Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20: Cát, chợ và Golem (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xác nhận chủ thể đã trở về. Chào mừng trở lại, Victor."

Tiếng Vega vang lên trong đầu tôi khi tôi mở mắt thức dậy trong cơ thể gốc của mình một lần nữa, vẫn nhỏ bé và khó di chuyển như mọi khi. Một cảm giác khá khó làm quen khi tôi cách một giấc ngủ trước đó còn chạy lao như điên và đánh đấm dồn dập.

Ờ, chào cậu Vega. Có gì xảy ra khi tôi đi ngoài không?

Tôi đáp lại, cử động cơ thể bằng vài cái chồm người nhỏ.

"Báo cáo. Không có gì bất ổn khi trong tám tiếng cậu đi sang thế giới của Hanzo-sama hết ngoại trừ việc em gái cậu vô thức làm việc trên người cậu khi cả hai ôm lấy cậu khi ngủ. Nhưng việc đó nhanh chóng đã đư

ợc giải quyết bởi người giúp việc tên Adrene và mẹ cậu."

Well, không thể nào trách Kalash lẫn Phobeous được rồi. Ý tôi là nếu tôi xấu tới mức trách trẻ sơ sinh thì chắc đạo đức của tôi khi này đã xuống đáy xã hội mất tiêu.

"Câu hỏi. Vega muốn biết trải nghiệm của cậu lần này như thế nào với lí do thu thập dữ liệu."

Oh, tuyệt vời lắm chứ Vega... tuyệt vời lắm... tuyệt vời... yay...

"Phân tích. Lời nói của cậu có dấu hiệu của sự mỉa mai. Thăm hỏi. Cậu không sao chứ?"

Tôi sao? Không không Vega, tôi ổn, tôi ổn lắm. Cơ thể thì ổn, nhưng tinh thần thì... muốn xuống âm mất tiêu, nhất là sau khi nghĩ về việc đó.

"Yêu cầu. Xin hãy mô tả chi tiết vấn đề cậu đang gặp phải để hệ thống liên hệ với tổng đài của công ty để hỗ trợ. Một nhân viên với tinh thần không đạt chuẩn sẽ không thể thực hiện nhiệm vụ của công ty. Vega thành thật khuyên cậu hãy mô tả những gì mình đã trải nghiệm để công ty có phương pháp giải quyết tốt nhất." 

Ngay cả khi nhân viên của họ bị charge một khoản nợ vô lý sao?

"Xác nhận. Nhân viên Victor của công ty nợ tiền vì đi đánh bạc chơi đề. Vui lòng ghi rõ số tiền nợ để công ty có thể giúp trả nợ thông qua giờ làm của cậu."

...

Thôi bỏ luôn đi, làm việc chi nữa. Trúng ngay công ty đen rồi, tôi đi tìm cửa sổ nhảy ra ngoài đây. Vĩnh biệt thế giới độc con mợ nó ác này.

"Trấn an. Xin hãy bình tĩnh trước khi làm những hành động dại dột vì lời nói đùa của Vega. Nếu cậu chết Vega cũng sẽ chết theo nên xin nhân viên Victor hãy xin nghĩ kỹ lại."

Chọn thời điểm để đùa hay nhỉ? Sau không chọn lúc tôi chết rồi đùa tiếp luôn đi.

"Tạ lỗi. Vega chỉ muốn làm nhẹ bầu không khí lại để tránh chủ thể của mình bị stress quá mức. Xin thứ lỗi cho Vega. Vega hứa sẽ tìm ra giải pháp thích hợp nhất để giúp."

Hứa chứ?

"Xác nhận. Vega hứa trên danh dự A.I được tự tay Hermes-sama tạo ra."

Thề chứ? Không có trò chơi chữ đâm thọc gì khi tôi kể hoàn cảnh chứ?

"Đảm bảo. Nếu Vega có bất cứ hành vi thiếu tôn trọng nào, Vega sẽ kích hoạt cơ chế tự huỷ ngay."

Làm thế khác gì giết tôi theo luôn? Nhưng kệ đi, tôi tin cậu chỉ lần này nữa thôi đấy.

"Xác nhận. Vega biết ơn sự tin tưởng của cậu. (((o(*゚∀゚*)o)))"

Rồi rồi không cần làm emote cute để dụ tôi đâu. Không dài dòng nữa nhỉ, để tôi thuật lại mọi thứ tôi trải qua.

