Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Giải pháp tối ưu (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả bọn họ đều nhìn vào màn hình với sự lo lắng ngày càng tăng, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Và ở nơi Ray dẫn mọi người đến, nơi mà, rõ ràng là, anh đã trông đợi ngay từ đầu.

"Ác quỷ... nông trại... Mẹ là kẻ địch của chúng ta?" Ray thở ra vì sốc, lấy tay che miệng. Anh cố gắng hết sức để tỏ ra sốc và ngạc nhiên, nhưng môi anh vẫn run rẩy, thỉnh thoảng lại muốn mỉm cười. Đó là lý do tại sao anh lấy tay che miệng.

"Tại sao anh ấy lại muốn cười trong tình huống như thế này?" Zenitsu hét lên sợ hãi, run rẩy. Cậu không hiểu. Rốt cuộc, tình hình nghiêm trọng như vậy, vậy tại sao Tomioka-san lại cố nhịn cười? Anh ấy trông có vẻ không phải  vui. Vậy tại sao?

"Ví dụ, vì thần kinh của anh ta bắt đầu suy yếu?!" Obanai nói, mím môi. Anh đang trở nên lo lắng. Iguro đã hiểu sơ qua tất cả những chuyện này có thể dẫn đến điều gì.

"Tôi nghĩ nụ cười mà anh ấy cố gắng kìm nén là một cơ chế phòng thủ của anh ấy." Himejima nói khẽ, thầm cầu nguyện. "Giống như bây giờ, khi anh ấy không để lộ bất cứ điều gì trên khuôn mặt... Ờ, hoặc là rất hiếm khi."

"Một cơ chế phòng thủ?" Sanemi hỏi một cách khó tin, chỉ bây giờ mới bắt đầu đánh giá mọi thứ liên quan đến Giyuu theo quan điểm này. Nếu Gyomei đúng, thì điều này có thể giải thích rất nhiều điều. Nhưng tại sao anh lại háo hức bảo vệ mình khỏi họ như vậy? Anh chưa bao giờ coi họ là đồng đội của mình sao? Hay là một điều gì đó hoàn toàn khác? Shinazugawa lớn cau mày vì anh không thích những gì mình đang nghĩ.

Anh ta luôn nghĩ Tomioka là một thằng khốn kiêu ngạo tự cho mình là hơn hẳn bọn họ. Nhưng nếu chúng ta cho rằng mọi thứ hoàn toàn ngược lại....

Họ đã vô tình gây ra bao nhiêu tổn thương cho anh ấy?

"Xét đến tất cả những gì thằng bé đã trải qua, thật đáng ngạc nhiên khi nó có thể giữ được bình tĩnh trong thời gian dài như vậy." Kagaya buồn bã nói, lắc đầu. "Vậy nên bây giờ những đứa trẻ phát hiện ra sự thật về trang trại đã nhờ anh ấy giúp đỡ... Tất nhiên, con tôi không thể kiềm chế được sự thiếu kiên nhẫn của mình."

"Đúng vậy, nhưng điều đáng lo ngại hơn là sự bình tĩnh và điềm đạm hiện tại của anh ấy." Shinobu lo lắng nói, nhìn vào màn hình với vẻ không vui. Bây giờ cô đã biết phải nhìn vào đâu, cô thấy rất nhiều điều đáng lo ngại trong hành vi và lời nói của Thủy Trụ. Nhưng tất cả những điều này thực tế chỉ là bề nổi, và nếu cô đào sâu hơn, cô có thể đã hiểu mọi thứ từ lâu rồi. Nhưng cô chỉ không quan tâm, đó rõ ràng là một sai lầm nghiêm trọng ngay bây giờ. Có lẽ, Kochou nên chú ý nhiều hơn đến Tomioka.

"Nhưng... Tomioka-san hiện tại không phải vẫn ổn sao?" Genya, người luôn tin tưởng vào Giyuu kiên định và không hề nao núng, người luôn là hình tượng mạnh mẽ và vững chắc trong mắt cậu, lo lắng hỏi. Anh ấy có vẻ rất mạnh mẽ và kiên cường, gần giống như Himejima, nên cậu bé thậm chí không thể tưởng tượng được rằng có điều gì đó không ổn với Tomioka.

