Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sát thủ thiếu gia - Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 04 : Tôi tên Chu Vũ

Edit: Thỏ điên

Beta: E.l.f

Ngày hôm nay là một ngày vô cùng buồn bực đối với tôi, bởi vì từ lúc tôi bắt đầu tỉnh lại, trung bình mỗi một phút đều sẽ có người tiến vào phòng bệnh, luôn miệng hỏi những điều kì quái.

Đầu tiên là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cũng chính là mẹ tôi, cô ta líu ra líu ríu ở bên tai tôi đến cả nửa giờ mới yên tĩnh, ngay khi tôi vừa thở phào một cái muốn nghỉ ngơi thì cửa phòng bệnh lại bị người ta mở ra.

Một đoàn y tá nữ vờn quanh giống như vây lấy tôi, tuy rằng điều này làm cho tôi rất thoải mái, nhưng trong tay bọn họ lại cầm kim tiêm cùng đủ các loại dụng cụ chữa bệnh kì lạ, làm cho tôi không rét mà run.

Được rồi, vốn dĩ là một sát thủ, tôi không nên sợ đau mới phải, nhưng cơ thể mới này không biết có phải là do quá hư nhược và vẫn có tật xấu hay không, mà lại có thể khiến cho đau đớn này tăng lên gấp mấy chục lần như thế, chỉ là tiêm bình thường vào người thôi cũng đã làm cho tôi đau đến không chịu nổi.

Cắn răng chịu đựng hồi lâu, đám nữ y tá kia cuối cùng cũng rời đi, nhưng bác sĩ lại tới nữa rồi, lần này có tới bốn bác sĩ ngoại khoa, ba bác sĩ nội khoa, lại còn có cả một bác sĩ khoa tâm thần nữa, nghe hắn hỏi những vấn đề về chuyên môn mà tôi không thể hiểu nổi, tôi thật rất muốn cầm lấy cái ống tiêm trực tiếp đâm chết hắn đi.

"Có thể là mất trí nhớ, nguyên nhân là đầu bị va chạm mạnh, thêm vào chịu kích thích lớn..."

Sau khi hỏi tôi không dưới một trăm vấn đề, tên khốn kiếp khoa tâm thần kia cuối cùng đưa ra phán đoán này, tôi lại một lần nữa đem bàn tay hướng về phía ống tiêm bên cạnh.

Cái này còn không phải phí lời sao? Một người mà ngay cả mình mẹ cũng không quen biết, nếu nói là không phải mất trí nhớ thì có quỷ mới tin!

Đương nhiên, cũng có khả năng là linh hồn chuyển đổi hoặc là ý thức xuyên việt; có điều tên bác sĩ này rõ ràng là không mê tín, vậy nên sẽ không hiểu kiến thức về phương diện này.

Mất trí nhớ? Đúng rồi, tuy rằng tôi rất ghét tên bác sĩ này, nhưng kết luận mà hắn đưa ra lại làm cho tôi sau này vô cùng ung dung khi ứng phó với các vấn đề mà bọn họ đưa ra, bởi vì tôi không cần trả lời bất kì cái gì hết, tất cả đều quy cho việc bị mất trí nhớ.

"Xin lỗi, tôi cái gì cũng đều không nhớ rõ ..." Câu này tôi đã nói tất cả 138 lần rồi.

Kỳ thực tôi cũng không phải là cái gì cũng không biết, ví dụ như mấy vị cảnh sát hỏi tôi là làm như thế nào trốn mà ra được, còn có nguyên nhân cái chết của hai tên sát thủ kia...

Chỉ cần là người tỉnh táo một chút thì sẽ không tin tưởng vào việc một thiếu niên yếu đuối mới mười mấy tuổi lại có thể trốn thoát ra từ trong tay hai tên sát thủ chuyên nghiệp được, lại còn giết chết bọn hắn rồi dùng đinh sắt đem bọn hắn trát thành con nhím.

Đương nhiên, tôi sẽ không nói cho bọn họ biết rằng tôi đã làm như thế nào, bởi vì nếu nói ra thì thân thể này sẽ sống không yên, may là những người biết chuyện này toàn bộ đều đã đi tìm Diêm La Vương báo cáo hết rồi.

Chỉ có điều, tại thời điểm cuối cùng lúc tôi lao ra, trong nháy mắt liền hạ gục ba tên đặc công, chuyện này mẹ tôi và mấy chục tên đặc công khác đều tận mắt nhìn thấy, giải thích thế nào đây ?

"Xin lỗi, tôi cái gì cũng đều không nhớ rõ ." tôi lặp lại lần thứ 139...

Mấy vị cảnh sát kia rõ ràng không hề tin vào lời giải thích của tôi, mặt đầy ngờ vực, vẫn kiên nhẫn tra hỏi, tựa hồ muốn từ trong lời nói cùng sắc mặt của tôi để tìm ra kẽ hở, đáng tiếc tôi thật sự không có cách nào nói sự thực cho bọn họ được, chẳng lẽ nói rằng tôi chính là sát thủ chuyên nghiệp danh chấn thiên hạ Thương Lang, sau khi chết linh hồn lại chuyển đến trên người thiếu niên này?

