Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Đừng tùy tiện nói chuyện bên tai tôi

Tâm trạng Chu Nghĩa Giác cả ngày đều có chút thấp thỏm.

Cậu không xác định được Lục Trì Châu có phát hiện bí mật của cậu hay không, nếu phát hiện, có thể tố cáo cậu hay không? Nếu như ngụy trang thành Alpha bị phát hiện, cậu không chỉ bị xóa tên khỏi chuyên ngành cơ giáp, còn có thể bị ghi nhận hồ sơ, từ nay về sau cũng không thể làm công tác tương quan, hoặc là làm công tác văn phòng, hoặc là gả cho Alpha, từ nay về sau giúp chồng dạy con, trải qua cuộc sống nấu ăn gia đình.

Cậu tình nguyện nhảy từ trên sân thượng tòa nhà nghiên cứu khoa học xuống, chết bên ngoài, cũng sẽ không sinh ra một đứa con trai hay gái cho bất kỳ Alpha thối nào.

Chu Nghĩa Giác ngồi ở vị trí phía sau phòng học, liếc mắt là có thể nhìn thấy Lục Trì Châu, lúc cậu lập lá cờ, ánh mắt thù hận còn nhìn chằm chằm sau lưng Lục Trì Châu.

Đại diện Alpha hôi thối điển hình.

Chúa ơi, thật không công bằng.

Chu Nghĩa Giác nuốt giấm chua từ kẽ răng xuống, thu hồi ánh mắt chua xót, nhìn về phía chủ nhiệm lớp nước bọt tung tóe trên bảng đen.

"Tiểu Chu Chu, cậu làm gì mà tâm sự nặng nề như vậy?" Viên Hạo Quân dựng thẳng <<Giáo trình thực nghiệm phân tích giải phẫu robot khoa học viễn tưởng>>, rụt cổ,  trốn cái đầu to của mình ở phía sau sách, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Chu Nghĩa Giác, "Cậu vừa mới đi đâu? Tôi tìm khắp nơi không thấy cậu, gửi tin nhắn cho cậu không trả lời, muốn thông báo cho thầy cậu tạm thời điều chỉnh tiết học cũng không được."

"Không đi đâu cả." Thanh âm Chu Nghĩa Giác rầu rĩ, hiển nhiên là mất hứng.

Sau khi bị Lục Trì Châu bắt gặp trong toilet, cậu vẫn như vậy, không biết Lục Trì Châu có phát hiện ra bí mật của cậu hay không, không có cách nào bình tĩnh lại được.

Tên Lục Trì Châu kia rốt cuộc xuất hiện trong toilet lúc nào? Hắn đã thấy bao nhiêu? Lại biết được bao nhiêu?

Những nghi vấn này, vẫn quanh quẩn trong đầu cậu, không xua đi được.

"Lão Lục, mày đang nhìn gì vậy?" Ngô Kỳ vừa định nhìn theo tầm mắt Lục Trì Châu, đã bị Lục Trì Châu đẩy trở về, thuận thế đắp sách giáo khoa dày nặng lên mặt Ngô Kỳ, khóe môi lộ ra nụ cười như ẩn như hiện, "Bà tám nhập thể thì sao? Lòng hiếu kỳ lớn như vậy, nghe giảng cho kỹ."

"Mày còn chưa nói cho tao biết, vừa rồi trước khi lên lớp mày đã làm gì? Tao đang nói chuyện với Cẩu Tử, đột nhiên quay đầu lại thì không thấy mày nữa." Ngô Kỳ kéo cuốn sách để trên mặt xuống, cười gian xảo, "Lấy thời gian quen biết của hai ta từ khi còn nhỏ mặc quần thủng đít, nụ cười này của mày khẳng định có drama."

"Chuyện tuần trước kiểm tra thất bại, mày còn chưa có nói cho dì Châu à, có muốn hôm nay sau khi tan học, tao thuận tiện giúp mày nói không?"
  
"Ngàn vạn lần đừng, anh Lục, em sai rồi." Ngô Kỳ nghiêm túc quay đầu nhìn bảng đen, giả vờ là học sinh ba tốt.

Mẹ hắn thích Lục Trì Châu, vẻ ngoài đẹp mắt thành tích còn tốt vô cùng, so với con trai nhà mình, thầm nghĩ nhét vào bụng lại cũng tốt hơn tức giận.

Nếu là bị mẹ hắn biết hắn lại thi trượt, thế nào cũng phải đánh gãy một cái chân chó của hắn.

Kết thúc một bài học.

Chu Nghĩa Giác bảo Viên Hạo Quân đi trước một bước, bản thân lề mề đợi đến khi bạn học đều đi không còn nhiều lắm, mới ôm cặp sách đi ra ngoài, nhìn lướt qua bóng lưng đám người phía trước, ánh mắt tập trung vào một người trong đó, theo đuôi đi qua.

Lục Trì Châu vào phòng thay đồ, Chu Nghĩa Giác thấy chỉ có một mình hắn đi vào, cắn răng đi theo vào.

Sau khi đi vào, lại không thấy Lục Trì Châu, chỉ thấy một loạt cửa đóng lại.

Đang do dự lúc này có nên gõ cửa tìm người hay không, phía sau bỗng nhiên có một hơi thở cường thế tới gần, bóng bao phủ xuống, giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, "Ơ, tìm tôi à?"