"Anh ta ổn nhất có thể sau những gì đã trải qua." Xà Trụ nhún vai, nhớ lại hành vi của Giyuu. Thật đáng kinh ngạc khi anh chàng này vẫn tương đối tỉnh táo sau mọi thứ họ đã thấy. Nhưng đây còn lâu mới là kết thúc. Và Iguro sợ phải tưởng tượng điều gì có thể xảy ra tiếp theo. Vì NHỮNG CHUYỆN NÀY xuất hiện ngay từ đầu câu chuyện, vậy thì... Tình hình trong tương lai sẽ tồi tệ đến mức nào?

"Ừm, chắc chắn là anh ấy cảm thấy tốt hơn trước." Tanjiro trấn an mọi người, mặc dù giọng cậu nghe rất rõ là hoài nghi. Có vẻ như cậu muốn tự thuyết phục mình về điều này hơn những người khác. "Ít nhất thì anh ấy cũng có mùi hạnh phúc thường xuyên hơn trước rất nhiều."

"Nỗi buồn vẫn còn đó, nhưng nghe không còn khủng khiếp như trước nữa." Agatsuma trầm ngâm nói, mỉm cười ngại ngùng với mọi người. "Gần đây, có vẻ như anh ấy đang trốn tránh, sợ hãi tất cả chúng tôi."

"Trốn tránh?" Muichiro nheo mắt suy nghĩ.

"Anh ấy sẽ phải trốn rất kỹ để chúng tôi không tìm thấy anh ấy." (He'll have to hide pretty damn well so we don't find him) Kanao và Inosuke đột nhiên nói, điều này khiến mọi người xung quanh cô ấy rất ngạc nhiên. Đặc biệt là Shinobu. Và Hashibira thì không lạ, nhưng Kanao?

"SHINAZUGAWA!" Shinobu hét lên, vì cô biết chính xác ai là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.

"Cái gì?!" anh ta quát. "Tôi thậm chí còn không đến gần tsuguko của cô. Không phải tôi!"

"Vậy thì là ai?!" Trùng Trụ tức giận.

"Làm như tôi biết ấy!"

"Thế chẳng phải chúng ta tiêu rồi sao?" Ray nói chậm rãi, lắc đầu không tin. Và rồi anh khựng lại, giả vờ như mình đã nảy ra một suy nghĩ. "Ah! Đó là lý do cửa sổ đều làm rào mắt cáo!"

"Cậu ta suy luận nhanh quá!" Norman và Emma cùng lúc kinh ngạc nghĩ, ai mà ngờ được sự hiểu biết nhanh đến vậy. Họ mong đợi rất nhiều, bao gồm cả tiếng cười không thể tin nổi, nhưng sự hiểu biết đáng kinh ngạc như vậy?

"Ờ, thật bất ngờ khi Ray lại tin họ nhanh đến vậy." Rengoku suy tư duỗi người, khịt mũi. "Thành thật mà nói, nếu tôi không biết toàn bộ sự thật về quỷ dữ và có người kể cho tôi nghe về chúng, tôi sẽ nghĩ rằng mình đang bị đùa giỡn."

"Chỉ là một đứa trẻ ngay lập tức tin vào lời của những đứa trẻ khác về quỷ và quyết định giúp chúng lên kế hoạch trốn thoát khỏi trại trẻ mồ côi... Và tôi không hề nghi ngờ sự thật rằng quỷ là có thật..." Aoi nói chậm rãi, vẻ mặt ngày càng hoài nghi. "Chà, đúng vậy, không có gì bất thường cả."

"Ừ, có chút đáng ngờ khi anh ta tin họ nhanh như vậy..." Uzui gật đầu đồng ý. "Tuy nhiên, nếu chúng ta không biết rằng ban đầu anh ấy biết mọi thứ về trang trại, thì trông có vẻ hơi lạ."

Vâng, thật khó để phản bác lại điều đó.

"Khoan đã... Cậu không nghi ngờ bọn này tí nào à?" Emma hét lên không tin nổi, nhìn bạn mình ngạc nhiên. "Không cười nhạo bọn tớ ư?"

"Hả? Sao tớ phải làm thế?" Ray nhìn cô với vẻ bối rối, đảo mắt. "Norman chẳng bao giờ bịa chuyện ngớ ngẩn như vậy đâu. Nhưng cậu thì..."