Và thế là tôi thuật lại tất cả mọi việc mình đã trải qua ở lần thứ hai sang thế giới của Hanzo, cả về cuộc rượt đuổi với bà nội y tá tóc dài, về Kagerou cùng Illiya và cuối cùng, thứ khủng bố tinh thần tôi nhất: khoản nợ 200 triệu yên từ trên trời rơi xuống, thứ bất ngờ trở thành cùm cổ của tôi với thế giới kia.

Đấy, tôi nói hết rồi đấy. Giờ thì Vega sẽ giúp tôi như thế nào đây?

"... Đang xử lý dữ liệu đầu vào

... vui lòng chờ ... vui lòng chờ..."

Well, có vẻ như câu trả lời không đến với tôi liền rồi. Không biết có cách gì để tôi có thể kiếm được tiền hay thứ gì đó có giá trị để tạo ra tiền không nữa...

---Cạch---

Tiếng cửa phòng mở cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi, khi nhìn sang thì đó không ai khác ngoài mẹ và cha của tôi, Saria và John.

"Oh nhìn kìa em, con mình đã tự dậy rồi kìa."

Cha tôi nói, trước khi đến gần nôi và bế tôi lên.

"Tối quá con ngủ có ngon không? Mơ có đẹp không?"

Ông vừa hỏi vừa tiếp tục cười trước khi lại cọ mặt mình với tôi, ít nhất lần này ông đã cạo râu rồi nên cảm giác thô ráp kia không còn nữa.

"Thôi nào John, con nó vừa tỉnh giấc thôi mà, đừng tác động mạnh thế chứ."

Mẹ tôi cười nói, trước khi cũng tiến đền gần và khịt mũi vài lần như để đánh hơi gì đó.

"Ôi chà, không có tè dầm bà ị đùn nữa. Con có tiến bộ rồi đấy Victor."

Bà nói, trước khi nựng hai má và xoa đầu tôi, khiến cảm giác tiêu cực về món nợ kia phần nào tan biến đi. Yeah, có gia đình vẫn là nhất nhỉ?

"Nhưng đừng nghĩ con sẽ không phải tắm đấy nhé. Mẹ vẫn còn nghe thoáng mùi nước tiểu của hai em con trên người con đấy."

Oh phải rồi, cái đó vừa nghe từ Vega xong, mà cũng được thôi, tôi đâu kiêng kị việc tắm táp gì, phần từ kiếp sống trước sống ở quê có sông và cũng thường hay được đám trẻ trong xóm rủ nhau đi bơi và thường được ba dắt đi câu cá trên tàu cùng mấy chú trong đội đánh cá khu vực mỗi khi rảnh. Không biết ở khu vực này họ tắm táp như thế nào nhỉ?

"John à, anh đã mang thêm nước từ giếng công cộng về chưa?"

"Xong rồi Saria, anh đổ chúng vào các chum ở phía sau rồi. Lượng lần này đủ để chúng ta có thể sử dụng đến 2 tuần trước khi phải đi lấy tiếp đấy."

"Oh, thật tuyệt vời. Nếu thế thì quá tốt rồi. Anh là giỏi nhất đấy, mwah!"

Mẹ cất lời khen cha tôi trước khi hôn má ông làm cha tôi đỏ mặt nhìn đi nơi khác vì mắc cỡ. Có thể nói họ thật sự là một cặp đôi rất hạnh phúc, giống với cha mẹ tôi ở tiền kiếp.

"Nếu em cần gì thì anh sẽ ở trước sửa chữa bàn ghế và coi chừng Kalash và Phobeus với Andrene-san."

"Ừm, em nghe rồi nhé. Gặp lại anh sau nha, giờ thì đi với mẹ nè con trai."

Dứt lời, mẹ nhận lấy tôi từ tay cha rồi đặt vô một chiếc giỏ lớn, cùng với đó là chiếc chăn ngủ làm từ vải dệt màu xanh dương mà tôi đắp tối qua. Đoạn xách nó rồi mang tôi đi về hướng mà tôi nghĩ là phía sau nhà. Well, tới lúc tắm rửa rồi.

==================================
Trong khi đó tại một nơi khác, cách xa thành phố Sehkti về phía Đông
==================================

"Được rồi, mọi người đã đến đây đông đủ hết rồi nhỉ? Vậy thì hãy để cuộc họp về tình hình của làng tháng này bắt đầu nào."

