Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mười sáu tháng Giêng, năm thứ hai sau khi tân hoàng Lý Mân kế vị, trong biệt viện ôn tuyền ở Bắc hành cung đèn đuốc sáng trưng.

Đám tướng sĩ Bắc đại doanh không phải trực ban đều chạy tới hết, Thẩm tướng quân vào kinh báo cáo công việc thì cố ý ở lại thêm mấy ngày, ngay cả bệ hạ vẫn luôn cần cù chăm chỉ cũng tìm lý do để bãi triều một hôm. Có bệ hạ tọa trấn, đám phiền phức muốn mượn danh nghĩa "mừng thọ" để tới nịnh hót chẳng dám thò đầu ra. Trong Bắc hành cung chỉ còn lại toàn người một nhà, vừa vui vẻ lại vừa tự tại.

Sau khi dùng xong bữa tiệc nhà, các tướng sĩ Bắc đại doanh không tiện rời khỏi cương vị quá lâu đều trở về doanh trại. Tiếng sênh ca trong biệt viện lắng xuống, Tào Xuân Hoa sợ không khí không đủ náo nhiệt bèn đề nghị cả nhà chơi "Đánh trống truyền hoa".

- Làm thơ à? - Vừa nghe thấy tên trò chơi thì Cát Thần đã tái mặt xua lấy xua để: - Ta không chơi, ta có biết làm thơ đâu, để ta đánh trống cho mọi người chơi là được rồi.

Cố Quân nói tiếp luôn:

- Thế thì xem ra ta đành làm hoa cho các ngươi thôi.

Thẩm Dịch ngồi bên móc mỉa:

- Này đại soái, ngươi làm ăn thế mà coi được à? Ngươi được thái phó trong cung dạy dỗ từ nhỏ, đám nịnh hót ngày nào cũng tung hô ngươi là nho tướng, còn dám mang cái bùa quỷ chữ như gà bới ngươi tiện tay bôi ra lúc say bán mấy ngàn lượng nữa đấy...

Cố Quân đập đứng bật dậy:

- Đứa khốn nạn nào đem bán? Sao ta lại không thu được cắc nào?

Phụng Hàm Công tùy mặt gửi lời, thấy Cố soái có ý muốn treo ấn từ quan để ở nhà vẽ tranh chữ thì vội vàng nói lảng sang chuyện khác:

- Uống rượu ngâm thơ thì phong nhã thật đấy, thế nhưng lại kém phần thú vị chẳng khác gì nhã nhạc tiên âm, không cần phải câu nệ đâu, ta thấy ca hát hay làm phú cũng rất là phóng khoáng...

Cố Quân cười nói:

- Phụng Hàm Công nói hay lắm! Ta...

Vừa nghe thấy Cố soái muốn "ca hát" thì tất cả mọi người giật bắn mình. Ai nấy đều thấy đầu nhức bưng bưng như vừa bị Bạch Hồng bắn nổ huyệt Thái Dương tập thể.

Trường Canh vội vàng gắp một miếng thịt mềm nhét đầy miệng Cố Quân:

- Ăn nhiều vào, nói ít thôi. Vết thương của người còn chưa khỏi đâu, tiết kiệm hơi sức chút đi, quên hết lời dặn của thầy thuốc rồi à?

Trần cô nương nghiêm trang hát bè:

- Đúng đấy, đại soái bị thương phế phủ, không thể lấy hơi tùy tiện được đâu.

Thẩm Dịch biết co biết dãn, nói năng rất chi là dè chừng:

- Thật... thật sự là không cần đâu đại soái. Cả nhà đều biết ngài rất giỏi mà, ngài cứ nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa đi.

Cát Thần chết run chết rét:

- Ta phải đi khoác thêm cái áo mới được.

Có một đại sát khí ngồi lù lù ở đây, thành ra hát cũng không được. Bàn tới bàn lui, cuối cùng đám trụ cột nước nhà đang ngà ngà say quyết định chơi một trò chơi rất chi là độc đáo: khoét rỗng cầu hoa đủ để nhét một bàn tay vào, hoa truyền tới tay ai thì người ấy phải rút túi gấm ra trả lời câu hỏi, không trả lời được thì phạt ba chén rượu.

Trường Canh nghe xong thì ngay lập tức nâng tay che kín cái chén bên cạnh Cố Quân:

- Y không thể uống rượu.

Cố soái vừa thẳng lưng lên lại mềm xìu xuống, nói với giọng lười biếng:

- Tuân chỉ, bệ hạ, thế thì ta đây có thể nói hươu nói vượn rồi.