"Cậu chẳng hề tin tưởng mình một chút nào!" cô gái tức giận, cô vô cùng kinh ngạc trước sự phản bội này. Đáp lại, cô chỉ nhận được một cái nhìn bình thản, điều này giải thích rõ ràng cho cô mọi thứ Ray nghĩ về cô.

"Có vẻ như anh ấy không nghĩ tốt về cô bé ấy." Mitsuri cười khúc khích.

"Có vẻ như cô ấy thông minh, nhưng lại quá ngây thơ." Obanai nhún vai. "Hơn nữa, cô ấy lý tưởng hóa mọi thứ quá mức. Tôi cá là cô ấy quyết định đưa tất cả mọi người ra khỏi trang trại, bất kể điều đó có khó xảy ra đến mức nào."

"Nhưng điều đó có tệ không?" Kanroji hỏi một cách khó tin, và Xà Trụ nhận thấy Tanjiro và Inosuke gật đầu thêm vài cái nữa. Họ dường như cũng không hiểu điều đó có gì sai. Những người khác, rõ ràng, có vẻ hiểu điều gì đó, hoặc ít nhất là vậy.

"Chúng ta hãy xem trước đã." Iguro cuối cùng quyết định, thở dài. "Tuy nhiên, nếu cuối cùng chúng ta không nhận được lời giải thích, tôi sẽ nói cho mọi người biết tại sao đó lại là một ý tưởng tồi."

"Vậy, nhìn vào kế hoạch bỏ trốn..." Ray trầm ngâm nói, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Emma và Norman. "Có một vài vấn đề, điều quan trọng nhất là số lượng người. Chúng ta quá đông. Không thể bỏ trốn hết được. Chỉ có thể cứu được nhiều nhất khoảng..."

"Khoan đã!" Emma hét lên, ngắt lời Ray đang suy luận. "Bọn tớ muốn đi cùng tất cả mọi người! Và cậu cần phải giúp chúng tớ thực hiện điều này, Ray!"

"Hả?" Cậu bé nhìn cô chằm chằm một cách khó tin, rõ ràng là không thể tin vào những gì mình đang nghe lúc này. "Tất cả ư? Cậu đùa chắc?"

"Đó chính là điều tôi đang nói đến..." Obanai nói chậm rãi và thở dài.

"Ít nhất thì cô ấy cũng muốn đảm bảo rằng tất cả mọi người đều sống sót." Sanemi khịt mũi.

"Anh muốn tôi đấm anh lần nữa không?" Iguro trừng mắt nhìn anh ta một cách u ám, nắm chặt tay.

"Thử đi!" Phong Trụ nở một nụ cười rộng và có phần điên cuồng.

"Cô ấy không nghiêm túc chứ?" Urokodaki khó khăn thốt lên, nhăn mặt. Bản thân ông cũng muốn tất cả trẻ em đều có thể trốn thoát khỏi trang trại. Nhưng thực tế rất khác với tưởng tượng.

"Ông có tin cô ấy đang đùa không?" Jigoro khịt mũi vào bộ ria mép, lắc đầu.

"Tôi ước gì có thể trả lời là có, nhưng... không."

"Tomioka-san không muốn cứu mọi người sao?" Luyến Trụ kêu lên một cách cay đắng. "Tại sao?"

"Ta nghĩ họ sẽ giải thích mọi thứ cho chúng ta ngay bây giờ." Ubuyashiki nhẹ nhàng nói, làm mọi người bình tĩnh lại ngay lập tức. Rất kịp thời, vì nếu thêm một chút nữa, Sanemi và Obanai sẽ đánh nhau, phớt lờ mọi lời cảnh báo của giọng nói. Tuy nhiên, xét đến việc Himejima đang theo dõi họ chặt chẽ như thế nào, sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào, thì chuyện đó khó có thể xảy ra.

"Cái gì?" Emma rít lên, rõ ràng là cô ấy rất tức giận với lời nói của anh ta.

"Trong nhà tổng cộng có 37 đứa trẻ. Hơn nữa, hầu như chúng đều dưới sáu tuổi." Ray bắt đầu, lắc lắc cuốn sách đang cầm trên tay. "Cũng đừng quên, sáu đứa trẻ chỉ mới một tuổi. Cậu có nghĩ rằng chúng cũng sẽ tự trốn thoát không?"

"Cái gì cơ?" Mitsuri hét lên không tin nổi khi nghe điều này. "Sáu đứa trẻ chỉ mới một tuổi sao? Nhưng chúng..."

