Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từng nghĩ, nếu như mình cứ đi đi lại lại trong dinh thự của Thomas trong vòng một tuần, chắc hẳn tôi sẽ nhận ra tiếng giày của mình nghe như thế nào. Tất cả người hầu trong căn nhà này đều bước đi như loài mèo. Đi với cái đuôi ve vẩy, đi với đôi tai thính và cặp mắt luôn khép hờ như để đánh giá đối tượng trước mặt mình. Giả dụ như đây là lần đầu tiên đặt chân vào chốn nghỉ ngơi của Thomas, tôi đã giật mình và kêu lên một tiếng thật khẽ do sự xuất hiện bất thình lình của người quản gia đứng tuổi từ khi nào.

"Thưa Bệ hạ, vị khách quý đã đến."

Bệ hạ? Lông mày tôi xô vào một chốc rồi giãn ra vì sự kỳ lạ trong cách xưng hô. Tôi chỉnh lại trang phục, tuyệt nhiên không cất lên một lời nào vì hiểu rõ giới hạn của mình ở đâu. Đây là đất của nàng, do nàng làm chủ và một kẻ ngoại quốc như tôi không có quyền nêu ý kiến về hành vi của chủ nhân căn nhà này.

Nàng nằm dài trên ghế sô-pha như một chú mèo kiêu kỳ, mải mê lật từng trang báo mà không mảy may đến sự hiện diện của bên ngoài. Ánh nắng trải dài trên những đường cong của núi non như tôn lên dải lụa nằm từ vai xuống đùi. Nước da bánh mật điển hình của người dân Sumeru tỏa sáng rực rỡ cùng mái tóc ba màu rủ xuống quyến rũ một cách tự nhiên. Cánh hoa hồng như đậu ở hai bên mắt người phụ nữ ấy, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua để lông mi nàng khép hờ xuống trong ánh sáng của một ngày đẹp trời. Nàng đẹp như một tuyệt tác nghệ thuật, nhưng tôi tin rằng chẳng có một họa sĩ nào trên đời có thể khắc họa lại tỉ mỉ như cách đôi mắt tôi đã làm.

Đến lần gõ cửa thứ hai, nàng mèo mới nhướn mày khi nhận ra dáng vẻ lười biếng của mình. Đôi má ửng hồng vì sự ngại ngùng, nàng quay sang mời tôi ngồi vào bàn tiếp đãi rồi xin phép được vào phòng sửa sang quần áo. Nàng đi vài bước thật nhẹ rồi mất hút, để tôi thẫn thờ một mình trong căn phòng rộng lớn. Bên trên lò sưởi là bức chân dung mạ khung vàng của Thomas, xung quanh là tỉ tỉ vật dụng anh sưu tầm được để trưng bày như một bảo tàng nhỏ sau mỗi chuyến ngao du ở nước ngoài. Tôi nhận ra chiếc bùa bảo hộ mình tặng anh được nằm gọn gàng, chỉ cách chính giữa một lọ hoa cúc cánh quạt đề chữ "A". Tới giờ, khi ngẫm lại vài điều, tôi mới biết rằng mình chưa từng quan sát kỹ càng để nhận thức về sự kỳ lạ trong căn phòng. Phòng khách rộng lớn một cách không–thể–hiểu được, tức là nếu như vị kiến trúc sư tài ba với chữ K đứng đầu mà ở đây, chắc hẳn anh ta sẽ thốt lên tiếng tuyệt vọng khi nhìn vào kích thước của nó. Điều kỳ lạ hơn là mọi vật dụng trang trí trong căn phòng, dù không có chung một tiếng nói, đều ăn nhập một cách đặc biệt. Tôi không thể tìm ra được sự hài hòa giữa chậu bonsai của Inazuma với chiếc đỉnh chạm rồng đến từ Liyue, nhưng dường như chủ nhân của cách bài trí này đã đem lại một thế giới mới mẻ hơn cả.

"Anh nghĩ sao về chúng – những món quà được gửi từ người bạn thân thiết của chúng tôi, ngài Blinders – ? Gu thẩm mỹ của ngài ấy hơi đặc biệt một chút, nhưng mong rằng anh không phiền nếu tôi để chúng ngồi chơi một chút."

"Dù đã thấy những đồ trang trí này nhiều lần, cách bày trí này rất khác so với những gì tôi từng thấy trước đây."

Akihiro bước ra với bộ đồ tối giản hơn ngày đầu. Vì chưa bao giờ tiếp xúc với người phụ nữ ấy theo cách gần gũi tới mức này, tôi chỉ đơn giản tin là một người đàn bà mới mất chồng sẽ không bao giờ diện những bộ đồ quá tươi sáng. Nhưng đến mãi về sau, giữa hơi ấm của tách trà vị dâu tây và đôi ba lời trò chuyện, tôi mới biết đen là màu sắc yêu thích của nàng. Nàng mèo đã trò chuyện với tôi trong ba tiếng đồng hồ, tính cả mấy câu hỏi – đáp khi bữa ăn trưa diễn ra cho tới buổi chiều tà. Chúng tôi nói về kha khá chủ đề. Kinh tế. Lịch sử. Chính trị. Tôn giáo. Những thứ mà người ta có thể dán mặt cả hai trên một tờ giấy truy nã vì giọng điệu đầy châm biếm về cuộc sống hiện đại, về mọi điều họ chẳng dám lên tiếng do quá thực tế và thô kệch. Tôi không nhớ rằng mình đã mỉm cười bao nhiêu lần rồi thầm cầu xin sự tha thứ từ các Ma thần khi lắng nghe những câu đùa đen tối của Akihiro, nhưng tôi nhớ rõ cảm giác "thình thịch" vào lúc chú ý tới vài vệt hồng trên gò má nàng.

"Cảm ơn phu nhân vì buổi trò chuyện hôm nay. Thật may mắn khi tôi có cơ hội được tiếp xúc với một người đầy uyên bác như nàng."

"Ồ, anh nên cảm ơn bản thân thay vì cảm ơn tôi. Tôi chỉ chú ý tới những người quan tâm đến mình."

Vào thời khắc ấy, tôi mới sực tỉnh vì ngộ ra lý do của cơn dằn vặt tối qua. Tôi đã nghĩ tới những lần ôm ấp mặn nồng khi nhạc kèn đám ma vang lên, hơn cả vậy: nghĩ về bộ đồ gợi cảm mà nàng mèo lẳng lơ khoác trên mình từ lúc khóc thương chồng. Một giọt mồ hôi chảy dài từ trán tôi xuống cổ, không rõ là do cái nóng của mùa hè hay do hơi thở của đối phương phà vào tai.

"Anh mới là người không rời mắt khỏi tôi trong suốt ngày hôm qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top