.

"Nên có hơi ngây thơ."

Hoàng đế ném quyển tấu chương xuống đất, tay day day thái dương, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

"Thiên hạ thái bình mà có thổ phỉ."

"Hoàng thượng bớt giận, sự tình cấp bách, đừng vì chuyện nhỏ mà tức giận."

Thái phó ung dung chấp tay can ngăn. Thấy rằng có vẻ năm sau phải tăng trình độ dân trí lên. Khoa cử cũng phải ra đề khó hơn mới được.

.

Võ học vốn là thiên hạ của nhân sĩ giang hồ.

Giang hồ ngoạ hổ tàng long, kì nhân dị sĩ nhiều vô số kể. Thiên hạ thái bình thì đương nhiên rảnh rỗi, ăn no thừa hơi thì kéo đi đánh nhau, à không phải, đi luận võ. Các vị cao thủ hơn nữa thì ẩn cư, các môn phái lớn suốt ngày kèn cựa nhau, gà bay chó chạy.

Mấy chuyện này dân chúng làm sao chứng kiến tận mắt, nghe lời kể của thuyết thư sinh, liền tin sái cổ.

Nên mới bàn luận thực lực của nhân sĩ giang hồ cao đến đâu, chuyện sau kinh hơn chuyện trước. Thần y trong dân gian ăn đứt đám ngự y già râu tóc bạc phơ, cao thủ giang hồ lấy một địch ngàn quân gì gì đó.

"Lấy một địch một ngàn đã là gì? Chỉ cần vị thần y kia thì địch một vạn còn được."

Thư sinh cười khẽ. Có người ghé lại hỏi làm thế nào, thư sinh nghiêng đầu.

"Bỏ thuốc xổ."

"..."

"Quả là diệu kế."

Thuyết thư sinh ngày thường chuyên kể chuyện thâm cung bí sử mấy ngày nay lại nói chuyện giang hồ.

Là vì triều đình đang dán cáo thị, cầu y.

Thái y trong cung là trăm người tuyển một, vậy mà phải cầu y trong dân gian, đây là bệnh khó chữa đến độ nào. Để triều đình phải ra mặt cầu y, đây là nhân vật quan trọng đến bao nhiêu?

.

Lạc quốc trọng văn nhưng không khinh võ, mỗi kì khoa cử đều có luận võ chọn một trạng nguyên. Nguyên soái trẻ tuổi tay nắm trọng binh cũng là võ trạng nguyên tuyển từ dân gian.

Nguyên soái là người cứng rắn, trong quân từ trên xuống dưới đều chỉnh tề. Tuy là trẻ tuổi, nhưng cũng lập không ít công lao, cách hành sự so với lão Nguyên soái ngày trước cũng so được chín phần.

Hoàng đế cực kì vừa ý, hai người lại bằng tuổi, thỉnh thoảng còn có thể đánh một ván cờ. Hơn nữa, Trưởng Công chúa, muội muội ruột cùng một mẹ với Hoàng đế lại càng yêu thích Nguyên soái, bày tỏ ngưỡng mộ không hề giấu diếm.

Lần này Nguyên soái về kinh chúc thọ Hoàng đế, lại bị triều thần mang chuyện Trưởng Công chúa ra trêu chọc, Hoàng đế cũng ý vị thâm tường, làm Nguyên soái đổ mồ hôi ướt cả lưng áo. Vừa nghe Giang Nam có thổ phỉ đã xung phong dẫn nhuệ binh mình mang về từ biên quan đi tiễu phỉ, dùng dao mổ trâu giết gà, ai cũng hiểu được là tìm đường chạy.

Ai ngờ, phỉ thì đã trừ xong rồi, Nguyên soái lại trúng phải tên độc đặc chế, phổi bị tổn thương, nằm bẹp trên xe ngựa được kéo về kinh.

Giờ Hoàng đế phải vò đầu bứt tóc cầu y, một phần vì huynh đệ, chín phần vì muội muội ngày nào dùng thiện cũng ngồi bên nước mắt ngắn dài.

Có điều, tấu chương các nơi dâng lên đều kể lể chuyện dân gian sùng bái người này xem trọng người kia, giỏi giang khôn xiết, người thì lại không thấy đâu.

Hoàng đế đau đầu được dăm ba bữa thì có người gõ cửa phủ Nguyên soái, nói mình đến trị thương.

Xưng là Cận Điền Lực Hoàn.

Người giang hồ đều biết Lực Hoàn là thần y, vạn kim khó cầu. Người này không ở yên một chỗ, suốt ngày chạy Đông chạy Tây, hôm nay lên núi hái thuốc, ngày mai qua nhà hàng xóm đỡ đẻ cho con dê, ngày kia chạy đến Thục Trung mua gia vị.

Mỗi lần cầu y phải có duyên lắm mới gặp được, mà gặp được rồi thì cứu được chắc chắn sẽ cứu. Cứ có dịch bệnh hoành hành là sẽ có mặt, danh tiếng trong giang hồ cũng cực tốt.

