Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Sáng hôm sau anh từ từ mở mắt tỉnh dậy, mình xung quanh hy vọng nó là nhà của mình và chuyện xảy ra đêm hôm qua là mơ, nhưng sự thật luôn phủ phàng đây không phải là nhà của anh, đập vào mắt anh là căn phòng màu xám xịt nhạt nhẽo lãnh đạm như chủ nhân của nó và hắn đang ôm chặt anh. Tiếng thở đều đều của hắn làm anh cảm thấy rùng mình. Anh cố gắng gở tay hắn ra một cách nhẹ nhàng nhất.

Đang định đứng dậy liền bị một lực kéo lại khiến anh ngã xuống, hắn đè lên người anh giọng tra hỏi“ anh tính đi đâu, muốn bỏ trốn à?”

Winny:“tôi không có trốn, trên người tôi một mảnh vải che thân còn không có, làm sao mà trốn”

Nghe anh nói vậy hắn liền phì cười, cuối xuống hôn má người bên dưới rồi bế anh đi vệ sinh cá nhân.

Vệ sinh cá nhân xong đặt anh ngồi trên giường, không biết hắn lấy đâu ra một sợi xích xích chân anh lại.

Anh chết lặng vì hành động của hắn. Hắn ra khỏi phòng quay lại với hai dĩa đồ ăn trên tay.

Hắn đặt đồ ăn xuống tự tay đút cho anh ăn, nhưng anh lại quay mặt tránh né .

Satang:“sao vậy?”

Winny:“không đói”

Satang:“ bị tôi xích lại, không vui à?”

Máu nóng anh lại nỗi dậy, anh hất đổ đồ ăn trên tay hắn, hung hăng trừng hắn một cái lớn tiếng “Mày ngon để người khác xích lại như một con thú đi, rồi mày biết cảm giác của tao”

Hắn trái lại không nỗi giận cũng không nói gì, thu dọn mọi thứ rồi rời khỏi phòng. Hắn đi một mạch đến tối mới trở về. Hắn bước vào phòng thấy anh trùm chăn ngủ, hắn leo lên giường ôm anh từ phía sau.

Hắn biết anh chưa ngủ nhẹ giọng hỏi:“anh đói bụng chưa , có muốn ăn gì không?”

Winny:“không cần, cứ để tôi chết đói đi”

Hắn ngồi dậy tháo xích chân của anh ra nhẹ hôn lên đó “tôi xin lỗi,anh đừng giận nữa có được không?tôi có mua đồ ăn cho anh này dậy ăn chút đi”

Anh ngồi dậy đề cao cảnh giác nhìn hắn, tên này thật sự rất kì lạ và khó hiểu a~ lúc thì như tên điên lúc thì ấm áp lạ lùng, nhưng thôi anh mặc kệ ăn trước rồi tính sao.

Nhìn anh ăn ngon miệng như vậy hắn cười nhẹ.

Winny có chút do dự mở lời:“ừm...nhóc năm nhất sao rồi?” anh có chút bất an nên hỏi.

Nụ cười trên môi hắn tắt ngang, thai vào đó là khuôn mặt lạnh lùng khó chịu“thân anh còn lo chưa xong lo cho tên đó làm gì?”

Winny:“cậu giết người rồi à?”

Satang:“phải đó làm sao, anh đau lòng à?”

Anh đơ ra mấy giây sắc mặt trắng bệt hoảng sợ, không ngờ hắn lại giết người thật. Vậy là anh đã làm liên lụy đến người khác rồi sao. Hắn thấy anh hoảng sợ liền đi tới ôm anh vào lòng trấn an.

Satang:“tôi đùa thôi, tôi chỉ hăm doạ nó một chút kêu nó chuyển trường rồi”

Nghe hắn nói vậy anh thở phào, nhẹ nhõm cũng an tâm một xíu .

-----

Hắn giữ anh bên mình cũng đã gần được một tháng, mọi người trong nhóm cắm trại và bạn bè của anh phát hiện anh bị mất tích, họ tìm kiếm khắp mọi nơi cảnh sát cũng đã báo nhưng không có tung tích gì hết.

Còn phía anh sau một tháng chống trả, phản kháng lại hắn chẳng được tích sự gì hết, đôi lúc còn làm hắn nổi điên đè anh ra mà chịch. Ở trong phòng gần một tháng không được đi đâu hết làm anh chán sắp chết đến nơi rồi.

Anh suy nghĩ nếu như chống trả lại hắn không được, vậy thử giả vờ thuận theo hắn xem sao, không chừng có cơ hội thoát được .

Hôm nay cũng như mọi ngày hắn thức dậy đầu tiên là hôn anh mấy cái để nạp năng lượng, sau đó sẽ xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai người.

Hắn đem đồ ăn lên đặt lên bàn sao đó kéo anh lại đặt anh ngồi xuống ghế, hắn đưa muỗng và nĩa cho anh vì hắn biết hắn mà đút thì anh sẽ không ăn.

Anh từ từ chậm rãi cho đồ ăn vào miệng mình.

