Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89: Huynh hữu đệ cung*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Anh em hòa thuận thương yêu tôn kính lẫn nhau.

Vị Cảnh Vương điện hạ này từ sau khi hồi kinh chính là đối tượng các cao môn quý tộc tò mò và muốn quyến rũ, nhưng ngoại trừ số ít vài tên to gan tới cửa cầu hôn kia, những người khác đều rất ít gặp mặt.

Đặc biệt là đại thế tộc đứng ở chỗ cao quyền lực còn đang quan sát, đều kiêu ngạo không tự mình xuống nước.

Ấn tượng của bọn họ đối với Cảnh Vương điện hạ chỉ có một hình dáng mơ hồ, chỉ là nghĩ, nhân vật có liên quan tới tiên môn, hẳn là cực kỳ phi phàm.

Nhưng thẳng đến giờ phút này, bọn họ mới chính thức nhận ra rằng vị Cảnh Vương điện hạ này khác hoàn toàn với bọn họ.

Có ít người, vẻn vẹn chỉ đứng ở nơi đó, có thể làm cho tất cả mọi người biết bọn họ cũng không phải là người cùng đường.

Một ở trên trời, một ở dưới đất.

Tâm tư của những người khác trong yến tiệc, Quý Từ một mực không biết, cậu quy quy củ củ chắp tay thi lễ với Lương Hoàng đang ngồi ở vị trí đầu, khách sáo vài câu, tiện thể ngồi xuống cạnh Lương Hoàng.

Vị trí này chỉ đứng sau Lương Hoàng, lại áp đảo các hoàng tử, Quý Từ chỉ cần cúi đầu, liền có thể nhìn thấy những đệ đệ có quan hệ huyết mạch với mình.

Trên mặt bọn họ mang theo nụ cười, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn qua đều giống như hồ ly hoặc sói hoang giả thành động vật ăn chay, mang theo sự giảo hoạt cùng tính công kích mãnh liệt.

Trong lòng Quý Từ từ trước đến nay ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn có chút bất mãn.

Chậc, cậu cũng không tranh ngôi vị hoàng đế cùng những người này, đám người này nhìn cậu chằm chằm làm gì?

Quý Từ khó chịu nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà dùng đũa gảy một miếng thịt tôm, thân mật đặt ở trong bát Tần Giác bên cạnh, cười híp mắt nói: "Tiểu Giác, đến đây, mau nếm thử hương vị này thế nào?"

Bàn tay vốn đang siết chặt của Tần Giác hơi buông lỏng, thần sắc có chút giật mình.

Qua một hồi lâu y mới kịp phản ứng, khóe môi nhếch lên, bắt đầu dùng đũa ăn.

...........Là y suy nghĩ nhiều, dù sao vô bất người ngoài kinh ngạc ao ước thế nào, trong lòng sư huynh cũng chỉ có y là quan trọng nhất.

Điểm này không phải đã sớm được nghiệm chứng trong hơn năm năm sớm chiều ở chung sao?

Tần Giác rũ mắt cố gắng khiến mình an tâm.

Đừng hoảng hốt, sư huynh ở đây, sẽ không bỏ y mà đi.

Nghĩ vậy, nụ cười bên môi Tần Giác cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Quý Từ không biết nụ cười này ngắn ngủn hơn mười giây, sư đệ của mình đều não bổ chút gì đó vô lí.

Cậu hoàn toàn coi những người khác như không khí, thỉnh thoảng mới nói vài câu với Lương Hoàng, thời gian còn lại đều gắp thức ăn cho Tần Giác.

Nghiễm nhiên là bộ dáng huynh trưởng tốt.

Dưới gối quý phi có hai đứa con trai, là song sinh, theo thứ tự là Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử.
Trước khi đến yến tiệc, quý phi ba lệnh năm thân cảnh cáo bọn họ, phải tìm hiểu cặn kẽ về vị đại hoàng tử mới hồi kinh này, sau này cũng sớm chuẩn bị.

Ngay từ đầu bọn họ đã đồng ý rất tốt, nhưng sau khi ngồi vào yến tiệc, Ngũ hoàng tử quan sát, vô duyên vô cớ có chút nóng mắt...

Vị đại hoàng tử này đối với sư đệ của cậu ta không khỏi cũng quá tốt rồi sao?

Hai người chẳng những ngôn ngữ cử chỉ thân mật, Đại hoàng tử còn có thể gắp thức ăn cho sư đệ.

Tại sao huynh trưởng hắn lại không cẩn thận chăm sóc hắn như vậy?

Ngũ hoàng tử cảm thấy không công bằng, huynh trưởng hắn tốt xấu vẫn là huynh trưởng có quan hệ huyết thống!

Hắn bắt đầu náo loạn, lén lút nói chuyện với Tứ hoàng tử, bảo hắn cũng gắp thức ăn cho mình, đừng để người bên ngoài cướp đi danh tiếng của huynh hữu đệ cung.

Tứ hoàng tử vừa nghe, mặc dù cảm thấy việc này hơi có chút hoang đường, nhưng vẫn học theo bộ dáng Quý Từ, yên lặng gắp thức ăn cho Ngũ hoàng tử.

Động tĩnh của bọn họ khiến Quý Từ nhìn thấy, cậu khó chịu nheo mắt lại: "Đệ xem, hai người kia lại học theo chúng ta."

Đồ bắt chước, ngay từ đầu sao không thấy bọn họ gắp thức ăn cho nhau?

Tần Giác trấn an nói: "Không sao, tóm lại tình cảm của bọn họ không tốt bằng chúng ta."

Nghe vậy, Quý Từ cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưng đồng thời lòng hiếu thắng dâng lên, liền bóp giọng, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành: "Đến, ăn cái này, sư huynh đặc biệt gắp cho đệ a."

