Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Sky

Beta: Rung

Chương 23: Tước Tước tặng hoa

────────

Cuối cùng thì Trì Nguyện cũng chờ được đến ngày lãnh tháng lương đầu tiên, cậu phấn khích đến mức xoay vòng vòng ở nơi làm việc.

Cậu suy nghĩ đến việc buổi chiều sau khi tan làm sẽ mời Hạ Chiêu Ngọc đi ăn, mua quà tặng cho Hạ Chiêu Ngọc, cuối cùng thì cậu đã có thể tặng quà cho anh bằng tiền mình làm ra rồi.

Sau khi Hạ tổng biết tin vui này thì cũng hứa hẹn rằng hôm nay anh sẽ không ăn cơm trưa để chừa bụng mà ăn tối với cậu.

Hai tiếng sau Trì Nguyện lại nhận được một khoản khác giống hệt như vậy, rõ ràng là hôm nay ông chủ đãng trí của cậu không nhớ rằng mình đã trả lương cho cậu rồi, cho nên lại trả nữa đây mà.

Mặc dù Trì Nguyện bị tiền tài làm cho hoa mắt nhưng cậu vẫn có đạo đức mà chạy vào trong văn phòng của ông chủ.

"Ông chủ, có phải anh chuyển tiền lương nhầm rồi không?"

Ông chủ nghịch chiếc nơ nhỏ màu hồng trên ngực áo.

"Trả thiếu sao?"

"Không phải, là thừa một phần rồi."

"À, không sao đâu, cậu cứ tiêu đi."

"... Ơ thế sao được."

Trì Nguyện đã phát hiện ra bản thân mình rơi vào một cái vòng luẩn quẩn gọi là "Xung quanh mình đều là người có tiền, chỉ có bản thân mình thật sự là nô lệ xã hội" từ lâu rồi, nhưng cho dù là như vậy thì cậu cũng phải giữ sự liêm chính của mình.

"Anh gửi số tài khoản cho tôi đi, tôi chuyển trả lại cho anh."

"Phiền phức quá, vậy thì xem như lương tháng sau là được rồi."

Theo sự hiểu biết của Trì Nguyện về anh ta thì tám phần là đến tháng sau anh ta sẽ quên mất là tháng này đã trả rồi, thế là đúng hạn anh ta sẽ lại chuyển tiền, thế nhưng cậu vẫn chấp nhận trước đã.

"Được rồi, vậy cảm ơn ông chủ nhé."

Dù sao một tháng lương cũng không đủ để mua tặng Hạ Chiêu Ngọc một món đồ gì đó tử tế.

"Không cần cảm ơn, chờ cậu và Hạ Chiêu Ngọc kết hôn rồi sau đó tôi và chú nhỏ của cậu ấy kết hôn, lúc đó chúng ta sẽ là người một nhà rồi."

Ông chủ phong nhã vén tóc lên, đơn phương xác nhận thân phận thím nhỏ của mình.

"Tôi đi tìm Lucas chơi đây, nếu cậu không có việc gì thì tan làm sớm chút đi, mời cháu trai lớn của tôi ăn một bữa thật ngon nhé."

Ông chủ đi rồi thì Trì Nguyện cũng không thể ngồi yên nữa, cậu thu dọn đồ, ngày làm việc hôm nay dừng tại đây thôi.

Hôm nay tan làm vẫn còn sớm nên Trì Nguyện đi dạo trung tâm thương mại trước.

Cậu cũng chưa nghĩ ra sẽ mua tặng Hạ Chiêu Ngọc cái gì. Cậu lang thang đi dạo không có mục đích một lát rồi nhận ra hình như cái gì cũng không thể biểu đạt được hết tấm lòng của cậu.

Cậu đi dạo hết hai tiếng đồng hồ nhưng lại đi ra với hai bàn tay trống trơn. Đột nhiên cậu bị một bạn nhỏ níu lấy góc áo, bạn nhỏ đó ngượng ngùng hỏi cậu.

"Anh trai ơi, anh mua hoa không?"

Hoa sao... chắc chắn đã có rất nhiều người tặng hoa cho Hạ Chiêu Ngọc rồi.

Mỗi lần Lucas đến thăm anh đều sẽ mang theo một bó hoa tươi lớn, có thể thấy việc tặng hoa giữa mọi người trong gia đình là hết sức bình thường.