Nguyên soái nghe quản gia bẩm báo lai lịch của Lực Hoàn, lại nhìn người ngồi trước mặt đang tò mò nhìn lá trà trong chén, chậc lưỡi nghĩ rằng người này ắt hẳn là nhân sĩ Giang Nam.

Da trắng mắt to, dáng người mảnh khảnh, cười lên trông rất mềm mại, giống tiểu công tử nhà giàu nào đi lạc hơn là vị thần y thích bôn ba vất vả trong lời đồn.

Tưởng thần y phải râu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào, miệng cười hơ hớ như mấy lão hoà thượng Thiếu Lâm chứ sao lại có loại hình trông như mèo nhà thế này?

Mèo nhà hay mèo lang thang cũng được, Lực Hoàn vẫn hiên ngang dọn vào phủ Nguyên soái, chiếm lấy gian phòng còn trống duy nhất trong viện của chủ nhân.

.

Dạo này bá tánh trong kinh thành đều biết phủ Nguyên soái có thêm một vị thần y. Trên dưới phủ Nguyên soái đều kính nể, lớn thì quản gia, nhỏ thì con chó gác cửa, ai cũng răm rắp nghe lệnh y.

Mỗi khi rảnh rỗi y sẽ đến dược đường bắt mạch hốt thuốc từ thiện, ngân lượng do phủ Nguyên soái bỏ ra. Trong mắt bá tánh, vị này quả là Bồ tát, lại còn trắng trẻo tuấn tú, hỏi tới chuyện hôn sự sẽ đỏ mặt khướt từ.

Hèn gì nha hoàn phủ Nguyên soái nói đến cả Nguyên soái cũng phải ngoan ngoãn vâng lời.

Lời đồn thổi chung quy cũng chỉ là lời đồn thổi.

Gia nhân trong phủ đã quen với việc mỗi sáng nghe tiếng thần y quát tháo chủ nhân nhà mình vì tắm nước lạnh, lại nghe tiếng Nguyên soái tay nắm trọng binh gân cổ lên cãi nhau với vị kia vì trong thuốc cho quá nhiều hoàng liên.

Đắng gần chết.

Cho bỏ tật cứng đầu.

Tiếng lành đồn xa. Vương công quý tộc thi nhau mời Lực Hoàn chẩn bệnh, đều bị quản gia y lời cười mỉm chặn lại ngoài cửa phủ.

Nguyên soái nằm sấp trên ghế gỗ ngoài sân, để người kia nhân lúc rảnh rỗi châm cứu trị nhức mỏi cho mình, bâng quơ hỏi.

"Huynh y thuật cao minh, sao không đến kinh thành mưu cầu một chức quan?"

"Nhà ta có tiền, sao phải đi khom lưng uốn gối hầu hạ một đám hoàng thân quốc thích?"

Lực Hoàn ghim cây châm cuối cùng lên bả vai dày rộng, cảm thấy thân hình này thật chướng mắt, liền mạnh tay một cái, đổi lấy tiếng xuýt xoa hít vào.

"Ngược lại, đệ là người giang hồ, sao lại buông bỏ cuộc sống tự do tự tại kia?"

Tán Đa nhìn tán cây hoa hạnh xanh mướt trên đầu, ngẫm nghĩ, vì sao ư? Ta đã từng nghĩ qua vì sao lại muốn gia nhập quân ngũ chưa nhỉ? Chắc là đã từng đắn đo, thuở niên thiếu ngông cuồng ấy, chuyện gì cũng muốn thử một lần.

Tán Đa không có nhiều trưởng bối. Phụ mẫu đã lần lượt qua đời khi hắn còn nhỏ, sư phụ dắt theo hắn lang bạt khắp nơi. Cũng chẳng phải là không có nhà để về, mà vì thân nhân ngay bên cạnh, bốn bể đều là nhà.

Ngày nhỏ cảm thấy phiêu bạt giang hồ rất khí phách, sau này xảy ra chiến sự, sư phụ dẫn hắn đứng trên thành lâu nhìn những thanh niên bừng bừng khí thế tòng quân bảo vệ nước nhà, bỗng nhiên cảm thấy như này cũng khí phách lắm.

Hắn thường lo sợ rằng giang hồ chẳng như quân ngũ, sợ mình chẳng thể thích nghi.

Sư phụ xoa đầu hắn, gắp cho hắn món cá chua Tây Hồ mà nếu như đến biên quan thì còn lâu mới ăn được, thấp giọng ôn tồn.

"Giang hồ có quy tắc của giang hồ. Nhưng giang hồ hay quốc gia, đều phải giống nhau ở chỗ, mạng người là quan trọng nhất. Con luyện võ, ta không cầu con phổ độ chúng sanh, hành thiện tích đức, nhưng con nhất định phải quý trọng sinh mệnh. Cho dù là của con hay bất kì ai khác."

"Nên con à, tòng quân chưa hẳn là tốt. Lòng con lương thiện, cho dù là đánh giặc cũng tính là mạng người, ta chỉ sợ con đau khổ."

Cuối cùng vẫn chọn tạ từ sư phụ, chạy đến thi võ, lao ra chiến trường.

