Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sát thủ thiếu gia - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 05 : Hành động

Edit: Thỏ điên

Beta: E.l.f

"Lê Quân, cậu đã theo ta sáu, bảy năm rồi đúng không? Ta đương nhiên là tin tưởng vào phán đoán của cậu, nhưng ta vẫn không thể tin được là Tiểu Vũ có vấn đề, nó... Nhất định là con trai của ta!" Chu Quốc Hào khổ sở nói.

Không dễ dàng gì mới có thể mang được con trai từ cõi chết trở về, bây giờ đột nhiên lại có người nói rằng con trai mình có vấn đề, chuyện này thực sự là quá khó chấp nhận rồi.

"Lê Quân, ta có thể để cho cậu đi điều tra, nhưng cậu phải nhớ kỹ rằng tuyệt đối không được xúc phạm tới Tiểu Vũ, cũng không thể kích thích nó, cho dù chỉ là một chút thôi cũng không được." Giọng nói ấy vô cùng nghiêm túc, tôi nghe mà cảm thấy ấm áp trong lòng.

Chu Quốc Hào, tuy rằng trước kia tôi từng vì nghe theo mệnh lệnh của tổ chức mà đi ám sát ông ta, nhưng từ nay về sau, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, người cha này tôi đã dần dần tiếp nhận từ tận đáy lòng rồi.

Đương nhiên, tôi chỉ là muốn tiếp nhận người cha Chu Quốc Hào này, còn Trần Nhã Nghiên kia chỉ là tiện đường chiếm một chút tiện nghi mà thôi, chứ không có chuyện xem là mẹ đâu. Lý do thật sự rất đơn giản, điều đầu tiên tôi muốn làm sau khi sống lại chính là tán tỉnh phụ nữ.

Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ, tôi thực sự là quá vô liêm sỉ rồi , thậm chí có hơi buồn nôn, có điều... Tôi vốn là vì cái tính tư lợi đến cực điểm đặc trưng của sát thủ nhà nghề, coi như bởi vì một loại quan hệ nào đó mà không thể thật sự ăn cô, nhưng tuyệt đối tôi không muốn thừa nhận Trần Nhã Nghiên là mẹ tôi.

"Tiểu Vũ, thân thể có khá hơn chút nào không? Bác sĩ nói muốn lấy máu của con để đi xét nghiệm, a... Phải kiểm tra vết thương rồi, không đau lắm đâu, con đừng sợ nha." Lần thứ hai quay trở về phòng bệnh, Chu Quốc Hào cười híp mắt nói với tôi.

Lấy máu xét nghiệm? Kiểm tra vết thương? Cha định lừa gạt quỷ à! Tôi cười lạnh, không cần hỏi cũng biết là cái tên Lê Quân này muốn kiểm tra nhóm máu của tôi , không kiểm tra được ADN liền nghĩ ra cách này.

"Được ạ, nhưng phải nhanh lên một chút a, con rất sợ đau." Tôi đáp.

Kỳ thực tôi cũng không có nói dối, bởi vì thân thể Chu Vũ đối với đau đớn có sức đề kháng thực sự quá thấp, một mũi tiêm nhỏ cũng có thể làm cho tôi đau muốn chết, xem ra sau này phải suy xét việc dùng tiểu phẫu để cắt bỏ dây thần kinh gây cảm giác đau đớn này đi.

Lê Quân ở phía sau mấy vị bác sĩ gật gật đầu, nhìn vẻ mặt đau khổ đến cực điểm của tôi, bọn họ lấy đầy ba ống máu lớn xong mới dừng lại, chỉ là kiểm tra ADN thôi mà, sao lại cần nhiều máu đến như vậy chứ? Tôi lại phải uống bao nhiêu cháo mới bù lại được đây.

May là có mất thì cũng có được, Trần Nhã Nghiên đau lòng chạy lại ôm chặt lấy tôi, chà chà, tôi ở trong lòng nàng thực sự là cảm thấy hưởng thụ.

Tuy rằng thử máu khá là nhanh, nhưng kiểm tra ADN luôn cần rất nhiều thời gian, vì lẽ đó tôi đoán chừng trong mấy ngày kế tiếp chắc sẽ không có gì đáng phải lo lắng, chỉ cần ngồi chờ đợi kết quả, nhưng tôi lại không ngờ tới...