Bệ hạ nghĩ ngợi một tí rồi gọi nội thị tới, bỏ nhỏ vài câu. Nội thị chạy bước nhỏ đi, chẳng bao lâu sau đã ôm về một khay sứ và một vò nhỏ. Cả nhà nghển cổ lên nhìn. Vừa mới mở nắp vò ra thì mùi chua nồng nặc đã phả ngay vào mặt.

- Rượu không được, thế nhưng vài ngụm giấm chua thì được đó. - Trường Canh cười nói: - Dù sao cũng đều là gạo ngâm ra cả ấy mà.

Cố Quân:

- ...

Y và Thẩm Dịch cũng đều làm từ thịt đây, nhưng chỉ nhìn riêng cái mặt thôi đã biết là không phải cùng loại rồi hiểu không hả?

Cố Quân không thích ăn ngọt, càng không thích ăn chua. Trước đây y chỉ cần ngửi thấy mùi giấm trong mâm cơm thôi là đã làm loạn lên rồi, sau này bị lão hầu gia dần cho nhừ tử thì không làm loạn nữa, nhưng cũng phải miễn cưỡng lắm mới ăn.

Đến khi nhìn thấy thứ trong khay sứ, rốt cuộc Cố Quân cũng tái mặt:

- Đang giữa mùa đông, hương xuân ở đâu ra thế này?

- Ở trong hầm đông lạnh của hoàng cung đấy, mang ý nghĩa là "ý xuân trường tồn". Làm sao con có thể để người uống giấm chua không được? Đương nhiên phải ăn thêm cái gì lót dạ chứ. - Bệ hạ cười tủm tỉm gắp một miếng: - Để con nếm thử giúp người xem có tươi hay không nha.

Cố Quân nhanh chóng né xa người nào đó ba thước, trong thời gian ngắn y không muốn đến gần hắn một xíu nào.

Lượt trống thứ nhất dừng lại, cầu hoa rơi vào tay của Tào Xuân Hoa. Tào Xuân Hoa vỗ ngực, lắc đầu, vẫy đuôi, mân mê nửa ngày trời mới lấy túi gấm bên trong ra. Chưa đợi y xem thì Cát Thần đã thò tay cướp mất rồi đọc tướng lên:

- Đưa đây ta xem nào, câu hỏi là... "Trong cuộc đời, thứ mà ngươi không nỡ dứt bỏ nhất là cái gì?"

Tào Xuân Hoa lập tức chắp tay hướng về phía Trường Canh rồi nói:

- Trung nghĩa ạ!

Bệ hạ không tán thành, cười nói:

- Dẹp đi, ta không tin, uống rượu!

Cát Thần giơ tay muốn rót, Tào Xuân Hoa vắt giò lên cổ chạy trối chết:

- Đừng đừng đừng, từ từ, ta nói lại! Ta nói lại! Là vẻ đẹp!

- Nói điêu. - Bệ hạ thốt ra lời vàng ý ngọc: - Phạt!

Tào Xuân Hoa xinh đẹp bị thánh chỉ bắt nạt, đành phải ngoan ngoãn há mồm cho Cát Thần dốc đủ ba chén.

Cố Quân nằm suốt từ khi ở chiến trường Lưỡng Giang trở về, vừa mới được thả ra khỏi cửa, đừng nói là rượu, ngay cả bã rượu y cũng chưa được ăn một miếng nào. Bây giờ nhìn Tào Xuân Hoa mà hâm mộ ghen tị hận.

Cơ mà hâm mộ cũng chẳng có ích gì. Trước mặt y chỉ có mỗi hương xuân ngâm giấm tỏa ra mùi xác sâu chua cay mà thôi.

Có lẽ là con sâu thèm ăn trong bụng y cảm động đến trời xanh, cho nên lượt thứ hai thì cầu hoa rơi ngày vào tay y.

Thế nhưng từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Cố soái có biết bốn chữ "chơi đẹp đúng luật" viết thế nào đâu. Để trốn hương xuân trộn giấm chua, ngay khi tiếng trống dừng, Cố Quân đã lặng lẽ bắn ra một phát trúng ngay khuỷu tay của nội thị. Nội thị tê rần gân tay, cả người lao về phía trước, trống vang "tùng" thêm một tiếng. Cố Quân bèn nhân cơ hội dúi cầu hoa vào tay Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch:

- ...