Zeke, người hiện tại đang ngồi ở một góc của chiếc bàn tròn cỡ bự cất tiếng và những cá nhân ngồi ở ghế khác, đồng loạt gật đầu đồng tình, tất cả đều là tộc nhân Earth Wyrm với da vẩy, đuôi gai, sừng trong các trang phục khác nhau tương ứng với vị trí chức nghiệp trong làng họ đảm nhiệm.

"Đầu tiên thì chắc chúng ta sẽ nghe về tình hình từ nhóm đi săn nhỉ? Tyrandor, nếu cô không phiền."

"Aye, trưởng làng."

Nghe tên mình được gọi, người ngồi ở vị trí xa nhất, một nữ nhân tóc ngắn màu nâu và nước da rám nắng đáp. Chất giọng lớn của cô khiến những chiếc răng nanh có kích thước không đồng đều xâu thành chuỗi đeo quanh cổ khẽ rung lên.

Tên của cô ấy, như đã nêu, là Tyrandor, và cô là người đại diện cho nhóm các thợ săn của làng, những Earth Wyrm có trách nhiệm chính là tiến ra ngoài những khu vực khô cằn của sa mạc Sehkti với mục đích chính là tìm và săn bất cứ loài sinh vật sinh sống nào họ cho là có thể cung cấp đủ thực phẩm để nuôi sống người dân hoặc trao đổi với những đoàn thương lai đi ngang lấy các nhu yếu phẩm cần thiết khác. Một công việc chỉ cần nghe thôi đã mô tả đủ độ vất vả và nguy hiểm, nhưng thành quả mang về cũng rất là lớn bởi các ma thú đã thích ứng với điều kiện khắc nghiệt không những cho ra thịt với chất lượng cao khi xẻ mà còn nhiều nguyên liệu để chế tạo công cụ hằng ngày khác. Có thể nói ngoài những người làm bảo vệ và mạo hiểm giả ra thì các thợ săn cũng nhận được sự mến mộ và ca ngợi từ dân làng nói chung và trẻ em trong làng nói riêng.

"Tyrandor-san, đang họp đấy. Đừng ăn nói bất lịch sự thế. Nói chuyện đàng hoàng tí nào."

Người đàn ông có bề ngoài lớn tuổi hơn đứng sau hắng giọng nhắc nhở nhưng Tyrador không hề bận tâm gì, thay vào đó là lấy từ túi bên hông ra một cuộn giấy da để lên bàn họp.

"Báo cáo cho chuyến đi săn lần này thưa trưởng làng, nhóm đi săn của bọn tôi đã săn được những thứ sau: 5 con Basalisk cỡ trung, 2 con Great Horn lớn và 3 con non, 4 con Red Claw cỡ nhỏ và 1 con Screeching Spider. Tất cả đều đã ở trong chuồng và chờ quyết định của ngài."

Báo cáo vừa xong, tất cả những người ngồi họp đều trầm trồ không ngừng nghỉ  trước số lượng nghe vô cùng ấn tượng trên.

"Ừm, làm tốt lắm các thợ săn. Dân làng chúng ta sẽ có đủ lương thực để dự trữ cho những đêm lạnh sắp đến nhờ vào thành tích này. Từ giờ đến cuộc đi săn tiếp theo, hãy dành thời gian nghỉ ngơi và tích lũy nhu yếu phẩm cho đầy đủ. Mọi người xứng đáng với điều đó."

Cả căn phòng bất ngờ tràn ngập tiếng vỗ tay từ những người dự họp, trở trước khi lại lắng xuống dưới dấu tay dừng lại của Zeke. Tyrandor sau đó cũng kết thúc báo cáo của mình với một nụ cười đầy tự hào trên mặt.

"Vấn đề của nhóm đi săn đã xong rồi thì tiếp theo nên chuyển sang nhóm trồng trọt nhỉ? Sergio, tình hình như thế nào rồi? Có tiến triển gì mới không?"

Trái với dáng người thon gọn của Tyrandor, người đại diện trả lời câu hỏi tiếp theo là một Earth Wyrm nam có cở thể vạm vỡ và bắp tay lớn đến mức chiếc áo vải anh ta đang mặt đang trên đà rách ở nách và tay.

"Hiện tại thì không thưa trưởng làng..."

Anh ta nói, đoạn tiếp tục khi cố đứng dậy khỏi ghế ngồi mà không gây quá nhiều tiếng động lớn như một đứa trẻ bị kêu trả bài cho thầy ở trường, điều này làm những ai chứng kiến đều cười trừ vì họ đã qua quen với kiểu hành động có phần hơi ngố này.

