Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 31 - Tập Hợp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hạt mưa hòa lẫn với những tia nắng ấm áp tràn ngập trên đường phố Konoha. Hầu hết mọi người đã chạy đi tìm nơi trú mưa khi cơn mưa phùn bắt đầu tới, nhưng Sakura không bận tâm. Rốt cuộc, cô đã được nơi trú trong quán của Ichiraku cùng với một trong những người bạn thân nhất của mình.

"Đó là một tháng tuyệt vời phải không?" Sakura hỏi người đồng đội tóc vàng, mặc đồ màu cam của mình trong khi cậu đang nhấm nháp món ăn yêu thích của cậu.

"Ừm, đúng vậy. Jiraiya-sensei đã cho tớ xem rất nhiều thứ." Sakura nhướn mày trước điều này. Cô không chắc mình muốn biết mọi chi tiết về cuộc phiêu lưu của Naruto với một ông già biến thái khét tiếng.

"Cậu có học được kỹ thuật mới nào không?" cô hỏi, hướng cuộc trò chuyện của họ đến điều gì đó phù hợp với bối cảnh bây giờ.

Naruto quay lại nhìn cô, đôi mắt xanh lấp lánh. "Chắc chắn là có rồi, nhưng tớ sẽ không nói cho cậu biết nó là gì. Tin mình đi, cậu sẽ rất ấn tượng khi nhìn thấy nó vào ngày mai," cậu hả hê với nụ cười táo bạo. "Còn cậu thì sao? Một tháng này của cậu thế nào?"

"Cũng tốt," cô nói, nhún vai, trong khi Naruto quay lại với tô ramen bốc khói của cậu để ngấu nghiến thêm một miếng nữa. "Bận rộn, tớ đoán vậy." Sakura quyết định cô sẽ tóm tắt một cách ngắn gọn, xúc tích về việc cô làm và xóa đi nụ cười trên mặt Naruto là điều cuối cùng cô muốn làm, đặc biệt là khi cô quá vui mừng vì cuối cùng cũng được gặp lại cậu. Cô nhớ Đội Bảy.

"Sakura-Chan, Cậu đã tập luyện với ai vậy?"

"Một vài người. Tớ đã dành nhiều thời gian với các ninja y tế tại bệnh viện, đặc biệt là một người tên Shizune... Nhưng phần lớn thời gian huấn luyện của tớ là với Tsunade-sama, đồng đội cũ của Jiraiya-sama."

Mặt Naruto sáng lên. "Vậy sao, tớ đã nghe nói về người đó! Jiraiya-sensei đã nói về bà ấy rất nhiều. Có vẻ như bà ấy là "người khổng lồ" -" Sakura nhanh chóng đẩy cậu ra khỏi ghế và tiếp tục như thể cô không hề bị gián đoạn.

"Tớ cũng đã dành vài ngày với Kurenai-sensei và Hinata," cô nói xong và khoanh tay trước ngực khi Naruto bò dậy.

"Cậu biết đấy," Naruto nói, ngạc nhiên là không than vãn về việc bị đẩy, "Tớ thấy hài lòng với cách sắp xếp các trận đấu. Haku là một người tuyệt vời nhưng tớ sẽ không ngại đá vào mông cậu ấy. Và tớ rất vui vì tớ không làm vậy, chiến đấu với Hinata."

Sakura gật đầu và quan sát đồng đội của mình bằng khóe mắt. Cậu đang nhìn vào bát của mình với vẻ mặt xa xăm.

"Ý tớ là, tớ cũng không ngại đá vào mông Sasuke vì đôi khi cậu ấy thực sự đáng bị như vậy." Sakura âm thầm đồng ý với điều này. "Nhưng tớ cũng muốn cậu ấy thắng. Và cả cậu nữa, Sakura-chan. Tớ chỉ... tớ muốn tất cả chúng ta cùng chứng kiến những chiến thắng của nhau."

"Chúng ta có thể làm được,Naruto." Sakura cười rạng rỡ, trái tim cô thắt lại vì sự phấn khích và nỗi nhớ. Cô nắm lấy cánh tay Naruto và siết chặt một cách trìu mến.

Naruto hơi đỏ mặt trước cử chỉ đó, nhưng cậu đã lấy lại dáng vẻ thường ngày của mình. "Tớ nghĩ ngày mai sẽ là một ngày thực sự tuyệt vời đối với chúng ta. Tớ có thể cảm nhận được điều đó."

Không có tin tức gì từ Kakashi hay Sasuke trong suốt một tháng, điều này khiến Sakura vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm đôi chút. Phần cực kỳ lo lắng trong cô đã suy đoán rằng liệu Orochimaru có tìm đến họ khi họ huấn luyện ở nơi khác hay không, nhưng lý trí trong cô lại nghi ngờ điều đó. Kakashi có thể giữ an toàn cho cả hai và thông báo cho làng nếu có điều gì đáng ngờ xảy ra.

Không sao đâu. Thư giãn đi. Sasuke ổn. Chỉ cần tập trung vào việc huấn luyện của bản thân.

Và cô đã làm được điều đó. Ngày qua ngày, Sakura ngày càng bớt lo lắng về Sasuke và đây lần đầu tiên cô dành phần lớn tâm sức cho sức khỏe và sự an toàn của bản thân. Trên thực tế, trước khi gặp Naruto để đi ăn ramen, khi Sakura đang thay quần áo chiến đấu sang trang phục thường ngày, cô nhận ra rằng bây giờ cơ thể cô đang trong trạng thái khỏe mạnh nhất từ khi cô quay trở lại đây. Cô đã cố gắng ngủ ngon ở phần lớn thời gian trong tháng và chưa một lần nào cô bị kéo về quá khứ. Một mặt lạc quan trong cô muốn tin rằng khả năng phòng thủ bổ sung của cô trên cuộn giấy du hành thời gian đang giúp nó khôi phục lại bằng cách nào đó.

Bây giờ khuôn mặt cô đã hồng hào trở lại, quầng thâm dưới mắt đã biến mất, bắp chân và cánh tay của cô được bao phủ bởi những cơ bắp săn chắc.

"Dạo này cậu trông tươi tắn hơn đấy, Trán vồ," Ino nhận xét vài tuần trước khi cô tỉa phần đuôi tóc dài quá vai. Họ đang ở trong phòng riêng của bệnh viện, vì dù quá trình hồi phục của Ino đã tiến triển rất tốt nhưng các nhân viên y tế vẫn muốn được cô giám sát bệnh nhân nhiều nhất có thể để tránh trường hợp căn bệnh tái phát. Nhưng ít nhất bây giờ cô cũng đã có thời gian riêng cho bản thân.

Sakura nhếch mép cười nhưng vẫn giữ đầu hướng về phía trước để không làm hỏng mái tóc của mình. "Cậu biết điều gì sẽ khiến tớ cảm thấy dễ chịu hơn nữa không? Đó là nếu cậu cho tớ xem bộ sưu tập thảo mộc trong cửa hàng của cậu."

