Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Thôn Thiên Tu La Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luật Thiên mở mắt.

Hắn vẫn không cử động được, không nói được, nhưng hắn lại nhìn được, và nghe được. Hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tre, bên cạnh đó là một cái ấm đun nước đang sôi.

Hắn nhớ mình đã bị đánh phế hoàn toàn, và hắn đã muốn chết, vì dù có sống thì cũng chẳng thể nghe, chẳng thể nói, chẳng thể thấy, chẳng thể tu hành, thậm chí đến cử động cơ bản hắn cũng sẽ chẳng thể làm được. Thế mà hiện giờ, mắt và tai hắn đã hồi phục. Nhưng là bằng phương pháp cao siêu nào?

Hẳn là một vị đại năng nào đó đang ẩn cư đã vô tình thấy hắn và mang về nhà chữa trị. Theo như suy đoán, thì người này phải đến từ những cõi giới cao cấp hơn mới có thể hồi phục cho một phế nhân như thế này. 

Mùi hương của nước thuốc bốc ra từ cái ấm khiến cho Luật Thiên cảm thấy khoan khoái, tựa như linh hồn hắn sẽ phục hồi chỉ bằng cách hấp thu cái hơi đó.

Khi Luật Thiên bị chém, không chỉ cơ thể hắn tan vỡ, và tinh thần hắn, đạo tâm hắn cũng theo đó mà vỡ vụn, dù không bị phế thì hắn cũng vô pháp đột phá, vô pháp tu hành, nhưng giờ hắn cảm thấy, đạo tâm của mình đang dần tái thành hình. 

Theo bản năng, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, dần dần cảm ngộ luồng khí đang tràn vào trong cơ thể, thúc đẩy quá trình phục hồi của chính mình, trong đầu hắn lúc này hiện lên một vũ trụ bao la rộng lớn, các luồng năng lượng cuồn cuộn bay khắp không gian, chúng đến từ nhiều phía, nhưng đều tụ hợp lại tại một điểm, tụ hợp tại chính cơ thể hắn.

Luật Thiên đột phá!

"Luyện Khí Cảnh nhất trọng!"

Chỉ cần thức tỉnh võ hồn, kèm thêm hấp thụ chút linh khí, là đủ để võ giả đột phá cảnh giới từ Đoái Thể thành Luyện Khí. 

"Chẳng lẽ đan điền của ta cũng đã phục hồi?" Lâm Bạch cất tiếng nói đầu tiên, nhận ra cả lưỡi và đan điền cũng đã khôi phục. Chỉ còn mỗi toàn thân kinh mạch vẫn chưa có chút phục hồi nào.

Bỗng một hình bóng bước vào trong căn nhà, Luật Thiên chỉ thấy thoang thoáng một chòm râu tóc bạc trắng, chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt thì hắn lại đột nhiên thiếp đi.

Lần tiếp theo tỉnh giấc, Luật Thiên nhận ra mình vẫn nằm trên chiếc giường đó, vẫn là căn phòng nhỏ với cái ấm đun nước, chỉ là lần này hắn đã hoàn toàn cử động được, cơ thể hồi phục viên mãn, tinh thần sảng khoái, mọi sự đau đớn và mỏi mệt đều đã tan biến không còn dấu vết. Trên người hắn lúc này cũng là một bộ quần áo chỉn chu, không giống như cái bộ đã bị nhuộm đỏ bởi máu của chính hắn.

Trong lòng Luật Thiên lại thắp lên một tia hi vọng, hắn không còn phải đợi kiếp sau nữa, sự báo thù của hắn có thể đến ngay trong kiếp này!

Luật Thiên bước ra khỏi căn nhà trúc, lần đầu tiên tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên. Trước mặt hắn là một khu rừng trúc, hắn men theo con đường đất dưới chân, trong rừng trúc phát ra một bầu không khí quỷ dị, tựa hồ như chưa từng có người đi men qua nơi đây... Gió lay nhẹ rừng trúc phát ra tiếng kêu sàn sạt, phảng phất như kêu gọi hắn bước vào sâu hơn.