"Tốt nhất là học cách đi lại bình thường." Obanai khịt mũi, lắc đầu. "Nhưng tôi không nghĩ họ có thể nghiêm túc tham gia vào kế hoạch trốn thoát."

"Nhưng những đứa trẻ lớn tuổi hơn không thể mang chúng được sao?" Senjuro hỏi, nhìn anh trai mình với vẻ xấu hổ.

"Tôi đoán là họ thực sự có thể, nhưng trong bao lâu?" Iguro khịt mũi. "Đừng quên rằng họ và chúng ta không biết họ sẽ phải đi tìm sự giúp đỡ trong bao lâu. Hơn nữa, cậu nghĩ rằng lũ quỷ sẽ chỉ để họ đi và vẫy khăn tay vào lúc cuối sao?!"

"Trẻ em một tuổi có thể nặng khoảng 6 đến 14 kg. Tôi không nghĩ đây là trọng lượng mà ngay cả một đứa trẻ mười hai tuổi cũng có thể mang trong thời gian dài." Shinobu nhấc máy. "Ngoài ra, đừng quên rằng có sáu đứa trẻ như vậy, điều đó có nghĩa là một người sẽ phải mang hai đứa trẻ như vậy cùng một lúc. Cậu nghĩ chúng có thể mang được bao xa với trọng lượng này?"

"Ngoài ra, trẻ nhỏ cần được chăm sóc đặc biệt. Chúng cần sự ổn định." Aoi đồng ý. "Ngoài ra, đừng quên nguồn cung cấp thực phẩm và nước mà họ có thể mang theo và cũng không phải là vô hạn."

"Và những thứ này cũng phải nặng một chút." Kanao trầm ngâm nói. "Nếu là chúng ta thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng ở đây chúng ta đang nói về những đứa trẻ bình thường. Chúng có thể mang tối đa bao nhiêu?"

"Tôi không nghĩ mẹ sẽ giúp họ đâu." Gyomei lắc đầu. "Ngược lại thì đúng hơn."

"Mẹ... Quỷ dữ... Bộ truyện tín hiệu..." Ray thở dài bất mãn, nhìn bạn bè mình một cách u ám. "Nhiêu đó đã đủ rắc rối rồi... Cậu còn muốn gây thêm khó khăn cho chúng ta sao?"

"Không phải là tớ không hiểu, nhưng!... Phải có cách khác chứ!" Emma hét lên.

"Cá nhân tôi thấy cô ấy chẳng hiểu gì cả." Zenitsu khịt mũi, khoanh tay trước ngực.

"Không hiểu gì hết." Tokito đồng ý.

"Ngay cả tôi cũng biết rằng thật ngu ngốc khi mang tất cả mọi người cùng đi!" Inosuke đảo mắt, nhìn cô gái lạ này với vẻ không tin. "Ama thực sự ngu ngốc, đúng không?"

"Đúng hơn là cô ấy... quá nhiệt tình." Komado nói một cách ngoại giao, mặc dù sâu thẳm trong lòng cậu rõ ràng đồng ý với người bạn của mình.

"Mmm!" Nezuko khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng, khoanh tay trước ngực.

"Được rồi, được rồi, đừng tức giận..." Agatsuma nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, thở dài. Cậu hiểu tại sao cô lại không vui như vậy, nhưng bây giờ họ có thể làm gì?

Không gì cả.

"Không còn cách nào khác cả." Ray ngắt lời cô, rõ ràng là đang bắt đầu tức giận. Anh không thể tin rằng mình phải giải thích những sự thật cơ bản như vậy. "Emma, ​​cậu vẫn chưa nhận ra sao?"

"Hở?"

"Khoan đã, Ray." Norman vẫy tay, cố ngắt lời anh. Ray nhìn anh chằm chằm một cách khó tin và đảo mắt. Làm sao anh có thể quên được tên khốn si tình này?

"Anh ấy làm tôi nhớ đến một người..." Kochou trầm ngâm nói, liếc nhìn sắc bén về phía Obanai u ám. "Có thể là ai nhỉ?"

"Thật vậy, trông anh ta giống một người rất quen..." Sanemi tiếp lời, người sẽ tận dụng mọi cơ hội để chế giễu bạn mình. "Tôi không nhớ nổi..."

