Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà chủ để bánh kem lên bàn, tức giận thét ra lửa: "Ngày mai thêm ngay quy định cấm yêu đương nơi công sở cho tôi!"

Triệu Nhuy cợt nhả: "Bà chủ thêm quy định này vào rồi thì còn ai dám đến ACE nữa?"

Bà chủ im bặt.

Hẳn vậy, thêm quy định này khác nào treo đầu dê bán thịt chó? Có câu lạc bộ esport nào lại cấm yêu đương không? Quy tắc này chặn đứng đường sống của người khác quá.

"Thế phải như nào?!"

Triệu Nhuy đáp: "Yêu thì yêu thôi, bà chủ còn muốn can thiệp vào chuyện yêu đương của người ta nữa hả?"

Bà chủ nhìn Triệu Nhuy đầy nghi vấn: "Triệu Nhuy, cậu nói kiểu này làm tôi hơi nghi ngờ rồi đấy. Đừng nói là cậu cũng đang hẹn hò đấy nhé?"

Triệu Nhuy ngẩng đầu lên: "Hứ, em đây không phải hẹn hò bình thường đâu, hẹn hò với mỹ nữ số một thế giới luôn đấy nhé."

Bà chủ thầm nghĩ thôi xong, sao mà Triệu Nhuy yêu đương nghe còn khiếp vía hơn Thẩm Mạn với Từ Chu Dã thế? ACE giành được cúp vô địch đáng ra lòng hân hoan mới phải, đằng này chuyện từng đứa từng đứa yêu đương khiến cô cảm tưởng ACE sắp tan rã đến nơi.

"Yêu đương không thành vấn đề." Bà chủ cũng cợt nhả: "Quan trọng là chia tay thì tính sao?"

Triệu Nhuy nói: "Thì chia thôi."

Bà chủ: "Thế cậu nói tôi nghe xem, nếu Từ Chu Dã và Thẩm Mạn cãi nhau rồi chia tay thì Từ Chu Dã còn nguyện ý làm lá chắn của Thẩm Mạn nữa không?"

Triệu Nhuy: "..."

Bà chủ: "Thẩm Mạn có để cho Từ Chu Dã ăn lính nữa không?"

Triệu Nhuy: "..."

Bà chủ: "Thế..."

"Đủ rồi." Thẩm Mạn phát phiền lên: "Đừng nói nữa."

Bà chủ thở dài, dài nữa dài mãi, dài tận cam lai.

Thẩm Mạn bổ sung thêm: "Tụi tôi mà hẹn hò thì báo chị đầu tiên."

Bà chủ: "???"

Phục vụ ngoài phòng cẩn trọng gõ cửa rồi ngó đầu vào: "Xin hỏi quý khách đã muốn lên món chưa ạ?"

Thẩm Mạn nói: "Lên đi."

Đồ ăn lên hết, mọi người cuối cùng cũng thoát vai khỏi vở hài kịch, về lại với hiện tại.

Trong phòng có hai bàn lớn, mấy người liên tiếp nối đuôi nhau vào phòng. Họ chủ yếu là bạn bè thân quen với Thẩm Mạn, phần còn lại là người quen của bà chủ.

Hơn hai chục người, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.

"Nhờ phúc" của mấy quỷ bạn khốn nạn từ thuở vào ACE, Thẩm Mạn ngồi cạnh một cái thác hoa hồng, Từ Chu Dã ngồi cạnh hắn.
Hình ảnh đôi trẻ trông như thể đang chờ đợi lời chúc phúc của những người ghé thăm.

Thẩm Mạn mặt mày lạnh tanh ngồi đó, mọi người đều biết tính tình hắn như nào, người không quen chỉ dám chào hỏi hắn một chút rồi lượn ngay. Không thể phủ nhận, hắn ngồi thù lù một cục như thế trông khó gần kinh khủng khiếp.

Nhờ thế mà hắn né được mấy vụ xã giao phiền phức.

Ngược lại, Từ Chu Dã ngồi bên cạnh lại trông rạng rỡ như ánh mặt trời, ai nhìn thấy cũng muốn sáp gần nói chuyện vài câu.

Trên bánh kem viết tên hai người và 4 chữ số, lần lượt là 19 và 22.