"Ngồi xuống đi Sergio, không ai bắt cậu phải đứng hết."

Ai đó trên bàn họp nói, trước khi được theo sau bởi những người khác.

"Oh, vậy thì đỡ quá rồi. Tôi không muốn làm rách áo vợ mình vừa may."

Người thanh niên nói, trước khi ngồi lại xuống ghế nhanh như lúc anh ta đứng dậy trong tiếng cười khúc khích của mọi người, xua đi bầu không khí căng thẳng trong gian phòng.

"Ah về tình hình trồng trọt hiện tại thì vẫn chưa thay đổi gì là lớn hết thưa trưởng làng. Anh em làm nông bọn tôi cũng đã cố gắng chăm bón và tưới tiêu các cánh đồng hết mức có thể. Nhưng hiện tại khí hậu khắc nghiệt của Sehkti vẫn là một thử thách lớn, đặc biệt là là đối với những cây trồng không chịu được nắng gắt hoặc thiếu nước."

"Hừm... vậy hiện tại chúng ta có thể thu hoạch được những gì từ các cánh đồng?"

Zeke hỏi với nét mặt đăm chiêu.

Khi được hỏi, Sergio bắt đầu lấy từ túi đeo hông ra ba loại quả khác nhau: một quả màu đỏ sậm, dài và hơi cong gọi là chuối Salamander;  quả thứ hai thì tròn và có kích thước vừa lòng bàn tay với các lớp gai tủa tủa gọi là lê gai Abopo; và cuối cùng bắp đá, thứ lương thực chính được ăn bởi dân làng, thứ ngoài màu sắc hơi đen như cát của Sehkti, nổi tiếng về độ cứng ngang với đá khi chưa được nấu của nó.

"Hiện tại vẫn là ba loại này thưa trưởng làng. Ngoài chúng ra còn lúa mì và cà tím nhưng tôi không nghĩ chúng ta sẽ có đủ để vừa trao đổi với các thương lái vừa dùng làm thức ăn cho làng.."

"Lại toàn là những thứ khó ăn nữa sao?"

Có ai ở phía bên thợ săn thì thầm nhưng vì giọng quá nhỏ nên không được chú ý đến.

"Ra là thế, vậy thì trước hết hãy tập trung chia các loại lương thảo đều cho người trong làng. Sau đó thì dùng phần dư còn lại để trao đổi với bên ngoài. Mọi người thấy như thế nào?"

Tất cả cá nhân trên bàn họp đồng loạt đồng ý và giơ tay tán thành. Kết thúc vấn đề liên quan đến trồng trọt một cách nhanh gọn.

"Được rồi, phần này đã xong thì chắc chúng ta sẽ đến phần cuối cùng của buổi họp ngày hôm nay và thứ mọi người mong chờ nhất: lễ tạ ơn thổ thần Xelt hàng năm của làng chúng ta."

Gian phòng tức thì trở nên rộn ràng bởi tiếng hò reo thích thú xen lẫn tiếng vỗ tay từ tất cả người họp. Bởi tất cả những ai ở đây cũng đều háo hức trước lễ hội truyền thống lớn của làng hằng năm này.

"Cuối cùng cũng đến dịp để nhóm thợ săn khoe các chiến tích từ các chuyến đi cho các tất cả thấy."

"Oh, khách đến cũng là dịp trao đổi nông sản giữa các khu vực với nhau. Tôi không thể nào hào hứng hơn được nữa."

Cả Tyrandor lẫn Sergio đồng loạt nói lên cảm nghĩ của mình từ chỗ ngồi một cách đầy phấn khích. Phần vì nguyên nhân đã nêu ở trên ra với mong muốn thứ hai theo sau: cơ hội được đại diện cho làng tạo ra tượng thờ của thổ thần Xelt nhằm đem lại phước lành cho vùng đất, một vinh dự vô cùng lớn và đầy hoan hỉ khi phước lành họ nhận về sẽ giúp rất nhiều cho thời gian còn lại của năm.

"Và về đại diện cho việc tạc tượng làm lễ lần này, theo thông lệ thì chúng ta vẫn sẽ chọn thông qua việc thi tạc tượng giữa các bên muốn tham gia. Có ai phản đối gì không?"

Không một lời phản đối nào cất lên và Zeke gật đầu xác nhận. Đoạn lấy một thứ gì đó đựng trong túi vải xanh để lên bàn trước những người có mặt.