Thế quái nào mà hắn lại ngồi ngay cạnh Cố Tử Hi vậy hả?

Túi gấm mà Thẩm Dịch rút ra cũng rất hợp thời. Tờ giấy trong ấy ghi câu hỏi: "Trong đời ngươi đã ăn roi bao giờ chưa? Lí do của trận đòn gần đây nhất là gì?"

Thẩm Dịch chỉ phắt vào Cố Quân:

- Ăn đòn rồi, chính vì y.

Cố Quân chống tay lên trán cười phớ lớ, cứ như là vinh dự lắm không bằng.

Trường Canh bèn hỏi:

- Là lần bỏ thuốc xổ tiên sinh dạy học đấy à?

Thẩm Dịch nhìn Cố Quân với ánh mắt khiếp sợ, ánh mắt ngập tràn câu lên án: "Sao ngươi nói hết cả việc xấu ra thế hả? Không thấy mất mặt à?"

- Chuyện đó lâu quá rồi. - Cố Quân nói: - Tên Thẩm Quý Bình này gan nhỏ từ bé, nếu không có ta kéo hắn đi chơi thì hắn đã đọc sách đến ngu luôn từ lâu rồi.

Thẩm Dịch cười lạnh bật lại:

- Ta chơi với ngươi mà chưa bị cha ta đánh ngu là coi như ông ấy nương tay rồi đấy.

Cả nhà bèn giục hắn kể.

- Nói ra thì cũng từ hơn mười năm trước rồi. - Thẩm Dịch nghĩ một lát rồi kể: - Chuyện đó xảy ra trước khi Tây Vực làm phản lần đầu tiên, chắc là hồi bọn ta mười sáu mười bảy tuổi.

Đám Trường Canh mười sáu mười bảy tuổi đã theo Lâm Uyên Các đi dạo chơi tứ phương. Nay nghe thấy Thẩm tướng quân lão luyện chín chắn mà còn ăn đòn ở tuổi đó thì cả ai nấy đều nghển cổ lên hóng hớt.

- Tiên đế Nguyên Hòa chỉ định cho hắn một hôn ước, là con gái nhà Quách đại học sĩ... - Thẩm Dịch cố ý chơi đểu Cố Quân, bèn nói tiếp: - ...xinh đẹp như hoa, thông minh tao nhã. Nàng và thái tử phi năm đó, chính là thái hậu nương nương bây giờ, được mệnh danh là một đôi...

Cố Quân ngắt lời hắn một cách đầy cảnh giác:

- Nói nhảm vừa thôi, làm như ngươi nhìn thấy nàng ta rồi vậy, ta còn chưa thấy đây này.

Nói xong, y nương theo động tác châm trà len lén liếc nhìn bệ hạ. Trường Canh ngồi dưới ánh đèn, đường mi nét mắt dịu dàng hơn hẳn so với thường khi. Nghe thấy câu này, hắn nửa như cười lại nửa như không, chạm nhẹ Cố Quân dưới bàn rồi gắp thêm một miếng hương xuân.

- Có tin vỉa hè là Quách tiểu thư được rất nhiều người ngưỡng mộ. - Thẩm Dịch nói: - Một vài người trong số đó nghe thấy tin tức về cuộc hôn nhân này thì rất bất bình, ghen ăn tức ở mắng y là đồ ăn chơi đàng điếm. Đương nhiên những kẻ mắng y thì cũng là phường ăn chơi đàng điếm cả thôi, không thì lấy đâu ra thời gian rảnh thế. Kẻ cầm đầu hội này là con trai của Tả thừa tướng. Vị nhân huynh ấy tự xưng là kinh thành đệ nhất phong lưu tài tử. "Tài" ở đâu thì không ai biết, thế nhưng ai cũng biết lúc rảnh rỗi hắn thích chơi bời phong nguyệt. Một ngày nọ vị này đi Hương Vân Các gặp hồng nhan tri kỉ, vừa mới cởi được quần ra thì Hương Vân Các cháy, lại cháy đúng nhã gian của hắn. Trong lúc cấp bách, cậu ấm con nhà Tả thừa tướng ấy không tìm được đai lưng, bèn túm quần đạp khói phi ra ngoài, từ đó có danh hiệu là "Phi Vân công tử". Vì việc này mà Tả thừa tướng không dám ngẩng mặt nhìn ai, cuối năm đó đã cáo lão về quê.

Trần cô nương chưa nghe ra làm sao, bèn hỏi phu quân chưa cưới:

- Thế thì vì sao huynh phải ăn đòn?

