Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Sky

Beta: Rung

Chương 9: Tước Tước đau lòng

────────

"Dọn dẹp sạch sẽ chờ đấy, lát nữa Trì gia sẽ nhéo mông của anh."

Đây là tin nhắn mà Trì Nguyện đã gửi cho Hạ Chiêu Ngọc hồi chiều, lại còn đính kèm một biểu tượng cảm xúc rất lẳng lơ.

Nhưng mà Hạ Chiêu Ngọc đợi mãi cho đến khi tan làm vẫn không thấy bóng dáng của Trì Nguyện đâu.

Anh phiền muộn đi về nhà, vô thức vươn tay đến giá để giày nhưng lại trống rỗng, lúc này anh mới phát hiện dép lê đã được đặt ngay ngắn dưới đất.

Rất lâu rồi anh không nhận được đãi ngộ như thế này.

Lại nhìn thấy những món ăn đã được bỏ ra rất nhiều công sức để làm đang bày trên bàn, Hạ Chiêu Ngọc được đào tạo lâu như vậy cũng không phải là uổng công, anh vừa nhìn liền hiểu ra được chiêu bài cũ của Trì Nguyện.

Cậu nói sẽ đến tìm anh nhưng lại không đến thì chắc chắn anh sẽ thất vọng, nhưng khi anh về nhà lại nhìn thấy cậu chuyên tâm chuẩn bị tất cả mọi thứ thì sẽ càng vui mừng gấp bội.

Chuyện tốt thường tiên áp hậu dương*.

*Đàn áp trước rồi tuyên dương sau

Hạ Chiêu Ngọc nở một nụ cười đã hiểu rõ mọi chuyện.

Dạo gần đây biểu hiện của anh quả thực không tệ, đi sớm về muộn đều báo cáo thời gian, chỉ cần chuyện gì mà Trì Nguyện muốn thì anh đều cố gắng hết sức để đáp ứng cậu. Trì Nguyện nói nếu anh biểu hiện tốt thì sẽ có thưởng, phần thưởng chắc là sắp đến rồi.

Hạ Chiêu Ngọc vô cùng đắc ý chuẩn bị hưởng thụ bữa đại tiệc của mình nhưng anh vừa ngồi vào chỗ thì Trì Nguyện đã múc cơm đưa cho anh. Hạ Chiêu Ngọc thuận miệng nói cảm ơn một tiếng, anh gắp một miếng sườn đưa lên miệng rồi lại đặt xuống, anh nghi ngờ hỏi.

"Em không ăn sao?"

Trì Nguyện cụp mắt xuống.

"Em đã ăn rồi."

"Được thôi..." Hạ Chiêu Ngọc vừa bưng bát cơm vừa lẩm bẩm.

"Sao em không đợi anh ăn cùng..."

Cũng không biết Trì Nguyện có nghe thấy hay không, thấy anh ăn xong thì cậu mới quay về trong phòng.

Trì Nguyện ngồi ôm gối đầy bất lực, trong đầu cậu rất loạn. Từ lúc khôi phục trí nhớ đến giờ cậu vẫn đang đắm chìm trong những cảm xúc rất khó tả.

Nghĩ đến những gì mình đã làm trong khoảng thời gian này, Trì Nguyện chỉ ước gì có thể tìm được một khe nứt dưới đất mà chui xuống.

Bản thân đã nhận được rất nhiều ân huệ từ Hạ Chiêu Ngọc, rõ ràng cậu cũng đã cam đoan sâu sắc rằng chỉ cần Hạ Chiêu Ngọc không ghét cậu thì cậu sẽ ở lại bên cạnh anh cả đời để đền ơn.

Mà sự thật là cậu đã ức hiếp Hạ Chiêu Ngọc rồi.

Kỳ thật cậu có tư cách gì để nói chuyện yêu đương với anh, cậu lại còn trách Hạ Chiêu Ngọc không đủ quan tâm mình.

Nhưng tại sao Hạ Chiêu Ngọc lại dung túng cậu tận trời như thế, có phải anh cảm thấy chơi rất vui không? Cậu vắt óc suy nghĩ tìm cách để tình cảm của họ bền chặt hơn, nhưng thật ra bọn họ vốn dĩ chưa bao giờ ở bên nhau cả.

Cậu nghĩ đến những chuyện kỳ quặc mà mình đã làm, thật nhục nhã và nực cười.

"Anh đã rửa bát rồi."

Hạ Chiêu Ngọc ăn uống xong xuôi thì bước vào phòng, anh đứng tựa vào chiếc ghế sô pha nhỏ và xem điện thoại.

Trì Nguyện gật đầu.

"Ừm."