Suy nghĩ xong thì người hỏi cũng chẳng thèm nghe đáp án nữa, tựa lưng vào gốc cây gật gù.

Bộ dạng thế này mà cũng dám một mình vào Nam ra Bắc, không sợ lọt vào tay bọn buôn người à, vài sợi tóc mảnh bị gió thổi phất phơ, cọ vào lòng bàn tay Tán Đa đang vươn đến, ngứa ngáy râm ran.

Người kia bỗng dưng giật mình mở mắt, Nguyên soái vội đánh trống lảng.

"Huynh vốn kiêu ngạo thế, sao lại chịu cứu ta?"

"Đệ là Nguyên soái lãnh binh đánh giặc bảo vệ quốc gia, không cứu không được."

"Chỉ thế thôi à?" chẳng vì gì khác sao?

"..."

"Ờm, lúc đó ta cũng bị thổ phỉ bắt, đệ đến tiễu phỉ, thả con tin ra ngoài, cứu cả ta."

"Trùng hợp ha."

"..." thì ra là đã lọt vào hang cọp thật.

.

Ở bên trong viện của chủ nhân ngày thường chỉ có gia nhân ra vào đưa cơm đổi nước tắm, hai người đều là người lớn, một là quân nhân, một người thì luôn một thân một mình, sinh hoạt cá nhân cũng chẳng cần ai hầu hạ.

Thuốc uống hằng ngày cũng do chính tay Lực Hoàn sắc, không để ai thừa cơ làm bậy.

Hai người ngây ngẩn trong viện hơn trăm ngày.

Tán Đa mỗi ngày nằm trên ghế thấp dưới tàn cây hoa hạnh, nhìn vị thần y phơi thuốc trong sân, thi thoảng y đi chẩn bệnh cho nông gia nào đó ở ngoài thành về sẽ mang theo một giỏ trứng gà và một con cá nướng to đùng thơm nức, vui vui vẻ vẻ gỡ xương cho mình.

Có hôm lại xới đất chôn ba bốn vò rượu đặt từ tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, còn cảnh cáo Tán Đa lúc này chưa uống được, sau này mỗi năm y sẽ đến xem, mất vò nào y sẽ phế hắn.

Hung dữ quá, bỗng dưng cảm thấy có giọt nước ấm nhỏ xuống đáy lòng, y vừa tính chuyện sau này ư?

Không cần uống rượu cũng hơi say rồi.

Khi thương thế đỡ hơn nhiều, Tán Đa cũng bắt đầu luyện công trở lại. Còn nằm nữa thì lên mốc mất thôi, sau đó chiến mã của hắn sẽ hất hắn xuống khi vừa lên quan đạo vì quá béo, chẳng đến nổi biên thuỳ.

Lực Hoàn cũng không túc trực bên hắn như những ngày đầu nữa, giống như gà mẹ đã chăm con đủ tháng đủ ngày, giờ con cứng cáp, sắp phủi mông quay lưng đi rồi.

Nhưng y vẫn trở về đúng lúc hắn luyện kiếm mỗi ngày, cười đùa rằng phải ngắm mỹ nhân múa kiếm.

Hôm nay y háo hức trở về, dụ dỗ hắn uống cả bát thuốc to đùng hơn phân nửa là hoàng liên, xong lại đòi ăn lẩu.

Quản gia cho người bày biện trong sân, dọn một nồi lẩu uyên ương thơm nức nghi ngút khói.

Mèo con ăn thịt đến híp mắt, miệng thổi phù phù vì cay. Tán Đa cảm thấy may là mình biết tự lượng sức, không bị khích bác mà nhúng vào nửa nồi nước đỏ tươi kia, nếu không thì sĩ diện cũng chẳng còn.

Ăn uống no say rồi, Lực Hoàn mở đôi mắt mèo thật đẹp nhìn hắn chằm chằm, nói rằng thương thế của hắn đã ổn, mình có việc gấp, mai sẽ cáo từ.

Tán Đa thấy đường đột quá, như mình vừa bị người ta bội bạc. Hôm trước vừa mới nói chuyện năm này năm kia, bây giờ người đã vội dứt áo ra đi rồi. Trái tim của ta vẫn còn đang đập vội mà huynh lại chẳng thèm để tâm.

Nhưng người giang hồ đi lại như gió, đâu phải ai cũng bận lòng luyến lưu. Tán Đa đặt đũa xuống bàn, gật đầu, cảm tạ ơn cứu mạng.

"Có chuyện gì cần giúp đỡ, huynh cứ đến tìm quản gia", suy nghĩ một chút lại nói tiếp, "hoặc đến biên quan tìm ta cũng được."

Thần y cười hờ hờ, cúi đầu cắn miếng điểm tâm nhà bếp vừa mang lên, mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

"Có lời này của Nguyên soái, Lực Hoàn cũng không khách sáo nữa."

Bao nhiêu lâu, đến lúc giã từ cũng chỉ là Nguyên soái thôi à? Tán Đa thấy lòng mình buồn quá, thôi, huynh đi đi cho ta nhờ.