"Trưởng làng, đây là?"

Sergio gãi đầu thắc mắc.

"Là vật làm đề tài cho cuộc thi lần này, Sergio. Và ta tin chắc là các nghệ nhân giữa các bên muốn tham gia thi sẽ có thể thực hiện một cách đầy dễ dàng."

"Oh, năm nay có cả đồ tham khảo sao? Nghe mới nhỉ? Tôi tò mò muốn biết là gì rồi đấy, trưởng làng"

Tyrandor hướng ánh nhìn về vật trên nhận xét, có phần bị thu hút bởi sự bí ẩn của nó. Những người khác cũng không khỏi tò mò theo.

"Không để tất cả chờ lâu nữa, sau đây sẽ là vật tham khảo cho cuộc thi đại diện tạc tượng cho làng ở lễ hội thần Xelt sắp đến. Hãy xem đây..."

Và thế là tấm vải được kéo lên, để lộ vật được che dấu bên dưới, thứ sẽ khiến cho ngôi làng yên tĩnh ở vùng ngoài của sa mạc Great Salsa trở nên sôi động hơn, việc mà người đã tạo ra nó không hề hay biết cho đến khi cậu ta có cơ hội đến thăm.

==================================
Cùng lúc tại Sehkti
==================================

"Nào há miệng nào. Aaaaaahhh...."

"Aaaahhhhh"

Miệng tôi vừa há ra tức thì nhận ngay một thìa đầy thức ăn được đút từ mẹ sau khi tôi được cho đi tắm táp xong. Mà gọi tắm táp chứ chủ yếu vẫn chỉ là kỳ người và lau mình là chính bởi theo lời bà, ở nơi chúng tôi sống, nước là thứ quý giá nên phải dùng tiết kiệm hết mức có thể nhất. Tôi không có vấn đề gì về việc ấy nên chỉ nằm im và tận hưởng suốt qui trình ấy.

Về món ăn tôi được cho ăn thì... không mấy tận hưởng lắm. Nó là một thứ cháo đặc sệt màu trắng sậm, với vài mảnh màu nâu nâu mà tôi nghĩ là thịt xé sợi và các mảnh gì đó xanh lá nhìn như hành. Vị của nó thứ... như tôi đã nói trước... không mấy ngon lành cho lắm khi thi thoảng tôi lại nhổ bài ba hạt trấu bị lẫn và thịt xé làm tôi nghĩ mình đang nhai kẹo cao su khi nó dai kinh khủng đối với một đứa trẻ chưa mọc răng. Nhưng nhìn chung đây không phải là thứ tệ nhất tôi từng ăn và chí ít nó không khiến phải nhắm mắt như khi được cho bú và nhìn khuôn mặt vui vẻ của mẹ mỗi khi bà thấy tôi nuốt hết thìa mỗi lần đút cũng khiến tôi cũng vui theo.

"Ah... uh... ehh..."

Ít nhất là mình tôi cảm nhận như thế trong khi Kalash và Phobeus liên tục né muỗng ăn, thay vào đó tập trung chăm chăm vào việc sờ mó, cấu hoặc gặm đuôi của tôi tiếp, khiến mẹ liên tục nhắc nhở và đối lúc phải mạnh tay một chút để khiến hai đứa ăn hết phần ăn của mình. Và không cần tôi nói n lần việc mẹ tôi khi giận trông ra sao nữa nhỉ?

"Yosh, xong rồi!"

Có tiếng của cha tôi ở trước nhà, theo sau bằng việc ông bước vào cùng với vật mà mình hì hục làm nãy giờ: một chiếc ghế ăn chân dài, chiều cao tới mặt bàn ăn trong phòng bếp với tay dựa và nơi để cốc lẫn dĩa được khoét thành các lỗ rỗng trên một miếng gỗ khác. Nhìn chung, tôi nghĩ đây là một thành phẩm tuy chưa hề xuất sắc nhưng rất đáng ngưỡng mộ. Và mẹ tôi cũng có vẻ đồng tình với suy nghĩ đóm

"Wow, trông tuyệt thật đấy John."

Mẹ tôi cất lời khen cha tôi khiến ông vui vẻ gật đầu lại, đoạn nhìn xuống ba anh em chúng tôi vẫn còn đang ngồi trên sàn nhà đất.

"Được rồi, giờ thì ai muốn ngồi thử trước nào? Con trước nhé Phobeus."