Tần Giác: "......"

Phối hợp với màn diễn xuất như một trò đùa của cậu.

Đuôi lông mày y run rẩy, cuối cùng vẫn cố nặn ra nụ cười, bắt đầu diễn với Quý Từ.

Trước công chúng, hai người bọn họ huynh đút ta một ngụm, ta đút huynh một ngụm, thân mật tựa như tuy hai mà một.

Vị Lễ bộ thượng thư nhìn tương tác giữa Cảnh vương cùng sư đệ, không khỏi thở dài một tiếng: "Nhìn xem, đây mới là phương thức ở chung giữa huynh đệ."

Người rời khỏi hoàng gia, chính là không giống nhau, rõ ràng khác với những hoàng tử khác.

Lễ bộ thượng thư vuốt râu nói với nhi tử bên cạnh mình: "Nhìn xem Cảnh Vương cùng sư đệ của cậu ta, con nên học nhiều một chút."

Lễ bộ công tử giật giật yết hầu, có chút chột dạ giấu bản thoại trong tay áo vào bên trong, gật đầu nói: "... Biết rồi biết rồi, nhất định sẽ học."

Bữa tiệc này có thể nói là khách chủ tận hưởng, yến tiệc diễn ra được một nửa, Quý Từ cảm giác mình đã ăn khá no, liền đặt đũa xuống.

Cùng lúc đó, tấu nhạc của nhạc sư đột nhiên trở nên ái muội triền miên.

Hương thơm ấm áp trong điện mê người, mùi vị này quá mức ngọt ngấy, quanh quẩn ở chóp mũi cũng không xua đi được, Quý Từ cảm thấy có chút khó chịu, đưa tay bấm pháp quyết ngăn cách mới cảm thấy khá hơn một chút.

Tần Giác nhạy bén phát hiện cậu không thích hợp, hỏi: "Sư huynh làm sao vậy?"

"Không sao." Quý Từ vẫy tay áo.

Cậu là một đại nam nhân hơn hai mươi tuổi, cũng không thể nuông chiều đến mức nói huân hương trong điện không tốt.

Đang nghĩ như vậy, ngoài cửa điện vang lên một hồi chuông vàng thanh thúy dễ nghe.

Một hàng vũ nữ mặc lụa đỏ, tóc mai thon dài đột nhiên từ bên ngoài đi vào.

Nhất thời trong điện hoàn toàn yên tĩnh.

Diện mạo của những vũ nữ này không giống người Trung Nguyên, mũi cao mắt thâm, xinh đẹp tuyệt trần, trên người mang theo đủ loại hoàng kim châu báu, một cái nhăn mày một nụ cười đều phong tình lớn mật.

Nghĩ đến vũ nữ từ Tây Vực tới tiến cung.

Trên cổ tay và cổ chân của những người này đều đeo chuông vàng, lúc múa thanh âm thanh thúy dễ nghe, khiến ánh mắt người ta lưu luyến, nhẹ nhàng mơ màng.

Sắc mặt Quý Từ ửng đỏ, làm bộ làm tịch cúi đầu ho khan vài tiếng.

Phản ứng này rất nhanh khiến Tần Giác trầm mặt xuống.

Đáy mắt y có chút lạnh lùng, ngữ khí lại hết sức ôn hòa, thậm chí mang theo chút ý tứ trêu chọc: "Sư huynh đây là xấu hổ sao?"

Quý Từ chớp chớp mắt, đúng lý hợp tình nói: "Xấu hổ thì làm sao? Đệ không xấu hổ à?"

Gia hỏa này đối với cậu cũng có thể đỏ mặt xấu hổ, về sau nếu là có người trong lòng, không chừng sẽ xấu hổ thành cái dạng gì đây.

Nghĩ vậy, Quý Từ tự dưng sinh ra một cảm giác ưu việt: "Đệ chờ đi, về sau đệ nhất định còn dễ đỏ mặt hơn sư huynh ta."

Nói xong, cậu còn bắt đầu bóp bóp khuôn mặt Tần Giác.

Tần Giác không nói gì, y nhắm mắt lại, không tiếp đề tài của cậu, ngược lại nói: "Sư huynh rất thích những vũ nữ này?"

Quý Từ ném hạt đậu phộng trong miệng, cà lơ phất phơ nói: "Đó là tất nhiên, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, chẳng lẽ còn không cho ta thưởng thức mỹ nhân sao?"

Vừa nói xong, cậu liền mơ hồ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Tần Giác rũ mắt xuống, rầu rĩ đáp một tiếng.

Lần này Quý Từ mới hoảng hốt nhớ tới, đúng rồi, tiểu sư đệ không hy vọng cậu cưới vợ.

Quý Từ có chút bất đắc dĩ, liền lại trấn an nói: "Không sao, ta cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, ở chỗ ta, ngoại trừ tiểu sư đệ đệ, những người khác nào có thể lọt vào mắt ta a."

Tần Giác không nói gì, thoạt nhìn vẫn đang mất hứng, uống rượu một ly tiếp một ly, Quý Từ muốn khuyên cũng không kịp.

Đến cuối cùng, Tần Giác uống đến choáng váng, cả người chán nản ngã vào lòng sư huynh, Quý Từ mới phát giác tiểu sư đệ này của mình uống say đến mức choáng váng.

Cách đó không xa, Lễ bộ công tử tận mắt nhìn thấy hết thảy kích động này vỗ đùi một cái, thiếu chút nữa hết hết tất cả chén rượu trên bàn xuống.

Lễ bộ thượng thư hoảng sợ, mắng: "Nghiệt tử, ngươi làm cái gì vậy?!"

Công tử kia mắt điếc tai ngơ, chỉ nhếch môi cười ngây ngô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top