Nghĩ thì nghĩ vậy, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy phòng bên cạnh vắng người, gia nhân đang thu dọn đồ đạc, lòng vẫn ngẩn ngơ.

Gọi gia nhân đặt đồ dùng lại vị trí cũ, dặn dò thường xuyên quét dọn, huynh ấy đã nói năm nào cũng sẽ đến xem mà.

.

Lực Hoàn ở lại phủ Nguyên soái hơn trăm ngày, Tán Đa cũng quên luôn việc mình là mệnh quan triều đình, ngày nào cũng ăn no ngủ kĩ, ngắm trăng ngắm sao.

Lực Hoàn đi rồi, quản gia mới cho người bẩm báo việc người này người kia thăm hỏi. Trước đây thần y không muốn người khác làm phiền Nguyên soái trị thương, ngay cả Trưởng Công chúa cũng bị mời về.

Mọi người rộn rã hỏi han, Tán Đa chỉ có thể tươi cười rằng mình đã đỡ nhiều rồi, đại thọ của Hoàng đế đã qua, vài hôm nữa sẽ vào triều phục mệnh, trở ra biên ải.

Ngày lên đường, quản gia hỏi có cần phái người để mắt đến thần y hay không, sợ rằng người kia một thân một mình, đường sá xa xôi.

Tán Đa cười nhẹ lắc đầu, chỉ dặn dò nếu người có tìm đến đây, thì phải báo cho ta biết.

Người kia tuy trông dịu ngoan vô hại nhưng vẫn là đại nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất, một mình xuôi Nam ngược Bắc hành y tế thế không biết bao nhiêu lần. Dạng người gì mà chưa từng gặp qua, sao có thể là người thành thật để người ta ức hiếp?

Còn mình thì phải lĩnh mệnh hộ tống Trưởng Công chúa nằng nặc đòi đến biên quan thăm thú, chẳng biết nên khuyên thế nào, ngoài biên quan chỉ có cát vàng, sói và một đám nam nhân thô kệch, có cảnh tượng nào đẹp đẽ đâu, nhưng không dám nói, nên đành chịu trận.

Bôn ba vài ngày lại chẳng dám đi nhanh, sợ rằng vị kim chi ngọc diệp kia chịu không nổi, quãng thời gian lẽ ra là sáu ngày lại kéo dài ra thành gần nửa tháng, Tán Đa lại có thêm thời gian ngẩn ngơ ven đường.

Trưởng Công chúa lâu nay cũng ở trong cung cấm, ra ngoài thì trùng trùng điệp điệp người thủ hộ, nào được chơi đùa ngắm cảnh. Lúc này cả người đầy sức sống, như chim hoàng yến ríu rít nói cười, khiến không khí nghiêm túc của quân binh mềm mại đi không ít, tâm tình mọi người cũng thả lỏng vài phần, trong đoàn có nữ nhân, không thể trưng ra vẻ mặt nhăn nhó mãi được, doạ sợ các nàng thì sau này làm sao lấy vợ.

Tán Đa cũng thầm nghĩ, nếu mình có muội muội, chắc cũng sẽ hoạt bát như này. Đối với nàng cũng mềm mỏng hơn.

Mỗi lần đưa một món điểm tâm mua dọc đường cho nàng nếm thử, nữ tử vén rèm xe ngựa gò má lại hơi ửng hồng, dịu giọng nói câu cảm tạ. Tán Đa chợt nhớ đến vị thần y thích cười nói rộn rã chẳng hề câu nệ điều chi kia, nếu người đối với ta cũng dịu dàng thế thì tốt rồi.

Ta có thể ít nhiều đoán được lòng huynh đang nghĩ gì.

Hoặc ta có thể huyễn hoặc bản thân rằng huynh đối với ta vẫn có chút gì vướng bận.

.

Trưởng Công chúa ở thành trì biên quan vẫn thường tung tăng qua lại, quân doanh đóng bên trong thành rất quy củ, bá tánh trong thành đa phần là thương nhân buôn bán với nước khác và gia quyến của quân binh.

Tán Đa ngồi bên bàn đá, ngắm chung trà bằng ngọc xanh được chạm tỉ mỉ mà tì nữ của Công chúa vừa bày ra, nghĩ rằng tay chân thô kệch của mình nếu lỡ bóp vỡ thứ này rồi, tìm khắp quân doanh cũng chỉ có chén trà bằng sứ bình dân, lấy gì mà đền.

Tay vừa chạm đến miệng chung, liền rút lại nắm trên đùi. Nhớ đến phó tướng nói rằng hôm nay trong doanh nướng thịt dê, nghĩ nghĩ một chút rồi khướt từ lời mời dùng thiện của Trưởng Công chúa.

"Quân doanh của Nguyên soái thật khiến người ta ngưỡng mộ. Chúng binh sĩ đối với ngài tôn kính mà không xa cách, vẫn có thể uống rượu chung một bình."