Cố Quân cười váng lên:

- Vì tên này không chịu nghe ta, đốt lửa xong không dám đi cửa chính mà cứ đòi nhảy cửa sổ hậu viện để chạy cơ. Đúng lúc ấy thì gặp phải Thẩm lão gia đang gặp bạn bè ở đó. Ha ha ha, hắn đã cải trang dấm dúi nhưng vẫn không lọt được mắt cha ruột.

Hương Vân Các nằm ngay sau lưng Khởi Diên Lâu, rất có phẩm cách, không ít văn nhân mặc khách hội tụ ở đây, đồ ăn cũng là số một. Thế nhưng cho dù nó có phẩm cách đến mấy thì chung quy vẫn là chốn trăng hoa. Cha ruột gặp bạn bè ở đây bị con trai bắt được, dù ông chẳng làm gì thì vẫn xấu hổ thẹn quá hóa giận, huống hồ thằng con này còn đang bày trò mèo.

Tuy vừa nghe đã biết trò châm lửa đốt nhà thất đức ấy là do Cố Quân đầu têu, thế nhưng Thẩm lão gia không đánh được An Định Hầu. Thế là ông đành trút hết lửa giận lên thằng con nhà mình, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, liệt giường cả tháng.

Thẩm Dịch phẫn uất dúi cầu hoa cho Cố Quân:

- Đền một câu đi.

Cố Quân ngạc nhiên hỏi lại:

- Dựa vào đâu hả?

- Dựa vào chuyện đó là kế hoạch do một tay ngươi bày ra, mà phải kể tiếp, đại soái đúng là lắm mưu nhiều mẹo ngay từ thuở nhỏ, cả địa hình và hoàn cảnh của Hương Vân Các đều....

Cố Quân vội vàng nói:

- Đền đền đền, ta đền là được chứ gì, Quý Bình Huynh, mau dừng lời đi.

Thế là trước ánh nhìn mang theo vô vàn ý nghĩa sâu xa của bệ hạ, Cố Quân lẳng lặng gắp một miếng hương xuân rồi nuốt như nuốt vàng.

Mãi đến lượt trống thứ ba mà Cố Quân vẫn chưa nuốt hết miếng hương xuân nọ. Nín thở đến là khổ sở, y nhét cầu hoa choThẩm Dịch rồi thò tay đi sờ chén trà.

Ai ngờ ngay sau đó, Thẩm Dịch vốn nên truyền cầu cho Trần cô nương lại ném trả lại vào lòng Cố Quân với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Cố Quân đang súc miệng suýt nữa thì phun đầy nước trà vào vạt áo trước, ngẩng đầu lên rất đỗi mù mờ.

Tùng!

Tiếng trống ngừng bặt.

Cố Quân:

-...

Thẩm Dịch:

- Ha ha ha ha!

Cố Quân không tiện lao vào cào mặt Thẩm Dịch trước cả đám bà con làng xóm, đành phải vung tay lên ra chiều rộng lượng:

- Có cái gì mà không nói cho người khác biết được cơ chứ? Ta đây...

Y rút tờ giấy trong túi gấm ra, chỉ thấy trên ấy viết: "Trong cuộc đời này, niềm an ủi lớn nhất của ngươi khi gặp cảnh cùng đường mạt lộ là gì?"

Mọi người thấy đại soái chém gió được nửa câu bỗng nhiên ngưng bặt thì ngạc nhiên lắm. Thẩm Dịch rướn người qua:

- Hỏi gì đấy?

Cố Quân nắm chặt tay giấu nhẹm tờ giấy đi, sau đó nghiêng đầu nhìn Trường Canh. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của y chợt xa xăm thăm thẳm, thế rồi không biết y nhớ tới chuyện gì mà bỗng nở nụ cười.

Trường Canh không hiểu gì cả, bèn trợn mắt nhìn rồi hỏi:

- Rốt cuộc là tờ giấy ấy viết cái gì?

Đôi mắt của vị vua trẻ tuổi trong suốt lấp lánh, dường như ánh đèn đuốc rực rỡ trong Bắc hành cung đều đọng lại cả trong đôi mắt ấy.

"Viết tên ngươi đấy, đồ ngốc ạ." Cố Quân nghĩ thầm: "Thôi, sá gì."

Sau đó y gắp từng miếng từng miếng "xuân ý trường tồn" trong đĩa mà ăn cho bằng hết.

Ôi, mùi vị chẳng ra sao, ăn lấy may thôi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top