Satang:“đồ ăn có hợp khẩu vị của anh không?”

Winny:“rất ngon”

Hắn ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn anh, mỗi lần hắn hỏi nhưng anh đều im lặng không đáp nhưng hôm nay anh lại trả lời, hắn làm cho tâm trạng hắn cực kì vui vẻ.

Satang:“vậy anh ăn nhiều vào”

Hai người ăn xong hắn đang dọn dẹp bàn ăn thì anh lên tiếng.

Winny:“Satang”

Satang ngạc nhiên, đây là lần đầu Winny gọi tên hắn:“hửm có chuyện gì sao?”

Winny:“tôi muốn ra ngoài”

Chưa đợi hắn lên tiếng anh lại nói tiếp“tôi muốn ra khỏi phòng này”

Satang:“không được”

Anh bất mãn nhìn hắn , hắn cười khẩy tiếng lại nhẹ hôn lên môi anh “được rồi nếu anh chiều theo ý tôi, thì tôi sẽ suy nghĩ lại”

Anh thầm chửi rủa tổ tông ba đời nhà hắn. Cắn răng chịu đựng vì sự nghiệp thoát khỏi địa ngục này.

Khi hắn trở lại phòng thì bị anh đẩy ngã lên giường, Winny chủ động hôn lên môi hắn kĩ thuật hôn của anh khi làm tình với hắn đã tăng lên không ít, anh bị hắt lật xuống giường hắn cắn lên cổ trắng nõn kia của anh, cắn lên xương quai xanh làm anh bật ra tiếng rên rỉ.

Vén áo lên hắn ngậm lấy đầu ti của anh mà trêu đùa .

Winny:“á...chỗ đó không có sữa, đừng hút nữa...a...buông ra”

Hắn lại mạnh mẽ hút vào, đầu ti dường như run rẩy, hắn có thể cảm nhận được đầu ti mềm mại và nóng ấm.

Tay còn lại đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng mơn trớn, đôi chân thon dài trắng nõn .

“Bảo bối, anh đúng là cực phẩm, hửm...” hôn chụt lên môi anh, hắn hơi thở gấp gáp cởi bỏ chiếc áo sơ mi, cùng người phía dưới da thịt tiếp xúc.

“Ư...đừng a, kì lạ quá ...a” khẽ đẩy hắn, anh cố né tránh nhưng vẫn bị bắt trở về, mạnh mẽ cưỡng hôn.

Lưỡi của hắn liếm môi, nhẹ cắn, rồi lại liếm.Lát sau lại như vũ bão bất ngờ, hắn tách môi anh, luồn vào khoan miệng, mạnh mẽ rà xoát từng ngỏ ngách, mặc kệ con mồi kháng cự.

“Ưm...ha...ân... Aaaa...dừng hôn nữa mà” anh nỉ non cầu xin hắn.

“hửm... có mùi của sữa” hắn buông tha môi anh , hôn dần sang má, rồi đến vành tai, cắn một cái, làm anh rùng mình.

Hắn cười nhẹ nói “bảo bối nhạy cảm vậy sao?”

"A... " Bất giác thốt lên, phía dưới một bàn tay đang nắm lấy hạ thân, nhẹ vuốt lên xuống. Bàn tay to hữu lực, vài chỗ chay xạn tiếp xúc với vùng da nhạy cảm tạo nên loại kích thích không nhỏ, vội chụp lấy tay hắn.

Satang:“không phải là anh đang chiều tôi sao?”

Winny:“...”

Không lâu sau, căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc, ai kia vốn rất anh dũng phản kháng, lúc này lại chỉ biết ư a rên rỉ.

Hắn không bỏ sót một mảnh da thịt nào, lần lượt in dấu răng của mình lên vùng da mềm mại trắng nõn. Tay không yên phận mò xuống phía dưới nới lỏng giúp anh.

Winny:“ ưm chỗ đó... đừng a~”

Hắn chạm vào chỗ kích thích của anh, rút ngón tay ra thay vào đó là dương vật thô to đầy gân xanh.

Đâm mạnh một cái vào đỉnh đỉnh bên trong người anh.

Winny:“ha a khó chịu quá...mau rút ra đi mà làm ơn á”

Anh đau đớn ôm chặt lấy người hắn nước mắt chảy ra, hắn thoả mãn thở ra một hơi.

Satang:“chết tiệt”

Anh kẹp chặt lấy hắn, làm hắn sướng tê da đầu hắn nhìn xuống chỗ giao hợp kia không có một khe hở. Hắn ra vào mấy trăm cái rồi bắn thẳng vào bên trong. Tinh dịch ấm nóng của hắn bắn vào sâu bên trong làm anh bất giác run rẩy. Hắn không vội rút ra đổi tư thế làm tiếp.

Sau khi phát tiết xong hắn thì thầm vào tai anh “Winny tôi rất yêu anh, anh đừng bao giờ rời bỏ tôi có được không?”

Do mệt nên anh chỉ “ưm” một tiếng, vậy mà khiến lòng hắn vui vẻ không thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top