Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tam đề.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Written by Thái Anh.

_

Haruchiyo Sanzu x Hanagaki Takemichi.

_

Tam đề:

Kẻ điên, đứa trẻ cô đơn, hạ đỏ.

_

Warning: ooc!

_

Note: fanfic được lấy ý tưởng từ mv "Mùa hè của em" - Vũ.

_____________________

...

Hanagaki Takemichi là một đứa trẻ kì lạ, và Haruchiyo Sanzu biết rõ điều đó.

Nó từng bảo rất thích mùa hè, nhưng lại cực kì ghét cảm giác mồ hôi dính nhớp trên cơ thể. Cũng như cái cách nó bảo với gã nó ghét trái cây, nhưng lại mua tận ba bốn trái dưa hấu thật to chất đầy trong tủ lạnh. Thì cách nó yêu gã, có lẽ cũng như thế.

Hanagaki đủ yêu gã, nhưng cũng đủ tàn nhẫn để trên đùa tình cảm của gã thành một mớ bồng bông. Khiến gã mê đắm nó như một cơn nghiện, cũng đủ giày vò gã đến điên dại. Sanzu thừa nhận rằng bản thân gã không phải là một kẻ bình thường, ấy vậy mà chỉ một mình Hanagaki Takemichi đã đủ để khiến sự điên loạn ấy càng lộn xộn hơn, lúng túng và hoảng loạn, hoặc hơn cả sợ hãi, run rẩy nhúng tay vào bồn tắm đầy nước, lạnh ngắt, vớt cơ thể tái mét của nó lên và bao bọc trong chiếc khăn bông to, dày xụ.

Hanagaki không có ý định tự tử, Sanzu biết chứ. Tuy vậy, gã vẫn không thể ngăn cản trái tim đang nằm im lìm trong lồng ngực giật nảy lên và treo tận cổ mỗi khi thấy nó, với đôi mắt nhắm nghiền, ngủ say sưa trong bồn tắm như mọi lần. Sanzu gần như, là gần như phát điên lên, suýt nạt nộ vào mặt nó, để những lời nói cay nghiệt tuột khỏi đầu lưỡi và đi vào tai nó, với mong muốn ít ỏi rằng thằng nhóc cứng đầu này có thể hiểu được, dù chỉ một chút rằng, nó vô cùng quan trọng với gã.

Tiếc là, chúng mãi mãi chỉ là suýt. Bởi vì dường như mỗi khi quả bom ấy muốn phát nổ, thì lại bị lòng đại dương sâu thẳm trong đôi mắt Hanagaki nhấn chìm, hoàn toàn.

Hanagaki là một đứa trẻ nói nhiều, tuy nhiên sau mỗi lần tự ngâm mình trong nước hàng giờ đồng hồ, nó lại kiệm lời đến lạ. Đôi môi ấy cứ mím chặt, rồi trước khi gã nổi cáu và vứt nó nằm một mình trên chiếc nệm mềm với bộ đồ đã được sấy thẳng thớm và đi ra ngoài, nó sẽ luôn đặt lên má gã một nụ hôn, đưa bài tay nhỏ hơn tay gã một đốt, luồn vào mái tóc dài nhuộm màu hồng rực của gã, nhẹ nhàng quấn lấy từng lọn, và thì thầm khẽ khàng với chất giọng như thể đã găm hàng ngàn chiếc kim nhọn hoắt vào tim gã:

"Tôi không chết được đâu mà."

Và những gì gã nhận được chỉ là một đôi mắt trống rỗng.

...

Một ngày mới ở đây thường bắt đầu bằng bầu trời âm u chẳng có chút nắng.

Sanzu thức dậy với cơn đau đầu nhoi nhói, loẹt quẹt chiếc dép lê xuống mặt sàn rời khỏi phòng, tiến tới căn bếp nhỏ và thấy Hanagaki ngồi im trước hiên nhà. Nó ngồi xếp bằng, với hai tay chống ra đằng sau, nghiêng nghiêng mái đầu nhuộm màu vàng hoe nổi bật giữa các mảng xanh rì của khu vườn nhỏ giăng đầy cây cối cùng các loài thực vật. Gã chẳng biết nó đang ngắm gì, chỉ là chiếc tách nhỏ đặt trên khay gỗ, cạnh bên bình trà đang bốc khói nghi ngút đã cho gã biết rằng, mình không nên làm phiền nó.
Ấy vậy, có lẽ như hôm nay Hanagaki đang chán, cho nên nó đã bắt chuyện trước, trong khi Sanzu đang bận bịu rót đầy nước vào cái cốc nhựa, cũng như chuẩn bị đưa chiếc bàn chải quệt sẵn kem đánh răng vào miệng.

"Lát nữa Sanzu có muốn mua chút gì không? Tôi định đi loanh quanh."