"Bị Đa Xơ Cứng à?" Kanao hỏi một cách ân cần và nhướng mày. (Bệnh Đa Xơ Cứng (Multiple Sclerosis, MS) là bệnh thần kinh mạn tính ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung ương (central nervous system, CNS)—não bộ, tủy sống và dây thần kinh thị giác)

Trong khi Shinazugawa lớn tức giận nghẹn thở, và Shinobu cố gắng không cười, Zenitsu quyết định:

"Norman thực sự mê đắm Emma..."

"Xem ai nói kìa, Monizu." Inosuke đảo mắt, liếc nhìn Nezuko một cái.

"Tên tôi là Zenitsu!"

"À, tớ hiểu rồi. Hèn chi cậu muốn nói chuyện riêng với tớ?" Ray khịt mũi, nhìn cậu bé sợ hãi. "Cậu không nên giấu Emma điều này. Ừm... Tớ đoán là cậu chỉ không muốn làm Emma buồn thôi. Dù gì thì... Cậu cũng tốt bụng quá rồi! Với người như Emma, cậu cần phải thẳng thắn lên chứ."

Ray bước tới chỗ Emma và cúi xuống, nhìn vào mắt cô.

"Cậu biết đấy, Emma...Ta không thể cứ nói trốn là trốn được." Anh khịt mũi và lắc đầu, tưởng tượng ra ý tưởng vô lý này. "Ngoài việc chúng ta chưa biết hiện tại thế giới bên ngoài như thế nào, vẫn còn những con quỷ chắc chắn sẽ không để chúng ta đi dễ dàng như vậy. Chúng ta biết rằng quỷ muốn lấy cơ thể chúng ta bởi mệnh lệnh nào đó từ ngoài kia. Sự thực về nông trại đã đủ chứng minh điều ấy. Bên ngoài là cả một vương quốc quỷ đang chờ đợi. Viễn cảnh tệ nhất là sẽ chẳng có nơi nào an toàn cho con người chúng ta sinh sống."

"Nhưng..."

"Điều đó là bất khả thi." Ray quát cô, siết chặt nắm đấm. Dù sao thì anh cũng tự trách mình. Anh đã muốn... Nói chung, điều đó không quan trọng. "Dù chúng ta có cố gắng thế nào đi nữa, chúng ta vẫn không thể đưa tất cả mọi người đi được. Chúng ta sẽ phải bỏ họ lại. Bởi vì nếu tất cả mọi người đều đi, thì rõ ràng sẽ KHÔNG MỘT AI sống nổi."

"Đừng nói với tôi rằng..."

"Đó là giải pháp tối ưu nhất cần hướng tới." Cuối cùng, cậu bé đau đớn thừa nhận, thở dài.

"Không đời nào!" Emma, ​​dường như đã bỏ cuộc trước những lời tranh luận, lắc đầu. Trong mắt cô không có chút gì là hiểu hết. "Có thể là bất khả thi, nhưng tớ vẫn muốn đưa mọi người theo! Cứ nghĩ cách đi đã!"

"Nói gì cơ?! Cậu có phải là đồ ngốc không?" Ray hỏi một cách khó tin, không thể tin vào những gì mình đang nghe. Anh chưa bao giờ muốn đánh ai đó đến thế. Vâng, ngoại trừ lũ quỷ, mẹ và bản thân anh.

"Cái quái gì thế?! Cô ta có lý lẽ gì trong mọi lý lẽ không?!" Sanemi nổi giận. "Tôi muốn thế và thế thôi?!"

"Đây... chắc chắn là một cấp độ ngây thơ hoàn toàn khác..." Mitsuri lắc đầu sửng sốt. Cô không thể tin Emma lại nghiêm túc khi nói như vậy. Đúng vậy, Kanroji cũng muốn cứu tất cả trẻ em, nhưng ngay cả cô cũng hiểu rằng điều đó gần như là không thể. Dù sao thì cũng phải có người ở lại. Và chỉ là vấn đề thời gian trước khi Emma phải chấp nhận điều đó.

"Nghe cô nói thế buồn cười thật." Shinazugawa lẩm bẩm một mình, và nhận được cái nhìn giận dữ từ Obanai. "Ái!"

"Cái gì?" Luyến Trụ ngạc nhiên.

"Không có gì đâu." Shinobu ngồi cạnh cô trấn an.