Trước khi Phobeus có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra con bé đã được nhấc bổng lên và đặt lên chiếc ghế của cha tôi một cách vừa khít.

"Eh eh eh ah ah."

Phobeus kêu lên những âm thanh thể hiện sự bối rối trước việc khả năng di chuyển bị hạn chế, trong khi cố gắng gượng mình thoát ra.

"Có vẻ như Phobeus ngồi không có vấn đề gì rồi. Tiếp theo thì, chắc tới lượt Kalash nhỉ?"

Cha tôi nói rồi giúp Phobeus ra ngoài trước khi con bé lại bù lu bù loa. Để em nó cho mẹ tôi xong, ông tiếp tục bế Kalash lên và đặt vào ghế ngồi.

"Ah eh eh ah."

Không ngạc nhiên gì, Kalash cũng tỏ rõ sự khó hiểu và cố tìm cách thoát. Nhưng lần này đứa em gái thứ hai của tôi lại có những động tác mạnh hơn khi em nó liên tục lắc qua lại chiếc ghế, khiến cả cha lẫn mẹ tôi phải chạy đến giữ lại trước khi có bất cứ tai nạn không đáng có nào có thể xảy ra.

"Có vẻ như Kalash nhà mình cần phải hướng dẫn cách ngồi ghế đúng đấy em ơi."

"Ừ, anh nói đúng."

Cả hai người họ đối thoại qua lại gật đầu với nhau rồi để con bé xuống đất như cũ. Và giờ thì đến lượt của tôi.

"Sẵn sàng rồi chứ, mặt trời nhỏ? Cha hi vọng con sẽ không rung lắc như em gái con trước đó đấy."

Cha vừa cười vừa nói, đoạn dùng hai tay định nâng tôi lên.

"HỰ! Ui chà, con giờ nặng hơn trước nữa rồi nhỉ? Cứ đà này thì chắc chỉ có mẹ mới điệu con được mất."

"Nào đừng nói thế chứ John, Victor của chúng ta vẫn còn đang phát triển mà. Nặng thêm một tí thì có là sao? Miễn là con nó không bị béo phì mà nằm lì một chỗ khi lớn lên thì em vui rồi."

"Ha ha ha, chẳng phải tất cả Earth Wyrm khi mới nở đều thế sao? Anh vẫn còn nhớ đã nhìn thấy những đứa trẻ ở làng của em lúc đến đó hồi chúng ta mới cưới ấy. Và đừng quên câu chuyện mẹ em kể về em... hự..."

"Mou, đừng nói những kỷ niệm xấu hổ ấy của em trước mặt bọn trẻ chứ, đồ chồng ngốc này!"

Cha mẹ tôi trao đổi những lời nô đùa với nhau một vài lần nữa rồi mới chịu đặt tôi lên chiếc ghế ăn. Và khỏi cần phải nói nếu mấy muỗng cháo trước đó không làm tôi no thì tô cơm chó trước mắt đủ làm tôi no tới tối.

"Hừm, có vẻ cũng vừa vặn nhỉ? Victor, con thấy sao?"

"C... chật ạ."

Tôi mở miệng đáp, trong khi chầm chậm xoay người cho cha mẹ xem.

"Ra là thế. Thể thì để cha khoét lỗ rộng ra cho ghế của con nhé. Đợi một tí cha sẽ quay lại ngay."

Nói xong cha tức thì ra ngoài, để lại chúng tôi ở trong nhà và sau một hồi nghe các âm thanh cọt kẹt của tiếng gỗ bị cưa, ông quay lại cùng một chiếc ghế khác, lần này với chỗ ngồi được đẽo rộng hơn và để mẹ đặt tôi lên.

"Sao, rộng hơn rồi chứ?"

Tôi gật đầu rồi quay người qua lại cho cha xem khiến ông gật đầu một cách đầy thỏa mãn, mẹ thì cười khúc khích khi thấy tôi lê đít xoay vòng trên chiếc.

"Em nghĩ anh có thể thêm vài bộ phận để khiến ghế có thể đứng vững trên đất đi đấy John. Chứ nếu Victor mà xoay vầy liên tục thì có khi ghế lại ngã như Kalash trước đó đấy."

"Oh, một ý tưởng hay. Để anh ra ngoài lấy thêm gỗ..."