"Cậu chủ Tiểu Vũ có còn nhớ hai cái người bắt cóc cậu đi không, có còn nhớ cậu làm thế nào giết chết họ không? Làm cách nào mà trên người của bọn họ lại cắm đầy đinh đã gỉ thép..." Lê Quân đột nhiên bật thốt lên câu nói này.

Ồ? Chu Quốc Hào không phải là không cho phép hắn lại kích thích ta sao? Trần Nhã Nghiên không phải cũng cấm chỉ tất cả mọi người nhắc lại chuyện xưa sao? Tôi nghi hoặc nhìn Lê Quân, thân thể lập tức run lên.

Ánh mắt lạnh quá, ngay cả tôi đây vốn là sát thủ chuyên nghiệp mà cũng có chút không chịu được cái khí thế này, mặc dù sự run rẩy cùng vẻ mặt biến hóa của tôi đều rất nhỏ bé, nhưng vẫn bị hắn nhìn ra được.

"Tôi... Tôi không nhớ rõ, tôi bị mất trí nhớ mà." Tôi vội vàng ra đòn sát thủ, đáng tiếc khóe miệng Lê Quân đã hiện lên một vệt độ cong, hắn nhìn ra cái gì rồi? Biểu cảm của tôi rõ ràng đến thế sao?

"Tuy rằng những cái đinh thép kia rất sắc bén, nhưng thật sự là rất khó tưởng tượng được với đôi tay nhỏ gầy yếu này của cậu chủ Tiểu Vũ làm thế nào mà dùng chúng để đâm thủng bắp thịt, hơn nữa thủ pháp còn phi thường cao minh đây, chà chà."

"Cái đinh thép này đâm sâu vào gáy, không nói tới sức mạnh cùng vị trí đều có bao nhiêu hoàn mỹ lại có thể hoàn toàn cắm sâu, thậm chí còn vừa vặn đâm xuyên qua khí quản, đây là chuyện mà một thiếu niên bình thường có thể làm ra được hay sao? Coi như là sát thủ hạng nhất cũng rất khó chứ?"

"Mặt khác, nếu như tôi đoán không sai, cái đinh thép này đâm vào cùng với ngón giữa tay phải gãy xương của cậu có quan hệ, cậu có thể nói cho tôi biết là như thế nào không?"

"Còn có đâm thủng vài chỗ trên vai tên kia, tuy rằng không phải là chỗ yếu, nhưng lại vừa vặn làm trọng thương mấy cái huyệt vị quan trọng, cũng chặt đứt hai tay khống chế của người kia."

"Còn có mấy cái đinh thép đâm vào phần đùi của hắn nữa, tuy rằng cũng không phải là chỗ yếu, nhưng là một trong mấy cái huyệt vị đau nhất trên người, tốc độ hành động cũng theo đó mà bị nghẹn chậm lại? Cao minh!"

"Cái đinh thép cách xương sống phía bên phải 3 cm, có phải là để làm cho hắn không thể đứng lên không, còn cái đinh cách bụng dưới bên trái nửa tấc, có phải là để triệt để đánh tan ý thức chống cự của hắn không? Hơn nữa còn làm cho hắn không thể khống chế được đại tiểu tiện, lợi hại a."

"Còn có mấy cái huyệt vị nữa ngay cả tôi cũng đều nhận không ra, ai, tôi thật không nghĩ tới đây là do cậu chủ Tiểu Vũ làm, chuyện này quả thật so với sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu lại càng mạnh hơn, cậu... Cậu có thể giải thích rõ một chút cho tôi không?"

Lê Quân hỏi một câu, vẻ mặt của tôi liền biến đi một phần, cái tên này thật sự là rất lợi hại, đối với ý nghĩa mỗi một lần công kích của tôi ngày đó dĩ nhiên rõ như lòng bàn tay, mấy huyệt vị kia hắn thật sự không nhận ra sao? Còn chẳng phải là hắn không muốn phải miêu tả từng cái từng cái ra sao ?

Vẻ mặt Lê Quân dần dần đắc ý, tôi lại bắt đầu run rẩy, tựa hồ như lời nói dối của hài tử bị vạch trần, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng, không ngừng hướng phía trong chăn mà trốn đi.

Tôi không có cách nào giải thích, bởi vì tôi căn bản không gạt được Lê Quân, nhưng là... Tôi căn bản cũng không cần giải thích với hắn!

"A a a a! !" tôi đột nhiên che đầu lại hét lớn , tiếng kêu thảm tới cực điểm, giống như là con chuột nhỏ đang nằm trong vuốt mèo, ngoại trừ rít gào cũng không thể làm gì khác.

