Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Mãi mãi không hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Riki không muốn ở bệnh viện để cai rượu nên bọn họ quay về nhà, thời gian đầu rất khó khăn, Riki tự ép mình không uống rượu, dù là bia cũng không muốn động đến, Santa nhìn thấy Riki kiềm chế đến đau đớn như vậy, đưa rượu trái cây cho anh, dụ dỗ anh uống đi, cái này nồng độ cồn rất nhẹ, sẽ không sao, chúng ta từ từ, anh đừng gấp gáp như vậy.

Nhìn thấy rượu trước mặt Riki không khỏi kích động, Santa không đành lòng liền đè người của Riki lại, đổ rượu vào miệng anh, rượu tràn ra làm ướt cả hai người. Nhưng cơn nghiện rượu của Riki vẫn không dừng lại, Santa lại đút thêm rượu cho anh.

"Không, không muốn uống nữa." Riki nắm chặt lấy tay Santa

"Không sao, chỉ uống một chút, sẽ không sao." Santa đau lòng lại muốn đút rượu

"Không được, em đừng cho anh uống nữa, đủ rồi." Riki từ chối, cắn chặt môi đến rướm máu. Anh không muốn lại như vậy, anh thật muốn cai rượu, không muốn làm Santa lo lắng nữa.

Santa đau lòng, ôm lấy Riki, hôn Riki, không sao đâu, đúng không? Có cách nào để cậu có thể chịu thay Riki không? Nhìn anh khổ sở như vậy, trái tim em như bị ai cầm dao, từng nhát đâm vào tim em.

"Đừng gấp gáp, em sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh tốt lên, anh đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ chán ghét anh. Nên anh có thể vì em, đừng chán ghét bản thân mình được không?"

"Anh thật sự vô dụng." Cái gì anh cũng không làm được, lúc trước chỉ biết chạy trốn, bây giờ chỉ biết làm người yêu thương mình lo lắng. Mình lấy gì, để níu giữ em ấy đây? Anh không có gì cả, anh chỉ là một người trắng tay, có một căn nhà và một số tiền ít ỏi trong tài khoản.

"Đừng khóc, rồi sẽ tốt lên thôi, tin tưởng em, được không?" Santa hôn lên nước mắt của Riki.

Riki không hiểu, mình đã làm gì, để ông trời cho anh gặp được Santa, cho anh gặp được người tốt đến thế này. Có phải ông trời, đang bù đắp cho anh không?

Sau đó bọn họ lại đi tái khám một lần nữa, tiếp tục uống thuốc và cai rượu, nhưng chứng nghiện rượu này của Riki chỉ có thể dựa vào bản thân để vượt qua. Quan trọng nhất là có người ở bên, động viên anh, cổ vũ anh. Sau khi trở về nhà, Santa lại tiếp tục trì hoãn công việc lại, cậu phải ở bên cạnh Riki, đây là lúc anh ấy yếu đuối nhất, nhạy cảm nhất, cậu không thể bỏ anh ấy một mình.

"Gặp một người như anh, thích một người như anh, em có hối hận không?" Riki tự biết mình nghiện rượu nghiêm trọng đến mức nào

"Không, em sẽ không bao giờ hối hận." Làm sao mà cậu có thể hối hận, dù cho Riki có khỏi bệnh hay không, thì cậu cũng sẽ không rời bỏ anh, lúc trước từng nghĩ chỉ cần Riki khỏe lên, không cần cậu nữa, cậu cũng cam tâm, nhưng Santa thật sự không muốn như vậy, dù anh có tốt lên hay không, cậu vẫn mong muốn ở bên cạnh anh.

"Chúng ta hẹn hò đi." Riki ôm chầm lấy Santa

"Anh nói thật? Anh cũng thích em?" Santa mừng rỡ

"Dù sao cái thân bệnh tật này cũng chẳng ai muốn, vậy thì trông cậy vào em. Anh cũng thích em." Làm sao có thể không thích em, em vì anh làm nhiều thứ như vậy, kéo anh ra khỏi vũng bùn, khao khát anh sẽ tốt lên đến mức như vậy. Chưa có ai đối với anh như vậy cả, Santa, em là người đầu tiên.

"Em yêu anh, Riki, rất yêu anh." Anh là của em

Sau đó thật sự bắt đầu trị liệu, bắt đầu trị liệu rồi, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân vượt qua, không được uống rượu nữa. Phải ăn uống đầy đủ, chăm chỉ ra ngoài đi dạo, mọi thứ cần phải từ từ. Santa đem hết rượu trong nhà giấu đi, cậu không vứt đi, phòng ngừa có chuyện gì cũng có thể đem ra.