Trưởng Công chúa trong mắt có tia thất vọng, nhưng vẫn gượng cười nói thêm một câu. Nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, bỗng dưng cảm thấy càng thêm ngưỡng mộ, không phải vì tuấn tú tài hoa, mà vì người có thứ nàng không có.

"Cao xứ bất thắng hàn..." nhìn xem, người cũng tính là ở trên vạn người nhưng chẳng hề đơn độc. Vậy còn nàng, nếu nàng được ở cạnh người này, có phải chăng sẽ không còn cảm thấy cô độc nữa?

.

Tán Đa ngày thường cũng không phải vô lo vô nghĩ, hắn đóng quân ở biên cương, phải là tấm chắn tường đồng vách sắt, chịu được mọi đòn.

Quân doanh không khí không nặng nề, nhưng cũng chẳng hề lơi lỏng, chỉ là không đến mức quân kỷ khắc khe, chỉ cần đến khi cần thiết thì phải nghiêm túc, những lúc không có chiến sự thì có thể xem nhau như huynh đệ, thoải mái nói cười, không vừa ý thì đến lúc thao luyện cứ lấy võ công ra phân cao thấp.

Cứ nhìn Phó soái Lưu Chương, ngày nào cũng đi ra đi vào lải nhải bên tai sử quan được triều đình phái đến, đến độ tai người ta mọc kén, đi mách với Nguyên soái xin hãy quản thuộc hạ của mình.

Tán Đa rất thích vị sử quan này, trông vừa trầm tĩnh vừa dịu dàng, đến cả cái tên cũng thật êm tai, đương nhiên bênh vực người ta.

Lưu Chương ngoại trừ chính sự, mỗi lần Nguyên soái nói gì cũng phải chen vào xỉa xói một hai câu, đến khi ra thao trường đánh nhau một trận rồi bại dưới tay chủ soái mới yên tĩnh được một hai ngày. Xong rồi đâu lại vào đấy, cứ vài hôm lại thấy Nguyên soái và Phó soái luận võ trên thao trường.

Tán Đa ngoài sư phụ, còn có một vị trưởng bối mình hết mực tôn kính là lão Nguyên soái đã cáo lão hồi hương, lúc hắn chân ướt chân ráo được điều đến quân doanh, là người đã dẫn dắt bảo ban hắn, nói rằng hắn khiến người nhớ đến con trai vẫn đang dùi mài kinh sử ở quê nhà.

Lão Nguyên soái lúc còn cầm binh, cũng thường ngồi bên đống lửa nướng thịt dê, uống rượu cùng tướng sĩ, ưa lặp đi lặp lại vài câu.

"Nơi này của ta không giống kinh sư. Chúng ta là quân binh, không giống mấy lão già râu dài miệng ra rả đạo lí."

"Nguyên tắc trong doanh của ta chỉ có hai điều. Bảo vệ quốc gia và bảo vệ chính mình. Ta trấn giữ nơi này, không phải vì Hoàng đế, cũng không phải vì dải giang sơn gấm vóc kia. Mà là vì sau lưng toà thành này là gia đình của ta, quê hương của ta, của một ai đó trong chúng ta."

"Ta căm hận mỗi một bước chân giày xéo lên quê hương ta, đánh giết đồng bào ta, chứ không hề chán ghét bất kì dân tộc nào."

Tán Đa trong men say cũng gật gù nghĩ phải, cùng là người với nhau, đều do cha sinh mẹ đẻ vất vả tảo tần mới lớn khôn nên người, ngươi chẳng làm hại gì đến ta, sao ta phải hận thù dẫm đạp ngươi?

Thứ Tán Đa bảo vệ, vốn là nụ cười của cô nương bán trâm cài trong chợ, là ánh mắt của bầy trẻ thơ đang đọc chữ ở thư quán, là ván cờ của hai lão nhân gia ngồi bên bờ sông, là mẻ cá còn chưa kéo hết của mấy nam nhân da rám nắng.

Cũng là cây hoa hạnh trước cửa phòng của đồ ngốc chẳng biết đã chạy đến đâu mà hành y, mang theo cả trái tim hắn.

Nên lúc nghe phó tướng bẩm báo rằng vài bộ tộc nơi biên cương nghe ngóng được tin hắn trọng thương, đang rục rịch thừa cơ làm loạn, Tán Đa nhìn con mèo mun chẳng biết từ đâu đến đang ngồi trên thư án trước mặt mình, mặt vênh váo y hệt như người kia, hơi thẩn thờ.

"Đánh không lại đâu, chắc là muốn nhân lúc cháy nhà hôi chút của, cướp bóc thôi."

Hắn chống cằm suy nghĩ, con mèo kia chạy đi đâu chẳng rõ, nơi nào cũng không được sơ sẩy, ai biết được lại rơi vào tay người ta thì thế nào.

Sao y còn chưa đến tìm hắn đây?

Vuốt vuốt tai mèo, nghe Lưu Chương nói cũng có lý.

"Chắc không phải nội gián trong quân, còn không thì tin tức chẳng linh thông gì cả. Ngươi về đây đã bao hôm, cả quân doanh đến cả công công bên cạnh Trưởng Công chúa thích dạng nam nhân thế nào cũng biết rồi."