"Happy birthday to you~ Happy birthday to you~" Ánh nến lập lòe trong bóng tối, Thẩm Mạn và Từ Chu Dã thầm ước nguyện.

Họ đều nhìn đối phương, sau đó cùng cúi thấp đầu, lúc ngẩng lên cũng ăn ý cùng nhau thổi tắt ngọn nến minh chứng cho lời ước nguyện ấy.

Ăn uống xong xuôi, họ cắt bánh kem rồi chụp ảnh với mọi người. Tiệc tàn, Thẩm Mạn tuy không nói gì nhưng Từ Chu Dã có thể nhận ra hắn đã bắt đầu cạn kiệt sức lực.

"Mình đi ha." Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn, chớp chớp mắt.

Thẩm Mạn buông đũa từ lâu rồi, lúc này đang chơi điện thoại. Hắn thấy Từ Chu Dã vậy liền gật đầu đứng dậy luôn.

Chào hỏi bà chủ xong, hai người lẳng lặng ra khỏi cửa.

Khi về căn cứ cũng đã muộn rồi, Thẩm Mạn ngáp ngắn ngáp dài. Từ Chu Dã đột nhiên dừng bước, cười nói: "Anh à, chúc mừng sinh nhật."

"Ừm, chúc mừng." Thẩm Mạn nói.

"Anh à, có phải anh quên gì rồi không?" Từ Chu Dã hỏi.

"Quên gì?" Thẩm Mạn không có ấn tượng gì cả.

Từ Chu Dã nói: "Quên là em chưa tặng quà sinh nhật cho anh."

Thẩm Mạn thật sự không nhớ gì hết, người đông quá, đồ đạc lung tung hết cả, nguyên cái cốp xe toàn đồ là đồ hắn còn chưa mở một cái nào.

"Cậu tặng tôi gì thế?" Thẩm Mạn hỏi.

Từ Chu Dã chậm rãi lôi ra một quyển tập đưa Thẩm Mạn xem.

Thẩm Mạn nhận lấy mới phát hiện đây là một quyển album, hắn cũng không để ý nhiều, mở ngay trang đầu tiên.

Ở đó, hắn nhìn thấy một cậu thiếu niên ôm cúp nở nụ cười rạng rỡ.

Thiếu niên đó là Thẩm Mạn năm 14 tuổi.
Mọi người đều cho rằng lần đầu Thẩm Mạn giành cúp ở Giải đấu mùa hạ HCC năm đó.

Nhưng không ai hay trước đó hắn đã từng ẵm giải quán quân của một cuộc thi khác.

Đó là một giải đấu online nhỏ, nhỏ tới mức chẳng ai nhớ tới, duy chỉ mình Thẩm Mạn biết giải đấu này đã thay đổi cuộc đời hắn thế nào.

Năm 14 tuổi, bà ngoại Thẩm Mạn vì tai nạn mà qua đời, chuyện này đã đảo lộn cuộc sống vốn bình lặng của hắn.

Thẩm Mạn không liên lạc được với Lục Nghễ. Dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, hắn một thân một mình lo toan hậu sự cho bà.

Từ ngày đó trở đi, ngôi nhà người người đổ về thăm nom trở thành nơi đáng sợ nhất đối với hắn.

Hắn sợ, sợ sau khi mở cửa ác mộng sẽ lại tiếp diễn, hắn sẽ lại phải chứng kiến cảnh bà ngoại thân thương nhất biến thành thi thể lạnh lẽo xa lạ.

Thẩm Mạn không nơi nương tựa lang thang vào một quán NET.

Lúc đó quán NET chưa bị quản chặt như bây giờ, học sinh lén vào chơi suốt.

Tại quán NET đó, Thẩm Mạn lần đầu nhấp mở biểu tượng game Phế Thổ Chi Tâm, mở ra cánh cửa hoàn toàn mới cho cuộc đời.

Có một vài thứ khi sinh ra không có thì đời này chưa chắc sẽ có – thiên phú chẳng hạn.

Thẩm Mạn năm 14 tuổi chỉ mất 1 tháng để làm quen với game, 3 tháng sau đã đứng top 10 khu vực toàn quốc.