Ino thở dài. "Tớ muốn nhưng hôm nay tớ đã ra ngoài rồi. Cậu biết đấy. Lệnh giới nghiêm của bệnh viện là điều tồi tệ nhất ."

"Họ có thể có ngoại lệ mà đó là nếu tớ hộ tống cậu Heo à" Sakura nói. Và cô không nghi ngờ gì về điều đó. Như thể cô chưa đủ nổi tiếng trước Kỳ thi Chunin, tin tức về việc cô được huấn luyện bởi Senju Tsunade một Sanin huyền thoại đã lan truyền nhanh chóng. Giờ đây cô không chỉ được coi là một ninja y tế ưu tú mà còn là một nhân vật nổi tiếng mới nổi.

Ino nhún vai, đi tới phía trước Sakura, luồn đầu ngón tay qua mái tóc ẩm ướt mới cắt để đảm bảo phần đuôi tóc thẳng. "Tớ đoán vậy," cô nói. "Được rồi, được thôi. Nhưng chỉ vì hôm nay là sinh nhật của cậu thôi đấy. Và tốt nhất là chúng ta đừng về quá muộn. Tớ sẽ điên mất nếu phải nghe một bài giảng kinh khủng khác từ cô y tá của tớ. Hoặc bố tớ."

"Vậy cậu nên lo lắng đi," Sakura trêu chọc. Ino đã trở nên sợ những hậu quả hơn, kể từ Bài kiểm tra thứ hai, Sakura nhận ra rằng việc chạm trán với cái chết đã gây ra điều đó.

Ino đảo mắt. "Thôi đi, Trán Vồ. Và đừng nói nữa nếu không tớ có thể sẽ cắt nhiều tóc hơn cậu muốn đấy."

Hai người họ dành cả buổi chiều để lục lọi nguồn cung cấp ở Cửa hàng hoa - Sakura đến lấy nguyên liệu và thuốc độc còn Ino để lấy thứ gì đó tươi sáng để làm sống động căn phòng bệnh của cô ấy. Sau đó, Ino đãi Sakura một món đồ uống nóng mà cô chọn tại một quán trà gần đó trước khi Sakura về nhà dự một buổi lễ kỷ niệm nhỏ với bố mẹ về sự trưởng thành của cô trong những năm tháng thiếu niên.

Cô dành phần lớn thời gian để tập luyện với Tsunade, và mặc dù vị Sanin tuyên bố rằng sẽ chỉ ở lại thêm vài ngày nữa, cuối cùng bà vẫn ở lại cả tháng, khiến Sakura rất vui. Cô không chắc đây là kết quả của việc Tsunade tận hưởng khoảng thời gian họ ở bên nhau hay dạo quanh bệnh viện, hoặc là do bà đã ngày càng gắn bó với một số quán rượu sang trọng hơn ở Konoha. Có tin đồn rằng Tsunade đã dành một hoặc hai đêm để bắt chuyện với Jiraiya khi ông tạm nghỉ giữa lúc huấn luyện Naruto.

"Vậy... người có định xem các trận đấu của Kỳ thi thứ ba không?" Một ngày nọ, Sakura hỏi khi đang nằm dài trên bãi cỏ của sân tập ở đâu, kiệt sức và đẫm mồ hôi sau buổi học thể thuật dưới cái nóng thiêu đốt.

Tsunade nhún vai, nhấp một ngụm thứ mà bà cho là nước từ bình của mình. "Có thể," bà trả lời, và tim Sakura nhảy lên. "Sau tất cả những điều ta đã dạy ngươi, tốt nhất ngươi nên thể hiện thật tốt."

Có lẽ cô cũng vậy, mặc dù đối thủ của cô là một cường quốc theo đúng nghĩa của hắn ta. Năm tuần ở bên Tsunade là khoảng thời gian đủ để Sakura mài giũa các kỹ năng của mình và thậm chí bổ sung thêm vào kho kỹ năng của mình. Không thể tránh khỏi, họ đã thảo luận về việc thực hiện Sáng tạo Tái sinh - họ xem qua các ấn chú, nghiên cứu chính xác nó tác động như thế nào đến cơ thể người dùng và suy đoán về thời điểm tốt nhất để sử dụng nó. Tất nhiên là họ không luyện tập thuật này, vì làm như vậy sẽ rút ngắn tuổi thọ của Sakura (và không có lý do thực sự nào cả).

Tsunade cũng giúp Sakura thành thạo việc truyền charka của mình cho người khác một cách suôn sẻ , để bổ sung hoặc tăng cường mức độ charka của chính họ. Mặc dù cô cố tình làm vậy để Sasuke tỉnh táo cả đêm, nhưng lần Sakura chuyển charka của mình cho cậu trong Bài kiểm tra thứ hai, không nghi ngờ gì nữa, nó đã khiến cậu cảm thấy khó chịu. Tsunade đã có sẵn vài thủ thuật để giảm thiểu điều đó.

"Charka của ngươi phải tham gia vào quá trình tuần hoàn Charka của mục tiêu một cách liền mạch. Hãy cảm nhận nhịp điệu và tốc độ Charka của họ và khớp với nó - đừng can thiệp vào dòng chảy của mọi thứ," bà giải thích với Sakura tại cơ sở nghiên cứu của bệnh viện vào giữa tháng. Sakura, người thường chỉ tập trung vào việc truyền Charka cho bệnh nhân của mình hơn là lợi ích trị liệu của việc truyền Charka sao cho khớp hoàn toàn với họ, đã thực hành điều này và thành thạo nó trong hai ngày. Đó thực sự là một nghệ thuật, nhưng Sakura có kiến thức và tài năng để bắt kịp nhanh chóng.

Kỹ năng mới yêu thích của Sakura mà cô học được từ Tsunade là Rối loạn đường dẫn cơ thể, đó là một kỹ thuật làm xáo trộn các tín hiệu điện truyền giữa não và cơ thể của một người. Nói cách khác, nó có thể phá vỡ khả năng kiểm soát cơ thể của đối thủ.

Ban đầu Tsunade do dự về việc dạy kỹ thuật này cho Sakura. "Sẽ thật hữu ích khi có được sự liên kết của nguyên tố Lôi với nó," cô nói, mím đôi môi đỏ mọng. "Nó sẽ giúp ta dễ dàng can thiệp vào bản chất điện của quá trình dẫn truyền thần kinh."

Tuy nhiên, điều đó không hề ngăn cản Sakura chút nào. "Vậy thì con sẽ tìm cách can thiệp vào việc đó," cô nói một cách tự tin, không hề nao núng. "Chỉ cần người chỉ cho con cách đưa charka của con vào đầu họ và con sẽ lấy nó từ đó."

