Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chưa bao giờ ghét mùa hè tới vậy.

Những nhà văn đã viết đủ nhiều để miêu tả về cái nóng ngày hè, và có lẽ tôi chẳng cần tốn công để khắc họa cho thế giới thấy những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt, trên cổ, đằng sau tấm lưng áo xuống tới tận gót chân. Dẫu vậy, tôi không dám cất lên một tiếng than nào giữa tiết trời oi ả chỉ vì anh bạn thân của tôi chết rồi. Thomas, người đàn ông đến từ Mondstadt của tôi qua đời sau hai năm chung sống với tình yêu mới, để lại cho chúng tôi biết bao nhiêu thương tiếc cùng khối tài sản kếch xù. Tôi có thể gạch chân dưới những cái tên thực sự đến đây vì tình cảm hoặc số đồng Mora nằm trong căn phòng bí mật của anh, nhưng không buồn lên tiếng bởi không khí hết sức bi thương đang diễn ra trước mắt mình.

Có ai lại đi lật tẩy khách dự đám tang chỉ vì cái nóng mùa hè cơ chứ?

Ôi cái nóng mùa hè, nóng tới độ thiêu cháy tâm can người ta chỉ vì vài đồng bạc lẻ. Giá như cái nóng ấy cháy rực như linh hồn Thomas thì tốt biết bao. Nó hẳn sẽ dịu dàng lắm, ấm áp lắm và vỗ về lắm; bởi cái nóng ấy có thể thiêu đốt tất cả, trừ tôi. Tôi nhớ về những cái chạm môi khiến cơ thể tôi được sưởi ấm trong những ngày đông giá rét; từ tấc da tấc thịt như nóng bừng lên trước lời nói yêu từ người bạn thân tóc vàng. Hơi ấm miết nhẹ từ dưới hai cánh đào, vụng về chạy dọc theo sống lưng rồi dừng lại ở đằng sau gáy làm lòng tôi nảy nở khát khao được đánh dấu; rằng đâu đó trong những đêm làm tình nóng bỏng, anh đã vô tình đặt nhẹ một cơn đau lên cổ để những người hầu vô tình thấy khi giúp tôi thay đồ. Tuy nhiên, mơ mộng hão huyền là thế, tôi buộc phải kìm nén lại những dục vọng không đáng có khi nhớ ra Thomas đã có vợ.

Tôi chưa từng gặp vợ anh ấy bao giờ. Người đàn bà ấy dường như thích thú với lối sống kín đáo hơn cả, và để dành một sự tôn trọng cho người đã khuất, tôi sẽ không cho nàng là một người kỳ lạ khi để mặc cho chồng mình ôm ấp lấy cơ thể bạn anh ta. Thomas từng nói với tôi rằng nàng biết, thậm chí cho phép anh làm những chuyện đi quá giới hạn – miễn là cái họ của nàng vẫn trùng với họ anh. Tôi nghiêng đầu nghĩ quẩn, hoặc là nàng ta kỳ lạ, hoặc là nàng ta tham lam, hoặc là tư tưởng nàng ta thoáng hơn nhiều so với những người tôi có dịp tiếp xúc tại Teyvat.

Thomas chưa bao giờ nói tên người đàn bà sống ẩn cho tôi nghe, ngay cả những người bạn thân khác của anh cũng nói rằng họ không biết tên cô vợ ấy là gì. Họ chỉ biết rằng Thomas có một người vợ và nàng ta sống như một bóng ma trong nhà. Tuy nhiên, nhờ vào bóng ma ấy, chuyện làm ăn của anh như được phất lên trong hai năm vừa qua. Ai lường được rằng Thomas sau khi trở về quê hương đã làm ăn khá giả được cơ chứ? Tôi khẽ mỉm cười trong lòng. Mới mấy năm trước thôi, anh vẫn là một người làm công ăn lương trong gia đình tôi kia mà...

"Cô ấy tới rồi."

Lần đầu tiên người đàn bà ấy lộ mặt là khi đám tang của chồng mình diễn ra. Chạm vào mắt tôi là hình ảnh của một góa phụ xinh đẹp đang lả lơi đưa tình tới bất cứ ai tham dự ngày tiếc thương chồng. Nàng mặc bộ cánh đen tuyền, bó sát với chiếc corset tôn ba vòng cơ thể. Đôi mắt nhìn đời bị che sau lớp vải mỏng nối liền với khăn voan ngày cưới. Không khí dường như bị bóp nghẹt khi mọi người cảm nhận được sự tồn tại của người phụ nữ này. Tôi đảo mắt, chợt nghĩ: "Có khi đũng quần của những tên hám sắc sẽ là nguồn nước mát lành để giảm đi cái nóng nực giữa tang lễ". Một, hai, ba, bốn. Tôi có thể đếm được bao nhiêu cặp mắt đang dán chặt vào từng cái đẩy hông và thầm cầu nguyện cho Thomas không phải phô ra vẻ mặt khó xử khi nhìn những người "bạn" từ trên trời cao.

Chợt, tựa như cảm nhận được sự kỳ quái bao trùm khắp nghĩa trang, sống lưng tôi rờn rợn ngay khi tiếng giày cao gót dừng lại.

