Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Sky

Beta: Rung

Chương 4: Lấy lòng em

────────

"Anh hôn em đi rồi đừng buồn nữa nhé."

Trì Nguyện càng siết chặt vòng tay ôm lấy anh hơn, cậu còn vừa ôm anh vừa lắc lư.

Giữa bọn họ không phải là chưa có những cử chỉ ôm ấp thân mật như thế này, chỉ có điều một khi đã có thì chắc chắn sẽ xảy ra hành động tiếp theo.

Không có cách nào khác, vì họ không phải là người yêu của nhau nên bình thường cũng không cần làm những hành động dư thừa này.

Một cái ôm đơn thuần chỉ là để an ủi như thế này thì đây là lần đầu tiên.

Tuy rằng Hạ Chiêu Ngọc không thích một người lớn như anh còn bị người ta xoa đầu gọi là "Tiểu bảo bối", nhưng khi ở bên cạnh Trì Nguyện thì anh lại cảm thấy bình yên và an lòng rất khó tả.

Anh chậm rãi đưa tay lên rồi đặt tay lên eo của Trì Nguyện.

Cánh tay của Trì Nguyện mảnh khảnh còn bụng của cậu lại rất mềm mại.

Chỉ có một lần khi Hạ Chiêu Ngọc về nhà thì Trì Nguyện đã ngủ rồi. Trên giường chỉ có hai cái gối nhưng cậu đã gối đầu lên một cái còn một cái thì cậu ôm trong lòng, Hạ Chiêu Ngọc không còn gì để nằm mà anh lại còn đang rất mệt cho nên vừa nghiêng đầu thì anh đã gối đầu lên bụng của cậu, sau đó anh ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau Trì Nguyện thức dậy rất sớm nhưng lại sợ đánh thức anh, nên cậu cứ nằm im như thế cho đến khi anh thức dậy thì cậu mới dám đứng dậy đi vệ sinh.

Hạ Chiêu Ngọc đoán có lẽ cậu cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không dám nói, cho nên từ đó về sau anh không gối lên nó nữa.

Bây giờ anh và Trì Nguyện đang ôm nhau, cơ thể anh dán chặt vào cái bụng mềm mại của cậu nên anh cảm thấy mình như lấy lại được chút cảm giác thỏa mãn của ngày đó. Anh đang định nhắm mắt lại nghỉ ngơi vài phút thì Trì Nguyện lại sờ lên đỉnh đầu anh rồi hài lòng nói.

"Hạ Chiêu Ngọc, anh ngoan quá đi."

"..."

Hạ Chiêu Ngọc buông cậu ra rồi ngồi thẳng lưng lên, anh ho nhẹ.

"Anh phải làm việc rồi."

Trì Nguyện dõi theo khuôn mặt anh rồi cậu điên cuồng chớp mắt giao lưu tình cảm với anh.

"Tâm trạng của anh đã tốt hơn chưa?"

"... Ừm."

"Vậy thì tốt rồi!"

Trì Nguyện yên tâm chạy về ghế sô pha, trong khi Hạ Chiêu Ngọc làm việc thì cậu rất yên tĩnh.

Hạ Chiêu Ngọc đã làm việc thì sẽ bận đến mức quên mất thời gian, đợi đến khi trời tối mịt thì anh mới nhận ra có thể Trì Nguyện vẫn còn đang chờ anh tan làm.

Chú chim hoàng yến nhỏ của anh vì quá buồn chán mà ngủ thiếp đi, cả người cậu co lại thành một quả bóng nhỏ trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Hạ Chiêu Ngọc đang do dự không biết nên đánh thức cậu dậy hay là bế cậu lên thì đột nhiên Trì Nguyện ậm ờ mấy tiếng giống như đang cuồng loạn, bất chợt cậu ôm lấy cổ anh, trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì giọng nói của cậu cũng trở nên ngọng nghịu.

"Hạ Chiêu Ngọc, em vừa nằm mơ..."

Trái tim của Hạ Chiêu Ngọc vô thức đập nhanh, anh cúi thấp người xuống để cậu ôm rồi nói.

"Em mơ thấy cái gì?"

Trì Nguyện đắn đo suy nghĩ chốc lát rồi nói.

"Em quên mất rồi, em chỉ muốn ôm anh thôi."

Nếu so với trước đây thì mỗi lần cậu mơ thấy ác mộng cậu luôn lo lắng không biết cậu có làm phiền anh hay không, còn bây giờ Trì Nguyện cứ vùi đầu vào ngực anh như thế khiến Hạ Chiêu Ngọc càng cảm thấy đau lòng.

Nhưng mà anh có nên nói vài câu an ủi cậu hay không? Đây chính là điểm mù trong kiến thức của anh, anh phải nói cái gì bây giờ? Phải nói "Cục cưng ơi, em đừng sợ, đừng sợ nhé" như Trì Nguyện đã nói sao? Hình như cũng khá hiệu quả đấy.

Bây giờ đầu óc của Hạ Chiêu Ngọc có chút trống rỗng nên chỉ có thể nghĩ được như vậy, nhưng mà... anh không nói ra được.

Lúc chiều Trì Nguyện vừa mới an ủi anh rằng làm ăn kinh doanh phải có qua có lại mới toại lòng nhau.

Cố lên Hạ Chiêu Ngọc! Mình có thể làm được mà! Không có chuyện gì mà một người đàn ông không làm được cả! Hạ Chiêu Ngọc đang ở trong một cuộc đấu tranh tâm lý gay gắt, anh hạ quyết tâm.

