Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật, tôi mới là người không rời mắt khỏi nàng.

Thử hỏi xem ai rời mắt được khi cái miệng nhỏ xinh ấy thưởng thức từng đĩa thức ăn với cung cách quý tộc mình học được trong vòng hai năm. Một nụ cười duyên mà chẳng bông hoa nào dám bĩu môi khinh bỉ vì biết mình không có tầm. Với điệu bộ đỏng đảnh đặc trưng của loài mèo, gương mặt nàng luôn ngước lên cùng mọi niềm kiêu hãnh từ khi đặt chân vào dinh thự của Thomas. Người ta nghêu ngao vài câu về quá khứ của nàng, rằng người phụ nữ này đến từ gia đình quý tộc của Sumeru nhưng nguyện chạy theo tình yêu của mình đến đất nước của gió xa xôi, náo nhiệt; rằng ả ta từng là một con điếm may mắn hơn kẻ khác ở chỗ biết quyến rũ đúng người; rằng nàng chỉ là một thiên thần rơi từ trên cao xuống khi Thomas vô tình đi dạo gần Hồ Sao Rơi. Bao nhiêu câu chuyện ra đời rồi bị dập tắt bởi cái lườm nguýt từ lão quản gia tận tụy, nhưng dù cách mở đầu có sáng tạo ra sao, mọi lời thì thầm to nhỏ đều không quên ca ngợi nàng như một vị Ma thần giáng thế vì vẻ đẹp cùng sự nhiệm màu.

Bởi mấy ai giúp một người dân bình thường tại Mondstadt gây đựng được cơ nghiệp tới ngày hôm nay. Bởi mấy ai khiến những người hầu phải cung kính gọi bằng "Bệ hạ" thay vì "quý bà" như bao vị phu nhân khác.

Chỉ có Akihiro. Chỉ một mình Akihiro mà thôi.

Akihiro rất đẹp. Nàng đẹp tới độ tôi tin rằng không một ai có khả năng miêu tả được vẻ đẹp thoát tục và trang nhã trong từng dáng điệu của nàng. Nếu Thủy Thần vô tình làm mất đồ vật nào trong bộ sưu tập quý giá của Người, chắc hẳn La Gioconda đã chạy trốn khỏi viện bảo tàng dưới vỏ bọc của người đàn bà trước mặt tôi. Việc nàng gặp tôi là định mệnh, việc tôi gặp nàng là vũ trụ đưa thoi. Tuy nhiên, tâm trí tôi chẳng tài nào xóa bỏ khoảnh khắc chồng nàng mỉm cười với mình khi nắng sớm tràn vào từ khung cửa sổ. Tôi trò chuyện với nàng nhưng nhớ về Thomas. Và điều đó làm cho tâm hồn tôi nặng trĩu như mới lừa dối nàng. Tôi chưa từng coi Akihiro là thế thân cho Thomas. Chưa từng. Vì có lẽ, tôi không muốn nhớ về sự thật rằng anh chưa từng nói một lời yêu tôi.

Người đàn ông tôi yêu có thể nói về việc bên trong tôi khiến anh thoải mái và ấm áp thế nào. Anh có thể thủ thỉ về những đêm đông cháy bỏng để xua đi cơn giá lạnh, có thể nói về những cổ xe ngựa sẽ đưa chúng tôi dạo chơi khắp Mondstadt hay Inazuma nhưng chưa từng nói lời yêu. Anh dành trọn lời yêu cho người vợ đáng mến của mình thay vì tôi – một người bạn chung chăn chung gối từ thuở nhỏ. Tôi cười nhạt, dành một chút sự cảm thông cho mình. Chí ít, tôi sẽ không bao giờ cảm nhận được vị đắng của rượu vì Thomas đã giữ đúng lời hứa: dù có đi đến nơi nào, anh vẫn sẽ nhớ về tôi và tìm tới tôi để giúp đỡ. Với tư cách một người bạn. Vì vậy, ngay buổi sáng hôm sau đêm chúng tôi lỡ vượt rào, anh đã lập tức xin lỗi và trở nên hoảng hốt. Tôi nhìn thấy sự hổ thẹn trong đôi mắt cún con mình luôn yêu. Một cái gãi đầu đầy lúng túng với đôi mắt chẳng dám nhìn thẳng vào đối phương. Dáng vẻ ngập ngừng không biết nên mở lời ra sao làm lồng ngực tôi trào dâng lên cơn hứng thú kỳ lạ. Chất kích thích bắt nguồn từ cảm giác nhộn nhạo trong lòng khiến tôi quyết định làm liều và bằng một cách diệu kỳ nào đó: cô vợ của anh cho phép chúng tôi qua lại – miễn là nàng vẫn là phu nhân duy nhất của Thomas xứ Mondstadt.