Ừm là xong rồi? Tại sao cậu không xoa đầu anh và khen anh rất ngoan, sau đó sẽ ôm chầm lấy anh lăn qua lăn lại? Hôm nay cậu đi tuyến đường lạnh lùng xa cách sao?

Có điều anh không thể hỏi cậu được, giống như việc anh rất thích nghĩ đến tiếng ngáy của chú chim hoàng yến nhỏ vậy.

Anh nghi ngờ nhìn điện thoại một lúc rồi lại càng cảm thấy có gì đó bất thường. Nếu như cả ngày hôm nay Trì Nguyện không đến công ty thì lúc này chắc chắn cậu sẽ quấn lấy anh và kể cho anh nghe hôm nay cậu đã làm những gì.

Hoặc là cậu sẽ lượn lờ xung quanh anh rồi cằn nhằn, nói chung là chắc chắn cậu sẽ nói mấy chuyện vô nghĩa.

Hạ Chiêu Ngọc lâu lắm rồi mới cảm thấy mình bị bỏ rơi, anh hắng giọng nói.

"Hôm nay em rất yên lặng."

Trì Nguyện lại gật đầu.

"Em khó chịu sao?"

"Không có."

"...À."

Bất thường như vậy thì có quỷ mới tin.

Trong đầu Hạ Chiêu Ngọc lướt lại nhanh những chuyện xảy ra trong ngày, hai người họ một người ở công ty, một người thì ở nhà nên Hạ Chiêu Ngọc không có cơ hội chọc giận cậu.

Buổi chiều Trì Nguyện gửi tin nhắn trêu chọc anh, chuyện đó là chuyện vào ban đêm... cậu thật sự muốn tìm lỗi sao? Nhưng trên đường về nhà anh chỉ bị kẹt xe một chút mà thôi.

"Vì tối nay anh về trễ à?"

Trì Nguyện không trả lời ngay kết hợp với tuyến đường mà anh đã đi gần đây nên Hạ Chiêu Ngọc cho rằng mình đã đoán đúng.

"Anh chỉ về trễ mười phút thôi, em không đến mức phải nghiêm khắc như thế chứ?"

"Em... em không có..."

Nét mặt của Trì Nguyện cứng đơ, cậu khẽ nói xin lỗi.

"Hạ tổng, là em không đúng, em không nên quản những chuyện này."

Lâu lắm rồi Hạ Chiêu Ngọc mới nghe thấy cách gọi này nên anh đoán chắc rằng cậu đang nổi giận.

Chỉ là lý do này có chút cố tình gây sự nên Hạ tổng cũng phát cáu.

"Thích quản hay không thì tùy em."

Trì Nguyện cũng không nổi khùng mà cậu lại ngoan ngoãn một cách bất thường.

"Bây giờ anh có muốn đi tắm không?"

Là "Bây giờ anh có muốn đi tắm không?" chứ không phải là "Bảo bối mau đến đây tắm uyên ương nào.". Cuối cùng thì Trì Nguyện cũng đã nhặt liêm sỉ của mình lên nhưng Hạ Chiêu Ngọc lại không hề cảm thấy vui một chút nào.

Anh nghĩ rằng Trì Nguyện sẽ chỉnh đốn anh, ví dụ như cậu sẽ cố ý dội nước nóng vào người anh, hoặc ví dụ như lúc anh đang tắm thì cậu sẽ trộm lấy quần áo của anh đi.

Nhưng tất cả đều không có, khi Hạ Chiêu Ngọc tắm rửa thì đặc biệt an toàn, tắm đến mức toàn thân bực tức.

Trì Nguyện nằm co ro trên giường không biết đã ngủ hay chưa, Hạ Chiêu Ngọc thở dài nhẹ nhàng kéo cậu vào trong lồng ngực anh.

Trì Nguyện có chút muốn khóc, nếu như cậu vẫn không nhớ ra thì Hạ Chiêu Ngọc sẽ vẫn luôn để cậu tự do làm càn như vậy sao? Hay là sau khi đủ mới mẻ rồi thì anh sẽ nói sự thật cho cậu biết.

"Có muốn nghe anh kể chuyện hôm nay ở công ty không?"

Hạ Chiêu Ngọc chủ động hỏi.

Trì Nguyện suy nghĩ tốt hơn hết là bây giờ cậu nên hỏi thẳng Hạ Chiêu Ngọc để xem anh sẽ nói thế nào.

"Mãi vẫn chưa hỏi anh... em muốn biết chúng ta quen nhau như thế nào, anh là vì sao mà muốn... muốn ở bên cạnh em?"

Nếu như Hạ Chiêu Ngọc ăn ngay nói thật thì anh nên nhanh chóng xin lỗi rồi thuận lý thành chương mà khôi phục lại chế độ chung sống như trước đây, như vậy thì còn tương đối thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top