Tôi thực hoài nghi bọn họ sẽ lập tức đem tôi kéo ra ngoài bắn chết...

Ngay trong lúc tôi bị tra hỏi đến sắp điên mất thì cửa lại một lần nữa mở ra.

"Mấy vị, coi như muốn tra án, thì cũng phải chờ vết thương của con trai tôi khôi phục trước đã chứ? Hay là các người muốn đem bức nó đến phát điên? Có phải đã coi nó thành phạm nhân rồi hay không? Hừ! Tôi cũng muốn đi hỏi cục trưởng Lý một chút, xem xem cấp dưới của ông ta tra án như thế nào ? Các người rốt cuộc có làm rõ xem ai mới là bị người hại hay không đây!!!"

Thanh âm vang dội mà tràn ngập khí thế, cho thấy thân phận của người đến cũng không thấp, mấy tên cảnh sát tuy rằng bị mắng đến mặt mũi biến sắc, nhưng căn bản cũng không dám phản bác mà chỉ khúm núm lùi ra.

Tôi ngẩng đầu lên liếc một cái, vừa mới đi vào là ba người, cho dù là tố chất tâm lí của tôi cực kì tốt đi nữa, nhưng khi nhìn thấy ba người bọn họ ở đây cũng vẫn không nhịn được mà cúi đầu, bởi vì cả ba người đó tôi đều biết.

Người vừa quát lớn đám cảnh sát kia có vóc người khôi ngô, tuy rằng tướng mạo có chút nho nhã, nhưng khí thế hiện ra giữa hai lông mày không phải là nhỏ.

Ông ta tên là Chu Quốc Hào, chính là chủ tịch tập đoàn Đông Hoa, dòng dõi vượt qua một tỉ thương nhân quốc tế, chuyện làm ăn của tập đoàn Đông Hoa vô cùng lớn, hầu như bao gồm hết tất cả các ngành nghề, mạng lưới phủ rộng trên toàn thế giới.

Ông ta chính là cha của cơ thể hiện tại của tôi, mà đồng thời cũng chính là đối tượng đêm đó tôi từng muốn ám sát!

Người thứ hai vừa lùn vừa mập, cho dù là hình dạng hay thần thái, đều có thể từ đó nhìn ra rằng lão là một người gian xảo.

Lão là Chu Quốc Cường, em trai của Chu Quốc Hào, là phó chủ tịch của tập đoàn Đông Hoa, tuy rằng tôi chưa từng thấy lão, nhưng thời điểm điều tra về Chu Quốc Hào cũng tiện thể lật xem một chút tài liệu cùng ảnh của lão.

Đối với người này, giới kinh doanh quốc tế có lưu bí truyền một câu nói vô cùng thích hợp để hình dung:Anh có thể chửi đổng Chu Quốc Hào, nhưng tuyệt đối đừng đắc tội Chu Quốc Cường!

Còn người thứ ba, tôi chỉ nhìn hắn một chút, ngực liền bắt đầu mơ hồ cảm thấy đau, bởi vì viên đạn phóng xuyên vào lồng ngực tôi đêm đó, chính là nhờ tay hắn mà ra.

Lê Quân, vệ sĩ thân cận của Chu Quốc Hào, là một trong những vệ sĩ trứ danh nhất trên thế giới, mà ở trong nước, nếu như hắn tự xưng thứ hai, vậy thì không có người nào dám nhận mình là đệ nhất, hơn nữa, hắn còn là khắc tinh của giới sát thủ!

Hắn đã từng là bộ đội đặc chủng, sau khi ra nước ngoài còn từng làm lính đánh thuê hai năm, thực lực rất mạnh, thân thủ hoàn toàn không kém gì tôi, nếu như trực tiếp va chạm, cho dù là ở thời điểm tôi mạnh nhất thì khả năng đánh thắng hắn cũng sẽ không vượt qua ba phần mười.

Đương nhiên, cái này là nói lúc trước khi tôi trọng sinh, mà bây giờ... Tôi ngay cả 0.1% thắng cũng sẽ không có!

Thành thật mà nói, tôi có chút sợ Lê Quân, vì thế nên căn bản tôi cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn mà chỉ cúi đầu lui trong chăn giống như lũ gà con khi nhìn thấy diều hâu vậy, nhưng may là, cái tên này hiện tại cũng sẽ không ra tay với tôi vì dù sao đi nữa cha của tôi bây giờ cũng là ông chủ của hắn.

Sau khi đuổi mấy tên cảnh sát kia đi, Chu Quốc Hào không trực tiếp đi tới chỗ tôi mà lại lôi kéo người mẹ xinh đẹp của tôi ở một bên hỏi thăm vài câu, hỏi xem tình trạng cơ thể hiện tại cùng vấn đề mất trí nhớ của tôi.

"Tiểu Vũ của chúng ta thật đáng thương, bị thương rất nặng, bác sĩ còn nói đầu của nó bị kích thích nghiêm trọng, giờ đã mất trí nhớ, hơn nữa... Hơn nữa lúc nó trốn ra quần áo cũng không mặc, quần trong cũng bị rách, tôi hoài nghi..." Mẹ xinh đẹp của tôi nét mặt đầy mặt đau thương thấp giọng kể ra, nghe xong sắc mặt của Chu Quốc Hào liền lập tức biến đổi.