"Được rồi," Tsunade trả lời với một nụ cười tự mãn, dường như cảm động trước quyết tâm của Sakura. "Thật khó để chống lại một kỹ thuật tấn công với não. Dựa vào âm thanh của sự việc, anh chàng Kabuto này, nếu anh ta thực sự biết nhiều về y thuật như ngươi nói thì có thể làm được. Nhưng thủ thuật này ít nhất phải học được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội."

Mối quan hệ của họ dường như phát triển trong suốt tháng và Sakura chắc chắn rằng vị Sanin kia đã bớt hung hăng và say xỉn hơn vào cuối tháng. Cô cũng vô cùng biết ơn vì Tsunade chưa bao giờ hỏi thăm hay thậm chí để mắt tới việc học sinh mới của bà lại có thể quen thuộc với những thói quen, sở thích và khả năng của bà như thế nào. Theo một cách nào đó, có vẻ như mối quan hệ của họ đã bắt đầu từ nơi nó đã dừng lại, ngoại trừ việc giữa họ có khoảng cách xa hơn một chút so với trước đây, Tsunade hiếm khi trực tiếp giúp đỡ bệnh nhân, và bà buộc phải lau chùi chai rượu sake mà không có sự giúp đỡ của Sakura khi họ dừng lại để nghỉ giải lao. giữa các buổi học.

Mặt khác, Sakura đã tập luyện với Hinata một vài lần (người mà cô tình cờ gặp trên đường đến sân tập) và nói rộng ra là Kurenai, người hướng dẫn của Hinata. Lúc đầu, những buổi đấu này tương đối không có tính chất chiến đấu, vì có khả năng Hinata và Sakura sẽ đối đầu nhau vào một thời điểm nào đó trong giải đấu. Vì vậy, họ chủ yếu là luyện tập mục tiêu và các bài tập sức bền charka, đây là một khoảng thời gian nghỉ ngơi khá thoải mái giữa quá trình luyện tập với Sanin tàn nhẫn.

Nhưng sau đó Sakura phát hiện ra điều gì đó đã thay đổi quá trình luyện tập của cô trong thời gian còn lại trong tháng.

Với sự giúp đỡ của Shizune và một số nhân viên bệnh viện tiên tiến hơn, các mẫu bệnh của Orochimaru và hồ sơ chi tiết về tất cả kết quả của bệnh nhân đã được thu thập. Rất may, chỉ có một số ít trường hợp mới trong tháng, cung cấp vừa đủ tài liệu mới để nghiên cứu chuyên sâu. Nó đã trở thành một nỗ lực của cộng đồng nhằm giữ cho người dân Konoha, cả ninja và thường dân, khỏe mạnh nhất có thể. Ngay cả Haku cũng mang theo thuốc mỡ để giảm bớt các triệu chứng từ Sóng Quốc khi cậu trở về sau chuyến tập luyện ở đó. Làng Lá hiện đang là tâm điểm chú ý trong Kỳ thi Chunin, kỳ thi này chắc chắn đã thu hút được sự chú ý của nhiều nơi về đợt bùng phát bí ẩn. Và đối với Sakura.

"Shizune. Hãy đến xem cái này," Sakura gọi trong khi phân tích bản quét não trong phòng thí nghiệm gắn liền với khoa X quang (thật khó tin rằng ngay trước kỳ thi Chunin, cô và Sasuke đã phải đột nhập vào bệnh viện để vào. Nó). Tsunade cũng ở đó, khoanh tay và theo dõi cuộc điều tra bằng con mắt tò mò mà không nói nhiều. Chỉ có ba người họ ở đó.

Sakura nhận thấy Charka quanh não bị suy giảm, đặc biệt ở những bệnh nhân mới bắt đầu xuất hiện các triệu chứng. "Điều đó có thể có rất nhiều ý nghĩa," Shizune lặng lẽ nói, đưa ngón cái và ngón trỏ dọc theo cằm.

"Ừ, em biết," Sakura nói. "Có một khả năng là... họ bị mắc kẹt trong ảo thuật."

Shizune lùi lại. "Chị không chắc lắm -"

"Điều đó đáng để xem xét," Tsunade nói lớn, gần như khiến Sakura nhảy dựng lên. "Nếu đây là Orochimaru mà chúng ta đang đối đầu, sẽ là khôn ngoan nếu chúng ta không loại trừ bất cứ điều gì."

Sakura đồng ý, biết ơn và ngay sau đó đã đến gặp Kurenai, một chuyên gia trong lĩnh vực ảo thuật, yêu cầu được học riêng. Kurenai bắt buộc.

Không có khám phá đột phá nào được thực hiện liên quan đến căn bệnh này, nhưng họ biết rằng nó có một giai đoạn không hoạt động, không có triệu chứng nào đó (mặc dù giai đoạn này kéo dài bao lâu thì không rõ ràng), nó tiến triển nhanh hơn ở thường dân, một số nạn nhân có vết thương hở, và ở đó là một đợt bùng phát lớn bất thường trong dân thường vài ngày trước Kỳ thi thứ ba. Vì thế vẫn còn nhiều điều để giải đáp.

Cũng không có dấu hiệu nào của Orochimaru hay Kabuto, vậy nên ai biết được họ đang âm mưu gì.

Buổi tối sớm trước ngày thi thứ ba, vài giờ sau khi chia tay Naruto, Sakura đi dạo trên cánh đồng ở ngoại ô Konoha, ngay phía bên kia sân tập. Mưa đã tạnh nhưng để lại không khí ẩm ướt dày đặc hứa hẹn thời tiết tốt đẹp hơn sẽ đến. Sakura xoay ba bông hoa thuỷ tiên vàng mới mua trong ngón tay rồi cởi dép ra, cảm thấy lớp cỏ dài mềm mại ép vào chân và làm nhột nhột ở bắp chân.

Cô đã quá bận rộn với việc tập luyện và nghiên cứu y tế đến nỗi không xử lý được việc ngày hôm sau cô sẽ lo lắng đến mức nào. Có phải vẫn còn một cuộc chiến sắp xảy ra? Liệu Suna và Oto có tấn công họ lần nữa không? Sakura đã chia sẻ mối quan tâm của mình với Tsunade vì cô phải nói với ai đó , nhưng bà chỉ đảm bảo với Sakura rằng dù có vấn đề gì xảy ra thì hiện tại không ai có thể làm gì được.

"Chỉ cần tập trung vào từng việc một. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó khi nó xảy ra. Cố gắng xâm nhập vào đầu Orochimaru là điều không thể và dù sao thì chắc chắn đó không phải là nơi mà ngươi muốn đến."

Sakura đặt niềm tin vào người cố vấn của mình, rằng bằng cách nào đó họ sẽ giải quyết được các vấn đề khi chúng xảy ra, nhưng điều đó không ngăn cô dành vô số đêm khuya trong thư viện Konoha để ghi nhớ mọi thứ có thể về chính trị của Sunagakure và Otogakure.