"Đừng..."

"Hạ Chiêu Ngọc, chúng ta đi ăn lẩu nhé! Em đói quá."

"..."

Hạ Chiêu Ngọc rất bất ngờ trước khả năng tự chữa lành vô cùng mạnh mẽ của Trì Nguyện, cậu không cần anh dỗ dành mà có thể tự chữa lành cho bản thân mình.

Trì Nguyện khịt mũi trách mắng Hạ Chiêu Ngọc.

"Em lớn như thế này mà phải nằm co ro trên ghế sô pha mà anh còn không biết đắp chăn cho em nữa sao? Em sắp bị cảm rồi này. Anh không biết chăm sóc người ta chút nào cả."

Bị cậu nói như vậy khiến Hạ Chiêu Ngọc cảm thấy hơi bối rối, anh mím chặt môi không nói gì.

Thật ra Trì Nguyện đã từng nghĩ rằng những người đứng trên đỉnh kim tự tháp giống như Hạ Chiêu Ngọc thì tại sao lại có thể ở bên cạnh cậu.

Hạ Chiêu Ngọc luôn đối xử lạnh lùng với cậu, không phải là cậu không cảm nhận được điều đó.

Cậu nằm viện mấy ngày thì cả ngày đều không nhận được tin tức gì từ anh, mặc dù anh bận thì anh cũng sẽ đến bệnh viện nhưng chưa lần nào anh ở lại đó hơn nửa tiếng, cũng không nói chuyện với cậu nhiều.

Cậu giống như là một người không quan trọng vậy.

Cậu có thể hỏi thẳng Hạ Chiêu Ngọc là tại sao nhưng mà cậu không dám hỏi.

Mặc dù không ngờ rằng bản thân mình đang được bao nuôi nhưng Trì Nguyện đoán có lẽ bản thân cậu là một kẻ ham tiền.

Số điện thoại của ba mẹ vẫn được cậu lưu trong điện thoại nhưng khi cậu gọi đến số của họ thì không có ai nghe máy, điều này càng thêm khẳng định suy đoán của cậu là đúng. Cậu là một người trẻ tuổi cô đơn, không có ai để dựa vào nên càng muốn dựa vào quyền lực để dễ dàng trèo cao hơn. Chỉ có thể giải thích như thế này mới đúng.

Cậu vì tiền mà ở bên Hạ Chiêu Ngọc, giờ đã có một cuộc sống sung sướng an nhàn, vì thế cho nên làm sao cậu có thể yêu cầu quá đáng với Hạ Chiêu Ngọc để anh xem cậu như bảo bối mà nuông chiều chứ.

Nhưng cậu chỉ có mình Hạ Chiêu Ngọc mà thôi, cậu muốn được anh yêu thương.

"Em đang nghĩ cái gì vậy? Không muốn đi ăn lẩu nữa à?"

Hạ Chiêu Ngọc vẫy tay trước mặt cậu, bởi vì Trì Nguyện đang nghiêm túc suy nghĩ những vấn đề đó nên khuôn mặt nhỏ của cậu rất căng thẳng.

Nếu như bây giờ đã mất trí nhớ rồi thì cậu sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới, liệu khi cậu dùng một diện mạo mới để đối mặt với anh thì sẽ được anh xem trọng hay không.

Trì Nguyện không biết trước khi cậu mất trí nhớ thì cậu từng suy nghĩ như thế nào, nhưng bây giờ nếu như cậu đã cố gắng hết sức mà vẫn không cảm nhận được tình yêu của Hạ Chiêu Ngọc dành cho mình, vậy thì cậu cũng không cần Hạ Chiêu Ngọc nữa.

Trì Nguyện định thần lại rồi cậu đi một vòng xung quanh anh, sau đó cậu lại đi thêm một vòng.

Hạ Chiêu Ngọc đã không còn kinh ngạc hay hoảng sợ với những hành vi đôi khi không thể hiểu nổi của Trì Nguyện nữa, anh chỉ im lặng lấy điện thoại ra rồi đặt lên bàn.

Từ trước đến nay anh luôn thích tự làm chủ những quyết định của mình, nhưng đột nhiên bây giờ anh lại muốn hỏi ý kiến của Trì Nguyện.

"Đi ăn ở nhà hàng phía tây thành phố được không? Hửm?"

Trì Nguyện không trả lời, cậu đứng trước mặt anh còn trên mặt cậu hiện lên một nụ cười ranh mãnh.

Hạ Chiêu Ngọc tựa hồ nhìn có chút ngốc, Trì Nguyện trước mặt anh với Trì Nguyện được anh cứu năm đó hoàn toàn là hai người khác nhau.

Mất trí nhớ sẽ gây ra thay đổi lớn như vậy trong tính cách của một người sao, hay chỉ có thể nói vốn dĩ Trì Nguyện đã có tính cách như vậy rồi, sống động, rực rỡ, nhiệt tình và tràn đầy hy vọng.

Thật đáng tiếc khi Hạ Chiêu Ngọc gặp cậu thì thiên tính của cậu đã bị hiện thực phũ phàng phá hủy rồi. Trong suốt hai năm sống chung với nhau thì Trì Nguyện lúc nào cũng muốn đền ơn, cậu luôn sống theo ý muốn của Hạ Chiêu Ngọc.

"Em là đang nghĩ..."

Trì Nguyện hơi nhón chân lên bình tĩnh nhìn anh.

"Làm thế nào để khiến anh lấy lòng em."

* 围着...转: Lấy lòng ai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top