Tôi ngay cả tí xíu đều không có ngụy trang, không có khắc chế run rẩy trong lòng lại, thậm chí còn hết sức đem phần này e ngại làm lớn ra đến hơn mười lần, sau đó phóng thích ra ngoài.

"Tiểu Vũ con làm sao vậy? Lê Quân đừng hỏi nữa, đáng chết, không phải ta bảo cậu không được phép làm cho Tiểu Vũ kích động sao?" Chu Quốc Hào sợ choáng váng, đem Lê Quân kéo tới một bên, Trần Nhã Nghiên cũng ba chân bốn cẳng đến bên giường, chăm chú ôm tôi.

"Không phải tôi làm, tôi không biết, không biết ..." Trên giường tôi liều mạng gào thét.

"Hai người kia... Thật là đáng sợ, không muốn không muốn! Bọn hắn... Bọn hắn muốn giết con... Thật nhiều thật nhiều máu... Chết rồi, đều chết hết... Con không biết, con cái gì cũng không biết, a a a! !"

Rít gào bên trong, tôi phảng phất như một con mèo mất đi sự bảo vệ bị ném vào hồ ly sào huyệt, liều mạng giãy dụa, Trần Nhã Nghiên căn bản không ôm được tôi, liền bị đẩy ngã xuống đất.

Tôi thậm chí đột nhiên gỡ bỏ ống truyền dịch trên tay ra, tay phải lập tức bị máu tươi nhiễm đỏ, sợ đến mức mặt Trần Nhã Nghiên cùng Chu Quốc Hào hoàn toàn biến sắc, nhưng tôi căn bản là mặc kệ, ngược lại ra sức nhảy xuống giường, tựa hồ nghĩ đến muốn chạy khỏi nơi này, thoát đi khỏi những chất vấn của Lê Quân...

"Đè nó lại, nhanh... Tiểu Vũ con đừng sợ, chớ lộn xộn, đáng chết!" Chu Quốc Hào hai mắt đỏ đậm, Trần Nhã Nghiên tay chân luống cuống, vài tên hộ sĩ lập tức lao tới ngăn cản tôi, ép tôi trở về trên giường, nhưng tôi vẫn ở đó rít gào, vẫn đang run rẩy, vẫn đầy mặt kinh hoảng, thậm chí bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

"Sao lại thế..." Lê Quân rõ ràng ngây ngẩn cả người, phỏng chừng là không nghĩ đến chỉ vài câu chất vấn đơn giản như thế cũng làm tinh thần tôi tan vỡ đi, mà giờ khắc này, thế nhưng tôi ở trong lòng lại cất tiếng cười to.

Lê Quân a Lê Quân, từ khi vừa mới bắt đầu ta vốn không nghĩ tới muốn gạt ngươi, mà dĩ nhiên cũng không gạt được, vì lẽ đó ta chỉ là muốn lừa gạt Chu Quốc Hào cùng Trần Nhã Nghiên thôi, lợi dụng tình cảm chân thành đối với con trai của bọn họ.

Kỳ thực, đây chỉ là một màn diễn kịch thôi, là một người sát thủ, diễn kịch tuy rằng không phải là sở trường của tôi, nhưng cũng vô cùng am hiểu, bởi vì tôi có nhiều hơn phân nửa nhiệm vụ ám sát đều phải trước ẩn núp đến bên người nhân vật mục tiêu, sau đạt được sự tin tưởng của hắn, hoặc là làm cho hắn lơ là bất cẩn.

Lê Quân ngươi biết không? Luận hành động, đến diễn viên phim hành động đoạt giải Oscar cũng không bằng tao, cõi đời này có thể vượt qua tao chỉ có ba người.

Người thứ nhất là Phong Thương, ngày trước hắn vẫn cùng tôi ăn cơm, uống mấy chén rượu, nhưng mà tôi một điểm cũng không nhìn ra được gì từ khóe mắt âm lãnh của hắn.

Thứ hai là Huyết Hồ, tiểu tử kia luận thân thủ không hẳn vượt qua tôi, nhưng hành động lại táo bạo, thêm vào dáng dấp của hắn so với tôi lúc trước khi trùng sinh đẹp trai hơn rất nhiều, diễn đến căn bản không có kẽ hở, đặc biệt đối với nữ nhân mà nói.

Cho tới người thứ ba...