---Ầm ầm ầm---

Mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội khiến căn nhà của tôi cũng rung lắc theo. Các đồ vật như sách hay dĩa ăn rơi đầy trên đất còn cát bụi thì rơi xuống từ nóc . Ở đâu đó trong nhà, tôi còn nghe được có tiếng gì đó đổ vỡ nữa. Không ngạc nhiên gì khi hai em tôi băt đầu khóc lên vì sợ trong khi được mẹ bế vội ra ngoài. Từ phía bếp Adrene-aan cũng vội vàng chạy ra theo sau chúng tôi.

"Mọi người hết ổn chứ?"

Cha tôi hỏi khi ông cũng ra trước cửa nhà, mắt liên tục đảo xung quanh để tim nguồn cơn của các cơn rung chấn kia.

"John à, nhìn kìa!"

Nói mẹ tôi khi bà chỉ ngón tay về phía xa xa, nơi đang có một thứ gì rất chi là khổng lồ đang di chuyển giữa các dãy phố. Khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra đó là một con tàu với ba cột buồm thuộc mẫu thời kỳ đại khai phá ở châu Mỹ của thế giới trước mà mình từng đọc trong sách.

Ban đầu tôi còn nghĩ nơi đây đang bị tấn công bởi một thế lực ngoại xâm nào nhưng khi nhìn thấy sự hào hứng tromg mắt của mẹ, đã khiến tôi bác bỏ suy nghĩ ấy, thay bởi  hình ảnh ánh mắt của hội chị em phụ nữ đi săn sale to ở các thương xá. Có lẽ nào con tàu này là...

"Đoàn thương nhân từ Zaburog đã đến rồi sao? Lần này sớm hơn mọi lần nhỉ?"

Andrene-san, người giờ có biểu cảm tượng tự mẹ tôi trên mặt nhận xét, tay thì đã cắp sẵn rất nhiều chiếc giỏ đan đựng đồ cỡ lớn như thể đã chuẩn bị từ bao giờ. Khác với ban nãy còn đeo tạp dề nhìn luộm thuộm, giờ đây chị ấy đã vận phục trang ra ngoài đầy gọn gàng, ít nhất là cho phần cơ thể giống người bên trên của chị ấy. Quả thực là nhanh mà.

Mà nghĩ lại thì nào, nếu thương nhân ở thế giới này di chuyển bằng thứ lớn như thế thì chắc chắn sẽ có rất nhiều hàng hóa, chả phải là cơ hội để tôi làm nhiệm vụ tạo danh mục của thế giới này cho Hermes sao? Nhất định tôi phải ra đó mới được.

"Mẹ ơi, đó là gì vậy à?"

Tôi giả bộ hỏi, tay níu níu áo của mẹ, cố tỏ ra ngây thơ hết mức.

"À đó là tàu lướt cát của một đoàn thương nhân từ nơi khác đến con ạ."

Tàu lướt cát sao? Vậy là thế giới này hơi tương đồng với Dune, hy vọng nơi đây không có sâu cát và thứ gia vị khiến cho bất cứ ai sỡ hữu điều khiển cả vũ trụ. Nhưng quay lại chuyên môn cái nào.

"Thương nhân? Có phải giống như những cô bác anh chị cha được cha giúp ở các câu chuyện cha hay kể ở bữa tối?"

"Đúng thế Victor. Nhưng điểm khác ở chỗ những người này đến từ Zaburog, một nơi cách xa nơi chúng ta sống rất nhiều con ạ. Nến họ phải sử dụng những con tàu như thế để đến đây."

"Họ có bán nhiều thứ giống như cha kể không?"

"Dĩ nhiên rồi. Và nhiều là đằng khác. Victor có muốn đi với cha mẹ để xem không?"

"Vâng ạ!"

Yes, xin đi thành công.

"Vậy thì để cha con khóa cửa nhà lại rồi đi nhé."

Mẹ nói, đoạn để tôi và hai đứa em gái vào trong giỏ như mọi khi. Và sau một lúc chờ cha khóa cửa như bà vừa nói, cả nhà chúng tôi đã lên đường hướng về phía con tàu ở phía xa kia.

Dọc đường đi, tôi cũng được nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp của phố phường và người dân, hiện tại cũng đang tất bật di chuyển qua lại, có lẽ là do thứ mà tôi kể ở trên.

"Táo đây, táo xanh vừa nhập từ Zaburog đây. Mau đến đây mua!"

"Rượu nho đen nổi tiếng đây. Đến uống thử đi! Mại dô mại dô!"

"Giáp và vũ khí vừa ra lò đây, cần gì thay đó. Mại dô!