Một làn gió ấm áp đầu hè thổi tung mái tóc được cắt tỉa gọn gàng của Sakura khi cô che mắt khỏi ánh nắng chói chang đang hạ thấp. Cô cũng đã dành một khoảng thời gian ngắn đáng ngạc nhiên để nghĩ về Sasuke, có lẽ vì cô biết điều đó sẽ chỉ khiến cô thêm lo lắng. Cô cảm thấy hơi xấu hổ vì sự thất bại mà cô đã gây ra trong căn hộ của cậu khi cậu đi vắng (cụ thể là việc cô đột nhập vào đó... hai lần) và vì vậy cô đã cố tình tránh xa khu nhà của tộc Uchiha kể từ đó.

Chà, dù cô có chuẩn bị cho điều đó hay không thì ngày mai cô cũng sẽ đối mặt với cậu và tìm hiểu chính xác tình trạng mối quan hệ của họ như thế nào. Cô vừa cảm thấy tội lỗi vừa sợ hãi khi cảm xúc của mình bị đè nén một lần nữa, nhưng trên hết, cô nhớ cậu- nhớ sự an ủi mà cô cảm thấy khi có cậu và cách cậu luôn đọc cô như một cuốn sách khi cô cần cậu. Và cô cầu nguyện họ có thể cứu vãn mối liên hệ này, bằng cách nào đó, mặc dù, như Sasuke trong những cơn ác mộng đã nhắc nhở cô, yêu cậu là nguy hiểm.

Dù vậy Sakura cũng không quan tâm. Bây giờ cô đã là một người mạnh mẽ hơn. Dành nhiều thời gian với Tsunade rốt cuộc chỉ là động lực thúc đẩy mà cô cần nó, Bất cứ điều gì có thể sẽ xảy ra.

Cô đặt những bông hoa thủy tiên vàng xuống mộ của Rock Lee và quay gót đi lấy đôi dép của mình.

Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng Sakura vẫn có một giấc ngủ tương đối bồn chồn. Khó hơn nhiều để thoát khỏi những suy nghĩ lo lắng được dự đoán trước trong sự riêng tư của phòng ngủ im lặng, đặc biệt là bây giờ cô chưa bao giờ thực sự cảm thấy an toàn trong đó.

Nhưng cô vẫn tỉnh táo và sẵn sàng làm nhiệm vụ, dây thần kinh thúc giục cô ra khỏi giường trong cơn lo lắng điên cuồng.

Kỳ thi thứ ba bắt đầu vào buổi sáng vì ban tổ chức muốn tận dụng càng nhiều ánh nắng càng tốt. Tùy thuộc vào cách họ thi đấu, các trận đấu có thể kéo dài cả ngày (hoặc lâu hơn). Rất may là buổi sáng trời trong xanh và nắng nóng dễ chịu, mây mưa đã tan từ lâu.

Sakura đến đấu trường với rất nhiều thời gian rảnh rỗi, cảm xúc của cô dâng trào khi cô đến gần đó. Hôm nay là ngày mà mọi thứ trong cuộc đời cô sẽ thay đổi, từ trước cho đến nay, cô cảm thấy bản thân mình như sôi sục. Đầu tiên, đó là cơ hội để cô chiến đấu hết mình, khiến Tsunade tự hào và tiêu diệt một trong những kẻ thù đáng ghét nhất của mình. Thứ hai, đây là cơ hội để cô gây ấn tượng với ban giám khảo, thăng tiến lên Chunin và được thăng chức hợp pháp vào hội đồng quản trị của bệnh viện. Thứ ba, đây là cơ hội để cô đánh giá tình trạng mối quan hệ của cô với Sasuke, nếu bây giờ họ thậm chí còn có một mối quan hệ.

Và cuối cùng, đã đến lúc kiểm tra xem cô ấy đã thay đổi được tiến trình lịch sử của thế giới này đến mức nào. Nếu hôm nay Orochimaru không gây chiến với Konoha, điều đó có nghĩa là Sakura bằng cách nào đó đã ngăn chặn được một thảm kịch.

Khi đến cổng chính, Sakura hòa vào dòng khán giả đang bắt đầu tràn vào, chắc chắn là hy vọng có được chỗ ngồi tốt nhất trong nhà. Sân vận động vẫn rộng lớn như cô nhớ, với sức chứa hàng nghìn người lấp đầy chỗ ngồi. Điều đáng ngạc nhiên là khi đến đó đã đầy khoảng một phần tư nên cô nghĩ mình nên nhanh chóng đến nơi được chỉ định của các thí sinh sẽ theo dõi.

"Xin lỗi," cô lầm bầm, cúi thấp đầu trong khi lạng lách qua đám đông đang ngày càng tăng, cố gắng giữ mình trong đám đông. Cô cố gắng lê bước đến ngã tư nơi các đối thủ lẽ ra phải tránh xa những người còn lại nhưng cô dừng lại ở đó vì có điều gì đó khiến cô chú ý.

Dọc theo phía trên cùng của sân vận động, phía sau hàng ghế cao nhất, Hokage và Kazekage đang đi về phía khu vực được chỉ định của họ ở trung tâm đấu trường, được hộ tống bởi các vệ sĩ.

Sakura lao về phía trước để nhìn rõ hơn hai người đứng đầu, nghểnh cổ lên và căng mắt ra. Lần trước, Orochimaru đã đến Kỳ thi thứ ba với tư cách là Kazekage đệ tứ, và nếu trí nhớ của cô không nhầm thì hắn ta đã che gần hết khuôn mặt của mình bằng một tấm vải trắng để che giấu danh tính.

Cô cần phải kiểm tra: hắn ta có sử dụng cách ngụy trang này nữa không?

Không mất nhiều thời gian để cô xác nhận điều đó, không, hắn ta không làm vậy. Là Rasa, Kazekage đệ tứ thực sự (người mà Sakura đã đọc rất nhiều trong quá trình nghiên cứu chuẩn bị về chính trị Sunagakure) chắc chắn đã ở đó với khuôn mặt hoàn toàn không che đậy.

Ông ấy chưa chết. Cha của Gaara vẫn chưa chết, Sakura nghĩ, tim cô đập thình thịch vì vừa vui mừng vì bằng cách nào đó đã cứu được mạng Kazekage Đệ Tứ, vừa vô cùng hoảng sợ, vì giờ cô không còn cách nào đoán trước được hành động tiếp theo của Orochimaru.

Đúng lúc đó một tiếng hét chói tai lọt vào tai cô.

Không một chút do dự, Sakura rút thanh kunai từ túi vũ khí của mình và quay lại, chuẩn bị tấn công bất kỳ mối đe dọa nào và cầu nguyện ngoài hy vọng rằng đó không phải là Orochimaru ...

"Là cô ấy! Là cô ấy !" có ai đó đã khóc.