Hạ Chiêu Ngọc đã sống ở Pháp một thời gian cũng khá dài. Một đất nước nổi tiếng với sự lãng mạn vậy nên hoa trong cuộc sống của anh chắc chắn không phải thứ hiếm lạ gì, càng không thể xứng gọi là quà tặng gây bất ngờ.

Nhưng cậu vẫn muốn tặng hoa cho anh.

Lúc tan làm thì Hạ Chiêu Ngọc còn phải xử lý chút chuyện cho nên trễ giờ một chút, anh vội vã chạy xuống bãi đỗ xe. Từ phía xa anh đã nhìn thấy cạnh xe mình có một đóa gì đó màu đỏ, anh biết rất rõ đó là thứ gì.

Bà nội của Hạ Chiêu Ngọc rất thích hoa nên trong nhà có một khoảng vườn lớn trồng đầy hoa hồng, chỉ cần liếc mắt nhìn là sẽ thấy một biển hoa, mở cửa sổ là sẽ ngửi được hương hoa hồng thơm ngát. Nhưng Hạ Chiêu Ngọc lại không quan tâm đến thứ này, anh càng thấy nhiều thì lại càng vô cảm.

Nhưng giờ phút này bởi vì anh biết người đặt hoa ở đó là ai nên trái tim anh đập mãnh liệt.

Trì Nguyện ngồi xổm phía sau xe chờ đợi đến mệt mỏi, khi cậu nghe thấy tiếng bước chân của anh thì mới đứng lên. Cậu lảo đảo lắc lư hai cái chân đã tê rần của mình, đợi cho đến khi Hạ Chiêu Ngọc đi đến trước mặt cậu thì cậu mới đứng yên rồi giả vờ tùy tiện đưa bó hoa qua.

"Này... em mua trên đường, tặng anh đấy."

Bó hoa mà bạn nhỏ lúc nãy bán cũng không phải là loại cao cấp gì, thậm chí cách gói hoa cũng rất sơ sài nên Trì Nguyện phải tự mình gói lại lần nữa. Ở mỗi bông hoa cậu đều đính kèm một mảnh giấy ghi chú nhỏ, được viết bằng những từ ngữ dễ thương và ngây ngô.

Mặc dù cậu có lòng chuẩn bị nhưng cậu cũng đã nói với bản thân mình rằng thứ quà tặng phổ biến như thế này sẽ không khiến Hạ Chiêu Ngọc bất ngờ nhiều đâu.

Trong lòng cậu căng thẳng chờ đợi phản ứng của anh, ngày thường thì cậu hay luyên thuyên nhưng bây giờ đột nhiên lại trở nên ngại ngùng.

Hạ Chiêu Ngọc nhận lấy bó hoa rồi rất nghiêm túc ngửi mùi hương của hoa hồng. Mùi của bó hoa hồng này không giống với mùi hoa hồng mà anh từng được ngửi trước đây. Mùi hương này thơm ngọt, dịu êm, cho dù sau này có tàn đi thì mùi hương này vẫn vương vấn mãi trong lòng anh.

Khóe môi của Hạ Chiêu Ngọc khẽ cong lên một lát rồi anh mới nhìn Trì Nguyện bằng ánh mắt trìu mến.

"Cảm ơn em, anh rất thích."

"Anh lừa ai hả, anh đã nhận hoa đến tay tê rần từ lâu rồi."

Hạ Chiêu Ngọc cũng không phủ nhận mà anh chỉ cười.

"Nhưng từ trước đến nay không có bó hoa nào biểu đạt cho tình yêu cả."

Thế thì còn được. Trì Nguyện ngay lập tức lại vui vẻ, cậu duỗi tay gãi vào cằm anh.

"Cái miệng nhỏ ngọt ngào này."

Hạ Chiêu Ngọc cũng không né tránh mà anh còn cúi đầu về phía trước.

"Em muốn nếm thử không."

Sự thật chứng minh rằng thỉnh thoảng Hạ Chiêu Ngọc cũng sẽ thông suốt, anh sẽ nói những câu khiến người ta không thể chống đỡ nổi. Kích thích nhất chính là anh không hề muốn trêu chọc cậu, mà thật sự mong chờ được nếm thử.

Trì Nguyện nhón chân lên trao cho anh cái hôn lưu luyến, Hạ Chiêu Ngọc đỡ lấy cơ thể không đứng vững của cậu, một tay anh ôm bó hoa còn một tay thì ôm cậu.