Hanagaki thôi nhìn vào hư không, nó hơi ngả người quay mặt lại hỏi gã. Sanzu lựa chọn sự im lặng mà không đáp ngay, nhìn góc nghiêng của thằng nhóc tóc vàng hiện lên mờ mờ ảo ảo qua hàng mi dài trắng muốt, như thể muốn hòa lẫn vào với lớp sương mù quanh quất trong buổi sớm muốn đổ mưa ngâu. Cái vị cay cay the the từ kem đánh răng vẫn không đủ để gã tỉnh táo, đầu óc Sanzu vẫn cứ mơ màng rồi lại lâng lâng, nên vì vậy trước khi gã kịp nhận ra mình vừa nói gì, gã đã đáp lại thằng nhóc bằng một câu ngắn tũn, mà đó là việc mà nếu ngày trước có cho gã vàng, gã cũng chẳng thèm muốn.

"Cho tao theo."

Đó cũng là bắt đầu cho chuỗi ngày Sanzu lẽo đẽo theo Hanagaki đi khắp mọi nơi trong thị trấn.

...

Có những khi, Sanzu giấu nhẹm trong lòng những câu hỏi chẳng thể thành hình.

Gã sẽ ngồi lặng thinh bên cạnh nó, cùng vài ba lon bia mua được từ tiệm tạp hóa đầu ngõ. Sanzu sẽ nốc bia, còn nó thì nhâm nhi gói khoai chiên mua được ở vỉa hè trên con đường trở về nhà. Hanagaki có một chiếc máy phát đĩa than cũ, với sở thích sưu tầm những đồ vật cổ thì việc nó sở hữu cả thùng đĩa than cũng không có gì là lạ. Và tất nhiên, chúng không chỉ là đồ vật để trang trí. Vào mấy buổi trời trở gió đẹp thật đẹp, ít mây và xanh ngắt, nó sẽ nổi hứng bật mấy bài nhạc mà gã ( hay cả chính bản thân nó ) cũng chẳng biết tên, rồi để nó chạy o o, vang khắp gian phòng bé xíu.

Thường những ngày như thế, tâm trạng Sanzu sẽ ngẫu nhiên chùng xuống thật đều, tỉ lệ thuận với các nốt trầm trong bài nhạc. Gã chẳng biết nên gọi nó là gì, ấy nhưng chúng cứ nghẹn ứ trong cổ họng gã, khiến lồng ngực bứt rứt khó chịu đến kì cục. Dù gã đã cố tình dùng hơi men để làm say bản thân, dùng hơi men để tạm quên đi cái cảm giác chết tiệt ấy, thì nó vẫn như một tảng đá lớn chiếm cứ buồng phổi làm từng nhịp thở cũng nặng nề đến tồi tệ.

Gã đoán, gã đoán thôi. Gã muốn biết Hanagaki có còn đối xử với gã thật dịu dàng như thế khi nó biết gã là một tên tâm thần với đôi tay đã nhuốm máu người hay không.

Đúng. Sanzu là một gã điên, một kẻ với tâm lý bất ổn và đôi bàn tay đã từng dính máu người. Dù rằng nó chẳng phải là do gã cố ý, thì dẫu sao đi nữa thân xác này cũng đã nhiễm hương tanh nồng của tội lỗi. Gã dành mười hai năm chờ đợi đến rục xương trong tù từ thuở thiếu thời cho đến cái tuổi mấp mé ba mươi. Trở về quê nhà không bao lâu thì xích mích với gia đình rồi bỏ nhà ra đi, du lãng phiêu bạt từ nơi này đến nơi khác, sống vất vưởng qua ngày bằng từng đồng cắc lẻ lóc xóc trong túi quần, hoặc đôi khi còn bị đói đến hốc cả mặt, ôm thân nằm vạ ở nơi nào đó không ai buồn đếm xỉa tới, rồi trải qua một đêm lạnh lẽo.

Gã đã từng nguyền rủa cuộc đời gã, cũng đã từng than oán với thế giới rằng tại sao gã lại bất hạnh đến như vậy. Haruchiyo Sanzu từng bị đè nghiến dưới hố sâu của tuyệt vọng, cho đến khi Hanagaki Takemichi đến và cứu rỗi gã bằng một cái chìa tay thật đơn giản.

Thằng nhóc với mái tóc nhuộm màu nắng ban mai xuất hiện vào ngày đầu hạ, khi hoàng hôn buông xuống và hằn đỏ cả bầu trời từng xanh biếc bằng tông màu ấm nóng đến chói cả mắt. Sanzu ghét nắng vô cùng, nhưng lạ là hôm ấy lại là ngày duy nhất có nắng gã thầm ghi nhớ khắc khoải mãi đến sau này chẳng quên. Có lẽ là vì nó quá đỗi ấn tượng, mà có lẽ cũng là vì dù chỉ là một xao động nhỏ, nhưng Hanagaki một phần nào đấy đã khiến cho Sanzu có cảm giác gã đã tìm được một bến đỗ dừng chân. Mệt nhoài trĩu trệ cả đôi vai gã, tưởng chừng như chẳng ai có thể thấu hiểu, vậy mà đứa trẻ ấy chỉ vì cô đơn mà tình nguyện ôm lấy gã, đem hạt giống vun trồng rồi chờ đợi nó nảy mầm.