Hồi đó nào có nghĩ tới chuyện làm tuyển thủ chuyên nghiệp, Thẩm Mạn chỉ biết chìm đắm vào game sẽ giúp hắn quên đi nỗi đau ngày ngày dày vò hắn ngoài hiện thực.

Trước ngày sinh nhật vài hôm, Thẩm Mạn đột nhiên bị chủ quán NET hay chơi gọi lại. Chủ quán NET là một chị gái rất xinh đẹp, mắt chị to tròn, chị vẫy tay gọi Thẩm Mạn lại.

Thẩm Mạn đi tới, chị liền lấy ra một tờ rơi.
Trên tờ rơi viết thông tin liên quan tới cuộc thi online đó.

"Nhóc à, em đánh hay vậy muốn đấu giải thử không?" Chị chủ quán NET biết Thẩm Mạn, đứa nhóc này hôm nào cũng vậy, vừa ngồi xuống cái là máy thông báo: số 56 đang online, người chơi truyền kỳ xếp thứ 6 toàn bảng khu vực Thần Quang, chúc bạn có một trải nghiệm vui vẻ. Sau đó, mọi người trong quán NET đều sẽ ngoảnh đầu ngó xem người ở vị trí số 56 là ai.

Khu vực top chỉ có 199 người, số lượng cố định, một người lên thì một người phải xuống. Lượng vàng đồ sộ, hơn nữa đây còn là khu vực đỉnh cao nhất, khu vực Thần Quang.

Lâu dần, mọi người đều biết ở quán NET này có một cậu nhóc đánh game rất khủng khiếp.
"Thưởng 2000 tệ đó." Chị chủ tiệm NET nói, "Nhóc muốn đi chị giúp nhóc đăng ký."

Thẩm Mạn cầm tờ rơi trên tay, im lặng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đi."

Sau đó, chị chủ đã giúp Thẩm Mạn báo danh.
Không phải giải đấu chính thống, Thẩm Mạn chỉ ghép bừa một đội 5 người rồi dựa vào năng lực vượt trội của mình để đưa đội đi lên một cách nhẹ nhàng.

Năm đó ẵm giải, quán NET đã tổ chức một buổi lễ trao giải nho nhỏ cho họ.

Thẩm Mạn đứng trên bục, nhón chân nâng chiếc cúp nhựa rẻ tiền lên cùng đồng đội.
Những tràng pháo tay thưa thớt vang lên. Trong đám đông, Thẩm Mạn dường như thấy một bóng hình quen thuộc, hắn không kiềm được mà gọi to: "Bà ngoại..."

Tất nhiên chẳng ai hồi đáp, hôm nay là sinh nhật hắn, nếu bà ngoại còn ở đây...

Nếu...

Ngày đó, Thẩm Mạn lấy hết can đảm để về nhà.

Phòng vắng tanh, cô quạnh, mọi thứ đều giống như cũ. Hắn ngồi trên sofa, nhìn dấu vết còn sót lại trên sàn nhà, cuối cùng không kiềm được mà nghẹn ngào nức nở. Thiếu niên nhỏ tuổi non nớt một mình khóc than, nước mắt rơi đầy chiếc cúp nhựa, tụ lại thành vũng rượu đắng.

Đây là chuyện năm 14 tuổi, từ đầu đến cuối câu chuyện đều chỉ xuất hiện bóng dáng của một mình hắn. Thời gian trôi nhanh, ký ức của hắn cũng dần phai nhạt, Thẩm Mạn trước giờ chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày câu chuyện ấy được người khác bày ra trước mắt mình.

Thiếu niên trong ảnh cười rạng rỡ, giơ cao chiếc cúp vinh quang, dù ảnh có mờ cũng không thể làm mờ đi nét hân hoan của hắn khi ấy. Thời điểm đó hắn không hề hay biết từ đây cuộc đời hắn sẽ bẻ sang một hướng hoàn toàn khác.

Thẩm Mạn đăm chiêu nhìn bức ảnh rất lâu, lâu tới mức Từ Chu Dã sốt ruột mới lên tiếng: "Cậu lấy bức này ở đâu đấy?"

Từ Chu Dã: "Anh đoán xem?"