Tên là Andrés? Cổ Y Na, là sát thủ hàng đầu châu Âu. Trước khi trùng sinh, amwts tôi bị thương cũng do người này

Cô ta mang dáng vẻ của một đứa trẻ chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, nhưng tuổi thật thì không ai biết. Người khác luôn bị sập bẫy cô ta bởi bên trong dáng vẻ một Lolita đáng yêu lại là một tâm hồn rắn rết, nham hiểm vô cùng.

Lê Quân a, ngoại trừ ba người kể trên, thì hành động của tao sẽ không bại bởi bất luận người nào, đương nhiên tao biết không gạt được mày, nhưng tao lại đang gạt được tất cả mọi người, ai sẽ còn tin tưởng những nghi vấn của mày đây? Đến thời điểm đó, sợ là chính cả mày cũng không thể tin được.

Đây là một vở kịch, cũng là một trò khôi hài, tôi vẫn đang liều mạng giãy dụa ra sức gào thét, đẩy những y tá kia ngã trái ngã phải, rất nhanh, trong phòng bệnh tình cảnh liền có thể so với phim hành động Hollywood.

Mấy tên vệ sĩ đứng bên ngoài cùng nhau vọt vào phòng bệnh, nhưng lại rối rắm như con ruồi mất đầu không biết làm gì. Còn có đám cảnh sát đặc công đặc biệt tới bảo vệ tôi cũng bối rối, bưng súng tự động vây kín phòng bệnh, thậm chí bắt đầu sơ tán đoàn người.

"Xảy ra chuyện gì? Đáng chết! Tôi không phải đã nói không thể kích thích bệnh nhân rồi sao!" Người vừa nói kia chính là lão bác sĩ khoa tâm thần ngớ ngẩn đã nói tôi mất trí nhớ, đi theo phía sau là một nhóm thầy thuốc hộ sĩ, vừa mới thông báo a, suýt chút nữa cùng vệ sĩ của Chu Quốc Hào đánh nhau .

"Đi ra ngoài, toàn bộ đi ra ngoài, thời gian thăm bệnh đã qua, toàn bộ cút đi cho tôi!" Lão đầu nổi giận đùng đùng quát lớn, dáng dấp thô bạo kia dĩ nhiên so với Chu Quốc Hào còn muốn uy mãnh hơn.

Coi như lão đầu không nói, Chu Quốc Hào cũng phải đi rồi, liền không nói lời gì đem Lê Quân lôi đi ra ngoài, vừa bước ra cửa lớn, tiếng mắng chửi liền đinh tai nhức óc, cách vách tường bệnh viện nghe cũng muốn run lẩy bẩy.

Mà Trần Nhã Nghiên, cô còn khóc thương tâm hơn cả tôi, chăm chú đem tôi ôm vào trong ngực, không ngừng an ủi, không ngừng nức nở, còn thỉnh thoảng quay đầu tức giận trừng Lê Quân đang ở ngoài cửa.

"Tiểu Vũ đừng sợ, có dì Nhã Nghiên ở đây, đừng khóc, chớ lộn xộn, tay con đều chảy máu." Trần Nhã Nghiên đau lòng khuyên.

Tôi đương nhiên không sợ... Núp ở trong lồng ngực của Trần Nhã Nghiên, tôi một bên sỗ sàng một bên ở trong lòng hồi hộp, lần này diễn thật sự quá buồn cười, tuy rằng náo động đến nhiều người có chút quá đáng, nhưng hiệu quả thật tốt kinh người.

Bất kể là Chu Quốc Hào hay là Trần Nhã Nghiên, sau khi bị nháo như vậy, chỉ càng thêm tin tưởng tôi, mà trọng yếu nhất là tên tiểu tử này ngàn vạn lần không thể bị hoài nghi, thậm chí không thể nhắc lên một số việc để lại mà kinh động đến chuyện cũ, bằng không sẽ tinh thần tan vỡ.

Tuy rằng lúc Lê Quân đi ra cửa, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của hắn càng thêm âm lãnh, nhưng tôi nhưng không hề sợ, trừ phi hắn sau đó không còn muốn ở lại làm thủ hạ bên cha tôi, bằng không coi như là muốn tiếp tục điều tra tôi, tốt nhất cũng là nên uyển chuyển một ít, an phận một ít.

Bên ngoài, Chu Quốc Hào tức giận mắng giằng co đầy đủ một canh giờ, lại như tôi đã nói, người chịu thiệt vĩnh viễn không phải là tôi, haha!

Chu Quốc Hào thật sự rất có tiền, mà điểm lợi nhất khi làm việc của người có tiền chính là, có hiệu suất!