Tôi ngất, mẹ xinh đẹp của tôi ơi, người ngàn vạn lần không nên suy nghĩ lung tung như thế, tôi tuyệt đối tuyệt đối không hề bị hai cái hai tên sát thủ kia bạo hoa cúc, nếu không thì đã sớm ra tay tự sát để tạ lỗi với trời đất.

Lại hỏi thêm vài câu, sắc mặt Chu Quốc Hào càng lúc càng khó coi, thở dài đi tới bên giường tôi nói: "Tiểu Vũ, con ngoan, có thấy khá hơn chút nào không? Con có thể nhận ra ta không? Có biết ta chính là cha con không?"

"..." Tôi bắt đầu trợn trắng mắt , đây là lời thoại vô nghĩa nhất mà tôi đã từng được nghe qua, ông ta gọi tôi là con ngoan, tôi làm sao lại có thể không biết ông ta chính là cha tôi cho được? Có điều vì diễn kịch chân thực, cho nên tôi vẫn là cực kỳ vô liêm sỉ mà giả ngu lắc lắc đầu.

"Con trai đáng thương, đều là cha hại con." Mắt Chu Quốc Hào không tự chủ được mà chảy ra mấy giọt nước mắt, nhìn ra được là ông ta thật sự rất quan tâm và bảo vệ con trai, dáng vẻ kia ngay cả tôi khi nhìn thấy cũng có chút cảm động .

Nhưng mà đồng tình thì đồng tình, chiếm tiện nghi thì thôi, vì vậy mà khi ông ta đưa tay ra muốn ôm tôi, tôi liền nghiêng người theo bản năng, tựa như một con lươn chui ra ngoài, bởi vì này cử động làm cho tôi nghĩ tới con heo nào đó đã bị tôi giết chết ở trong kho hàng hôm đó.

Thấy sắc mặt Chu Quốc Hào tràn đầy nghi hoặc, tôi liền vội vàng giải thích: "Cha, người đừng để ý, con chỉ là không quen bị đàn ông ôm thôi, không bằng người để mẹ ôm con đi."

"Cũng được, Nhã Nghiên, vậy bà đi chăm sóc Tiểu Vũ đi." Chu Quốc Hào rõ ràng không biết là tôi muốn ăn đậu hũ của vợ hắn, phất phất tay, mẹ xinh đẹp của tôi liền lập tức đi lên phía trước ôm lấy tôi.

Chà chà, người của bà thật sự thơm quá a, chỉ tiếc hiện giờ bà lại là mẹ của tôi...

Không biết là do bận công chuyện hay là sợ quấy rối đến việc nghỉ ngơi của tôi mà sau khi ân cần hỏi han thêm vài câu nữa, Chu Quốc Hào liền quay đầu đi ra ngoài.

"Lê Quân, cậu ở lại cố gắng bảo vệ Tiểu Vũ, ngàn vạn lần không thể để cho nó lại bị tổn thương ." Lúc gần đi, Chu Quốc Hào nói như vậy.

"Không được!" Tôi lập tức kêu lên thành tiếng.

"Không được!" Lê Quân cũng lập tức phản bác.

"..." Xem ra là tôi và hắn ta rất ngầm hiểu ý nhau.

Chỉ có điều điểm xuất phát của hắn là: Hắn cảm thấy việc bảo vệ Chu Quốc Hào rõ ràng so với bảo vệ một cái tiểu rác rưởi vô dụng như tôi là quan trọng hơn rất nhiều.

Mà điểm xuất phát của tôi lại là: Tôi vô cùng vô cùng không muốn ở chung một chỗ với kẻ thù không đội trời chung là hắn.

"Xem ra cậu chủ Tiểu Vũ cũng không muốn ở cùng một chỗ với tôi, tôi tốt hơn hết vẫn là nên đi theo ông chủ. Hơn nữa, ở bệnh viện còn có rất nhiều cảnh sát, tôi để lại vệ sĩ nhiều hơn một chút là được rồi." Lê Quân thành khẩn nói, nói xong lại lạnh lùng nhìn tôi, dường như hắn cũng đang nghi ngờ tôi vì sao lại không muốn để cho hắn bảo vệ.

Tôi cóc thèm quan tâm. Tôi bây giờ đang sắm vai đứa trẻ bị mất trí nhớ, cái gì cũng không biết. Tôi chán ghét hắn!

Chu Quốc Hào tuy rằng không an tâm, nhưng cũng không chịu nổi việc tôi cùng Lê Quân mâu thuẫn, tóm lại là vẫn thỏa hiệp, chỉ là ông ta để lại hơn hai mươi tên vệ sĩ, ở bên ngoài phòng bệnh vây chặt đến không lọt một giọt nước.

Tôi thật sự rất buồn ngủ, mí mắt đều sắp không mở ra được, nhưng mà vẫn gắng gượng không ngủ, kéo người mẹ xinh đẹp lại rồi bắt đầu hỏi dò các kiểu, ít nhất thì trước tiên tôi cần phải rõ ràng thân phận cùng một số tình huống căn bản của tôi hiện giờ, sau đó còn phải suy xét xem nên đi con đường nào.