Gặp sự cố! Một ánh sáng chói lóa che khuất tầm nhìn của cô.

Sakura sững người, cầm con dao trước mặt với đôi mắt mở to như một con nai trước ánh đèn pha, trong khi những tia sáng khác khiến cô tạm thời bị mù. Sau vài giây chớp mắt nhanh chóng, cô cố gắng định hướng lại bản thân và xử lý được một đám đông khá lớn đang tụ tập xung quanh. Trong số đó có vài người mang theo máy ảnh và sổ ghi chú.

"Haruno Sakura! Bạn có nhớ tôi không?" giọng của một người đàn ông vang lên trên những người khác.

Cô liếc nhìn người đàn ông hói vừa nói rồi từ từ hạ kunai xuống. "Có," cô rên rỉ, tìm lại giọng nói của mình, vẫn còn hơi sốc trước ánh đèn flash của máy ảnh. "Anh đến từ Sóng Quốc. Tôi -"

"Bạn đã chữa lành chân cho tôi và chữa khỏi bệnh viêm phổi cho con gái tôi! Bạn thân mến, hãy nhìn xem - Pink Medic đang ở đây!"

Sakura cảm thấy ấm áp khi cô bắt đầu nhận ra ngày càng nhiều gương mặt từ ngôi làng Đội Bảy đã hoàn thành nhiệm vụ Hạng C đầu tiên của họ. Phải có ít nhất ba mươi công dân Land of Waves ở mọi lứa tuổi, hình dáng và kích cỡ tập trung lại xung quanh.

"Chúng tôi ở đây để cổ vũ cho cậu!" một cô gái trẻ bước tới với nụ cười toe toét.

Sakura mở miệng định trả lời, nhưng bị cắt ngang bởi một người đang cầm cuốn sổ, người này bước tới, chặn cô gái khỏi tầm nhìn của Sakura. "Cô Haruno," anh nói cộc lốc. "Cảm giác thế nào khi bỏ qua vòng sơ khảo và tiến thẳng vào Kỳ thi thứ ba?"

Cô tái mặt. "Ừm," cô bắt đầu, nhưng sau đó một người khác với cuốn sổ ghi chú, cùng với nhóm quay phim, thậm chí còn bước lại gần hơn.

"Tháng này bạn luyện tập như thế nào? Có đúng là bạn đã dành cả tháng đó với một trong những Sanin huyền thoại không?"

More chen vào. "Tại sao trên trán bạn lại có phong ấn giống ngài ấy vậy?"

"Bạn trai của bạn đâu?"

Có cảm giác như lưỡi của cô ấy bị xoắn lại thành một nút. Nhà báo? Sakura chắc chắn không quen với cách đối xử này. Và cô chắc chắn chưa sẵn sàng để trả lời các câu hỏi của họ một cách mạch lạc, với thần kinh của cô ấy hiện đang căng thẳng quá mức. Nếu có ai trong số họ chà xát cô sai cách, cô không chắc mình sẽ làm gì .

Sakura giơ tay đầu hàng và bắt đầu lùi lại, nhưng các nhà báo vẫn tiếp tục tiến lên, chụp ảnh và gọi tên cô. Và đám đông ngày càng đông hơn, những người qua đường tò mò cũng tham gia để xem chuyện ồn ào đó là gì.

"Được rồi, đủ rồi."

Cảm ơn Chúa, Sakura nghĩ khi một sự hiện diện mới xuất hiện từ phía sau cô, nhẹ nhõm vì bị phân tâm hoặc thoát khỏi bị mắc kẹt trong ánh đèn sân khấu. Nhưng khi ánh mắt cô nhìn thấy người mới đến, sự nhẹ nhõm của cô tan biến trong nháy mắt.

Đó là Kabuto.

"Hãy cho Sakura-chan một chút không gian. Cậu ấy có một ngày trọng đại phía trước," anh nói giọng bằng giọng điệu mượt mà đó. Và rồi, trước sự kinh hoàng của cô, anh đặt tay lên vai cô. Cô lập tức nhún vai và ném cho anh một cái nhìn giận dữ. Sakura- chan?! Tôi nghĩ tôi sắp nôn.

Anh liếc nhìn lại cô, ánh nắng chiếu vào bề mặt cặp kính tròn của anh, che khuất tầm nhìn của anh. "Bây giờ chúng ta nên tham gia cùng những người tham gia khác," anh bình tĩnh nói, phớt lờ sự khó chịu rõ ràng của cô khi thấy họ ở gần nhau. "Cố lên."

"Đó chính xác là nơi tôi đang đến," Sakura đáp lại, phớt lờ những lời thì thầm lo lắng xung quanh họ về việc hai đối thủ sắp trở thành đối thủ có thể đối đầu sớm hơn dự đoán. Cô lách mình vượt qua con rắn ghê tởm và đi lên hai bậc thang dẫn lên bục cao cùng một lúc, muốn tăng khoảng cách giữa họ càng nhanh càng tốt.

Thật đáng tiếc là cô ấy không có cơ hội tiếp xúc nhiều với dân làng Sóng Quốc, nhưng không đời nào cô ấy lại ở đó với một đám nhà báo và Kabuto vây quanh. Cô liếc qua vai khi đến đầu cầu thang và thấy rằng anh đang theo cô lên, vì vậy cô nhanh chóng quay lại và xếp thành hàng dài xuống sân tương đối đông đúc.

Các thí sinh, cũng như đồng đội và thầy của họ, được nhóm lại dọc theo con đường hẹp và cụ thể. Sân ở chân khán đài, chỉ ngăn cách với nhà thi đấu bên dưới bằng lan can, tạo cho họ những hàng ghế đầu thực sự.

Sakura, người hiện đang cảm thấy khá bất an và bồn chồn sau cuộc chạm trán gần đây, đã quan sát đám người đó để tìm những khuôn mặt quen thuộc trong khi cô tiến về phía trước.

Cô đi ngang qua Gaara và đồng đội của cậu, những người đang nán lại ở cuối con đường cạnh cầu thang. Gaara vẫn im lặng như thường lệ, khoanh tay nhìn về phía phía đối diện. Kankuro lúng túng tựa người vào lan can, dường như đang bám vào nó để được hỗ trợ, trong khi Temari vỗ nhẹ vào lưng cậu. Và thầy của họ đang nhìn thẳng vào Sakura.

Sakura quay đi và cúi đầu thấp trong khi bước sang một bên, cảm thấy đôi mắt của thầy Gaara luôn dõi theo cô.

Có phải họ... đang làm gì đó? Lần này có phải họ đang tham gia vào một trong những kế hoạch của Orochimaru không? cô nghĩ, cắn môi và cố gắng giữ cho mình không thở gấp.