Tôi nhớ tới trước đây nghe nói qua, bình thường đi kiểm tra ADN phải mất năm ngày đến một tuần lễ mới có thể lấy được báo cáo kết quả, mà lần này tôi cùng Chu Quốc Hào giám định ADN thế nhưng chỉ tốn không tới hai mươi bốn tiếng...

Ai, người giàu có cùng người nghèo chênh lệch chân tâm thật lớn.

Đương nhiên, tôi cũng không nhìn thấy kết quả của báo cáo này, cũng không cần xem, ngoài cửa Chu Quốc Hào đối với Lê Quân lại một lần quát lớn đủ để chứng minh tất cả, mà thân thể của ta vốn chính là của Chu Vũ, báo cáo ADN làm sao có thể nhìn ra kẽ hở được.

Chờ Chu Quốc Hào mắng Lê Quân xong, đến khi hai người lần thứ hai đi vào phòng bệnh thì tôi nhìn được rõ ràng ở trên mặt của bọn họ ra được hai cái tin tức, số một, hoài nghi của Chu Quốc Hào đối với tôi đã không còn sót lại chút gì, hắn đã tin chắc thân phận này của tôi, còn Lê Quân, ánh mắt của hắn khi nhìn tôi vẫn có chút lạnh lẽo, nhưng bên trong phần lạnh lẽo này lại nhiều hơn mấy phần giãy dụa.

Nếu như tôi không đoán sai, Lê Quân cũng đang bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình, ha ha!

Lê Quân nguyên bản hoài nghi tôi là do sát thủ giả trang để tới gần Chu Quốc Hào, mấy ngày nay hắn còn đặc biệt đi tra duyệt tài liệu tương quan, muốn nhìn một chút một người sửa mặt, có thể thay đổi đến mức độ nào, nhưng kết quả báo cáo ADN này đã hoàn toàn phủ nhận nghi ngờ đó của hắn.

Kỳ thực còn có một chút khiến hắn khó có thể nghĩ thông suốt, nếu như tôi là một trong những sát thủ kia giả trang, vậy tại sao lại giết chết hai tên bắt cóc Chu Vũ đây? Còn giết cực kỳ tàn nhẫn...

Nhưng nếu như tôi thật sự là Chu Vũ, vậy tại sao lại đột nhiên có được thân thủ mạnh mẽ như vậy, rồi đột nhiên thay đổi hết thảy thói quen, ngay cả bệnh kén ăn cũng không chữa mà khỏi rồi.

Lẽ nào, ngày đó còn có người thứ tư ở đây? Chính hắn đã ra tay giết chết hai tên sát thủ kia cứu Chu Vũ ra? Siêu Nhân Điện Quang? Cảnh sát trưởng Hắc Miêu? Hỗ triệt Tiểu Kim?

Cũng không đúng, dấu vân tay trên những cái đinh thép kia rõ ràng là của Chu Vũ, tuyệt đối sẽ không có người thứ tư, có thể chính vì như vậy mà hắn mới không thể giải thích được.

Đáng tiếc, Chu Quốc Hào đã cấm chỉ Lê Quân không được phép đặt ra nghi vấn với tôi nữa, mà tôi thì vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động nói cho hắn biết chân tướng của chuyện này, vì lẽ đó... Hàng ngày hắn chỉ có thể rối rắm đến chết .

Bệnh viện sinh hoạt một điểm cũng không khô khan, bởi vì tôi nằm ở phòng bệnh có thể so với cấp năm sao của phòng tổng thống, Chu Quốc Hào thậm chí còn ra giá cao mời mấy bác sĩ giỏi, y tá trẻ tuổi đến chăm sóc, trông nom tôi, hơn nữa còn có mỹ nữTrần Nhã Nghiên làm bạn... Chà chà, hoàng đế cũng không được như vậy, làm con nhà giàu quả nhiên đủ tiêu sái.

Vì lẽ đó, tôi tuy rằng ngày thứ mười là có thể hành động như lúc ban đầu, nhưng không có vội vã yêu cầu xuất viện, Chu Vũ thân thể thực sự quá yếu, an dưỡng thêm mấy ngày cũng tốt.

Ngoại trừ tình cờ liếc mắt đưa tình với mấy y tá trẻ tuổi vài lần, tôi tám phần mười thời gian đều ở cùng với Trần Nhã Nghiên, chán muốn chết. Tuy cô rất đẹp, đủ khiến tôi dễ chịu, nhưng lại hỏi nhiều, ồn ào quá.