.

Liên Quang tự nằm giữa sườn núi, nhang khói cực vượng. Trong sân chùa và sau núi có mấy hồ sen, trắng hồng đủ loại, toả hương nhẹ nhàng, dưới hồ còn có cá chép.

Mỗi ngày đều có hàng ngàn thiện nam tín nữ đổ về, cầu duyên. Vị trụ trì da dẻ hồng hào, đôi mắt hiền từ và khuôn miệng lúc nào cũng nhoẻn cười.

"Người trông giống thần y trong lòng người kia."

Lực Hoàn đứng bên hồ, rải vài mẫu vụn màn thầu xin của tiểu hoà thượng ở trù phòng, ngắm vài chú cá chép vội vã đớp mồi rồi lại nép dưới lá sen, than thở với người vừa đến.

Y nhận được thư của bằng hữu về quái bệnh ở Miên Châu, giã từ quá vội, chẳng biết người kia có bận lòng không. Nhưng y sẽ đến bên người sớm thôi, trước cả khi người kịp hoài nghi hay đổi ý.

Cáo biệt trụ trì, tạt qua trù phòng ngỏ ý mua mấy cái bánh bao nhân rau củ, tiểu hoà thượng cười xoà xua tay bảo rằng y cứ lấy đi, bọn ta đợi ngày người đưa theo người trong lòng quay lại.

"Phật tổ phù hộ Tán Đa của con một đời bình an."

Lực Hoàn lẩm bẩm rồi xoay người lên ngựa, chạy đến biên cương. Nghe nói sắp có chiến sự, chắc là cần đại phu lắm nhỉ. Trùng hợp quá, bổn công tử là một đại phu rất có tiếng tăm đó.

Đến thành Đại Mộ là lúc mặt trời vừa lên, Lực Hoàn vào thành đã dắt ngựa đến thẳng quân doanh, từ xa đã nghe tiếng binh sĩ đang thao luyện, sĩ khí bừng bừng.

Khi đến trước quân doanh đã thấy thiếu niên dáng người cao gầy, thân mặc nhuyễn giáp, có khí phách ngông cuồng của người luyện võ, biểu tình lại rất cung kính, chắp tay chào.

"Khách sáo thế?"

Lực Hoàn bị doạ sợ, có chút không dám bước tiếp.

"Thần y cứu mạng Nguyên soái, đương nhiên là khách quý của quân doanh."

Ồ, nhất cử nhất động trong thành này chỉ sợ đều không qua mắt được vị Tướng quân trước mặt đây. Đây là Phó soái à? Trẻ thật đấy, trông muốn đấm một quyền quá, thẳng cái cổ lên xem nào.

Lưu Chương phân phó người dắt ngựa, sắp xếp phòng ở cho y, lại dặn người mang nước ấm, Lực Hoàn cảm kích vô cùng, đường xa mệt mỏi, được xối đi bụi bặm dọc đường thì còn gì bằng, vị kia quả là chu đáo, trông cũng không đáng ghét thế nữa.

Quân doanh rất lớn, ngoại trừ khi hành quân dựng trại, còn lại lúc đóng trong thành vẫn có phòng ốc đàng hoàng. Khi nãy Lực Hoàn vào thành từ cửa Đông, thành Đông đa phần là gia quyến của binh sĩ và thương nhân, quân doanh nằm nơi thành Tây, gần biên giới nhất.

Binh sĩ thao luyện ngay dưới chân thành, tiếng hô vang trời, từ lúc Lực Hoàn vào thành đến giờ vẫn chưa dừng lại. Y men theo đường hông lên trên tường thành, Lưu Chương đã đánh tiếng trước, binh sĩ gác trên tường thành chẳng ai ngăn cản y.

Phóng mắt ra nơi đường chân trời xa xa, cảm thấy cũng rất tự do tự tại, không đến mức quá trói buộc, chẳng trách người kia có thể ở lại nơi đây.

Biên cảnh đương nhiên có phong tình của biên cảnh. Nơi Giang Nam là tiểu kiều lưu thuỷ, biên tái lại là đại mạc hùng ưng.

Ý trung nhân lòng mang chí lớn, từ thuở thiếu thời đã dẫn binh đánh giặc, bảo vệ quốc gia. Thân kinh bách chiến, trên người đầy vết thương, chẳng biết làm thơ cũng chẳng biết vẽ tranh, tuy không thể xem là công tử như ngọc, lại rất phù hợp với mấy chữ thiếu niên anh hùng. Bóng lưng cực kì vững chãi, rất đáng nương tựa cả đời.

Chỉ sợ rằng,

"Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi".

Lực Hoàn cẩn thận ngắm nhìn bóng lưng đang đối mặt với binh sĩ cùng thao luyện kia, nghĩ không ra phải làm sao để người ta chú ý đến mình. Suy nghĩ một hồi liền móc ra thanh chuỷ thủ phòng thân, lấy đà phóng xuống dưới.