"Nhưng tôi không thể tin là cô ấy thực sự không quan tâm đến mọi điều Tomioka nói với cô ấy." Tengen khịt mũi. "Lúc đó cô ấy có dùng đầu để suy nghĩ không?"

"Ai mà biết được..." Rengoku nhún vai, anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe và thấy.

"Nhưng... Nó nguy hiểm hơn nhiều..." Senjuro thì thầm với anh trai mình.

"Hy vọng là vì mong muốn của cô ấy, kết quả cuối cùng sẽ không trở nên quá nguy hiểm." Akane lo lắng nói, quay sang chồng mình. Ubuyashiki lắc đầu, không biết phải nói gì. Không, lạc quan tất nhiên là tốt, nhưng không nên hoàn toàn mù quáng.

"Cái gì?" Ray quát.

"Tớ không muốn chúng ta phải chết ở đây. Dù vậy, trong mắt tớ, việc bỏ lại bọn trẻ ở đây là không thể chấp nhận được." Emma nói một cách kiên quyết, siết chặt nắm đấm. "Tớ muốn mọi chuyện kết thúc chỉ với Connie. Tớ không thể chịu được khi nghĩ rằng ai đó cũng sẽ có kết cục như vậy. Nếu không có nơi nào cho con người chúng ta sinh sống,... thì chúng ta hỹ tự xây dựng nơi ấy! Hãy là những người thay đổi thế giới này!"

"Cái gì?"

"Cái gì?"

"Hả?"

"Cô ấy nghiêm túc hay đang đùa vậy?"

"Cô ấy nghĩ là bọn quỷ sẽ để họ yên sau chuyện đó sao?"

"Cô ấy đang nghĩ gì thế?"

"Tôi không thể tin là tôi thực sự nghe thấy điều này..."

"Rõ ràng là cô ấy rất ngu ngốc."

"Thật là ngu ngốc!"

"Muichiro!"

"Cái gì? Tôi không đúng sao?"

"Ray, nhờ có cậu, tớ đã nhận ra... rằng đây chỉ là kế hoạch vượt ngục ta phải dàn xếp. Thế thôi!"

"'Thế thôi' ư...?" cậu bé lặp lại chậm rãi, cố gắng kiềm chế không tát Emma một cái vào sau đầu. Cậu chỉ được an ủi bởi thực tế là nếu đầu cô ấy trống rỗng ngay từ đầu, thì không có cái tát nào vào sau đầu sẽ giúp ích cho việc này. Mặc dù vẫn chẳng an ủi được gì nhiều. Cậu không thể tin rằng cô ấy lại xa rời với thực tế đến vậy.

Tuy nhiên, không ai có thể tin được điều đó. Do đó, không ai biết có thể nói gì ở đây về nguyên tắc.

Có thực sự có người sống trong một thế giới thực nào đó tách biệt với thế giới không?

"Nhân tiện..." Zenitsu đột nhiên hỏi một cách lo lắng, thậm chí còn rùng mình khi nghĩ đến điều đó. "Emma có thể quyết định trong tương lai rằng lũ quỷ không quá tệ, vì vậy thay vì tiêu diệt chúng, cô ấy muốn có một cuộc sống hòa bình với chúng không?"

"Cái quái gì thế?!"

Sự hỗn loạn và ngôn ngữ tục tĩu hơn nữa, được mọi người phát ra, chúng tôi đã lịch sự bỏ qua trong khuôn khổ bảo vệ sự toàn vẹn đạo đức của bạn. Chỉ cần biết rằng họ đã tranh cãi trong một giờ.

Cuối cùng, khi mọi người đã bình tĩnh lại một chút, câu chuyện lại tiếp tục.

"Vậy nên Ray... Thay vào đó cậu phải bỏ ý định ấy đi!" Emma hét lên, nắm chặt cánh tay cậu bé khi cậu cố gắng rời đi. "Đừng có phàn nàn nữa mà hãy hợp tác với bọn tớ đi!"

"Cậu không nghe hết những gì tớ nói sao?!" Ray tức giận hỏi, nhưng không thấy cô gái kia hiểu chút nào. Cho nên anh ta túm lấy cổ áo Norman và kéo cậu ta đi. "Ê, Norman, ra đây chút coi."

Họ đã đi đủ xa thì Ray cuối cùng cũng nổi giận:

"Norman, làm gì đấy với đồ ngốc đó đi! Cô ấy hoàn toàn quá vô vọng rồi!"