"Sao lại nghĩ đến việc mua hoa tặng anh?"

"Không phải hôm nay em được phát lương sao."

Trì Nguyện hãnh diện nói.

"Sau này anh chờ được ăn sung mặc sướng với em đi, anh muốn gì thì em cũng sẽ mua cho anh."

Hạ Chiêu Ngọc đặc biệt có cảm giác an toàn mà gật đầu.

"Vậy sau này anh sẽ dựa vào em rồi."

Đột nhiên Trì Nguyện cảm thấy hơi băn khoăn, bởi vì cậu biết mỗi câu mà Hạ Chiêu Ngọc nói ra đều thật lòng nên sự hài lòng của anh còn dễ hơn những gì cậu tưởng tượng nữa.

Trong lúc cậu đang ngây người thì Hạ Chiêu Ngọc đã ôm bó hoa đặt lên ghế phụ như một đứa trẻ, thậm chí anh còn chu đáo thắt dây an toàn nữa.

Anh quay đầu lại với biểu cảm "anh coi trọng quà em tặng, em mau đến khen anh đi". Thế nhưng Trì Nguyện ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại không cười.

"Em ngồi ở đâu?"

"..."

"Đương nhiên là em quan trọng hơn rồi."

Trì Nguyện đang chờ anh nói nửa câu sau thì Hạ Chiêu Ngọc liền nói lảng đi.

"Nhưng em ngồi phía sau có ngã cũng không xấu, em xem cánh hoa này mềm làm sao, vậy nên để bên cạnh thì anh mới yên tâm."

"..."

Trì Nguyện nằm ở ghế sau, thỉnh thoảng cậu nói mấy câu khiến trái tim của Hạ Chiêu Ngọc đập nhanh hơn. Đương nhiên cũng không phải mấy câu âu yếm gì mà là: Anh có muốn thử bịt mắt lái xe không?

"Không được."

Hạ Chiêu Ngọc nghiêm túc nói.

"Nguy hiểm lắm."

"Em không có nói cái xe này, em nói là chút nữa sau khi chúng ta ăn cơm xong thì lái cái xe ở trong nhà kìa."

Ngay lập tức Hạ Chiêu Ngọc vô cùng mong chờ.

"Được."

Trì Nguyện buồn cười nhìn vành tai của anh hơi ửng đỏ lên.

"Không chê nguy hiểm nữa à?"

"Vẫn ổn."

Hạ Chiêu Ngọc mím môi, hình như anh đang suy nghĩ đến cảnh tượng đó, nguy hiểm thì chắc là không nguy hiểm rồi nhưng là có chút kích thích.

Không khí trở nên có chút ám muội, cả hai người đều không hẹn mà rơi vào trí tưởng tượng vô tận.

Xe ở phía trước đột nhiên phanh gấp, may là Hạ Chiêu Ngọc phản ứng nhanh, tuy nguy hiểm nhưng không đụng trúng. Hình như phía trước có một vụ tai nạn nên tạm thời gây ra tắc đường.

Bó hoa hồng ở ghế lái vì xe phanh gấp mà nghiêng ngả khiến cho một mảnh giấy rơi xuống.

"Lái xe kiểu gì thế hả!"

Trì Nguyện tức giận nói.

"Em đi xem xem loài sinh vật nào mà lại có thể lái xe như vậy!"

Hạ Chiêu Ngọc vừa ngăn Trì Nguyện đang muốn lao xuống đường đánh nhau vừa nhặt tờ giấy lên mở ra xem.

Chín mươi chín đóa hồng, chín mươi chín tờ giấy. Mặc dù Trì Nguyện rất yêu Hạ Chiêu Ngọc nhưng cũng không ngăn được việc cậu viết đến tờ thứ ba thì đã lười rồi.

Mặt trên tờ giấy phần lớn là những lời cợt nhả lẳng lơ giống như nhau, mảnh giấy trong tay Hạ Chiêu Ngọc được viết rất hợp với tình hình: Bất luận khi nào, hôn em vẫn tốt hơn bất cứ thứ gì khác.

Có người đến gõ cửa sổ xe họ.

"Người anh em, các anh không sao chứ?"

Hai anh bạn bên trong xe cũng không hề chú ý đến anh ta, anh ta chăm chú nhìn vào bên trong xe rồi biết điều mà nhanh chân chạy đi.

Xem ra là không có chuyện gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top