Thẩm Mạn lười đoán, hắn nhìn thẳng về phía Từ Chu Dã.

Từ Chu Dã gãi mũi: "Em hỏi chị chủ tiệm NET đó."

Thẩm Mạn: "Chị chủ tiệm NET? Sao cậu biết chuyện này?" Quy mô của giải đấu này rất nhỏ, chẳng mấy người biết, chẳng biết sao Từ Chu Dã lại mò được.

Từ Chu Dã: "Thế thì anh không biết rồi, hồi đó anh nổi tiếng ở khu anh sống lắm, anh đoạt cúp xong ngoài đường treo ảnh to đùng luôn."

Thẩm Mạn: "..."

"Đúng lúc đó em với chị chủ nói chuyện đôi câu." Từ Chu Dã nói, "Chị chủ buôn đủ thứ chuyện rồi tiện kể ra chuyện này. Em nói em không tin, chị chủ nhất quyết lấy tấm ảnh này ra để chứng minh cho em thấy..."

Thẩm Mạn cau mày, hắn đâu có ngu. Từ Chu Dã kể là "vừa hay", mà đời thì làm gì có chuyện gì dễ ăn thế? Đầu tiên Từ Chu Dã làm sao biết hắn chơi ở quán NET đấy, thứ hai là sao chị chủ lại đúng lúc ở đó để hắn nói chuyện vậy?

"Nói thật." Thẩm Mạn không dễ lừa, "Không là tôi coi cậu thành biến thái đấy."

Từ Chu Dã biết mình không múa rìu qua mắt thợ được nữa, gãi gãi đầu: "Thì trước đó em tra ID toàn quốc của anh..." Lúc đó Thẩm Mạn đấu giải online cũng dùng ID này, lên mạng tra là sẽ tìm được thông tin liên quan. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không biết ID này Thẩm Mạn vẫn đang dùng.

Thẩm Mạn ồ lên một tiếng, hết kỳ cục rồi, chằng qua còn một vấn đề: "Sao cậu biết ID trước đó tôi dùng?"

Từ Chu Dã im lặng một lúc rồi tếu táo đáp: "Em nói anh cũng không nhớ."

Thẩm Mạn nói: "Cậu chưa nói sao biết tôi không nhớ?"

Từ Chu Dã đáp: "Năm thứ hai anh thắng giải đấu online ấy, đêm 18/2 có phải anh chơi với Cuồng Khuyển đi rừng không?

Thẩm Mạn đánh mắt ra chỗ khác.

Từ Chu Dã tức giận: "Em biết ngay là anh không nhớ mà!"

Thẩm Mạn thở dài: "Sao mà nhớ được cái này hay vậy?"

Ai mà nhớ nổi mình từng đánh những trận nào chứ?

Như đi guốc trong bụng Thẩm Mạn, Từ Chu Dã giận giữ: "Em nhớ mà!!"

Thẩm Mạn: "Hả?"

Từ Chu Dã nói: "Thứ Bảy hôm ấy, vừa hay là ngày đầu tiên sau sinh nhật em, mẹ cho em lên mạng. Em mở game lên đang hoan hỉ bắt đầu vào trận..."

Lúc đó hắn đang chơi xạ thủ đường dưới, muốn thả lỏng tí, ai ngờ chưa đầy 10 phút đối thủ đã chết 6 lần.

Lúc đó Từ Chu Dã mới 11 tuổi, vừa lên cấp 2, chuyện này đã để lại vết dằm trong tim cậu thiếu niên mới lớn. Lúc đầu vẫn nhịn được, sau đó làm sao mà nhịn nổi, vừa khóc vừa bấm máy chơi.

Nước mắt nước mũi còn chưa kịp lau sạch, màn hình lại đen sì.

Vừa hay lúc đó mẹ cậu ngồi cạnh hóng hớt, hỏi mấy câu thêm dầu vào lửa, con trai à, sao nay con chơi game gì toàn đen với trắng thế?
Câu hỏi này khiến Từ Chu Dã hoàn toàn sụp đổ.

Cậu nhóc ghi thù trong lòng, nhìn chằm chằm vào ID Little Snail trên màn hình, tự nhủ với mình cả đời tuyệt đối, tuyệt đối không được phép quên người này.

Nói là làm.