Chỉ như vậy thôi, mà Sanzu ngỡ như đó là ân huệ cả đời của gã rồi, dù có dùng hết kiếp này cũng không thể trả đủ.

...

Đôi lúc Sanzu lại rất thích những khoảnh khắc cả hai không làm gì cả. Gã ngồi đó, tựa lưng vào bờ tường sơn xanh cũ kĩ, phe phẩy cây quạt xếp xua tan đi cái nóng, còn Hanagaki thì nằm ườn trên sàn nhà lát gạch, cảm nhận cái mát lạnh từ dưới mặt đất xông lên, cũng như chiếm của riêng cái quạt máy duy nhất trong nhà cho riêng mình nó.

Dẫu sao thì Sanzu cũng không có gì để phàn nàn, bởi thay vì giành giật cái quạt với nó như hai đứa trẻ, thì gã thích hơn việc lặng lẽ ngắm nhìn tấm lưng gầy phủ lớp mồ hôi mỏng, thấm ướt chiếc áo ba lỗ trắng mỏng manh bị kéo lên quá nửa lưng. Gã có thể dành ra cả tiếng đồng hồ để ngắm phần da thịt vô tình bị lộ ra ấy, chăm chăm vào hõm lưng sâu, hay dăm ba lúc là cái bụng thon trắng nõn lúc nó đổi tư thế nằm.

Bằng một cách nào đó, dù rằng không thể định nghĩa thứ cảm xúc nhộn nhạo trong bụng gã dành cho Hanagaki là tình yêu, nhưng gã thừa biết thằng nhóc là một phần đủ quan trọng, nằm gọn lỏn trong trái tim gã, không thừa cũng không thiếu. Sanzu không còn nhớ rõ lúc những xúc cảm thờ ơ gã hướng về nó từ những ngày đầu chỉ vì mục đích lợi dụng, chuyển hóa thành xem nó như bảo vật mà nâng niu cất giữ là khi nào. Mà nó cũng chẳng còn chút quan trọng gì nữa, khi mà gã đã hoàn toàn từ bỏ mọi thứ của mình để ở lại đây cùng thằng nhóc sau cái ngày hôm đó.

Cái ngày hôm ấy. Ừ, nó vẫn còn rõ ràng như in trong đầu gã.

Sanzu đã lấy một con dao thái thịt từ bếp kề vào cổ Hanagaki lúc thằng nhóc đang ngủ, hòng đe dọa để nó cho gã ở lại sau những ngày lang thang bôn ba khắp mọi nơi kể từ lúc gã bỏ nhà ra đi. Nhưng ngoài dự đoán, rằng thứ làm cho Sanzu bất ngờ hơn hết thảy là Hanagaki biết hết tất cả, nhưng nó lại không nói gì cả, mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay đẩy lưỡi dao bén nhọn kia cách xa cần cổ mình, vỗ nhẹ nhàng vài mu bàn tay run rẩy tái xanh của Sanzu, khẽ khàng lẩm bẩm:

"Anh có thể ở lại đây, hay rời đi bất cứ khi nào anh muốn. Tôi cô đơn lắm, chỉ có anh thôi."

Ừ, chỉ vì Hanagaki cảm thấy cô đơn, nên Sanzu hoàn toàn từ bỏ mọi thứ chỉ để ở bên cạnh nó.

Chỉ vì Hanagaki cảm thấy cô đơn thôi, nên Sanzu cũng không còn muốn biết tương lai sau này của bản thân sẽ đi về đâu nữa. Mặc cho việc gã có bị ghét bỏ, kinh tởm nếu bí mật gã cố gắng giấu giếm nó có bị phơi bày, hay một lúc nào đó Hanagaki bỏ rơi gã, gã cũng chẳng còn thiết tha quan tâm gì nữa.

Chỉ cần là điều Hanagaki Takemichi cần, Haruchiyo Sanzu nguyện từ bỏ mọi thứ vì em.

.

.

.

__________

Lảm nhảm:.

thật ra mối quan hệ của cả hai trong fic này không hoàn toàn là tình yêu.

Micchi tìm đến Haruchiyo chỉ vì cô đơn, còn Haru ngay từ ban đầu chỉ có mục đích lợi dụng. Chính gã còn khẳng định tình cảm mình dành cho Micchi còn chẳng phải là tình yêu, nó dường như là một sự lệ thuộc (??) hơn? Bởi vì Micchi là người đã cứu rỗi gã, cho nên gã mới có cảm giác muốn dùng cả đời này để bên cạnh em.

Nếu nói về SanTake thì mình không muốn giữa cả hai người họ đều yêu nhau. Từ chính trong nguyên tác vì một relationship ghét nhau như chó với mèo thế nên mình mới thích. Hêh nghe tự ngược nhỉ =)))))

Nhưng mà dù sao thì vẫn rất yêu SanTake.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top