Không hỏi thì không biết, vừa hỏi liền giật mình, thì ra là tôi đã hôn mê ở trên giường bệnh ba ngày liền, kỳ quái... Vì sao tôi lại không có cảm giác đói bụng? Lẽ nào lại đói đến mức không cảm giác được gì rồi?

Hơn nữa lại bị bỏ trong kho hàng hôn mê một ngày, tính ra thì đã bốn ngày không ăn uống gì, hoàn toàn dựa vào việc truyền dịch để chống đỡ, khó trách cả người tôi đều cảm thấy vô lực đầu váng mắt hoa.

Kỳ thực có một chuyện khiến tôi rất nghi hoặc, tôi chỉ bị bắt cóc một ngày, vậy mà cảnh sát liền truy xét được tung tích của tôi, còn mang theo cả đại đội đi cứu người, dựa theo tố chất làm việc của tổ chức sát thủ Viêm Hoàng mà nói, đây là việc không có khả năng.

"Mẹ cũng không rõ, hình như là chú Lê của con truy xét được tung tích của bọn cướp, nhưng bọn họ vì phải bảo vệ cha con nên mới phải để cảnh sát đi cứu con."

Lê Quân? Đúng rồi, cũng chỉ có hắn mới có bản lĩnh như vậy, xem ra đối với cái tên này, sau này tôi cần phải chú ý nhiều hơn mới được, tận lực không được để lộ ra manh mối, bằng không rất có khả năng hắn sẽ phát hiện tôi không phải con trai thực sự của Chu Quốc Hào.

Nhờ mẹ xinh đẹp mà cuối cùng tôi cũng biết rõ bản thân mình tên là gì, Chu Vũ, mười bốn tuổi, chỉ còn có một tháng nữa là tới sinh nhật 15 tuổi.

"Mười bốn?" Trong lòng tôi phát lạnh, con trai mười hai tuổi đã phát dục, tôi đã mười bốn rồi mà mới chỉ có 1m6, tiểu đệ đệ còn nhỏ đến đáng thương, lẽ nào sau đó đều...

Chắc là không phải đâu a, xem cái dáng dấp uy vũ thô bạo kia của Chu Quốc Hào, di truyền hẳn phải là không kém mới đúng.

"Mẹ, con đã mười bốn tuổi, tại sao vóc dáng lại nhỏ như vậy? Có phải các người không cho con ăn cơm không?" Tôi nói đùa hỏi sự nghi ngờ của mình.

"Con còn không biết ngại mà nói ra ư? Cả ngày không chịu ăn cơm chỉ biết chơi, quãng thời gian trước còn mắc phải bệnh kén ăn, bác sĩ nói con bởi vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, nên thời gian phát dục so với người cùng tuổi muộn mất ba, bốn năm, ai... Bây giờ còn mất trí nhớ , Tiểu Vũ thật đáng thương." Trần Nhã Nghiên đầy mặt cay đắng đáp.

"Hóa ra là bởi vì bệnh kén ăn..." Tôi gật gật đầu thoáng yên tâm, xem ra chỉ cần sau đó ăn cơm thật nhiều, tiểu đệ đệ vẫn có khả năng lớn lên.

Thỉnh thoảng hỏi vài câu, nhìn mẹ xinh đẹp mặt đầy ôn nhu cùng dáng vẻ thân thiết, tôi thật lòng không muốn tin rằng người này sự thực là mẹ của tôi, hơn nữa tuổi của cô nhiều lắm cũng chỉ ba mươi, mà tuổi của tôi cũng sắp mười lăm, trừ phi cha tôi là một tên khốn kiếp yêu trẻ con, nếu không thì căn bản không giống.

"Mẹ thực sự là mẹ của con sao? Tại sao tuổi tác hai mẹ con ta lại cách nhau ít như vậy? Mẹ thật sự quá trẻ ạ." Tôi vừa nịnh hót vừa nói.

Phụ nữ mà, được người khác khen trẻ đẹp chính là chuyện vui vẻ nhất, mẹ xinh đẹp lập tức đỏ mặt, xấu hổ rồi chầm chậm nói về chuyện của mình.

Mẹ xinh đẹp tên là Trần Nhã Nghiên, đúng như tôi dự đoán, cô cũng không phải mẹ đẻ của tôi, mà là sau khi mẹ đẻ tôi mất, Chu Quốc Hào vì tôi mà cưới mẹ kế.

Quả thực cô rất thiện lương, không có tâm cơ, nếu không cũng sẽ không ở trong tình huống tôi bị mất trí mà nói cho tôi biết cô không phải là mẹ đẻ tôi, đồng thời cô cũng nói cho tôi biết, trước đây tôi cùng cô quan hệ cũng không tốt lắm. Từ khi Chu Quốc Hào cưới cô, Chu Vũ thực sự không có gọi cô một câu mẹ, thậm chí luôn bày ra bộ mặt khó coi đối với cô.

"Nếu không phải là mẹ đẻ, vậy sau này con sẽ người là dì Nhã Nghiên, còn chuyện trước kia... Con đã mất trí nhớ nên không nhớ rõ, nhưng sau này con sẽ đối xử thật tốt với dì Nhã Nghiên, sẽ rất thương dì."