Những ngày sau đó, Santa ở bên cạnh Riki, buổi chiều sẽ ra ngoài công viên đi dạo, cùng nhau tản bộ, dù chỉ mới đi được một chút là Riki sẽ phải ngồi nghỉ, nhưng không có vấn đề gì, nghỉ xong rồi lại đứng dậy đi tiếp, Riki rất cố gắng, anh muốn khỏe mạnh, Santa đã làm quá nhiều vì anh, sự nghiệp cậu đang thăng hoa như vậy, mà cậu lại mặc kệ, suốt ngày ở bên cạnh anh, không uống thuốc thì sẽ là bên cạnh anh lúc anh nôn mửa, đau đớn, cũng không dễ dàng gì cho Santa.

Santa dùng nhiều tâm tư và công sức như vậy để anh thấy cậu thật sự yêu anh, nên anh cũng phải cố lên, không làm Santa thất vọng và lo lắng nữa.

Riki cảm thấy, mình đã chạy trốn quá lâu rồi, bốn năm, đến lúc phải nhìn vào hiện thực rồi.

Đợi đến khi anh khỏe rồi, em muốn cùng anh đi khắp nơi trên thế giới, muốn bù đắp cho khoảng thời gian anh đau khổ, mà em thì lại không hay biết gì, xin lỗi, em đến chậm, nhưng vẫn còn có cơ hội, đúng không anh?

Mùa thu này không tốt, nhưng mùa thu năm sau, sẽ tốt.

"Về thôi anh, chúng ta về nhà." Santa niết nhẹ bàn tay Riki

"Được, về nhà." Ở đâu có em, thì nơi đó chính là nhà.

Vài ngày sau đó, Santa lại có việc cần phải đi, nhưng cũng đến lúc Riki phải đi tái khám, Santa dặn dò Riki một lượt, còn nói sẽ có người đến dẫn anh đi tái khám. Riki nói mình tự đi được nhưng Santa không yên tâm, nhất quyết phải có người đi cùng, trước khi đi phải hôn một cái mới bằng lòng ra khỏi cửa.

Hôm sau có tiếng chuông, Riki tưởng là cô giúp việc nên vội chạy xuống, nhưng người trước cửa lại là một chàng trai cao ráo, còn rất trẻ, Riki chợt nghĩ là tình nhân của Santa đến đây tìm mình?

"Chào anh, em là em họ của Santa, hôm nay Santa nhờ em đến đây đưa anh đi tái khám." Thiếu niên nhẹ nhàng lên tiếng

Riki cảm thấy hơi xấu hổ với suy nghĩ của mình, mời thiếu niên vào nhà rồi chạy đi thay đồ, không thể làm phiền người ta đợi mình được.

"Cậu tên gì?" Riki lên tiếng khi cả hai ngồi vào xe

"À, em tên Kha Vũ, anh là Riki, em biết anh, Santa nhắc về anh nhiều lắm."

"Nhắc về anh?" Riki khó hiểu

"Hồi ở nước ngoài, lúc nào cũng nhắc về anh." Kha Vũ tiết lộ cho Riki biết

Ông anh họ si mê một người cách mình nửa vòng trái đất, cố gắng đến bạt mạng, cũng chỉ vì có thể đứng bên cạnh người kia.

Cả hai tái khám, rồi lấy thuốc, đã trải qua nhiều lần tái khám, bây giờ Riki đã tốt hơn nhiều, cơn nghiện rượu cũng không còn đến thường xuyên như lúc trước nữa, đều là nhờ có Santa. Mỗi một lần tái khám, nhận được kết quả tốt hơn, càng khiến anh tự tin có thể ở bên cạnh Santa hơn một chút.

Santa chưa về, anh cảm ơn thiếu niên rồi quay về nhà, cùng ăn cơm với cô giúp việc, nghe cô kể chuyện về cậu con trai đang học đại học, cô tự hào. Nếu Riki có ba mẹ, không biết cậu có đến mức nghiện rượu hay không?

Sau khi cô giúp việc về, Riki uống thuốc rồi lôi giấy bút ra ban công ngồi, anh muốn vẽ, lúc Santa về sẽ cho cậu ấy xem, lâu rồi không vẽ, nên có chút không quen tay, đến khi vẽ xong trời cũng đã dần tối. Riki quay vào tắm rửa rồi leo lên giường, nhưng cơn nghiện rượu lại tới, nhưng bây giờ không có Santa ở đây, anh lại muốn uống rượu.

Không sao, Riki tự trấn an mình, mình có thể vượt qua, dù có Santa ở đây hay không, mình cũng sẽ làm được. Anh cắn chặt môi mình đến chảy máu, mùi máu tanh và mặn chảy vào khoang miệng, khiến Riki tỉnh táo lại vài phần. Anh không muốn mọi công sức của anh và Santa sẽ là con số 0.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top