Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 7: Family

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay hơi khác chút, đầu tiên sẽ là lời của bạn author dâm tặc.

- Moshi moshi! Tớ đã viết !!!!được 8 chương rồi nhỉ? Đầu tiên là cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ cái truyện nhảm nhí này, thứ hai là mong các bạn có thứ óc đen tối một chút, tớ vừa đọc hai tập của bộ Seven Days nên hồn sáng nó bay mịa luôn rồi (Đọc đi, hay lắm! 100k một bộ hai tập ^^). À và thứ ba... Mong các bạn tiếp tục tạo động lực để tớ viết tiếp nhe, vì các bạn không phải là dạng vừa với truyện này mà! Cảm ơn.

Thân
Bạn au nhỏ dâm tặc.

__________________________________

Tóm tắt phần trước:
Anri tiếp một người bạn cũ tới chơi và họ rất thân với nhau, thân tới nỗi Ken tức sôi máu. Cậu cưỡng ép hỏi cô và cuối cùng câu trả lời lại là: Người đó là con gái.

"Bộp!"

Một cái đạp. Ken ngã lăn xuống sàn.

- Tên biến thái!!! Tên đa nghi!!! Tại sao lại nghĩ tôi có bạn trai hả? - Anri trợn tròn mắt, để lại cái nhìn sắc lạnh kinh hãi trước mặt cậu ta. - À mà nếu Rin là con trai thì... Phải chăng cậu ghen? - Cô cười mỉm, cười trước cái sự ngây thơ và đa nghi của Ken.

- Ơ hơ hơ... Cậu ghen đúng không? Cậu thích tôi đúng không? Phải chăng cái sắc đẹp của tôi làm cậu mê hoặc? - Cô ấy lại nói tiếp, đôi lúc cười dâm, rồi sau đó tiến đến phía Ken đang ngồi xoa cái bụng vừa bị cô đạp.

- Princess à... Bóng đêm không thể bị mê hoặc bởi màu đỏ của máu đâu, chỉ làm tổn hại tới mắt mà thôi. Màn đêm không bao giờ bị nhuốm đỏ, khoa học đã chứng minh rồi đấy. Vậy nên, tôi - không - thích - cô, mãi mãi không có một tình cảm nào với cô. Hiểu chứ? - Ken đứng dậy, lướt qua cô rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Còn lại Anri trong phòng, cô mở một ngăn tủ nhỏ, lấy ra một quyển sách tranh nhỏ rồi cầm lấy cây bút, viết lên một trang để trống.

...

Sáng hôm sau...

Anri đã bị phản công bởi cái ôm của Ken trên giường.

- A... Gối ôm hình Hideyoshi kìa... - Ken mơ ngủ, cười cười rồi cứ nằm sát vào người cô.

- Phắn đi!!! - Cô lật tung chăn ra khiến người cậu ta văng ra khỏi giường và lăn lóc ở một góc phòng.

Cảm giác ghê tởm và biến thái cứ ấp lấy người cô, từ cái việc tối hôm qua rồi tới chuyện sáng nay nữa. Mà hôm nay là ngày đầu tuần, thứ Hai, một buổi có lẽ không hề tốt đẹp dành cho Anri. Vì hai cái lý do trên mà thái độ của cô ấy đang trong cái mặt đáng ghê tởm mà thường chỉ có Ken mới lật được.

Đến trường...

- Anh ơi!!! Anh ơi!!! Oái! - Một giọng trẻ con vang lên bên tai hai người họ. Nhưng đang chạy hồng hộc thì đứa trẻ đó ngã oạch xuống khiến bao nam, nữ sinh cười cho đỏ mặt tía tai.

Ken quay mặt lại, mắt trợn tròn lên vì trước mặt cậu là một cô bé, tầm 9 tuổi, mái tóc được buộc hai bên trông đáng yêu và hồn nhiên không ai chịu được. Harisawa Hana, đứa em gái độc nhất vô nhị đang đứng trước mặt. Em gái cậu mà về thì... Bố cậu cũng đã về.

- Hana... Em làm gì ở đây? Nói cho anh! Ngay lập tức!!! - Ken trợn tròn mắt, chạy ra nắm chặt lấy đôi vai cô bé đau điếng. Có vẻ cậu không muốn nhìn thấy cái thực tại bất ngờ này.

- Bố về xem tình hình của anh. Mà chị này là ai thế ạ? - Nhưng cô bé vẫn mỉm cười, mở to đôi môi nhỏ và trả lời rõ rệt. Rồi bé chỉ vào Anri.

- Bạn gái anh đấy!

- Bạn gái cái đầu ngươi ý! - Anri đạp vào chân Ken. - Chị là Sonoda Anri. Cứ gọi chị là Ri cũng được. Rất vui được làm quen với em! - Đạp xong cô lật cái mặt hiền và yếu đuối của mình, mỉm cười rồi xoa đầu Hana.

"Chome... Chome Chome ko!..."

Nhạc chuông của tên Otaku kia cứ thế mà reo, reo liên hồi bài hát của Otsu - chan mà thấy ngán cả tai. Ken đứng đờ người, cố gắng ngóc đầu nhìn xem người đang thối thúc gọi mình là ai.

"F**kin Dad"

Cái từ ngữ thô bỉ, kinh khủng hiện lên trên màn hình chiếc Samsung sáng chói và đắt tiền. Người cha mà cậu ta ganh ghét, ruồng bỏ và ghê tởm lại xuất hiện.

... Tua lại 7 năm về trước ...

- Cha ơi! Chúc mừng sinh nhật cha!

Một giọng nói ngây ngô vang lên lộ vẻ vui mừng. Ken đấy! Cậu bé đang cầm cái thiệp nho nhỏ vẽ vời đủ thứ lên đó, từ từ mở cánh cửa dẫn đến phòng làm việc của cha cậu. Trước mặt là một dáng ngồi ung dung, tay cầm cây bút loáng bóng, viết lên một bản cam kết gì đó của tập đoàn.

- Cha ơi! - Cậu bé trèo lên thành bàn làm việc, tay lia lịa vẫy.

- Cút ra! Mày cút ra, nhanh!!

Cậu bé rơm rớm nước mắt, lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng rộng lớn mà im lặng đó.

... End tua lại ...

Ken chạy thẳng vào lớp, nắm chặt bàn tay Anri đau đớn. Ánh mắt cậu lộ rõ vẻ tức giận lẫn buồn bã, đôi chút hơi hoảng hốt. Họ vẫn được cả lớp tặng một trận rớt cằm rõ đẹp. Và đúng lúc hai người về chỗ ngồi thì cô giáo đến. Buổi học diễn ra như bình thường.

Về tới nhà...

Trước mặt Ken và Anri là một người đàn ông, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt vuông vắn, trông chả khác gì một vị quan to cả.

Bố của Ken.

Cậu ta chạy lên phòng, khoá chặt cửa, để lại Anri đang ngậm Pocky một mình cùng người đó. Cô thấy hơi rợn người.

- Cô là ai? Tại sao lại đi với Ken? Hả?

***

End Chapter 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top