Trò trẻ con này làm sao qua mặt được Nguyên soái võ nghệ cao cường, nghe tiếng gió nhẹ hều bên tai còn có chút buồn cười.

Tán Đa xoay người lại, nheo mắt nhìn xem tên ngu ngốc nào muốn hành thích hắn mà công phu kém cỏi thế này, đến sỉ nhục hắn sao?

Vừa ngước mắt lên thì đã ngẩn người, mặt trời từ phía sau mình chiếu vào gương mặt của người kia, mồ hôi rơi vào mắt có hơi xót, đến độ sống mũi cũng cay cay.

Giờ mới chịu đến, còn cười như thế để làm gì? Đừng tưởng cười đẹp như thế là có thể dỗ dành được ta, đồ vô lương tâm này.

.

Lưu Chương đến thay người chủ trì thao luyện, sờ cằm nhìn theo bóng dáng cao lớn vừa kéo con người ta đi mất, cả vạn đôi mắt cũng dõi theo chằm chằm. Lực Hoàn đi lại trên giang hồ bao năm, chưa từng thấy dựng tóc gáy như bây giờ.

Đến khi Tán Đa sập cửa phòng lại sau lưng mình, cả vạn đôi mắt giờ chỉ còn một đôi, nghĩ thôi cũng thấy còn sợ hơn khi nãy.

Vạn nhân chú mục cũng chỉ là nhìn, ai biết được cái người này còn dám làm gì?

Nguyên soái xưa nay trên chiến trường hành sự chớp nhoáng, cực kì cơ trí, giờ gặp người thương cũng hiểu đạo lý "Tiên hạ thủ vi cường", chộp lấy người ôm trong ngực, có điều đầu óc rối như tơ vò, chẳng biết nói gì, mà trái tim lại vô cùng thanh tĩnh, chỉ biết mình muốn ôm người này thôi.

Vẫn là để người lên tiếng trước.

"Nghe nói sắp xảy ra chiến sự, ta đến tự tiến cử làm quân y."

Tán Đa vùi mặt vào cổ y, "Ừm" một tiếng bé xíu, lại hơi nghẹn ngào. Lúc tưởng như sắp phế đi cánh tay hay bốn bề thọ địch, hắn cũng chưa từng muốn khóc, giờ người này tự dưng ở đâu nhảy ra, đến trước mặt hắn cùng lúc với triêu dương, ánh sáng rọi lên từng đường nét nhu hoà mềm mại, khiến hắn chói mắt đến cảm thấy tủi thân.

Thái dương buổi sớm, khả ngộ bất khả cầu, ngày nào cũng có, ngày ngày đều gặp, nhưng chỉ là xa tận chân trời, đến hay đi đều không vì ta mà dừng lại.

Vầng thái dương này giờ bị giam trong ngực hắn, nóng ấm đến cháy cả tâm can.

"Muốn đi cửa sau thì phải hối lộ chứ?"

"Nguyên soái phải hối lộ ta mới phải, cái tên Lực Hoàn này có giá lắm đấy."

"Lấy gì trả cho thần y đây, ta chẳng có gì cả."

Lực Hoàn cười một tiếng, níu lấy vạt áo ướt mồ hôi của hắn, kề môi lên tai hắn, thầm thì.

"Vậy thì lấy thân báo đáp đi."

Tán Đa ngơ ngác một giây, rồi kéo con mèo đang bám trên vai mình ra, ghé môi lên hôn.

Trông thì sương gió phong trần thế thôi chứ Nguyên soái vẫn còn là xử nam. Mọi tinh lực đều đem ra trận mạc, rỗi rãi đâu mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Đến hôn môi cũng vụng về.

Chẳng biết người ta có chê không?

Nhưng mà nếu phải tập luyện với người nào khác, thà cho người kia nét ngây ngô này, y hẳn sẽ vui hơn ngàn lần.

Như lúc này đây, hắn cũng vô cùng mãn nguyện vì người trong lòng cũng không thôi lúng túng.

Có điều cũng chẳng mãn nguyện được bao lâu. Phó soái là người chu đáo, dâng nước tắm cho thần y mà không dâng cơm, là vì đợi Nguyên soái cùng dùng bữa. Nhắm huynh đệ hai người chắc đã hàn huyên đủ rồi, liền đến gõ cửa mời cơm.

Chà, hình như chưa đủ lắm. Vẻ mặt của Nguyên soái như ai cắn đứt miếng thịt của hắn vậy.

Nhưng phải chịu khó rồi, vị sử quan kia đã ngồi sẵn bên bàn, chờ gặp thần y, thật ngại quá huynh đệ, họ Vu kia đói rồi, đành hy sinh ngươi vậy.

Vu Dương có mặt mũi ghê, Trưởng Công chúa chắc là đến mời dùng thiện, đến trước cửa đã quay đầu bỏ đi, tên sử quan này thế mà lại có thể cắt ngang chuyện tốt của Nguyên soái. Lưu Chương hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi, đổ hết mọi chuyện lên đầu người ta.

