Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tim tôi như bị bóp nghẹt. Đó thực sự là một điều quá khủng khiếp. Mina sẽ chết sao?

   "Em ấy sẽ chết sao? Buôn bán ư? Sẽ không tử hình chứ? Trời ơi! Họ cần phải điều tra. Em ấy thực sự là một người có tài. Em ấy vẽ rất đẹp...và và..." Tôi bắt đầu khóc.

   Tử Du nhẹ nhàng ôm lấy tôi. "Bình tĩnh nào chị yêu. Myoui sẽ không sao nếu chị ấy hợp tác tốt. Sẽ không sao đâu mà...bình tĩnh nào...Chị không thể quá kích động được..không tốt cho sức khỏe tí nào đâu...ngoan, em thương..."

   "Em ấy sẽ không sao thật chứ?" Tôi nói trong những tiếng nấc nghẹn.

   "Ừ, không sao đâu".

   "Sao em ấy dại dột thế?"

   "Ừ, chị ta thật dại dột" Tử Du nhỏ giọng vỗ về.

   "Sao em ấy lại đánh cắp cuốn băng chứ?" Tôi cứ nói trong vô thức.

   "Khi chị khỏe hơn...em sẽ giải thích mọi chuyện, được không?"

   Vài ngày nữa lại trôi qua, tôi vẫn trong bệnh viện. Bác sĩ nói tôi không nên di chuyển quá nhiều và tránh để mình kích động. Hàng ngày, họ tiêm thuốc và cho tôi uống rất nhiều thứ. Tâm trạng của tôi càng ổn định. Phần lớn là Tử Du luôn ở bên tôi, kể cả khi tôi thức hay ngủ. Em ấy nói rằng sẽ không nhắc về chuyện ấy đến khi nào tôi khỏe hơn.

   Tôi vẫn không ngừng lo lắng cho Mina. Trong suốt vài ngày ở đó, tôi luôn hỏi về em ấy. Nhưng Tử Du luôn nói, mọi chuyện đã ổn rồi. Mina sẽ gặp tôi sớm thôi, khi mà tất cả đã xong xuôi mọi thứ.

   Tôi cũng không hiểu nữa, những gì mà họ giấu giếm đó thực sự quan trọng không? Vì sao Mina lại sợ hãi đến vậy, "bí mật" này ắt hẳn phải rất lớn. Hay, người ta đang cố làm nó trầm trọng hơn? Để làm gì? Cuộc đời không phải quá đổi phức tạp rồi sao? Tôi ao ước một cuộc sống bình dị, nhưng từ khi Sana ra đi, tôi đã mất tất cả.

   Ngày thứ ba trong bệnh viện, các y tá mang vào cho tôi chiếc gương lớn màu trắng tuyệt đẹp. Nó giống như chiếc gương của các công chúa trong truyện cổ tích. Tôi nhìn nó đầy thích thú. "Sao phòng em lại có cái gương này vậy chị? E còn ở đây bao lâu nữa? Em thấy mình đã khỏe rồi, có thể xuất viện được chưa?" Tôi ngắm chiếc gương và cười, quay sang hỏi chị y tá.

   "Không lâu nữa đâu em. Em sẽ được xuất viện sớm thôi. Chiếc gương này là món quà mà ai đó đã gửi cho em."

   "Của em ư? Vậy thì nên chuyển tới nhà mới đúng".

   " Không sao, cứ để đây, khi em xuất viện mang về cũng được mà. Chiếc thật đẹp." Chị y tá cười nói.









#Nhee






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top