Chu Vũ của trước kia so với Chu Vũ bây giờ cơ hồ là khác biệt một trời một vực, cái tên này lại là cái siêu cấp trạch nam, ngoại trừ đến trường, còn lại thời gian đều tự giam mình ở trong phòng không ra khỏi cửa.

Cái tên này mê luyến Anime Nhật Bản, mê luyến phim ảnh Âu Mỹ, mê luyến phim hành động, còn mê luyến game online, thậm chí còn hăng say sưu tập mấy thứ đồ vớ vẩn. Còn tôi trước đây ngoại trừ nhiệm vụ, tám phần mười thời gian đều trà trộn ở quán bar cùng KTV (quán karaoke).

Cái tên này không hút thuốc lá không uống rượu, thậm chí không nói thô tục, không trách ngày đó tôi vô tình chửi tục một câu lại làm Trần Nhã Nghiên giật mình. Tôi chính là kẻ chửi bậy thành quen, bất cứ lúc nào cũng có thể chửi bậy.

Còn có một điều, theo Trần Nhã Nghiên nói, trước đây Chu Vũ còn có chút ẻo lả, vốn là thân thể nhu nhược, tính cách khá giống con gái, hơn nữa trong lúc vung tay nhấc chân thỉnh thoảng sẽ có chút hành động hoặc lời nói đáng yêu.

Chẳng trách ngày đó hai tên sát thủ lại muốn bạo hoa cúc của tôi, khinh bỉ!

Vì lẽ đó một quãng thời gian rất dài, Trần Nhã Nghiên cùng Chu Quốc Hào cũng hoài nghi cậu ta là Gay, nhưng may mà sau đó tôi trùng sinh vào cơ thể này, hành động, cử chỉ ra dáng một tên con trai chính thống, sầu lo của họ cũng chấm dứt.

Kỳ thực điều tôi muốn nghe nhaatchsinh là ân oán giữa Chu Quốc Hào với tổ chức Viêm Hoàng!

Tuy rằng tôi đã đoán là vì tiền tài, nhưng cụ thể là sao? Chu Vũ bị bắt cóc là vì cái gì? Nếu như là muốn áp chế Chu Quốc Hào, vậy thì áp chế vì cái gì?

Đáng tiếc, sát thủ nhà nghề lúc giết người, là không thể hỏi quá nhiều nguyên nhân, vì lẽ đó tôi mới không hiểu.

Đáng tiếc, Trần Nhã Nghiên mặc dù là vợ của Chu Quốc Hào nhưng căn bản không hỏi qua ông ta về chuyện làm ăn, cho nên cô cũng không hiểu.

Nói không chừng, tôi phải nghĩ biện pháp hướng về Chu Quốc Hào. Nếu như tôi thật sự muốn làm con trai của ông, những việc này tuyệt đối không thể lơ là, dù sao đối phương cũng là tổ chức sát thủ Viêm Hoàng.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Chu Quốc Hào cười khanh khách đi vào phòng bệnh, hơn nữa lại cho tôi một món quà.

Từ sau lần ông ta cho tôi con gấu Teddy làm tôi mất hứng thì cuối cùng cũng coi như cải tà quy chính, lần này đưa cho tôi một chiếc đồng hồ đeo tay hàng hiệu, chỉ là nhãn hiệu hơi buồn nôn.

Đưa một người đàn ông đồng hồ đeo tay, tối lựa chọn hàng đầu chính là Patek Philippe sang trọng, hoặc Rolex cũng được, Omega cũng tàm tạm, thế mà ông ta đưa cho tôi nhãn hiệu Chanel, hoạ tiết trên đồng hồ thì...

Ai, vị này cha trước sau không hiểu con trai của chính mình đã triệt để tiến hóa thành thuần gia môn, lại cũng không phải ẻo lả, được rồi được rồi, sau đó có cơ hội lại chậm rãi dạy dỗ đi, Chanel cũng được, có thể giữ lại sau đó tán gái dùng.

"Cha, con có chuyện muốn nói với cha..." Nói chuyện phiếm một hồi tôi cũng đi vào vấn đề chính, liếc mắt nhìn mấy tên vệ sĩ đứng sau ông: "Chỉ cùng một mình cha thôi."

"Ồ? Là chuyện gì? Cần bọn họ tránh mặt à?" Chu Quốc Hào tò mò hỏi, chưa đợi tôi giải thích, Lê Quân đã phản đối.