"Mỡ Basilisk đây, chỉ 15 xu đồng một lọ. Mua về trị bỏng, trị cháy nắng, trị nứt chân đây. 15 xu đồng, chỉ 15 xu đồng thôi. Mua ngay kẻo hết."

Wow, chỉ mới nghe vài câu rao bán của những sạp hay cửa hàng không thôi cũng đủ khiến tôi trở nên phấn khích vô cùng. Chưa kể đến vô số loại hàng hóa được bày biện, thứ nào nhìn cũng lạ như nhau. Nhưng tâm điểm lớn nhất trong mắt tôi vẫn là con tàu ban nãy, thứ mà kích thước càng ngày càng lớn lên khi cha mẹ tôi càng tiến đến gần hơn cho đến khi nó ngang bằng cả một chiến du thuyền hạng sang ở thế giới cũ. Và thứ kỳ lạ nhất của nó không chỉ ở kích cỡ mà ở cách nó lơ lửng cách mặt đất một khoảng chưa đến 2 mét, với những sợi xích dài buộc vào những thứ trông như các tảng đá có chân đứng ở trước mũi tàu, chậm rãi di chuyển và kéo nó đi sau trước sự chứng kiến của đám đông.


"Cha ơi, những thứ đó là gì vậy à?"

Tôi níu vạt áo của cha hỏi, tay chỉ về chúng hỏi.

"À, đó là golem của thành chúng ta đấy con ạ. Chúng được dùng cho nhiều thứ ở đây lắm. Từ dỡ hàng, hướng dẫn cho đến hỗ trợ an ninh. Những con mà con đang thấy thì đang làm nhiệm vụ dẫn tàu cập bến ở chợ của chúng ta đấy."

Oh, hóa ra ở thế giới này đã có thứ tương tự như người máy rồi nhỉ? Không biết trong tương lai liệu tôi có thể gặp một thứ tương tự như Gundam hay Armour Core ở đây không? Được lái một thứ tương tự như thế ở setting fantasy thì còn gì mà ngầu hơn.

"Ara ara, nhìn mắt của Victor-kun sáng lên khi thấy các golem kìa. Sẽ nghĩ sao nếu như thằng bé lớn lên và trở thành người tạo Golem nhỉ, Saria?"

Adrene-san đi bên cạnh nhận xét vừa cười mỉm, các chân nhện của chị ấy di chuyển một cách đầy nhịp nhàng, không đụng bất cứ ai hay thứ gì ở các quầy hàng dọc đường đi.

"Thôi nào Adrene, thằng bé chỉ mới thấy hứng thú với những thứ mới lạ thôi mà. Với lại tất cả Golem trong thành đều chịu sự quản lý đền thờ, tự ý tạo Golem mà không được sự cho phép thì ăn phạt nặng đấy."

Mẹ tôi đáp, miệng cũng nở một nụ cười khi nhìn xuống tôi vẫn còn đang ngồi trong giỏ với hai đứa em. Dù không biết bà đang nghĩ gì nhưng dường như tôi cảm nhận được một sự kỳ vọng kỳ lạ nào đó. Thứ nhanh chóng biến mất khi cha tôi cất lời lại:

"Nhưng đó cũng là một khả năng mà phải không? Tưởng tượng nhà của chúng ta có các golem phụ việc nhà như quét dọn hay giặt giũ xem. Khi đó cả em lẫn Adrene không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần ngồi và làm những việc mà hai người bọn em tận hưởng thôi. Thế là quá tuyệt rồi."

"Em không biết nữa John, nghe có vẻ không thoải mái nếu như em cứ ngồi lì một chỗ không làm gì để rồi béo phị ra. Điều đó không đúng tí nào hết."

"Ha ha ha, nhưng đó sẽ không phải một cách tệ để tận hưởng cuộc sống về hưu sau này khi con chúng ta đã trưởng thành hết sao? Chỉ anh và em, ở bên nhau..."

Yeah... cơm chó lại đến và do tôi thật sự không muốn xen ngang nên tôi nhanh chóng nhìn đi nơi khác, lần này là vào một cửa hàng bán đầy loại trái cây khác nhau. Ngay khi mắt nhìn chăm chú vào một trong các loại quả trên quầy thì...

---Bip boop bip---

"Xác nhận nhìn thấy loại hàng chưa có trong danh mục. Khởi động quy trình đăng ký thông tin vào catalouge của công ty."

!??

The heck!

==================================
Còn tiếp
==================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top