"Cậu đi mà nói! Nhưng tớ rất vui vì dường như Emma đã lấy lại tinh thần rồi!"

"Vấn đề không phải chỗ đó!" Ray nổi giận. "ý tớ là cậu phải cản cậu ấy khỏi những hy vọng hão huyền kia. Cả 2 người sẽ phải bỏ mạng nếu cậu ấy tiếp tục tin vào kế hoạch ngu ngốc này! Norman, ta đang nói về CẬU đó... Cậu hiểu rõ mà, đúng không?"

"Tôi... đã thấy Emma khóc..." anh nhẹ nhàng đáp. "Tớ hiếm khi thấy cậu ấy khóc. Lúc đầu tớ nghĩ cô ấy chỉ khóc vì sợ. Rốt cuộc, bản thân tớ cũng sợ chết, nhưng thực ra... tớ đã lầm. Emma khóc vì cậu ấy sợ rằng một người nào đó trong gia đình sẽ chết. Thật tuyệt vời, phải không? Sau những gì cậu ấy thấy, trước hết cậu ấy nghĩ đến gia đình mình, không phải bản thân mình."

"Nhưng Tomioka-san cũng nghĩ đến gia đình mình trước chứ không phải bản thân mình, đúng không?"

Không ai trả lời anh vì mọi thứ đã đủ rõ ràng.

Bởi vì Giyuu thực sự quan tâm đến gia đình mình nhiều hơn những gì anh thể hiện, nhưng anh chắc chắn nghĩ về họ nhiều hơn là nghĩ về bản thân mình.

"Dù vậy không có nghĩa là cậu ấy đúng! Nếu nghe theo, chúng ta sẽ phải bán mình cho quỷ dữ đấy!" Ray rít lên với người bạn của mình. Đầu tiên là Emma, ​​giờ là Norman, người đã quá chìm đắm vào tình yêu. Anh có phải là người duy nhất có lý trí ở đây không? "Nói thẳng ra... Ngay cả trong trường hợp tốt nhất, tất cả chúng ta cũng sẽ không thể trốn thoát được. Bởi vì chúng ta sẽ không thể mang theo những người không thể tự chạy trốn. Và cậu biết rõ điều đó! Đừng phủ nhận điều hiển nhiên nữa! Hãy tỉnh táo nhìn vào những chi tiết nằm trước mắt cậu đi!"

"Ray...vấn đề là..." Norman duỗi người, dang rộng hai tay. "Ngay cả khi chúng ta gặp phải một loạt vấn đề, tớ cũng không quan tâm."

"Hửm? Tình yêu cuối cùng đã phá vỡ lý trí của anh thành từng mảnh nhỏ rồi sao?" Ray lắc đầu không tin, anh không thể tin vào những gì mình đang nghe. Norman luôn thông minh và lý trí hơn anh. Tuy nhiên, dường như khi nói đến Emma, ​​tất cả trí thông minh và lý trí của cậu ấy đều biến mất hết sạch. "Vậy là cậu sẵn sàng để cậu ấy chết vì những gì cậu ấy muốn ư?"

"Tớ sẽ không để cô ấy phải chết..." Norman lắc đầu. "Nếu là vì cô ấy... Tớ sẽ làm mọi thứ có thể... và thậm chí còn hơn thế nữa. Tớ chắc chắn rằng ngay cả vấn đề cũng có thể biến thành lợi ích cho chúng ta."

"Cậu là đồ ngốc à?" Ray hỏi một cách khó tin, rồi tự sửa lại. "Không, để tớ nói lại. Cậu là đồ ngốc!"

"Yeah... Hoàn cảnh của Tomioka-san vẫn vậy..." Genya nói chậm rãi bằng giọng đờ đẫn, không tin vào những hành động đang diễn ra trên màn hình. Đây là phiêu lưu hay là lãng mạn?

"Kya! Tình yêu tuổi trẻ thật ngọt ngào!" Mitsuri thích thú vươn người, nhảy cẫng lên tại chỗ vì mất kiên nhẫn.

"Khá là rùng rợn." Obanai khịt mũi, anh hy vọng hết sức rằng mình không trông giống một thằng ngốc như Norman khi ở cạnh Kanroji. Không, anh thích nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc và mãn nguyện, nhưng anh thực sự hy vọng rằng mình không vượt quá giới hạn khi ở cạnh cô. Nếu anh giống Norman... Không, nghiêm túc mà nói, anh sẽ phát điên vì xấu hổ.