Nhưng rồi cô nhớ đến lời khuyên của Tsunade. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó khi chuyện đó xảy ra. Và điều đó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hóa ra Naruto đã ở đó, xa hơn trên sân và đang trò chuyện với Đội Tám. Hinata và Shino đều phù hợp để chiến đấu. Kiba, thành viên duy nhất trong đội của họ chưa vượt qua vòng sơ loại, trông rất thoải mái trong chiếc áo hoodie và với Akamaru cuộn tròn trong vòng tay.

"Naruto!" Sakura gọi, cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy bạn mình.

"Sakura-chan! Cuối cùng cậu cũng đến!" cậu trả lời và chạy đến chỗ cô. Kurenai nhìn cô với một nụ cười thân thiện và cô đáp lại. Mối quan hệ của họ chắc chắn đã phát triển trong suốt quá trình luyện tập ảo thuật. "Thật là cô đơn khi là người duy nhất của Đội Bảy ở đây."

"Kakashi và Sasuke vẫn chưa về à?" Cô hỏi, không hoàn toàn ngạc nhiên nhưng cũng có chút thất vọng. Dù rất sợ hãi cuộc hội ngộ với Sasuke nhưng cô lại vô cùng mong muốn được nhìn thấy cậu trở về làng nguyên vẹn. Và tìm hiểu xem cậu có ghét cô không. Về phần Kakashi, đã hơn một tháng kể từ lần cuối họ nói chuyện.

"Không, họ không," Naruto càu nhàu, cau mày và khoanh tay lại. " Tốt nhất là họ đừng bỏ lỡ trận đấu của tớ."

Sakura nhún vai. "Tớ chắc chắn họ sẽ đến đây sớm thôi," cô nói, nhưng không thực sự tin vào lời nói đó. Bởi vì, cô biết về sự chậm trễ kinh điển của Kakashi, sẽ thật bất ngờ nếu họ xuất hiện sớm hơn nhiều so với trận đấu của Sasuke, diễn ra ngay sau trận đấu của Naruto.

Các khán đài nhanh chóng lấp đầy từ đó trở đi, và đông đúc hơn những gì cô từng nhớ ở kiếp trước. Khán giả của Sóng Quốc đã tụ tập lại đâu đó phía sau họ (Sakura có thể nói vì cô nghe thấy một vài giọng nói quen thuộc của họ đang hét tên cô) và cô nhận thấy một đám đông nhân viên y tế, bao gồm cả Ayame và Shizune, ở phía đối diện, có lẽ là vậy. cũng ở đó để cổ vũ cho cô. Tsunade và Jiraiya, một cặp Sanin khó có thể bỏ lỡ, được ngồi ở vị trí cao hơn, gần nơi tập hợp các thành viên hội đồng cấp cao của Konohagakura và Sunagakure.

Đội Mười xuất hiện ngay sau đó và Sakura rất vui khi thấy Ino trong số họ, mặc trang phục dân sự. Mặc dù khuôn mặt hơi nhợt nhạt và hóp lại nhưng cô ấy trông đẹp hơn những gì Sakura từng gặp kể từ khi cô bị nhiễm bệnh. Bây giờ tình trạng của Ino dường như đã thuyên giảm nên các bác sĩ đã cho phép cô xuất viện trong thời gian ngày càng dài hơn.

Họ nhanh chóng bắt gặp ánh mắt và trao nhau những nụ cười tự mãn.

Khi mọi người dường như đã ổn định chỗ ngồi và số lượng khán giả giảm dần để chờ đợi, Hayate, người vẫn còn sống , Sakura lưu ý, bước vào đấu trường trống (điều này gây ra một làn sóng cổ vũ mới) và chuyển sự chú ý của mình về phía bục của đối thủ. "Mọi người đã ở đây đã sẵn sàng chưa?" anh gọi, giọng anh được khuếch đại nhờ một chiếc micro nhỏ gắn trên áo Jōnin.

"KHÔNG!" Naruto hét lại, chắc chắn không cần micro cũng có thể nghe được giọng của mình. "Sasuke vẫn chưa có ở đây!"

Tiếng lẩm bẩm lớn vang khắp khán đài. Sakura quay người lại để quan sát biển người phía sau, hầu hết đều tỏ ra lo lắng hoặc thất vọng. Chứng kiến cuộc chiến của người thừa kế tộc Uchiha rõ ràng là một trong những điểm hấp dẫn nhất của toàn bộ giải đấu này. Sẽ thật là thất vọng nếu cậu ấy không xuất hiện.

Hayate gật đầu nhưng không có vẻ quá bối rối. "Uchiha Sasuke sẽ không chiến đấu cho đến trận đấu thứ tư, nên không có lý do gì phải lo lắng... vẫn vậy. Hãy tiếp tục buổi diễn thôi." Anh tiếp tục gọi Temari và Shino xuống đấu trường, tiếng ồn ào và hò reo của đám đông một lần nữa lại tăng lên.

KỲ THI THỨ BA: BẮT ĐẦU

Trận đấu đầu tiên là một trận đấu cực kỳ gần gũi khiến mọi người phải cố gắng và hào hứng hơn nữa. Temari đã giành chiến thắng, kỹ thuật Phong độn của cô đã tàn phá đội quân côn trùng của Shino. Mặc dù có chút thất vọng khi đối thủ đầu tiên của Konoha thua trận, Sakura có cảm giác rằng khán giả không bận tâm đến việc Temari thắng trận. Cô ấy có chiến lược, xinh đẹp và nói chung là cực kỳ thú vị khi xem. Những người sử dụng Phong Độn như cô ấy không quá phổ biến ở Hỏa quốc.

Sasuke và Kakashi vẫn chưa đến khi Hinata và Kankuro có mặt ở đấu trường. Sakura cảm thấy hơi lo lắng về điều đó, nhưng sự chú ý của Naruto đã bị chuyển hướng đủ để cậu tạm thời quên đi những lo lắng của mình.

"Cậu ấy sẽ thắng. Tớ biết điều đó," Naruto hô vang, bám chặt vào lan can và lảo đảo dựa vào mép, nhìn xuống nữ thừa kế trẻ tuổi của Hyūga.

Và hơi ngạc nhiên là cậu ấy đã đúng.

Đó là một cuộc chiến kéo dài và mệt mỏi, nhưng dù sao cũng là một cuộc chiến đáng chú ý. Không thể phủ nhận Hinata là kẻ yếu hơn giữa hai người, bất chấp cái tên nổi tiếng của cô. Cô ấy nhỏ hơn đáng kể so với Kankuro, người lớn tuổi hơn và luôn giữ thái độ tự tin, trái ngược hoàn toàn với thái độ thường rụt rè của cô ấy.

Nhưng cô ấy đã đánh cậu ta. Hinata đã đánh bại Kankuro! Đó là một chiến thắng sít sao khác, khi Kankuro cố gắng đánh lừa cô bằng cách ngụy trang con rối của cậu ta, nhưng đôi mắt thấu suốt của Hinata không thể bị đánh lừa. Cô tấn công Kankuro vào thời điểm chakra khiến cậu mất khả năng hoạt động và tạm thời làm cậu ta tê liệt.