Hắn bước vào sâu hơn, phát hiện một cái bàn đá, không tự chủ được liền bước về phía đó...

Luật Thiên phát hiện ra một hình bóng lão nhân đã ngồi sẵn ở đó, cơ hồ sương gió bay quanh, không thể nào thấy rõ mặt ông ta. Nhưng từ khí tức người này tỏa ra, hẳn phải là một cực kì cổ đại tu tiên giả, có gọi là tiên nhân cũng không ngoa.

"Ngươi đến rồi?" Lão nhân cất lời.

"Tiền bối hẳn là người đã cứu ta?" Luật Thiên chắp hai tay cung kính hỏi.

"Chỉ thuận tay một chút mà thôi, ngươi đừng phí sức so đo."

"Tiền bối đã có ân cứu mạng, vãn bối không đáp lễ thì không được." Luật Thiên dập đầu xuống đất trước mặt lão già. "Tiền bối có việc gì nhờ, chỉ cần có thể, vãn bối tuyệt không chối từ."

"Ha ha ha ha ha ha." Lão già cất tiếng cười vang cả rừng trúc. "Chẳng hay ngươi bồi ta ván cờ này, ta có thể chấp ngươi một quân."

Luật Thiên không hiểu ý của người trước mặt, nhưng hắn cũng tự biết rằng kể cả người ấy thực sự có nhu cầu gì cần đòi hỏi, hắn cũng vô pháp thỏa mãn lúc này. Vậy nên cung kính không bằng tuân mệnh, hắn ngồi vào cái ghế gần đó.

Trước mặt hắn là một bàn cờ vây, hắn đưa tay nhặt một quân cờ trắng, dù trước đây chỉ chuyên tâm tu luyện quyền cước, nhưng cũng may hắn đã có đọc qua vài trang sách, cũng biết chơi cờ vây như thế nào, chỉ là chưa đến mức cao thâm. Vậy nên cầm quân cờ, cũng chỉ thuận tay đánh vào chính giữa bàn.

"Hay! Nước cờ hay lắm! Chờ ngươi trưởng thành, chúng ta sẽ đánh tiếp!"

Vị lão nhân đặt một quân cờ đen ngay sát quân trắng của Luật Thiên, rồi tan biến trong làn sương mờ ảo. Rừng trúc xung quanh cũng biến mất ngay sau đó, bỏ lại Luật Thiên ở chính chân núi nơi mà hắn bị ném xuống.

"Vừa rồi... là gì?"

Luật Thiên nhìn xung quanh, hắn nhận ra trên tay mình là một cái hộp nhỏ, mở nắp ra thì bên trong có vài viên đan dược, bao gồm một viên Tụ Khí Hoàn và vài viên khác mà hắn chưa biết là gì, kèm theo đó là một cuốn sách nhìn có vẻ giống như là công pháp. Tuy nhiên, hắn chợt nhớ ra gì đó, thốt lên:

"Thôi chết, ta ngất đi không biết đã bao nhiêu ngày, Dạ thúc không biết lúc này thế nào. Giờ ta có tìm đường về thì cũng không khác gì tìm chỗ chết, mà không về thì không thể biết được Dạ thúc tình hình." Luật Thiên tự nhủ.

"Nơi này hẳn là dưới chân Mộ Dung sơn, giờ ta có đi đường nhanh nhất là trèo lên thì cũng mất một tuần trời, còn đi đường bộ thì chắc trọn 30 ngày, chưa kể yêu thú nơi này tràn ngập, bét nhất cũng phải cỡ Luyện Khí cảnh nhị trọng, chỉ sợ thực lực ta hiện tại cũng bỏ mạng trước khi đi quá xa. Sau lưng có cái sơn động, chi bằng vào đó tu luyện trước. Cầu mong Dạ thúc ở đó không bị vấn đề gì."