"Không được! Tôi phải bảo vệ ông chủ, nhất định không thể rời một bước." Lê Quân lạnh lùng nói.

"Há, tắm rửa cũng theo sát? Cha mẹ tôi ân ái cũng theo?" Tôi lập tức phản bác, cái tên này thực tại rất chán ghét.

Một câu nói, sắc mặt hắn liền thay đổi, Trần Nhã Nghiên đỏ mắt trừng mắt doạ tôi. Tôi chỉ nhìn Chu Quốc Hào, không nói một lời, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần trong phòng còn có một người, tôi tuyệt đối sẽ không nói.

"Các người đi ra ngoài trước đi." Chu Quốc Hào khoát tay áo nói: "Nhã Nghiên cũng đi ra ngoài trước, Lê Quân cũng ra."

"Nhưng..." Lê Quân còn muốn phản đối.

"Được rồi! Ta nói chuyện với con trai mình thì có thể có nguy hiểm gì? Các người ở bên ngoài canh chừng là được rồi." Chu Quốc Hào gắt lên, đối với việc mỗi một câu của Lê Quân đều là nghi ngờ tôi, ông ta cũng có chút phiền chán .

Tuy rằng không muốn, nhưng Lê Quân vẫn phải đi ra ngoài, lúc gần đi còn mạnh mẽ trừng mắt với tôi, phảng phất là đang nói, nếu như tôi dám làm điều gì bất lợi cho ông chủ của hắn, dù hắn có phải chết cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.

Há, quả thực là quá ngu ngốc mà. Cho dù tôi có muốn giết Chu Quốc Hào, cũng sẽ không ngốc đến mức ở trong vòng vây này mà động thủ chứ? Như vậy coi như giết chết được ông ta thì tôi cũng toi đời.

Xem ra cái tên này mặc dù là vệ sĩ giỏi nhất đi nữa thì cũng không am hiểu được một tên sát thủ nhà nghề rồi.

"Được rồi, Tiểu Vũ có cái gì muốn cùng cha nói ?" Chu Quốc Hào thấy mọi người đều đi rồi, quay đầu cười hỏi. Ánh mắt ông ta giống như đang nghĩ tôi vì ngại, không muốn xin mua thứ gì trước mặt người khác nên mới phải gặp riêng.

Cha, cha quá khinh thường tôi rồi. Tôi có khá nhiều tiền, trước đây làm sát thủ có gửi không ít tiền ở một ngân hàng Thụy Sĩ. Gặp riêng như thế này chỉ muốn hỏi...

"Cha, cha có biết lúc trước con bị ai bắt cóc không?"

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Chu Quốc Hào liền thay đổi, không nghĩ tới tôi sẽ hỏi chuyện này. Vẻ mặt kia là thế nào? Không biết sao?

"Thật ra, con đã nhớ ra là ai rồi. Những chuyện xảy ra ngày ấy, bây giờ con đã nhớ ra được một chút." Tôi giả vờ run rẩy: "Khi con đang hôn mê có nghe loáng thoáng được một cái tên."

"Tên là gì?" Chu Quốc Hào lập tức căng thẳng .

"Tổ chức sát thủ Viêm Hoàng!" Một cái tên có uy lực ngang với ngàn trái bom.

Đám người Viêm Hoàng đã phản bội tôi, lẽ dĩ nhiên tôi đã không cần phải vì chúng mà giữ mồm giữ miệng. Ngược lại, Chu Quốc Hào bây giờ là cha tôi, sự an nguy của ông ta cũng chính là sự an nguy của tôi.

Cái tên này được nói ra, sắc mặt Chu Quốc Hào đã trắng bệch, khó coi, vô cùng khó coi, có điều không ngờ được là ông ta một chút kinh ngạc đều không có biểu hiện ra.

"Ông ta biết rồi!" Tôi thầm khẳng định trong lòng.

Không trách được ông ta, phái nhiều người tới bảo vệ tôi như vậy, dù sao đối thủ cũng là tổ chức sát thủ quá kinh khủng.

Trong phòng bệnh đột nhiên yên lặng như tờ, tôi đang đợi Chu Quốc Hào trả lời, thế nhưng ông ta vẫn một mực im lặng, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.

"Cha biết bọn họ phải không? Vì sao chúng bắt cóc con?" Tôi không thể chờ đợi được nữa hỏi tới.

"Chuyện này... Cha không thể nói với con được." Chu Quốc Hào cười khổ nói.

