Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tôi tỉnh dậy. Thấy mình đang nằm tại nhà Mina. Phản ứng ngay lúc đó của tôi là run rẩy. Thậm chí không thể thốt nên lời. Chân tay co rúm lại. Thu lu vào một góc, lùi dần về góc giường mà tôi đang nằm. Nước mắt "rỉ"ra đầm đìa.
   Tôi sợ hãi vô cùng cái cảm giác hoang mang này. Không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hơi thở mình run lên bần bật.
Đôi môi khô nứt và bỏng rát của tôi va đập vào nhau.
Cố gắng lấy hết sức bình sinh, tôi nhìn quanh căn nhà, nhưng không một ai ở đó cả.
Mọi thứ vẫn y nguyên vậy. Căn nhà dường như không có gì bất thường. Nhưng tôi lại không nhớ nổi sao mình lại ở đây. Tôi lấy tay phải đặt lên ngực trái mình, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ. Tôi bóp mạnh tay vào ngực như để kiềm chế nhịp đập hoảng sợ đó. Tôi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng càng cố nhớ chỉ càng thấy đầu đau như búa bổ. Chỉ có thể nhớ tới khi bầu trời tối sầm lại và tôi đã ngất đi trong bệnh viện mà thôi. Có ai đó đã đập mạnh, rất mạnh vào đầu tôi.
Phải một lúc lâu sau, cảm giác sợ hãi mới lắng xuống khi tôi biết chắc rằng căn nhà vẫn vậy và hoàn toàn không có ai ở đây.
Tôi mò mẫm đứng dậy. Bước đi chệnh choạng. Lao đảo, từ từ bước về phía toilet. Xả nước, nhìn vào gương và rửa mặt, tôi muốn chắc rằng tất cả không phải là một giấc mơ. Hay là từ nãy giờ, tôi hoàn toàn sống trong ảo giác?
Nước rất mát. Nó làm tôi tỉnh táo hơn một chút. Thở dài. Nghĩ... Chắc là do quá căng thẳng, tôi đã ngủ và nằm mơ chăng? Có thể tất cả những hình ảnh lúc nãy nghi nhớ trong trí óc của tôi về cuộc trò chuyện giữa Mina, Tử Du và viên cảnh sát...chỉ là giấc mơ do quá căng thẳng mà thôi.
Tôi chăm chú nhìn mình trong gương, nhìn lâu tới nỗi tôi cảm thấy sao mình thật lạ. Một luồng điện bỗng xoẹt qua tâm trí tôi, rằng người trong gương hình như không phải mình.
Suy nghĩ ấy làm tôi giật bắn.
Có lẽ quá nhiều áp lực đã khiến tôi quẫn trí mất rồi. Tôi với tay lấy chiếc khăn mặt, lau khô những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt bé nhỏ của mình.
Thở dài, tôi bước vào phòng. Lấy điện thoại, mở ra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào hay không. Không có gì cả.
Đồng hồ trên điện thoại chỉ ba giờ chiều ngày thứ Năm.
Tôi đã ngủ lâu như thế sao?
Tôi nhớ rằng trước đó là thứ Tư cơ mà. Sao hôm nay lại là thứ Năm? Vậy là đã một ngày trôi qua, tôi đã ngủ quên mà không thăm Mina rồi sao?
Vội vã sửa soạn quần áo, tôi cần phải tới bệnh viện ngay lập tức. Thật tội lỗi. Tôi không được phép bỏ mặc Mina thêm một ngày nào nữa.
Bỗng.
Chuông cửa vang lên...







#Nhee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top