Mộ Dung Dạ, là đại ca của Mộ Dung Thần, tuy nhiên thiên tư kém hơn hắn, vậy nên để lọt mất chức gia chủ vào tay đệ đệ mình, tuy nhiên không vì thế mà Mộ Dung Dạ sinh lòng hận thù, ngược lại còn có nhiều hơn ngưỡng mộ đối đệ đệ mình, trở thành một vô cùng quý báu đồng hành của Mộ Dung Thần. Khi Mộ Dung Thần đột ngột mất tích, cũng chính là Mộ Dung Dạ một tay nuôi nâng Mộ Dung Luật Thiên từ bé đến lớn, dạy hắn đọc chữ, dạy hắn quyền cước. Tình cảm hai người mà nói, chẳng hề thua kém tình cha con.

Tuy nhiên, Mộ Dung Dạ trong quá trình hành tẩu giang hồ, bị người đời ám toán, võ công bị phế, chỉ có thể ở lại Mộ Dung phủ sống đời phàm nhân, còn Mộ Dung Thần vì đại ca mình đi báo thù, cũng từ đó không từ mà biệt bỏ đi biệt xứ, đến giờ vẫn chưa thấy tung tích đâu. Bởi là một phế nhân, lại còn là người thân duy nhất còn lại của cha con Luật Thiên, vậy nên Luật Thiên không khỏi lo lắng tình hình của Mộ Dung Dạ.

Trở lại sơn động. 

Mộ Dung Luật Thiên ngồi khoanh chân, nói: "Ta võ hồn, thế nào lại như thế này!"

Người ta võ hồn, hoặc là cực hung mãnh đại yêu thú, còn có lợi hại thần thú, thậm chí là cổ đại tứ linh như Mộ Dung Huyền, hoặc là kinh thiên hồn Khí, trải dài từ đao, kiếm, thương,... 

Còn đối Luật Thiên võ hồn, hoàn toàn cùng người khác không giống nhau.

Hắn võ hồn, là một tạo vật quái thai!

Nói trắng ra, là một nhân ảnh quỷ dị, toàn thân đen thùi, ba đầu sáu tay, đầu hắn cũng chẳng phải nhân loại đầu, mà giống như ba cái thao thiết đầu, cái miệng chúng luôn há rộng như thể ham muốn nuốt trọn vạn vật. Sáu cái tay, cũng khó nói là tay người, bởi chúng có những cái vẩy bao quanh, mang hình dáng của một Tuyệt Thế Hung Quyền, kèm theo đó ở giữa mỗi lòng bàn tay là một con mắt đỏ rực, chúng mang sát ý ngút trời, như thể đây là con mắt của một độc chiến chi thiên cường giả, chỉ nhìn vào thôi cũng khiến người ta ớn lạnh!

Bộ dạng này, giống là hắn đối chư thiên là địch!

"Hình dáng này, rốt cục là thứ gì?" Luật Thiên tất không giải thích đến.

"Thôn Thiên Tu La Hồn." Một âm hưởng vang lên trong đầu Luật Thiên.

Chợt, một mảnh tối nghĩa bẻ miệng pháp quyết, hiện lên Luật Thiên trong đầu.

"Dịch Thiên Kinh, phần đầu tiên, Thôn Thiên Tu La Quyết!"

"Thôn Thiên Tu La Quyết, lấy thiên địa linh vật, yêu thú thần huyết, thiên lôi địa hỏa, rèn luyện thân mình, cái này thiên chia làm tầng chín, vì sau này võ đạo đánh xuống kiên cố cơ sở."

"Tại Nguyên Anh cảnh trước đó tu luyện hoàn tất, võ hồn có thể tăng lên tới Huyền cấp, đồng thời có thể đạt được [ Dịch Thiên Kinh ] thiên thứ hai tu luyện pháp quyết."

Luật Thiên người [ Thôn Thiên Tu La Quyết ] lời mở đầu ghi âm, kinh ngạc trợn to hai mắt!

Một lúc sau, hắn cười ha hả: "Ha ha ha, có bực này lợi hại pháp quyết, dù là ta là Hoàng cấp nhất phẩm võ hồn, cái kia có như thế nào? Như cũ tung hoành! Thù này vạn cách báo!"