Tôi cười híp mắt nói, Trần Nhã Nghiên tuy rằng đối với việc tôi vẫn không gọi cô là mẹ vẫn có chút tiếc nuối, nhưng vẫn là đắc ý gật gật đầu, dù sao so với Chu Vũ thực sự, thái độ đối của tôi đối với cô đã tốt hơn rất nhiều .

Đáng tiếc, cô không biết câu nói thương yêu này vốn chỉ là dụng ý của tôi, bằng không đoán chừng nhất định cô ta sẽ đem tôi kéo đi hủy diệt nhân đạo ấy chứ?

Mẹ kế... Chà chà, quả là một vai đáng yêu đây, tất nhiên, tôi cũng sẽ không biến thái giống như trong phim sex Thái Lan, nhưng lợi dụng ăn chút đậu hũ cũng không ảnh hưởng gì nhỉ?

Nửa nằm ở trên giường, ăn canh ngọt mà mẹ xinh đẹp mang tới, tôi mặt đầy thảnh thơi cả người thoải mái, cả cuộc đời tôi hiếm có khi nào được hưởng thụ như hai ngày này.

Mặc dù không làm sát thủ nữa, cũng không phải làm nhiệm vụ xong rồi mới được đi ăn chơi chè chén thoải mái như trước nữa, nhưng lại có thêm một phần ấm áp, một phần ôn hòa, mà trong cuộc đời ở kiếp trước kia của tôi, hai người này vừa vặn mang lại những điều mà tôi thiếu thốn nhất.

Nhưng mà tôi cũng không có nhàn rỗi, ngoại trừ việc ngủ và mưu tính chiếm tiện nghi của mẹ xinh đẹp, thì hầu như tất cả thời gian tôi đều dùng để suy nghĩ, nhớ thân phận có được hiện giờ của tôi, cùng với nhân sinh sắp phải đối mặt sau đó.

Thương Lang, đấy là thân phận lúc trước của tôi, bất kể có muốn hay là không, thì điều này cũng là quá khứ rồi, tôi nên triệt để từ bỏ nó.

Chu Vũ, đây là thân phận bây giờ của tôi, mặc dù người của thằng nhóc này nhỏ như vậy, nhưng tôi nhất định phải tiếp nhận, bởi vì đây là ông trời cho tôi một cơ hội tốt để làm lại từ đầu, tôi nhất định phải cố gắng nắm lấy nó.

Mà bây giờ vấn đề chính là... Tôi nên dùng thân phận này đi làm cái gì?

Kỳ thực tôi rất muốn tiếp tục làm sát thủ, đi tìm tổ chức Viêm Hoàng báo thù, đi làm thịt kẻ phản bội tôi, Phong Thương.

Bởi vì lần phản bội kia giống như một cây gai ở trong lòng tôi, hết sức phiền muộn lại còn đau nhức cực kỳ.

Nhưng ngày hôm trước cái cơn ác mộng kia lại nói cho tôi biết rằng hiện giờ đi báo thù là một cái quyết định rất ngu ngốc, tôi đã không còn là Thương Lang nữa, đã không có thực lực như lúc trước, bây giờ tôi dựa vào cái gì để mà báo thù? Dựa vào cái gì để mà khiêu chiến Phong Thương cùng tổ chức sát thủ mạnh nhất thế giới?

Tôi không cam lòng, nhưng tôi chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Huyết Hồ ở trong mơ cũng đã nói, tôi không nên trở về, nguyên nhân hẳn có ba cái.

Thứ nhất, tôi không có thực lực .

Thứ hai, không dễ dàng gì mà có được cơ hội tái sinh, vì một lần báo thù mà triệt để chôn vùi, quả thực là không đáng.

Thứ ba, nếu như tôi trở lại, có thể hay không cùng với Huyết Hồ trực tiếp giao phong? Trong giới đệ nhất sát thủ đệ quan hệ giữa tôi và hắn cũng khá tốt, đến cuối cùng là bên nào nặng bên nào nhẹ? Tôi cũng không chắc chắn, mà tôi dù phải chết cũng không muốn cùng với Huyết Hồ trở mặt làm thù địch.

Tôi có thể khẳng định là Huyết Hồ đang tìm tôi, nhất định! Hơn nữa đã tìm đến sắp muốn điên rồi.

Kỳ thực ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại của tôi chính là gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết rằng tôi không có chết, chỉ là với thân phận hiện tại của tôi bây giờ, tôi không dám...

Bởi vì tôi không biết nguyên nhân Huyết Hồ tìm kiếm tôi là gì, là do mệnh lệnh của Viêm Hoàng, hay là do hắn vẫn còn chân chính quan tâm đến an nguy của tôi, đương nhiên cũng có khả năng là cả hai.

Tôi cực kỳ tin chắc quan hệ cùng Huyết Hồ trong lúc đó là hữu tình, nhưng cùng lúc tôi cũng rõ ràng một điều, tôi và hắn đều là sát thủ, lợi ích vĩnh viễn phải đặt ở trên người mình trước.

