Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Mèo Nghịch Ngợm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đến lúc Riki tỉnh dậy thì đã ở một căn phòng khác, môi khô nứt nẻ, cả người bị ức hiếp không chỗ nào là không đau, mắt vì khóc nhiều mà sưng lên, cổ họng cũng đau rát, nhìn trông vô cùng đáng thương, Riki cố gắng ngồi dậy, vạch áo lên chỉ toàn là dấu hôn đỏ sậm, vô cùng nổi bật trên da mình. Lại muốn khóc rồi, Riki muốn về nhà, oan ức quá, cậu không hề thiếu tiền, nhưng sao không ai tin cậu.

Santa mở cửa bước vào phòng, Riki vừa nhìn thấy liền chui vào chăn trốn, Riki sợ người này, không muốn đối diện với anh ta, kí ức đêm qua cứ ùa về. Mặc dù kĩ thuật anh ta tốt, làm mình rất thoải mái nhưng mà Riki vẫn sợ lắm.

Santa tiến lại gần, dùng sức kéo chăn lôi con mèo mình vừa bắt được hôm qua ra

"Sao lại trốn? Có thấy khó chịu không?" Santa bế Riki ngồi trên người mình

"Tôi...không muốn nói chuyện với anh." Riki trừng to mắt, ra vẻ thật đáng sợ, vậy mà trong mắt Santa chỉ cảm thấy Riki như một chú mèo đang bị ướt, không vui nên rất bất mãn.

"Còn đau không?" Nói xong liền hôn hôn vài cái lên cái má đang phồng lên vì giận.

"Hức...anh còn hỏi, đều tại anh hết, tôi chỗ nào cũng khó chịu." Trốn không khỏi những cái hôn ập đến, Riki lấy tay lau nước miếng dính trên mặt. Vừa nhớ đến là nước mắt lại lạch tạch rơi xuống, nức nở lên án Santa

"Vậy sao? Hôm qua tôi thấy em thoải mái lắm mà, không thấy em khó chịu." Santa thấy mèo khóc lại càng muốn ức hiếp

"Đồ xấu xa này, anh...chết đi." Riki khóc to hơn, muốn bò khỏi người Santa. Chuyện xấu hổ như vậy mà cũng dám nói, Riki da mặt mỏng không muốn nghe đâu.

"Được rồi, được rồi, em đừng khóc, mắt sưng hết rồi, có đói bụng không?" Santa ôm lấy Riki vỗ về, xoa xoa lưng để em ấy không giận nữa.

Riki nghe tới ăn là bụng lại kêu lên, tối hôm qua không phải tại mấy người làm rơi hết đồ ăn của Riki sao, còn hại tôi mang trên người một đống nợ.

"Đói.." Riki thút thít trả lời

"Vậy để tôi kêu người đem đồ ăn lên cho em, bây giờ mau lột quần xuống đi."

"Anh muốn làm gì? Tôi không thể đâu." Riki hốt hoảng nắm lấy quần của mình

'Đừng sợ, tôi bôi thuốc cho em, nếu không sẽ đau."

"Tôi tự làm được." Riki không muốn cởi quần ra cho Santa nhìn

"Không nghe lời không cho ăn cơm." Santa nghiêm giọng

Kết quả đương nhiên là Riki vùi mặt vào chăn, còn cái mông trần để ngoài kia cho Santa bôi thuốc.

"Không cho phép em giận dỗi, tôi còn chưa hầu hạ ai bôi thuốc như vậy đâu."

"Mau ăn chút cháo đi."

Ai thèm được anh hầu hạ, tôi cũng khống ép anh phải hầu hạ tôi. Đồ không nói lí lẽ 😭

Đến giờ Riki vẫn chưa biết nơi này là đâu, vừa ăn vừa đảo mắt nhìn xung quanh, cũng không biết tên người kia là gì, muốn hỏi nhưng lại không dám, mình chỉ ở đây để trả nợ, có cần phải biết tên anh ta không?

"Đây là nhà của tôi, em đang ở phòng của tôi, sau này em sẽ ở đây, không cho phép không được ra ngoài. Nhớ chưa?"

"Không được ra khỏi phòng sao?"

"Được đi xung quanh nhà nhưng không được tự ý đi ra ngoài."

Anh sợ tôi bỏ trốn đúng không?

"Được, đã nhớ."

Riki lại tiếp tục tập trung ăn, có trời mới biết cậu đói tới mức nào, bị dằn vặt một đêm tính đâu đã đi đời, nhưng may mắn vẫn còn sống, còn được ăn ngon, an ủi được cậu một chút.

"Cậu Santa, có cậu Mika đến tìm cậu." tiếng một người giúp việc đứng bên ngoài thông báo

"Em ăn xong thì ngủ thêm đi, tôi ra ngoài." Santa vươn tay vuốt ve tóc của Riki rồi đứng dậy bước ra ngoài.

"Ê, mày làm cái gì mà tao gọi mày mãi không được? Để tao phải lếch cái thân này của tao đến đây tìm mày." Vừa gặp Santa là Mika đã nói một hơi dài

"Điện thoại tao để chế độ im lặng, không thấy mày gọi, có việc gì không?" Santa ngồi xuống ghế

"Không có gì, dạo này không gặp mày nên muốn đến xem mày còn sống không?"