Lúc đó Từ Chu Dã cũng không nghĩ một khắc ghi thù lại có thể biến thành một đời nhung nhớ.

Về sau cậu mới biết Little Snail đánh giải chuyên nghiệp, tên thật là Thẩm Mạn, ID game đổi thành ACE.slow.

Trận đấu nào của Thẩm Mạn cậu cũng xem. Vốn là chờ xem Thẩm Mạn thua, nào ngờ càng xem càng thấy lạ. Khoảnh khắc Thẩm Mạn nâng cúp trên bục năm ấy, Từ Chu Dã đang xem trực tiếp đã nếm trải cảm giác rung động đầu đời. Cậu ôm lồng ngực đang đập loạn lên vì Thẩm Mạn, quay người nói với mẹ: "Mẹ, con muốn thành tuyển thủ chuyên nghiệp."

Khi Từ Chu Dã miêu tả lại, Thẩm Mạn im lặng lắng nghe, không ho he một tiếng.

"Anh thấy chưa, em biết ngay là anh không nhớ mà." Từ Chu Dã lên án người vô tâm: "Anh không biết tối đó em khóc dữ cỡ nào đâu."

Thẩm Mạn nhớ tới Cuồng Khuyển của Thẩm Mạn. Chẳng lẽ hắn đã góp phần giúp cho Từ Chu Dã chơi con đó kinh khủng khiếp tới vậy sao?

Nhìn ánh mắt trách móc của Từ Chu Dã, Thẩm Mạn né đi vờ như không hay biết gì, tiếp tục lật cuốn album. Cuốn album tổng cộng có 8 bức ảnh, mỗi bức ảnh đều trông rất quen mắt. Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi rút ra một tấm ảnh, lặt ra mặt sau, đằng sau đó là nét chữ quen thuộc của Từ Chu Dã – ngày tháng năm, địa điểm, Thẩm Mạn 15 tuổi.

Ngày tháng năm, địa điểm, Thẩm Mạn 16 tuổi...17 tuổi, 18 tuổi,... tới tận năm 21 tuổi.
Trong đây là ảnh của hắn qua từng năm, không biết Từ Chu Dã đã kỳ công tới mức nào mới có thể thu thập được những bức ảnh này.

Thẩm Mạn nhìn Từ Chu Dã.

Từ Chu Dã bị Thẩm Mạn nhìn phát ngại, chắp tay, cúi đầu lí nhí: "Nếu bà ngoại chúng ta còn thì những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không xảy ra..." Bà ngoại thương Thẩm Mạn như thế, làm sao nỡ nhìn đứa trẻ bà ấy yêu thương đau lòng?

Bà đi rồi, còn ai thay bà thương Mạn Mạn của bà không? Có ai như bà, ghi nhớ từng năm từng tháng Thẩm Mạn trưởng thành, trân trọng từng giây từng phút họ cùng nhau đi qua không?

Thời gian bị đánh rơi được lụm nhặt lại trong cuốn album đó như nỗi lòng không cách nào bày tỏ của Từ Chu Dã. Cậu không thể can thiệp vào quá khứ của Thẩm Mạn nhưng lại muốn lấp đầy tình yêu vào cuộc đời trống một khoảng của hắn, cậu muốn nói với Thẩm Mạn cậu yêu hắn, cậu nguyện vì hắn hiến dâng toàn tấm chân tình.

Vậy mà khi đối mặt với ánh mắt bình lặng của hắn, Từ Chu Dã lại lần nữa thoái lui.

Cậu sợ, sợ sau khi Thẩm Mạn biết được tâm ý của cậu sẽ từ chối, sợ hai người sau này chẳng thể quay về như lúc ban đầu.

Thẩm Mạn lật giở từng trang album, xem thật kỹ lưỡng. Xem xong, hắn vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Từ Chu Dã.

Đứa trẻ lớn lên từ trong bóng tối không giống đứa trẻ lớn lên dưới ánh mắt trời. Dù trăng có sáng, nhưng ánh sáng của trăng nào giống ánh sáng mặt trời ấm áp. Trăng sáng nhẹ nhàng nhưng cũng lãnh đạm, ánh trăng mờ ảo giống miếng vải tuyn che mắt những người yêu nhau.