Cho nên tôi... Tạm thời không muốn đi tìm hắn.

Ngoài ra còn có một vấn đề, coi như tôi làm Chu Vũ, vậy thì nên dưỡng thương cho tốt sau đó rời khỏi nơi này, đi tìm một chỗ ẩn cư, hay là vẫn ở lại chỗ này không lo ăn uống đi làm con nhà giàu đây?

Lựa chọn thứ nhất tương đối nhẹ nhàng lại thêm phần tự tại, với bản lãnh của tôi, nếu như một mực muốn ẩn cư, thì ngay cả loại cao thủ như Lê Quân kia cũng đừng nghĩ tìm ra tôi, Viêm Hoàng cũng không thể tìm được tôi, hơn nữa cứ như vậy, tôi cũng sẽ không bị cuốn vào cuộc phân tranh của Viêm Hoàng cùng với Chu Quốc Hào.

Chu Quốc Hào thực sự có rất nhiều tiền, làm con trai của hắn chẳng khác nào nắm giữ vinh hoa phú quý bất tận, nhưng vốn dĩ là cây lớn thì đón gió to, đằng sau vinh hoa phú quý chính là mang theo vô số gió tanh mưa máu, Viêm Hoàng đối với Chu Quốc Hào mà lên kế hoạch ám sát, cùng với việc Chu Vũ bị bắt cóc đều là ví dụ.

Hơn nữa nếu như tôi đoán không sai, chuyện như vậy sẽ không chỉ phát sinh một lần! Bởi vì Viêm Hoàng đối với đồ vật muốn lấy được nhất định sẽ rất kiên nhẫn.

Vì lẽ đó nếu như tôi lựa chọn thân phận Chu Vũ này, thì sẽ lại cùng với Viêm Hoàng phát sinh xung đột, sẽ lại đem mình đặt vào trong nguy hiểm, như vậy cùng với ước muốn một lần nữa được hưởng thụ ban đầu của tôi sẽ tiêu tùng.

Từ bỏ sao? Kỳ thực tôi cũng có chút không muốn...

Tuy rằng chỉ chung sống hai ngày, nhưng tôi không thể không nói, tôi yêu Trần Nhã Nghiên , thậm chí tôi cũng yêu Chu Quốc Hào.

Trần Nhã Nghiên thật sự là một người phụ nữ vô cùng tốt, mặc kệ tôi không phải là không muốn tiếp tục sàm sỡ cô,thì tôi cũng rất không nỡ lòng rời khỏi cô, rời đi cảm giác được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cùng ấm áp.

Mà Chu Quốc Hào, ông ta lại càng làm cho tôi chiếm được một loại cảm giác ấm áp chưa từng có, tình cha con.

Hai ngày, bốn mươi tám giờ, ông ta đến thăm tôi tất cả bảy lần, hầu như mỗi một bữa cơm đều là ông tiếp tôi ăn, đêm hôm qua còn lặng lẽ tới xem xem tôi có đắp kín mền hay không.

Trước tiên không nói đến việc là ông ta có bao nhiêu bận bịu, chỉ bằng việc ông liều lĩnh nguy hiểm bị Viêm Hoàng truy sát mà đến đây xem tôi thôi, từ nội tâm tôi thực sự thấy vô cùng cảm kích, mà loại tình cảm cha con chân thành này, tôi trước giờ chưa từng nếm trải qua, thậm chí chưa bao giờ dám có cái hy vọng xa vời, bởi vì tôi vốn chỉ là một cô nhi...

Không phải chỉ có tôi, cả Huyết Hồ cũng như vậy, phần lớn sát thủ đều là cô nhi.

Đối với những cô nhi như chúng tôi mà nói, việc Chu Quốc Hào đưa tới cho tôi dư vị tình cảm cha con quá ấm áp, chỉ vẻn vẹn có hai ngày mà tôi liền nghiện, mà Trần Nhã Nghiên lại càng ôn nhu, chu đáo. Có lẽ chính vì vậy mà tôi thật sự có chút không nỡ lòng rời khỏi bọn họ...

"Ai... Thật sự rất khó lựa chọn a." Tôi không tự chủ được thở dài một tiếng.

"Tiểu Vũ buồn phiền cái gì a?" Trần Nhã Nghiên cười híp mắt hỏi han. Tôi đương nhiên sẽ không buông tha cái cơ hội sàm sỡ này, lập tức sà vào ngực cô.

Đúng rồi... Còn có một vấn đề nữa cần suy xét.

Nếu như tôi muốn giống như kiểu trước đây tán gái, chỉ có một khuôn mặt đẹp thôi là tuyệt đối không đủ, nếu như không nghĩ biện pháp phát dục nhanh lên một chút, sau đó... Đáng chết, tôi làm sao sẽ nghĩ như vậy? Thật là ác tâm.

Bởi vì ngày đó trong kho hàng kia, tôi đã liên tiếp nhiều lần gặp ác mộng, vừa nhắm mắt, tôi thậm chí liền có thể nhìn thấy thân hình tráng kiện hỗn đản kia hướng về tôi nhào tới, thậm chí tôi còn nhớ tên khốn kia trên người đầy mùi hôi thối, làm hại tôi hai ngày nay thường xuyên cảm thấy buồn nôn.