Mình thì ung dung tươi cười với thần y đang đỏ mặt. Nhe răng thúc giục Nguyên soái, ăn cơm thôi ăn cơm thôi.

Ăn no mới đánh giặc được.

.

Trưởng Công chúa mang theo tin tốt hồi cung. Chiến sự đã ổn, biên quan lại yên bình. Nàng vẫn thường ngẩn người bên hồ sen trong Ngự hoa viên, mân mê túi hương bằng gấm Vân Cẩm nhạt màu.

Hoàng đế cùng nàng dùng vãn thiện. Nhớ đến muội muội si tình của mình từ lúc hồi cung đã chẳng màng nhắc đến người trước kia vẫn luôn treo trên miệng nữa. Sợ rằng ra ngoài một chuyến, đã nghĩ thông một số chuyện rồi.

"Phụng Y không thích Nguyên soái nữa rồi à?"

Trưởng Công chúa nhìn sơn hào hải vị trên bàn, bỗng dưng không muốn ăn nữa. Trông còn không ngon bằng món điểm tâm làm từ mè đen do Nguyên soái đặc biệt xuống bếp trổ tài.

Vị thần y kia cầm bánh trong tay, đưa cho nàng một túi hương bằng gấm, nói rằng dược liệu này an thần, xua đuổi côn trùng, có duyên tương ngộ, lại chẳng biết tặng gì cho nàng, mong nàng đừng cười chê.

"Số mệnh muội vốn dĩ không do muội quyết, lỡ đâu một ngày nào đó, vì cái gọi là thời cuộc, muội lại phải phụ lòng chàng?"

Trưởng Công chúa nâng chén trà bằng ngọc, tay nhẹ nhàng khoát lá trà, rũ mắt đáp.

Chỉ có vài lời giữ lại trong lòng, rằng là huống chi người nọ, trong cơn chiến loạn, lại có thể sát cánh cùng chàng.

Hoàng đế bỗng cảm thấy đau lòng quá, muội muội trưởng thành rồi. Viên minh châu cẩn thận bao bọc bấy lâu đã đến hồi toả sáng, nhưng nếu phải gả muội đi xa, người làm ca ca sao có thể yên lòng.

"Tận mắt nhìn thấy chiến trận, rất rúng động nhân tâm, cũng rất xót xa trong lòng. Nếu sau này có thể dùng muội để cản một trận đại chiến, thì xin Hoàng huynh hãy nén bi thương."

Hoàng huynh niên thiếu đăng cơ, vừa lo quốc sự vừa lo gia sự, lại hết mực bảo vệ mình. Mình thân làm Trưởng Công chúa hưởng hết vinh hoa phú quý, nếu thật sự có chuyện chẳng may, dân chúng lầm than, sao trong lòng có thể chỉ khư khư giữ lấy một người?

Chiến sự ở biên quan, Trưởng Công chúa đã chẳng còn nhớ rõ. Chỉ nhớ từng đợt binh sĩ trọng thương được đưa vào thành chờ chữa trị, cùng quai hàm cắn chặt và bàn tay siết lấy y phục đến nhăn nhúm của vị thần y trên tường thành.

Khi nàng chắp tay thỉnh cầu Bồ tát phù hộ cho quân ta đại thắng, người kia còn cười trêu rằng đánh giặc phải bái Quan Nhị gia, Bồ tát để y cầu mới đúng.

"Thần y không mong thắng trận à?"

"Công chúa là nữ tử thiên gia, đương nhiên lấy đại cục làm trọng. Lực Hoàn chỉ là người bình thường."

"Vậy thần y mong cầu điều chi?"

"Thân làm đại phu, ta hy vọng trận chiến này ít thương vong."

Trưởng Công chúa lớn lên trong cung cấm, có thể chẳng rành đánh trận phải cầu ai, nhưng đã quen nghe lời ẩn ý. Nàng chẳng biết Quan Nhị gia quản chuyện gì, có điều người nào chưa nói hết lời, mười Lực Hoàn cũng chẳng rõ bằng nàng.

Nhưng lần này không phải đấu đá chốn hậu cung, nàng cũng chẳng cần cẩn thận từng đường đi nước bước.

"Vậy nếu như không phải đại phu?"

Chiến trường ở cách mấy dặm ngoài xa cửa thành, mịt mờ cát bụi, chỉ thấp thoáng thấy được quân kì phấp phới, lẫn trong dòng người.

Lực Hoàn ngẩng đầu nhìn nơi đại quân giao chiến, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn cố gắng tìm kiếm bóng hình thân thương, nhưng làm sao thấy được, tâm tình cũng không cách nào buông lỏng, môi mím lại rồi lại trả lời.

"Ta cầu trời cho hắn bình an trở về."

Lần đầu Trưởng Công chúa cảm thấy, chẳng cần vương công quý tộc, nếu có thể gả cho một nam nhân thế này, âu cũng là có phúc biết bao.

Khi trời yên biển lặng, ta có thể hành thiện tích đức, giúp người giúp đời.

Mà khi đất trời xoay chuyển, trong mắt trong lòng ta, cũng có thể chỉ cần mỗi mình người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top