"Tại sao a? Bọn chúng bắt cóc con, lẽ nào ngay cả lí do con cũng không thể biết sao? Là vì tiền hay vì mâu thuẫn làm ăn? Cha, cha nói đi!"

"Không... Không thể nói a, Tiểu Vũ, con còn nhỏ, những việc này con không hiểu." Chu Quốc Hào lắc đầu thở dài: "Cha chỉ có thể nói cho con biết, cha nhất định sẽ bảo vệ tốt cho con!"

"Trừ Lê Quân, mấy ngày qua cha đã phái rất nhiều người bảo vệ con, còn liên lạc với cục trưởng Lý, yêu cầu phái cảnh sát đặc công tới hỗ trợ. Cho dù là tổ chức sát thủ Viêm Hoàng cũng sẽ không thể nào động tới con thêm một lần nữa đâu."

Khi nói những câu này, Chu Quốc Hào rất ngạo nghễ, ngữ khi vô cùng ngạo mạn. Tôi thật khinh bỉ!

Tôi thừa nhận Chu Quốc Hào phòng vệ rất nghiêm ngặt, Lê Quân cũng đúng là vệ sĩ giỏi hàng đầu thế giới, nhưng như vậy vẫn không đủ, tôi hiểu rất rõ đám người ở Viêm Hoàng, chúng thật sự rất mạnh!

Vệ sĩ giỏi nhất ư? Ngoại trừ Lê Quân, hiện tại bên cạnh Chu Quốc Hào không có ai xứng với mấy chữ ấy. Cảnh sát đặc công ư? Đám người kia có thể làm cái gì? Lúc trước khi tôi còn là sát thủ, chưa bao giờ sợ đám cảnh sát, nếu đưa bộ đội đặc chủng đến có lẽ còn mạnh hơn đám cảnh sát này nhiều.

Mà Lê Quân, tôi chỉ muốn nói một câu thôi: hai quyền khó địch lại bốn tay. Một mình hắn có thể đối phó được bao nhiêu sát thủ? Coi như hắn so với tôi có mạnh hơn thì sao, chỉ cần có thêm Huyết Hồ, tôi nhất định trăm phần trăm toàn thắng!

Huống hồ tổ chức sát thủ Viêm Hoàng còn có một kẻ mạnh hơn cả tôi và Huyết Hồ cộng lại, Phong Thương, hơn nữa, đám sát thủ lâu la cũng không thiếu.

Từ khi hai mắt tôi bị thương, bảng xếp hạng top 10 sát thủ giỏi nhất thế giới đã thay đổi, trong đó có ít nhất là bốn tên của Viêm Hoàng!

Lê Quân có thể đối phó mấy tên? Buồn cười.

Tôi từng cùng Huyết Hồ thử phân tích, chỉ cần lợi ích đầy đủ, chỉ cần dám dốc hết vốn liếng, tổ chức sát thủ Viêm Hoàng hoàn toàn có năng lực giết chết bất kỳ một nguyên thủ quốc gia nào, bao gồm cả tổng thống Mĩ Obama, huống hồ Chu Quốc Hào chỉ là một phú ông tôm tép!

Có điều, những câu nói này tôi thật không có cách nào nói cho Chu Quốc Hào biết, Nhìn ông ta tự tin như thế, tôi thật không biết làm gì ngoài việc cười bất đắc dĩ.

Đột nhiên tôi có chút hối hận khi nhất quyết đuổi Lê Quân ra ngoài, nếu như là hắn, có lẽ hắn sẽ hiểu được tâm cơ của tổ chức Viêm Hoàng, cũng sẽ khuyên nhủ được Chu Quốc Hào.

Hàn huyên thêm vài câu, Chu Quốc Hào dặn dò tôi không được đem chuyện này nói cho bất kì ai, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

Nằm ở trên giường, tôi nhắm mắt lại trầm tư một lúc lâu. Trần Nhã Nghiên đi vào tôi cũng không để ý, nếu như Viêm Hoàng thật sự muốn giết chết Chu Quốc Hào, liệu tôi có nên tự tìm cho mình một đường lui?

"Ai, thực sự là không nỡ a..." Tôi thở dài sườn sượt, tựa đầu vào vai Trần Nhã Nghiên.

Người mẹ xinh đẹp, người cha yêu thương, cuộc sống giàu sang, nhàn nhã, tất cả với tôi đều là mới mẻ, phải rời bỏ thật sự không nỡ, nhưng tôi biết phải làm sao?...

t:443R? 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top