"Không có gì, dì Nhã Nghiên, con vẫn còn cảm thấy đói bụng, dì đi lấy thêm một chút thức ăn đến đây đi." Tôi vuốt cái bụng nhỏ đã hơi nhô lên cao mà nói, vì nửa đời sau tính phúc mà suy nghĩ, tôi nhất định phải liều mạng ăn, tranh thủ nhanh lên một chút mà phát dục!

Đang ăn mì vằn thắn, Chu Quốc Hào lại một lần nữa đến thăm tôi, cách lần đến thăm trước vẫn chưa tới ba tiếng... Nhưng mà khi tôi nhìn vẻ mặt đầy thân thiết đó của ông ta, thật sự cũng không có chút nào cảm thấy ngại phiền, thậm chí nếu như ông thong thả, tôi không ngại có thể ở cùng ông lâu thêm một lúc.

"Tiểu Vũ, xem ba ba mua cho con cái gì?" Chu Quốc Hào đầy mặt ôn nhu đi đến, trong tay nâng một cái hộp tinh xảo.

Đây là quà tặng sao? Tôi ngây ngẩn cả người.

Trời ạ, tôi sống đã gần ba mươi năm, nhưng ngay cả một món quà cũng đều chưa từng có được, a... Vào lúc sinh nhật mười tám tuổi, Huyết Hồ có đưa cho tôi một người phụ nữ, có điều cái kia có lẽ không nên tính là quà tặng a.

Nhìn cái hộp tinh xảo kia, tôi cũng không biết là bởi vì cảm động hay vẫn là trong phòng bệnh bão cát quá lớn, thân là thập đại sát thủ đệ nhất thế giới, mà tôi thậm chí ngay cả viền mắt cũng đã đỏ lên.

"Cảm ơn cha." Tôi xuất phát từ nội tâm mà nói ra câu nói này, nụ cười trong phút chốc cũng trở nên ấm áp.

Có điều, tôi rất nhanh sẽ cảm thấy hối hận vì đã cảm kích Chu Quốc Hào quá sớm , cái tên này... Thằng cha khốn kiếp này... Lại...

Cái hộp kia thoạt nhìn rất tinh xảo nhưng khi mở ra tôi lại phát hiện nẳm bên trong là một cái đồ vật quái dị, một con Teddy Tiểu Hùng lông xù.

"Tạ... Cảm tạ cha." Tôi lần thứ hai mỉm cười, nhưng lần này ngay cả Trần Nhã Nghiên cũng nhìn thấu nét cười rất gượng ép của tôi, Chu Quốc Hào vội vã sốt sắng hỏi: "Làm sao? Tiểu Vũ không thích sao?"

Phí lời, đương nhiên không thích, cái tên nhà ngươi rõ ràng là đại phú hào a, cứ coi như là đứa con này ấu trĩ đến cực điểm rách nát hàng quán, coi như không có xe hàng hiệu đồng hồ nổi tiếng, tốt xấu cũng phải đưa cái ipad a, tối thiểu cũng đưa cái psp a. Thế mà lại tặng cái này? Tôi là thằng nhóc xấu xí lắm sao?

Đương nhiên, những câu nói này để ngẫm trong lòng là tốt rồi, xem Chu Quốc Hào một mặt đầy phiền muộn, tôi cũng không muốn quá mức đả kích hắn, chỉ có thể cố hết sức nhận lấy, còn giải thích là vì đói bụng nên sắc mặt mới không dễ nhìn như vậy.

"Lại đói bụng? Con không phải vừa mới ăn rất nhiều sao?" Trần Nhã Nghiên kinh ngạc bưng kín miệng nhỏ, một phút trước tôi mới vừa ăn xong mì vằn thắn, bát còn chưa kịp dọn, hơn nữa mười phút trước tôi mới ăn hai bát canh ngọt, thậm chí một giờ trước tôi còn ăn hết một tô cháo, thậm chí hai giờ trước tôi còn...

Được rồi, tôi chỉ là muốn để tiểu đệ đệ phát dục nhanh lên một chút mà thôi, không cần như vậy giật mình mà.

Kỳ thực còn có một nguyên nhân nữa là thân thể này của Chu Vũ thực sự quá yếu, tôi là cố ý muốn nhiều ăn thật nhiều, nghĩ đến đem mình ăn cho béo một chút, sau khi xuất viện lại cố gắng rèn luyện cơ thể, bắp thịt hay cái gì hay cũng muốn có một chút.

Coi như không tiếp tục làm sát thủ , tôi vẫn cảm thấy thực lực rất trọng yếu, tối thiểu tôi cũng cần phải có thể tự vệ, tối thiểu... Tôi cũng phải khôi phục lại năm phần mười thực lực của Thương Lang ngày trước, mà đương nhiên là càng nhiều thì càng tốt.

Thấy tôi kiên trì muốn ăn, Trần Nhã Nghiên lại đành chuẩn bị cho tôi một bát cháo trứng, sau đó cùng Chu Quốc Hào đầy mặt nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt đó đã hoàn toàn không phải là xem con trai của chính mình, mà là đang xem Tây Du hàng ma trong Trư Cương Liệp.