Khi ấy, nụ cười của tôi chỉ còn là một cái mỉa mai đọng lại nơi khóe miệng khi nghĩ rằng người phụ nữ này chỉ yêu những đồng bạc của bạn mình. Nhưng đến khi số lần hẹn nhau tới dinh thự của nàng trong khoảng thời gian dừng chân tại thành phố của gió vượt quá con số mười tôi chợt nghĩ có khi nào mình bị mắc mưu của nàng.

"Thưa phu nhân Akihiro đáng mến, liệu tôi có thể nhờ nàng giải đáp một vài điều?"

"Được chứ. Tôi có thể giúp gì cho ngài Kamisato đây?"

Dù không nhìn thấy đôi mắt mà tôi cho là vàng óng sau lớp ren, tôi chắc mẩm nàng đã dự liệu được vài điều khi gấp lại tờ báo "Mỗi ngày, lại tiến gần hơn!". Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ tốn kể lại câu chuyện của mình giữa Thomas để rồi nhận được tiếng cười khúc khích từ đối phương.

"Vậy... anh muốn biết vì sao tôi đồng ý cho hai người qua lại với nhau?"

Tôi khẽ gật đầu thay cho một lời xác nhận.

"Vì ngay từ đầu, Thomas đã luôn chọn tôi."

Nghe tới đây, trái tim tôi như thắt lại, không rõ vì cơn tức giận hay nỗi thất vọng ê chề. Tôi nhìn nàng, nhìn nụ cười mỉa mai nàng dành cho mình mà không thể làm gì được. Nếu như có một con dao trong tay, tôi sẽ đâm chết mình ngay tức khắc để khỏi sống trong một cuộc đời đáng hổ thẹn. Tôi thở dài não nề vì nhận thức được hiện tại. Thật đáng buồn làm sao khi chẳng có con dao nào sắc bằng ngôn từ nàng dành cho tôi.

Nhưng tôi yêu anh ấy trước mà?

Giữa cái nóng oi ả của mùa hạ, nàng nhẹ nhàng đâm chọt vào nỗi đau lớn nhất của đời tôi – chỉ sau cái chết của cha mẹ; sau đó hiền từ vỗ về như đang dỗ ngọt một đứa trẻ. Nàng thiêu cháy trí tâm khảm tôi, xóa sạch bao nhiêu ký ức đau buồn khi để tôi áp lên bầu ngực nõn nà. Nàng xua tan đi bao nhiêu sự bẽ bàng đọng lại trên nét ửng đỏ của khuôn mặt bằng cái vỗ nhẹ trên lưng và vào khoảnh khắc ấy, tôi bỗng ngờ ngợ ra điều gì đó không thực. Cái ôm này không thực. Cái ấm áp nàng tặng cho không thực. Đặc biệt hơn cả, lời nói sau đó của nàng giống hệt như một giấc chiêm bao giữa ban ngày. Nhưng dường như nhờ vào bài hát chói tai mà ra-đi-ô thường phát mỗi khi chúng tôi trò chuyện ở khu vườn vang lên, tôi tỉnh lại khỏi giấc mộng.

Đúng không?

Nàng lắc đuôi và dụ tôi nhảy vào hố thỏ.

"Istaroth không thể cứu lấy Thomas nhưng chúng ta thì có. Người ta có thể quên anh ấy còn chúng ta thì sao? Tôi vẫn luôn nhớ tới Thomas sau hai tháng và anh cũng vậy, ngài Kamisato ạ. Anh có bằng lòng lưu giữ hơi ấm của anh ấy cùng tôi không?"

Còn tôi là Alice, đê mê chạy theo mùi hương của giống loài biết đi và đâm sầm xuống vùng đất diệu kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top