Santa có một hội anh em chơi với nhau, mà người nào thì cũng có người yêu, chỉ mỗi cậu là một mình, cũng thử tìm hiểu qua vài người nhưng cũng chẳng có kết quả gì.

"Thứ 7 này mày rủ hội thằng Vũ qua nhà tao đi, mở tiệc, lâu rồi cũng không gặp tụi nó." Santa mở lời

"Ok...vậy để tao nhắn tụi nó." Mika vừa định đừng lên ra về thì lại thấy một người con trai mặc đồ ngủ đang đứng trên lầu nhìn mình. Hình như chưa từng gặp qua, nhưng quan trọng là tại sao lại xuất hiện ở đây? 

Riki đã ăn xong, cảm thấy như vậy không ổn, vẫn nuôi ý chí vượt "ngục" về nhà, len lén mở cửa đi xuống thì lại thấy một người đàn ông đầu trọc, đang nhìn mình, cả hai nhìn nhau, Riki cảm thấy mình bị phát hiện rồi liền cắn răng phóng lao thì phải theo lao, dùng hết sức chạy ra phía cửa, kết quả vừa chạy ra tới sân đã bị Mika một tay nắm áo lôi vào.

Mika lôi Riki đến trước mặt Santa " Ai đây, Santa?"

"Mèo tao mới nhặt ngoài đường về. Mày nhẹ tay thôi, đừng làm mèo của tao sợ." Santa kéo Riki qua ngồi vào lòng mình, vô cùng bình tĩnh

"Tao nhớ mày không thích mèo.", "Tôi không phải là mèo." Mika và Riki đồng thanh

"Bây giờ tao thích nuôi mèo, mày ý kiến gì?" Santa nhướng mày, bỏ qua lời phản bác của Riki

"Đúng, mày là nhất rồi, mày nói gì cũng đúng. Người ta còn nhỏ như vậy mà mày cũng không tha, tao báo công an." Mika giả vờ rút điện thoại ra, thật ra là muốn chụp một bức hình để gửi vào nhóm chat, thằng bạn già của mình mà cũng có ngày đem người lạ về nhà, đảm bảo tụi anh em kia mà biết chắc sẽ phóng tới đây ngay.

Riki giãy giụa muốn thoát khỏi Santa nhưng không được, nhỏ giọng lẩm nhẩm "Tôi đã 1020 tuổi rồi, tôi ở trần gian 20 năm rồi. Tôi lớn hơn các người." Riki bé nhỏ ủy khuất

"Được rồi, mày cút về với bồ mày đi. Đừng ở nhà tao chụp lén nữa." Santa khoác tay muốn tiễn khách

"Đương nhiên, tao phải về với em Kaz của tao, không ở đây xem mày âu yếm với MÈO của mày làm gì." Mika cười tươi rói, xách mông ra về, còn nhóm chat thì bùng nổ vì bức ảnh Riki ngồi trong lòng Santa, còn Santa thì đưa tay xoa mặt Riki.

Nhưng cũng không thể không hiểu lầm Riki còn nhỏ được, dáng người cũng nhỏ, mặt thì búng ra sữa, cao gầy nhưng vẫn còn thua kém Santa lắm.

Sau khi Mika ra về, Santa không nói một lời nào, Riki nằm trong ngực Santa cũng không dám nhúc nhích, bỏ trốn thất bại, còn bị người ta bắt gặp, có khi nào lần này thật sự phải chết không?

"Lần đầu, không cho phép có lần sau." Santa trầm giọng

"Đừng để tôi thật sự phải nhốt em vào lồng."

"Đứng dậy, đi lên phòng đi." Santa vỗ vỗ mông của Riki, thật sự chỉ định hù dọa thôi, cho dù cậu có chạy cũng không thoát khỏi khu này, ra cổng phải có dấu vân tay mới có thể mở cửa, muốn đi ra khỏi khu này phải được quét gương mặt, huống hồ từ đây đi ra đến cổng khu biệt lập này cũng không phải là đoạn đường ngắn. Nơi này tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.

"Không...không đứng dậy được." Riki mếu máo

"Tại sao không đứng dậy được? Vừa nãy còn chạy nhanh như vậy mà bây giờ lại không đứng được?"

Riki ngượng ngùng, không biết phải mở lời thế nào, vùi mặt vào vai Santa, nhỏ giọng như mèo kêu "Mông...mông đau quá, không đứng được."

Vừa rồi hoạt động mạnh quá, khẳng định là động tới chỗ đó rồi. Vành tai đỏ rực như nhỏ máu, tay xoắn vào nhau không biết phải làm gì.

Santa nghe xong, không biết nên khóc hay nên cười.

"Vừa rồi ai anh dũng chạy ra cửa, sao bây giờ lại than đau mông? Là tôi bắt em chạy đi hay sao?" Santa mỉm cười xoa xoa cái đầu đang càng ngày càng cúi thấp xuống

"Tại ai mà tôi đau mông? Tại anh, tại anh, tại anh, đồ xấu xa." Con mèo nhỏ lại tức giận rồi

"Ngoan một chút, để tôi xem vết thương cho em, cho em sau này còn dám giở trò không?"

Santa bế Riki đi lên phòng, còn người trong lòng thì cứ hừ tới hừ lui ra vẻ bất mãn.






*Không biết tại sao tôi lại viết ra được những dòng này, đau răng quá, viết xong không dám đọc lại. Ngại quá huhu.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top