Tôi cho các người quả đấm bây giờ. Hừ!

"Ông chủ, ông ra đây một chút." Phía sau Lê Quân đột nhiên thò tay giật giật ống tay áo của Chu Quốc Hào, hai người liền quay đầu đi ra ngoài, tôi rất sợ cái tên này, vì lẽ đó mà cũng rất chú ý đến hắn, lập tức vểnh tai lên muốn nghe một chút xem bọn họ muốn nói cái gì, có liên quan đến tôi hay không.

Đúng như tôi dự đoán, tên Lê Quân khốn khiếp này nhiên lại dám quấy rối tôi ...

"Ông chủ, tôi cảm thấy tình huống của cậu chủ Tiểu Vũ không đúng lắm!" Ngoài cửa Lê Quân thấp giọng nói.

"Sau vụ bắt cóc lần này, cậu chủ Tiểu Vũ dường như biến thành một người khác, trước kia rõ ràng thích nhất là việc thu thập đồ chơi gấu Teddy, nhưng lúc nãy khi ông chủ mới vừa đưa cho cậu ấy con Teddy số lượng có hạn vừa ra mắt trên thị trường, cậu ấy rõ ràng là rất không thích. Hơn nữa trước giờ cậu chủ vốn vẫn ăn rất ít, thậm chí trước khi bị bắt cóc một ngày vẫn còn có bệnh kén ăn, giờ lại đột nhiên bắt đầu ăn uống quá độ..."

"Chuyện này..." Chu Quốc Hào ngỡ ngàng, thực ra ông ta cũng phát hiện ra được là có cái gì đó không đúng, cứ coi như là tôi đã bị đói bụng bốn ngày liền thì lượng cơm ăn lúc này cũng tuyệt đối là vượt qua phạm vi bình thường.

"Còn có một việc mà tôi nhất định phải nói cho ông chủ biết, từ sau khi Tiểu Vũ thiếu gia trốn đi, tôi đã phái người đi điều tra cẩn thận, rất không đúng! Giết chết hai người kia tuyệt đối phải là sát thủ chuyên nghiệp, kĩ thuật vô cùng nhanh gọn dứt khoát, ngay cả tôi cũng chưa chắc so bì được."

"Tuy rằng cảnh sát nói, việc đó có thể là do Tiểu Vũ thiếu gia ở trong lúc chấn kinh quá độ vô ý thức tạo thành phản kháng, nhưng thành thật mà nói... Tôi căn bản không tin tưởng lí do này!"

"Còn có, ngày đó có mười mấy tên cảnh sát chính mắt thấy Tiểu Vũ thiếu gia lao ra từ nhà xưởng, bị trọng thương như vậy mà trong nháy mắt lại có thể đánh bại ba tên cảnh sát, tôi đã đi hỏi qua trong bọn họ có mấy người là đặc công hạng nhất, bọn họ nói việc này tuyệt đối không giống hành động mà một đứa trẻ bị dọa dẫm phát sợ có thể làm ra được, ngược lại càng giống như là hành động mà một sát thủ chuyên nghiệp hạng nhất để lại, vì vậy nên tôi rất nghi ngờ, cảm thấy nên cố gắng điều tra chuyện này một chút."

"Chuyện này..." Chu Quốc Hào đã hoàn toàn nghe đến choáng váng.

Ông ta không muốn tin rằng con trai của mình lại có vấn đề, nhưng ngược lại ông ta cũng tin tưởng vào phán đoán của Lê Quân, mà quan trọng hơn là những điều mà Lê Quân nói ra ông ta hoàn toàn không có cách nào phản bác được.

Trong phòng bệnh, tôi lạnh lùng hừ một tiếng, tuy rằng âm thanh của Lê Quân rất thấp, nhưng một phần nội dung vẫn bị tôi nghe được, cái tên này... Tôi càng ngày càng chán ghét hắn.

Tôi cũng không sợ việc hắn nghi ngờ, bởi vì tôi chính là Chu Vũ thực sự, tuy rằng linh hồn không phải, nhưng thân thể tuyệt đối là đúng, trừ phi hắn đi tìm Diêm La Vương hỏi về Sinh Tử Bộ, nếu không thì căn bản là không có cách nào để biết được bí mật của tôi.

Trên thực tế, lúc đầu tôi còn dự định sẽ tìm hiểu một chút về thói quen ăn uống cùng sở thích ham muốn của Chu Vũ, sau đó cố gắng hết sức để biến mình thành tên nhóc đó. Nhưng ý nghĩ này về sau lại bị chính tôi bác bỏ, nguyên nhân thật ra rất đơn giản vì nếu như tôi vẫn tiếp tục phải dùng thân phận này để sống, lại phải một mực làm bộ như thế cũng quá mệt mỏi. Vậy nên cứ đổ cho việc mất trí nhớ, để bọn họ chấp nhận tính nết mới của tôi là được rồi.

Tên khốn Lê Quân vẫn còn muốn điều tra tôi? Muốn chơi cùng tôi sao? Tốt, đã vậy thì tôi tiếp hắn, nhưng tin chắc là đến cuối cùng người chịu thua thiệt sẽ không phải tôi!

k


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top