Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Sky

Beta: Rung

Chương 17: Em bị bệnh rồi

────────

Hạ Chiêu Ngọc cho rằng mình có thể bình tĩnh nhìn Trì Nguyện suy sụp.

Suy cho cùng thì tính tình của anh cũng không yếu mềm, anh cũng không cần đem lòng thương hại những người xem sự chân thành của anh là chiếc lồng giam.

Anh thuyết phục bản thân mình như vậy nhưng lại chậm rãi đi về phía Trì Nguyện, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu.

Trì Nguyện vùi mặt giữa hai đầu gối, gần như cậu muốn cuộn chính mình thành một quả bóng. Hạ Chiêu Ngọc nắm chặt cánh tay của cậu giống như muốn bóp nát xương cậu, anh cưỡng ép cậu nhìn thẳng vào mình.

Con ngươi của cậu ngừng di chuyển, phải mất một lúc lâu sau anh mới nói.

"Trì Nguyện, anh thật sự không biết trong đầu em đang nghĩ cái gì?"

"Em cũng không biết."

Trì Nguyện mờ mịt vô thức trả lời. Ánh mắt của cậu vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hạ Chiêu Ngọc nhưng lại trống rỗng không biết là cậu đang nhìn cái gì.

"Rất tốt."

Hạ Chiêu Ngọc đứng lên, anh giống như đã bị rút cạn hết sức lực.

"Em nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Dường như chỉ cần nói thêm một câu nữa thì sẽ có thứ gì đó rạn nứt ở giữa hai người họ và dần dần trở nên tồi tệ hơn lúc ban đầu.

Trong lòng Hạ Chiêu Ngọc đang rất loạn, nếu như những điều mà Trì Nguyện nói với Tô Thần đều là thật thì những hỷ nộ ái ố mấy ngày qua đều là kế sách của cậu hay sao?

Vậy thì cậu thắng rồi, quả thật Hạ Chiêu Ngọc đã bị tác động. Nói chính xác là anh đã bị Trì Nguyện xoay đến rối mù.

Ví dụ như bây giờ Trì Nguyện khóc thì Hạ Chiêu Ngọc sẽ không thèm quan tâm đến việc cậu biến anh thành kẻ ngốc.

Chỉ là tất cả những sự thật về Trì Nguyện mà anh thích nhất lại là hư ảo nhất. Hạ Chiêu Ngọc không thể chấp nhận được sự khác biệt như vậy.

Trì Nguyện ngồi ở bên giường, cậu suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu rồi mới nói.

"Vừa rồi em nói gì anh không cần để ý đâu."

Hạ Chiêu Ngọc chỉ là nói sự thật mà thôi, người sai đương nhiên chính là cậu. Là do cậu đã quá kiêu ngạo, Hạ Chiêu Ngọc vừa mới đối xử tốt với cậu một chút thì cậu đã lơ là đắc ý đến mức muốn bay lên tận trời.

"Em sẽ mãi ở đây mà sẽ không đi đâu cả, ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi nên em đều nhớ cả."

Hạ Chiêu Ngọc giả vờ ngủ nhưng thất bại, lông mi của anh khẽ run lên, giọng nói của anh khàn khàn đứt quãng.

"Em biết vậy là tốt rồi."

Họ đều cho rằng mình có một giấc mơ được yêu thương sâu sắc.

Trì Nguyện lại trở nên ngoan ngoãn, chỉ là lần này Hạ Chiêu Ngọc không còn sốt sắng dò hỏi nguyên do nữa.

Trừ những chuyện quan trọng thì nếu không họ sẽ rất ít khi nói chuyện với nhau.

Cũng may là Trì Nguyện còn có công việc để bận rộn, bằng không cả ngày buồn chán ở nhà thì e rằng cậu sẽ buồn bực mà chết.

Cuối tuần Hạ Chiêu Ngọc tăng ca, Trì Nguyên xem qua nguyên liệu nấu ăn ở nhà rồi dự định đi mua chút đồ ăn để buổi tối nấu một nồi lẩu.

Cậu suy nghĩ một chút thì cầm hai chai rượu lên, cậu không muốn tiếp tục có mâu thuẫn với Hạ Chiêu Ngọc nữa. Cậu chỉ mong ăn một bữa cơm uống một ly rượu thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Gần đây mỗi khi rảnh rỗi cậu đều mất hồn mất vía, về đến nhà rồi cậu mới phát hiện mình đang mặc quần áo ở nhà và đeo tạp dề để đi ra ngoài.

Chạng vạng tối thì nhiệt độ không khí xuống thấp, mới đi ra ngoài một lát mà cậu đã cảm thấy hơi chóng mặt. Về đến nhà nhìn thấy có một người đẹp lai thì cậu còn tưởng rằng mình đi nhầm nhà.

Người đẹp liếc nhìn thấy socola trên tay cậu thì đưa tay đón lấy túi đồ ăn vặt rồi thuận miệng dặn dò.

"Mang phần còn lại vào bếp đi."

Trì Nguyện đứng hình, "Anh là..."

Người đẹp lẩm bẩm câu gì đó, chắc là nói bằng tiếng Pháp nên Trì Nguyện nghe không hiểu. Sau đó cậu lại nghe anh ta cười nói.

"Hạ Chiêu Ngọc thật biết hưởng thụ, bảo mẫu cũng đẹp trai như vậy."

"Lẩm bẩm gì thế không biết."

Hạ Chiêu Ngọc từ trong phòng đi ra, người đẹp đi đến đón anh rồi giơ cái túi trong tay lên.