Đó là một khoảnh khắc rất đáng tự hào đối với khán giả đến từ Konoha (chiếm phần lớn đám đông) và có lẽ cả gia tộc Hyūga nữa. Sakura hét lên cùng với những người còn lại trong đám đông, đấm một nắm đấm vào không trung và tự hỏi liệu Naruto có còn tiếng nói nào cho trận chiến của chính mình, diễn ra tiếp theo hay không. Ngay khi trận đấu kết thúc, cậu đã nhảy khỏi bục để chúc mừng Hinata.

Nhưng sau tất cả những điều đó, Sakura không thể không nhận thấy rằng Kankuro trông không giống chính mình trong trận chiến. Cậu ta hay trêu chọc và tàn nhẫn, đủ lớn để khán giả có thể nghe thấy, và nhìn chung, cậu ta xấu tính hơn nhiều so với những gì Sakura nghĩ cậu ta có thể làm được.

Và chuyển động của cậu ta có vẻ khá cẩu thả. Nhưng có lẽ đó chỉ là một trò ảo thuật trong trí tưởng tượng của cô. Sakura không thực sự ở trạng thái bình tĩnh và sáng suốt nhất.

Sau đó, Hinata và Kankuro, cả hai đều có nhiều vết thương, được các y tá tại chỗ kiểm tra y tế. Naruto, Kiba và những người khác bước vào đấu trường sau trận đấu, quay trở lại vị trí được chỉ định trên sân.

Sakura lẽ ra đã đề nghị giúp đỡ các nhân viên y tế trên hiện trường, nhưng không có vết thương nào của Hinata có vẻ nguy hiểm đến tính mạng, và cô cũng cần phải bảo toàn charka của mình cho trận chiến sắp tới.

Mọi người bàn tán về cuộc chiến một lúc lâu, kéo dài đáng kể khoảng cách giữa trận thứ hai và trận thứ ba. Naruto, người lại ở bên cạnh Sakura, và là người thường tỏ ra thiếu kiên nhẫn khi cơ hội chiến đấu với đối thủ bị vuột mất, dường như hài lòng với việc nhận được sự chú ý tích cực mà Hinata đang nhận được.

Tuy nhiên, vài phút sau, ngay khi tin đồn về trận đấu sắp kết thúc gần đây bắt đầu lắng xuống, một làn sóng bàn tán mới tràn qua sân đấu, dường như không biết từ đâu xuất hiện.

Sakura và Naruto ngẩng đầu lên vì ngạc nhiên và họ chăm chú quan sát xung quanh để tìm xem mọi người đang làm ầm ĩ lên vì điều gì.

Chết tiệt... Xin đừng tấn công, Sakura nghĩ vậy lần đầu tiên, nhịp tim cô tăng lên và cơ bắp căng ra để chuẩn bị di chuyển nhanh chóng.

Nhưng khán giả dường như không hề sợ hãi và cả tập thể "Ôi!" và những tiếng kêu cho thấy đây không phải là một lời đe dọa. Đôi mắt của họ tập trung vào bục của người tham gia, dọc theo nó, gần cuối cầu thang.

Điều đầu tiên Sakura nhìn thấy khi cô nghển cổ về hướng đó là mái tóc hoa râm của Kakashi và chiếc áo Jōnin màu xanh quân đội của anh. Bụng cô lộn nhào.

Anh luôn là một người dễ dàng bị phát hiện, với khí chất uy quyền và đặc tính charka kêu lách tách, bất kể anh thường thích tránh xa ánh đèn sân khấu đến mức nào. Hai tay anh đút nhàn nhã vào túi, đôi lông mày nhướng lên, bước đi chậm rãi và thoải mái. Một tư thế cổ điển dành cho sensei của Sakura.

Mặt khác, Sasuke gần như không thể nhận ra được.

Cậu mặc trang phục tối màu - đó là sự thay đổi đầu tiên Sakura nhận thấy từ vị trí xa xa dọc theo sân. Đôi mắt cô lướt qua bộ quần áo xa lạ của cậu- một chiếc áo đen không tay với cổ rộng, cổ cao đặc trưng, ống tay áo màu đen che kín cẳng tay, chiếc quần chiến đấu nặng nề, màu xám đậm thuôn nhọn ở giữa bắp chân, nơi chúng giao nhau với đôi dép cao màu đen, một chiếc chiếc thắt lưng dày quấn quanh eo cậu, và... Đợi đã. Đó có phải là một thanh kiếm và vỏ được gắn chặt vào nó không?

Sự hiện diện của cậu khiến khán giả náo loạn, có thể vì cậu thực sự đã đến kịp trận đấu, hoặc có thể vì chữ ký charka của cậu có vẻ mạnh mẽ và đáng sợ hơn thường lệ, hay có thể đơn giản vì cậu trông thật tuyệt vời trong bộ trang phục mới đó. bắp tay của cậu lộ ra đầy đủ.

Dù thế nào đi nữa, chắc chắn đã có một sự khuấy động, đặc biệt là trong số những người phụ nữ ở đó.

Sakura cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Sasuke vẫn chưa để ý đến cô và Naruto đang lẩm bẩm điều gì đó với Kakashi trong khi vẫn dán mắt xuống mặt đất phía trước. Vẻ mặt cậu trống rỗng nhưng bằng cách nào đó lại bình yên. Cậu có vẻ đã được nghỉ ngơi đầy đủ và nói chung là hài lòng - không nhíu mày, không khom vai và không cau mày đặc trưng.

Điều đó làm Sakura hơi khó chịu.

Vì có lẽ việc xa cô sẽ khiến cậu bớt căng thẳng hơn. Thực ra điều đó cũng không làm cô ngạc nhiên, Sakura nghĩ với một cảm giác đau đớn. Cô là ngọn nguồn của các vấn đề. Cảm giác của cô hẳn là độc hại.

Cô đột nhiên có một sự thôi thúc mạnh mẽ để chạy.

"Là cậu đấy à, Teme?!"

Im đi, Naruto! Sakura ở trong lòng than thở. Cô quay đi và nhìn quanh đấu trường, nhìn khắp nơi ngoại trừ đội đang tập hợp lại của mình. Hinata và các nhân viên y tế bắt đầu rời khỏi đấu trường nên không có nhiều thứ để xem ở dưới đó.

Vì vậy, Sakura nhìn sang khán giả ở phía bên kia, nhưng không thể ngăn bụng mình quặn lên, mạch đập ù trong tai, hay tâm trí không lang thang. Nếu vẻ ngoài đơn thuần của Sasuke có thể khiến cô phấn khích như thế này thì cô cần tránh tiếp xúc với cậu trước trận chiến kẻo điều đó sẽ khiến cô mất hứng thú với trận đấu của mình. Không có sự huấn luyện nào về nghệ thuật ninja có thể giúp cô chuẩn bị cho cuộc hội ngộ đáng sợ này.