"Hôm nay tại thức tỉnh đài cười nhạo ta, hành hạ ta, các ngươi chờ lấy, ta sẽ để cho các ngươi khiếp hãi!"

Luật Thiên đạt được nghịch thiên quyết, cư nhiên không muốn lãng phí thời gian, tĩnh tâm tĩnh khí bắt đầu tu luyện [ Thôn Thiên Tu La Quyết ]. Cứ yên lặng như thế, thời gian trôi nhanh ba ngày.

"Mới ba ngày thời gian, ta đã đột phá đến Luyện Khí tam trọng, [ Thôn Thiên Tu La Quyết ] còn ở trong cơ thể ta kinh mạch súc một phen, nhường ta nhận biết thiên địa linh lực càng thêm vui sướng."

"Hiện giờ tài nguyên tu luyện gia tộc để chia cho ta, đợi ta lên mười sáu sẽ lấy ra bồi bổ, e là đem nhường hết cho Mộ Dung Huyền. Tên tuổi ta trong gia phả, sợ là cũng bị người ta gạch mất, chẳng thà xem thử những đồ tốt mà tiền bối kia để lại cho ta."

Luật Thiên mở hộp, hắn đầu tiên sờ lấy Tụ Khí Hoàn, đây là một đan dược cực tốt cho Luyện Khí cảnh võ giả, nó tác dụng làm cho họ lập tức đột phá một tiểu cảnh giới, song cũng chỉ có thể dùng một lần. 

"Đan dược này, ta hiện tại dùng sẽ phí, đợi ta đột phá Luyện Khí bát trọng, hợp lý nhất sở dụng."

Tiếp đến là một lọ thuốc nhỏ, mở nắp ra là vài viên đan dược, Luật Thiên chẳng biết nó có tác dụng gì, nhưng hắn cho rằng đồ tiền bối đưa cho không thể là thuốc độc, vậy nên cũng thuận tiện uống bừa một viên, nhưng bất quá chẳng hiện tượng nào xảy ra. Hắn quyết định để vào trong túi áo kín nhất, đợi tìm được sở hữu hiểu biết người liền hỏi.

Cuối cùng, là một cuốn công pháp nhàu nát, Luật Thiên mở ra, đọc được dòng chữ "Hỗn Huyết Định Khí Quyền".

"Một cái Hoàng cấp Cửu phẩm công pháp, tiền bối giúp ta, là tiền bối giúp ta."

Luật Thiên ngồi xuống, bắt đầu giở sách ra đọc.

"Hỗn Huyết Định Khí Quyền, lại có đúng một chiêu!"

"Tụ tập linh lực tại lòng bàn tay, tung ra một cú đấm, chẳng những thổi bay không khí xung quanh, lại còn tạo ra một trận hỗn loạn khí huyết lưu thông nơi địch thủ, lâu dần sẽ khiến hắn đột tử mà chết!"

Luật Thiên nghiên cứu cái này độc chiêu quyền pháp, dù chỉ một chiêu, nhưng cảm giác có phần lợi hại còn ngang với Huyền Cấp võ kĩ, uy lực cường đại, lại dễ dàng tung ra trong chiến đấu, không cần pháp quyết, không cần thủ đoạn, chỉ cần nghĩ đến nó là đã có thể tung ra, nhường hắn khẩn cấp tu luyện.

Thật là Hoàng Cấp cửu phẩm võ kĩ, cũng chẳng làm khó hắn tu luyện đại thành chỉ trong một đêm, tất cả là nhờ Thôn Thiên Tu La Hồn phụ trợ. Nó đối hắn quyền pháp võ kĩ, thúc đẩy khủng bố tốc độ tu luyện, đồng thời khi hắn sử dụng, còn hỗ trợ cường hóa uy lực, đem hắn trong lòng không hỏi háo hức thử thực chiến.

"Có thứ này trong tay, ta thoát khỏi chân núi thừa sức!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top