Tâm tư Từ Chu Dã không khó đoán, Thẩm Mạn ngầm hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, nay trời quang thoáng đãng, không một bóng mây, chỉ có trăng tròn vành vạnh sáng tỏ.

Ánh trăng là ánh mặt trời lúc lụi tàn.

Thẩm Mạn không nỡ khiến hơi ấm của Từ Chu Dã lụi tắt.

"Lúc cậu thổi nến cậu ước gì rồi?" Thẩm Mạn đột nhiên hỏi.

Từ Chu Dã nói: "Hả?" Cậu không hiểu Thẩm Mạn tại sao lại đột nhiên hỏi vậy.

"Có liên quan đến tôi không?" Thẩm Mạn hỏi.
Câu này mà do người khác hỏi thì nghe quá tự luyến, nhưng do Thẩm Mạn hỏi nghe không vô lí chút nào. Bị đoán trúng tim đen, Từ Chu Dã cúi thấp đầu: "Không kể anh đâu..."

Thẩm Mạn nghiêng nghiêng đầu, giống một chú mèo đang quan sát, thong thả ung dung nhưng mang quyết tâm đánh là phải gục: "Thực ra tôi cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu."

Từ Chu Dã: "Hả?"

Thẩm Mạn nói: "Một chiếc tai nghe đặc biệt, bên trên có tên của cậu."

Chọn tới chọn lui chọn tái chọn hồi, cuối cùng phát hiện với tuyển thủ đấu chuyên nghiệp, tặng các thiết bị ngoại vi là hợp lý nhất.

Từ Chu Dã nói: "Ồ, em cảm ơn anh."

Thẩm Mạn khi hút thuốc trông rất đẹp.

Ngón tay hắn nõn nà, kẹp điếu thuốc hờ hững để trong miệng. Môi mỏng mở ra, phả nhẹ một làn khói hương bạc hà. Lông mi hắn rủ xuống, trong mắt dường như có chút ý cười, trông hắn lúc này chẳng khác nào yêu tinh đang đi câu hồn người khác.

Tuy Từ Chu Dã không thích Thẩm Mạn hút thuốc nhưng không thể phủ nhận, Thẩm Mạn hút thuốc hút luôn hồn người.

"Đổi thành gì hả anh?" Từ Chu Dã hỏi.

"Như này đi." Thẩm Mạn nói, "Cậu nói điều ước sinh nhật của cậu ra, tôi xem xem có thể hoàn thành giúp cậu không?"

Từ Chu Dã thầm nghĩ làm gì có ai như anh, em mà thực sự nói ra anh trở mặt thì phải làm sao? Em còn lâu mới mắc bẫy của anh, vì vậy bịa bừa: "Em ước mình học được cách hút thuốc."

Thẩm Mạn: "..."

Từ Chu Dã: "..." Cậu cũng thấy mình nực cười.
Thẩm Mạn thở dài một hơi, xong lại thở dài. Hắn rít một hơi thuốc, nhìn về phía Từ Chu Dã, dường như hạ quyết tâm gì đó, vẫy tay gọi cậu đến.

Từ Chu Dã không hiểu gì cho lắm, tiến gần về phía hắn.

Cằm bị giữ chặt, Từ Chu Dã nhìn gương mặt Thẩm Mạn đột nhiên phóng to – không, không phải tự dưng phóng to, mà là Thẩm Mạn đang dí sát mặt vào cậu ...

Môi cậu đụng phải một vật thể mềm mại, đầu lưỡi Thẩm Mạn nhẹ nhàng luồn lách tách miệng Từ Chu Dã ra, ngụm khói hương bạc hà từ miệng Thẩm Mạn dần lấp đầy khoang miệng Từ Chu Dã.

Từ Chu Dã hóa đá tại chỗ. Sau đó, cậu thụp xuống ho dữ dội.

Thẩm Mạn nhìn cậu, nói móc: "Hút thuốc không biết, hôn cũng không biết luôn sao?"
Từ Chu Dã ho tới mức mặt mày đỏ au, cậu lấy tay che miệng, bàng hoàng nhìn Thẩm Mạn. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Thẩm Mạn hôn cậu sao? Thẩm Mạn thực sự hôn cậu? Thẩm Mạn...hôn cậu?!