Cậu. Tránh xa tôi ra.

Bụng Sakura lại quặn lên khi những lời trước đó của Sasuke vang vọng trong đầu cô. Vào thời điểm đó, cô đã bị choáng ngợp bởi những vấn đề khác của mình, với cái chết của Lee, vụ đột nhập của Kabuto và việc Ino mắc bệnh tật luôn là những vấn đề hàng đầu trong tâm trí cô. Nhưng bây giờ, khi cô có một chút thời gian để suy nghĩ về điều đó, những lời đó thực sự khiến cô đau lòng. Bởi vì tất cả những gì cô ấy đang cố gắng làm, bằng cách kể cho Sasuke về vụ thảm sát, là cứu cậu khỏi sự trả thù. Để làm cho cuộc sống của cậu trở nên tốt hơn. Cuộc sống của họ tốt hơn. Nhưng thay vào đó, cô có thể đã hoàn toàn tách mình ra khỏi cậu.

"Hửm."

Sakura suýt ngã qua lan can khi một bàn tay xoa tóc cô, những ngón tay cô ngứa ngáy tìm kiếm thanh kunai trong túi đựng vũ khí. Một tiếng cười quen thuộc lọt vào tai cô.

"Ồ, hôm nay em không có vẻ bồn chồn nhỉ?" Kakashi cười khúc khích.

"Kakashi-sensei! Cuối cùng thì thầy cũng đã trở lại!" Naruto gầm lên và lao thẳng vào thầy mình với đôi tay dang rộng. Kakashi đã tránh được đòn tấn công thân thiện và thay vào đó đẩy cậu học trò tóc vàng của mình về phía Sasuke. Naruto vui mừng đến mức cậu ấy dường như không bận tâm. Sakura tự hỏi liệu cậu có thực sự muốn ôm Sasuke và mạo hiểm bị bầm mắt trước trận chiến hay không. Nhưng may mắn thay, thay vào đó cậu chỉ vỗ nhẹ vào lưng Sasuke.

Sakura quyết tâm đối mặt với những người mới đến. "Chào mừng trở lại," cô nói trong khi cố nở một nụ cười, hướng ánh mắt về phía sensei của mình. Cô cảm thấy xấu hổ và lo lắng một cách bất thường trước sự hiện diện của Sasuke.

"Thật vui khi được gặp lại em, Sakura," Kakashi trả lời. "Vậy chúng ta đã bỏ lỡ điều gì?" May mắn thay, Naruto đã đi trước và trả lời thay cô, mô tả chi tiết hai trận đấu trước đó một cách sống động. Sasuke thực sự không nói gì cả, ngoài việc càu nhàu hay nhếch mép kỳ quặc, nhưng điều đó là bình thường đối với cậu.

"Và rồi đột nhiên -, " Naruto đang nói sôi nổi, vẫy tay để tạo hiệu ứng kịch tính thì bị giọng nói vang dội của Hayate cắt ngang.

"Naruto Uzumaki và Haku Yuki, xin vui lòng xuống đấu trường cho trận đấu thứ ba."

Trong tích tắc, Naruto sững người, nhưng sau đó nhận ra nét mặt của mình và nở một nụ cười toe toét. "Ừ! Đến lúc đá đít rồi!" cậu kêu lên và chuẩn bị nhảy xuống đấu trường một lần nữa, bất chấp việc các đối thủ dự kiến sẽ đi xuống cầu thang và bước vào đó một cách trang trọng qua một đường hầm.

"Chúc may mắn," Sasuke nói, và Sakura thực sự ngạc nhiên khi đây là những lời đầu tiên thốt ra từ miệng cậu.

"Cậu có thể làm được, Naruto!" cô đồng ý và vỗ nhẹ vào tay cậu trước khi cậu bước ra khỏi sân. Kakashi chỉ mỉm cười.

Naruto tự tin vẫy tay chào đám đông khi đợi Haku tham gia cùng mình ở dưới đó, trong khi Sakura, Sasuke và Kakashi đứng nhìn - Kakashi đứng ở giữa, nhưng hơi phía sau, các học trò của anh.

Sakura liều lĩnh liếc nhìn Sasuke một cái vì cô thực sự không thể cưỡng lại được. Thật không may, cậu cũng đã quyết định làm điều tương tự vào cùng một thời điểm.

Chết tiệt. Sakura sững người một lúc và nuốt khan trong cổ họng trong khi hai người họ chỉ nhìn nhau. Sasuke thực sự có vẻ ổn. Trên thực tế, nhìn từ khoảng cách này,cậu ấy gần như đang tỏa sáng.

Quyết định rằng bây giờ đã quá muộn để quay đi, Sakura lặng lẽ hỏi, "Cậu có một tháng tuyệt vời chứ?" trước khi đưa mắt nhìn lại nơi Haku không đeo mặt nạ đang sải bước ra khỏi đường hầm, mặc đủ loại quần áo màu xanh lam và chiếc mũ bảo vệ đầu Kirigakure của cậu ấy. Khán giả của Sóng Quốc thực sự đã cổ vũ khá lớn.

"Một tháng thú vị," Sasuke trả lời, và Sakura có thể nghe thấy nụ cười tự mãn trong giọng nói của cậu.

"Quả thực là vậy," Kakashi đồng ý và cô nghi ngờ rằng họ đang ám chỉ đến điều gì đó mà cô không biết. Điều đó làm cô hơi bất an, nhưng cô cũng cảm thấy hơi choáng váng khi thấy Sasuke không công khai coi thường cô. Ít nhất là ở nơi công cộng. "Thế còn em? Thầy nhận thấy em đã tìm một được người thầy mới để huấn luyện suốt cả tháng sau khi thầy đưa Sasuke đi."

Đúng lúc đó, có một tiếng "wow!" tập thể vang lên từ xa. đâu đó trên khán đài bên kia đường. Đôi mắt của Sakura, Kakashi và Sasuke dõi theo âm thanh đó đến chỗ Tsunade đang loạng choạng băng qua khán đài để đến chỗ ngồi của mình, đánh bật những người khác ra khỏi ghế của họ. Một tay áo sơ mi của cô tuột xuống vai và mỗi tay cô cầm một chai rượu đầy. Cô còn la hét, tố cáo những người xung quanh cản đường mình.

" Đó là Senju Tsunade?" Sasuke hỏi, và cậu có vẻ thực sự ngạc nhiên. "người ấy ở đây?"

"Đúng vậy," Sakura nói, và đến lượt cô nhếch mép cười.

"Được rồi," Hayate gọi. "Naruto Uzumaki và Haku Yuki, xin hãy bước lên phía trước. Trận đấu thứ ba bắt đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top