"Ừm... Sự điên rồ đang ngày càng mạnh hơn..." Shinobu vươn vai một cách triết lý, lắc đầu không tin. Có vẻ như cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tomioka lại tránh Iguro một cách chăm chỉ như vậy khi thấy anh ta ở gần Mitsuri.

"Thằng bé có bạn bè...." Urokodaki lắc đầu. Ông dường như hiểu tại sao Giyuu lại tránh xa Sabito lúc đầu, cho đến khi cuối cùng họ hiểu nhau hơn.

"Cả Emma và tớ đều mất trí hết rồi!" Norman nói với một nụ cười vui vẻ, khiến Ray rùng mình thấy rõ và, để phòng ngừa, bước ra xa vài bước. "Cậu định để mặc bọn này trong tình trạng như thế sao?"

Lúc đầu Ray chỉ nhìn anh với vẻ ngạc nhiên và không tin, rồi anh mỉm cười và lắc đầu:

"...Thế quái nào mà nghĩ tớ... sẽ làm vậy hả?"

"Ồ! Anh ấy sẽ giúp họ!"

"Bạn nghi ngờ điều đó à không?"

Hình ảnh trên màn hình thay đổi, và ba người lại ở bên nhau.

"Đây, nhìn qua cái này đi." Ray nói rồi đưa cuốn sách cho bạn mình.

"Kỹ thuật cơ khí và lịch sử loài người?" Emma đọc và tự hỏi cuốn sách có liên quan gì đến chủ đề này.

"Vấn đề không nằm ở tiêu đề hay nội dung của cuốn sách, mà là ở năm xuất bản." Cậu bé lắc đầu.

"2015..."

"Tôi vẫn không thể tin được..." Kuwajima lắc đầu.

"Đúng vậy, không ai có thể tin được điều đó." Urokodaki khịt mũi. "Nhưng mà, nhưng mà nó là sự thật."

Những người khác quá tập trung vào những gì đang xảy ra đến nỗi không thèm để ý đến ngày tháng. Trên màn hình, Tomika chỉ giải thích rằng đây là cuốn sách gần đây nhất trong nhà, điều đó có nghĩa là có thể đã có chuyện gì đó xảy ra khoảng ba mươi năm trước, đó là lý do tại sao quỷ dữ xuất hiện.

"Với họ, điều đó có vẻ hợp lý, nhưng chúng ta hiểu rõ rằng thực tế lũ quỷ không hề biến mất ở bất cứ đâu." Shinobu trầm ngâm nói. "Có lẽ chúng chỉ đang trốn?"

"Ý của ngươi là bọn họ không có công khai đối đầu với con người sao?" Mitsuri hiểu đúng lời của cô. "Nhất định là có chuyện như vậy, vì có một nơi xuất hiện quyển sách này."

"Đúng vậy." Obanai thở dài. "Hoặc những cuốn sách có ngày phát hành muộn hơn không được mang vào ."

"Nhưng tại sao?"

"Ai biết chính xác là có gì ở đó." Iguro nhún vai, và bản thân anh cũng không hoàn toàn chắc chắn. Tuy nhiên, nếu điều này là sự thật và những cuốn sách thực sự không được mang vào một cách cố ý, thì có một thứ gì đó rất có giá trị trong đó.

"Như thế nào?"

"Làm sao tôi biết được? Hay anh nghĩ tôi biết những gì sẽ được viết trong một trăm năm nữa?"

"CÁI GÌ?!"

"Cái gì?"

Trong khi đó, mẹ, người vẫn chưa nhìn thấy Ray, Emma và Norman trong tầm mắt, đang nhìn đồng hồ. Cả ba điểm của họ đều nằm cạnh nhau gần đó trong khu rừng.

"Anh đang chơi trò gì thế, Ray?" cô ấy nói một cách trầm ngâm, vẫn nhìn vào ba chấm đó.

"AAAA! Cô ta phát hiện ra mọi thứ?! ​​Phát hiện ra?! Phát hiện ra, đúng không?!" Zenitsu hét lên trong hoảng loạn, nhưng họ quyết định lờ cậu ta đi. Họ nhớ những gì Xà Trụ đã nói với họ gần đây, vì vậy họ chỉ cần chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#giyuu#ray