"Không có gì đâu anh yêu, có đồ ăn ngon thôi."

Hạ Chiêu Ngọc nhìn Trì Nguyện đứng ở đằng sau lưng người đẹp, cậu tránh ánh mắt anh rồi vội vàng đi vào trong phòng bếp.

Mỗi lần gặp mặt người trong gia tộc thì Hạ Chiêu Ngọc lại cảm thấy mình như được nhặt về vậy. Cả nhà đều dâng trào nhiệt tình còn anh vẫn cứ khăng khăng làm người lạnh lùng như vậy.

Ông nội anh qua đời sớm, bà nội ra nước ngoài rồi tái hôn, người đẹp này cũng trạc tuổi anh nhưng xét về thân phận thì lại là chú nhỏ vậy nên anh ta lại càng đại diện cho sự lãng mạn quá độ.

Nghĩ tới đây Hạ Chiêu Ngọc lén nhìn sang nhưng lại thấy Trì Nguyện không có biểu cảm gì, cậu đang chăm chú cắm bó hoa hồng lớn mà chú nhỏ mang đến vào bình.

Là anh nghĩ nhiều rồi, làm gì có nhiều hiểu lầm đến như vậy, Trì Nguyện có thể là không quan tâm đến chuyện này chút nào.

Hạ Chiêu Ngọc bị kéo vào phòng chơi game, Trì Nguyện nấu cơm chiều xong xuôi thì đi gọi họ ra ăn cơm, cậu loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Chú không thể ở nhà, rất bất tiện."

"Có cái gì mà bất tiện? Chú ở một chút thì có làm sao, đêm trời tối chú sẽ sợ đấy."

"Chú nghiêm túc chút đi, chú mấy tuổi rồi mà còn sợ tối."

"Nếu không thì cháu đưa chú đi thuê phòng đi... làm ơn đấy một mình chú thật sự không ổn đâu."

Không phải là người đẹp này cố ý quấn lấy Hạ Chiêu Ngọc, anh ta cũng không phải cố ý đến thăm Hạ Chiêu Ngọc. Chỉ là anh ta luôn cảm thấy mình là thẳng nam thuần khiết nhưng lại bị kẻ thù không đội trời chung tỏ tình rồi theo đuổi. Hắn luôn xem anh ta là số 1, đã ra nước ngoài rồi mà vẫn không trốn thoát được.

Mỗi khi người đẹp ở một mình đều cảm thấy phía sau mông lạnh buốt.

Nhưng mà những lời này lọt vào tai Trì Nguyện lại thành ý nghĩa khác, cậu gõ cửa phòng.

"Ăn cơm thôi."

Ngay lập tức người đẹp đem hết những phiền não vứt ra sau đầu, anh ta ngửi được hương thơm nên nhảy chân sáo đi ra ngoài. Hạ Chiêu Ngọc đi theo phía sau nhưng lại bị Trì Nguyện chặn lại.

"Em có thể nhường chỗ cho anh."

Trì Nguyện cắn môi.

"Chờ hai người... hai người làm việc xong rồi thì em lại quay về."

Thật sự cậu không hề nghĩ vậy mà cậu chỉ muốn xem thử phản ứng của Hạ Chiêu Ngọc, cậu muốn biết giữa họ còn có tia hy vọng nào để cứu vãn hay không.

Hạ Chiêu Ngọc im lặng một lát rồi nhàn nhạt nói không cần.

Một bữa cơm ba người nhưng có hai người cảm thấy vô vị, người còn lại thì ăn lượng cơm đủ cho ba người.

Anh ta vừa ăn vừa nói quả thực là "Thiên đường ẩm thực" "Ẩm thực quốc gia vĩ đại", ánh mắt say mê của anh ta di chuyển qua lại giữa hai người rồi cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa, thật sự có người nào khi đối mặt với món lẩu mà lại không động đũa không?

Đầu của Trì Nguyện càng lúc càng đau, chỉ là cảm mạo thôi mà cũng đánh gục được cậu, cậu hoàn toàn không vực dậy tinh thần nổi.

Cậu ốm yếu nên đi nằm trước, một lúc sau thì Hạ Chiêu Ngọc cũng đi vào nhưng anh lại bị ông chú ngốc nghếch kia đi tạt ngang mặt rồi mở tủ quần áo ra tìm quần áo để đi tắm.

Nhưng Trì Nguyện lại tưởng rằng anh và người đẹp đó thật sự muốn đi, giống như Hạ Chiêu Ngọc bước ra khỏi cánh cửa này thì cậu sẽ không còn lại gì cả.

Cậu không rảnh nghĩ đến chuyện khác mà vội vàng chạy chân trần xuống chặn cửa lại.

"Anh... anh không thể đi."

"Không phải em còn muốn nhường chỗ cho chúng tôi sao?"

Hạ Chiêu Ngọc thầm thở nhẹ trong lòng, sao Trì Nguyện lại có thể dễ dàng đẩy anh sang cho người khác như vậy được, cậu thật sự cứng lòng đến mức không để ý đến bất cứ chuyện gì sao.

Giờ phút này khi Trì Nguyện đứng chắn ở cửa thì anh mới cảm thấy anh không bị ngăn cản mà Trì Nguyện lại cần anh.

"Chính là..."

Cơn cảm mạo nặng hơn nên giọng của cậu mang theo giọng mũi dày đặc, vừa vặn có thể giúp cậu che đi cảm xúc thật.

"Là em bị bệnh rồi, anh không thể chăm sóc em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top