Nàng nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt vàng óng lấp ló đằng sau lớp ren quyến rũ của một con thú đang đe dọa con mồi. Đầu tôi ong ong vài khoảnh khắc bị xé toạc ra bởi nàng như thấy trước được tương lai. Mồ hôi tôi chảy xuống cằm. Dòng máu sục sôi. Cảm tưởng như vài bàn tay đang bóp nghẹt lấy cổ mình khi tôi cứ đắm chìm vào từng đường xoáy đen ngòm trong đôi mắt của góa phụ thành Mondstadt.

Đẹp thật. Tôi thầm nghĩ. Nàng đẹp tới hớp hồn.

Nàng thơ tóc xanh ấy không rơi một giọt nước mắt nào vì chồng nhưng vẫn quỳ xuống và ôm lấy cỗ quan tài như để hoàn thành vai diễn của mình. Nàng quỳ xuống một lúc lâu, dường như thì thầm đôi ba câu với chiếc quan tài mạ vàng và khi làn gió khẽ thoảng qua, nếu đôi mắt này vẫn còn tinh tường sau những giờ làm việc đầy căng thẳng, một nụ cười ma mị thoắt ẩn thoắt hiện trên làn da bánh mật. Tôi khẽ giật mình, chắc mẩm rằng mình đã sai rồi.

Mọi cử chỉ của người góa phụ ấy trong suốt bữa ăn đều toát lên vẻ tao nhã mà không đoan chính. Một nụ cười rất duyên, để lộ nốt ruồi nho nhỏ ngay khóe miệng phải – trái hẳn với vị trí của tôi. Khi cúi xuống rót trà cho khách mời, bầu ngực căng mọng dường như hơi nhô ra phía trước như cố tình quyến rũ người bên cạnh. Thậm chí giọng nói của nàng cũng giống như một điếu thuốc phiện khiến tôi đê mê. Không quá trầm, không quá cao, vừa đủ như một bản nhạc dễ nghe với cách nhấn nhá đi sâu vào lòng người. Mọi bộc bạch về sự mất mát chân thực tới độ người ta không thể cho thêm hay cắt bớt một từ nào để diễn tả nỗi sầu bi của một người phụ nữ vừa mất chồng, trở thành một màn kịch che mắt Mondstadt với lời hứa sẽ quyên góp một nửa số tài sản vào quỹ từ thiện cho người dân nghèo.

Nếu người nói là Thomas, tôi nhất định đã tin rồi. Nhưng mỗi khi nhìn vào gương mặt của người phụ nữ này, một sự bất an đáng ngờ kèm theo lời thôi thúc tìm hiểu sâu hơn về chủ nhân của căn dinh thự lớn thứ ba tại thành phố của Tự do dấy lên trong lòng tôi. Nàng là một trong bảy bí ẩn của quốc gia, là chất độc ngọt ngào khiến ai cũng muốn nếm ít nhất một lần— Hãy thử nghĩ lại xem. Có ai lại đi ve vãn khách mời tại chính đám tang của chồng mình? Sẽ không quá khó hiểu khi những gì nàng cần là một bến đỗ mới chứ chẳng phải tiền nong, nhưng tôi chẳng hiểu nàng một chút nào. Bởi vậy, mọi hành động sau đó của người phụ nữ này đều làm tôi trằn trọc cả đêm.

A-ki-hi-ro. Bốn âm in hằn trong đầu tôi như một lời thôi miên từ người đàn bà mới mất chồng. Đến lúc đặt chân vào phòng nghỉ, tôi vẫn ngửi thấy hương đào thoảng qua sống mũi khi đọc từng dòng chữ đẹp đẽ từ tờ giấy được nhét vội vào tay mình. Những con chữ gọn gàng, rõ nét nối đuôi nhau trên trang giấy trắng như dụ dỗ tôi tiến vào miền đất hứa trong suốt những ngày nghỉ chân tại Mondstadt.

"...Liệu anh có thể ghé qua nhà tôi vào ngày mai không? Tôi có chuyện quan trọng cần trao đổi về mối quan hệ giữa anh và Thomas."

Có Thiên Lý mới biết được chúng tôi đã làm gì với nhau. Hiển nhiên là cả nàng. Akihiro là người "cho phép" Thomas và tôi qua lại với nhau dù không chính thức. Nàng biết chúng tôi đã làm gì – thâm tâm tôi biết rằng chúng tôi đã làm gì. Giới hạn của từ "bạn" vẫn còn, nhưng chỉ cần thêm chữ "tình" ở đằng sau là đủ để vũ trụ trong tôi chao đảo. Và khi người đàn bà ấy đề cập tới vấn đề này, một cảm giác tội lỗi như bị bắt gặp hình ảnh khỏa thân trước trăm ngàn người lấp đầy tâm trí tôi. Tôi toan nghĩ rằng cả tôi lẫn Thomas đều "chết chắc" rồi. Thomas chết thật còn tôi chết trong đôi mắt vàng óng của vợ anh.

Tưởng chừng như Tử Thần đã thực sự lởn vởn trước cửa sổ phòng tôi vào tối hôm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top