Thẩm! Mạn! hôn! cậu!

Từ Chu Dã vươn tay bắt lấy vai Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn cau mày: "Đau."

Từ Chu Dã gấp gáp kéo mạnh Thẩm Mạn vào lòng mình, tay còn lại kề vào sau gáy, điên cuồng áp môi Thẩm Mạn vào môi mình.

Nụ hôn đó như thể hận không thể nuốt chửng người đối diện vào bụng, Thẩm Mạn bị Từ Chu Dã hôn tới mức ngạt thở. Lúc Từ Chu Dã buông hắn ra, môi mỏng sưng tấy lên hết cả, mắt cũng vương một tầng nước.

"Thẩm Mạn, đội trưởng...Anh..." Không biết phải xưng hô thế nào, Từ Chu Dã gục đầu lên ngực của Thẩm Mạn, hai tay siết chặt eo hắn, "Thích...thích anh, em thích anh...Em....yêu anh."

Không phải thích, mà là yêu, là nguyện ý kiềm chế mọi cảm xúc của mình vì hắn.

Thẩm Mạn thở dài: "Cậu nhẹ thôi, eo tôi sắp gãy rồi."

Từ Chu Dã giống một chú cún con mừng quýnh, vừa hôn đã gặm nát môi hắn, giờ thì ôm hắn muốn gãy eo.

Từ Chu Dã không buông tay: "Không muốn, không muốn, điều ước sinh nhật của em vẫn chưa thành hiện thực nữa."

Thẩm Mạn: "..."

"Em ngu lắm, học không hiểu." Từ Chu Dã nói, "Anh phải dạy em cơ...chậm rãi dạy em..." Cậu cúi đầu, hôn lên khóe môi Thẩm Mạn một cách trìu mến, "Dạy em suốt phần đời còn lại."

Thẩm Mạn: "...Ừm."

Yêu cầu vô lý như mong ước hái sao trên trời của trẻ con này lại được đồng ý rồi.

Từ Chu Dã vui tới mức não nhảy cha cha cha, có cảm giác như thể đang đi trên đường mua xổ số 2 tệ trúng 1000 tệ. Cậu phải không ngừng sờ nắn tấm vé số, dò từng số từng số trên tấm vé mới chắc bản thân đang không mơ.

Thẩm Mạn bị Từ Chu Dã ôm đau cứng người, nói cậu còn không bỏ tay ra là tôi bị thoát vị đĩa đệm thật đấy.

Từ Chu Dã lúc này mới buông tay ra.

Viêm bao gân và thoát vị đĩa đệm là hai bệnh tuyển thủ chuyên nghiệp thường gặp nhất, Thẩm Mạn không muốn phải đi làm vật lí trị liệu.

"Vậy, vậy em nắm tay anh được không?" Từ Chu Dã mắt long lanh nhìn Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn liếm đôi môi khô nứt nẻ của mình, nhất thời không biết tay hay eo quan trọng hơn, nhưng trong lúc suy nghĩ, cơ thể hắn đã tự quyết định, tay tự động thò ra.

Mười ngón đan xen.

Cái nắm tay này đường hoàng công khai, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay Từ Chu Dã khiến Thẩm Mạn thấy rất an tâm.

"Anh." Từ Chu Dã lí nhí, "Anh thử nói xem nếu sếp biết hai đứa mình..."

Thẩm Mạn nghĩ tới buổi sáng bà chủ bị hắn trêu tưởng như sắp bùng nổ, vô nhân đạo nói: "Không sao, sức chịu đựng của bà chủ bền bỉ."

Nếu để bà chủ biết được nhất định sẽ khóc lóc trong phòng hắn ba ngày ba đêm, sau đó chỉ vào mũi Thẩm Mạn vừa khóc vừa nói: Rõ ràng buổi chiều vẫn còn nói sẽ không hẹn hò đâu, sao tới tối đã bên nhau rồi?

Thẩm Mạn sẽ bình chân như vại mà đáp: Trong hợp đồng cũng không cấm yêu đương, bà chủ sao can thiệp được tôi sẽ tỏ tình lúc nào chứ?

Trans by Dí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top