Âm thanh tô tô ma ma*, lẻn vào trong lỗ tai, sức ảnh hưởng của Alpha có tinh thần lực cấp S đối Omega, tại thời khắc này đối với cậu mà nói đã nổi lên phản ứng hóa học, tai Chu Nghĩa Giác không tự chủ được đỏ lên.

*Từ này tui ko biết dịch thế nào cho hợp nên để chú thích ở đây: là một cảm giác thường biểu hiện dưới dạng cảm giác nhẹ, mềm và tê. Trong lĩnh vực tình dục học, cảm giác ngứa ran có thể xảy ra để đáp ứng với một số kích thích tình dục nhất định, chẳng hạn như chạm vào những vùng nhạy cảm nhất định hoặc sử dụng một số kỹ thuật tình dục nhất định.

Trong mắt Lục Trì Châu chỉ có một mình cậu, tự nhiên nhìn thấy lỗ tai cậu biến hóa, cười khẽ một tiếng.

"A." Thật đáng yêu.

Thật dễ dàng để xấu hổ.

Người có thể dùng đáng yêu để hình dung Chu Nghĩa Giác, toàn trường chắc chỉ có một.

"Đừng tùy tiện nói chuyện bên tai tôi." Nói thì coi như không tính, còn thở ra! Đúng là đồ khốn.

Chu Nghĩa Giác tức giận, sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt Lục Trì Châu, lại hiểu lầm thành thẹn thùng.

Quỷ mới biết tại sao lại hiểu lầm thành dáng vẻ này.

Nếu Chu Nghĩa Giác biết hiện tại trong lòng Lục Trì Châu đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ vung nắm đấm đánh cho khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đến mức ngay cả mẹ ruột hắn cũng thích kia một trận rồi nói sau.

Lục Trì Châu thưởng thức dáng vẻ giơ chân của Chu Nghĩa Giác, lui về phía sau hai bước, hai tay giơ lên làm tư thế đầu hàng, "Được được, tôi cách xa một chút."

"Tôi hỏi cậu......"

"Cậu hỏi đi."

Chu Nghĩa Giác trừng mắt, "Con mẹ nó đừng xen vào."

Lục Trì Châu trừng mắt nhìn: "Được..." Thật đáng yêu.

Chu Nghĩa Giác trợn tròn mắt.

"Hôm nay ở tòa nhà khoa học kỹ thuật, tại sao cậu lại vào toilet lầu một? Rõ ràng lớp học ở lầu bốn." Chu Nghĩa Giác cân nhắc dùng từ, hỏi tương đối hàm súc, cậu không biết Lục Trì Châu nhìn thấy bao nhiêu, nhưng cậu không thể mạo hiểm.

Một chút nguy hiểm cũng không dám mạo hiểm.

Một khi danh tính của Omega bị lộ, cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác.

"Không phải cậu cũng đi sao?" Lục Trì Châu hỏi ngược lại.

"Tôi thuận đường đi qua nơi đó, mắc tiểu thì vào, trước đó cũng không biết chuyện chuyển tiết." Biểu tình Chu Nghĩa Giác tương đối ngang ngược, ôm cánh tay, chỉ thiếu một sợi xích vàng lớn, cùng hình xăm cánh tay.

"Tôi cũng đúng lúc đi ngang qua, mắc tiểu thì đi vào, vào liền thấy cậu đang cài nút áo...... Cậu đi tiểu tại sao phải cài nút áo?"
  
Chu Nghĩa Giác theo thói quen tức giận, lên cơn một nửa, nghĩ đến việc mình đang tìm hiểu tin tức, không thể nhanh chóng chặn kín đường như vậy, lại nghẹn chữ cuối cùng trở về, "Cậu thật sự vừa đi vào liền thấy tôi đang cài nút áo?"

"Chẳng lẽ tôi còn phải nhìn thấy gì nữa sao?" Lục Trì Châu hỏi.

"Không, cậu cái gì cũng không nên thấy, cứ như vậy đi, tạm biệt."

Chu Nghĩa Giác nhận được đáp án mình muốn, lập tức bỏ lại Lục Trì Châu, ở cùng người này thêm một giây, cậu sợ mình không nhịn được sẽ nhảy dựng lên đánh hắn một trận.

Lục Trì Châu sờ sờ mặt mình, nhìn bóng lưng Chu Nghĩa Giác nghi ngờ là vì thẹn thùng nên chạy trối chết (cũng không phải), trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra một nụ cười mê người.

Hao tâm tổn trí muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn như vậy, người này sao có thể đáng yêu như vậy?

Sau khi Chu Nghĩa Giác biết Lục Trì Châu không phát hiện ra bí mật của cậu, lại khôi phục bộ dạng táo bạo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, đội một khuôn mặt ác nhân, đi trên đại lộ sân trường.

"Đứng lại!"

Trước mặt ba tên Alpha cường tráng đi tới, cản đường Chu Nghĩa Giác, trong đó hai người mặc đồng phục học sinh hệ cà chua xào trứng, không phải học sinh trường này.

"Chính là tiểu tử nhà ngươi mà đại bảo bối An Nhiên hai lần ba lượt bỏ rơi chúng ta?"

Chu Nghĩa Giác từ nhỏ tính tình dễ nóng nảy, đánh nhau là người đứng đầu, khi còn bé là vương tử trong ngõ nhỏ, đến trường học, đánh gục mấy học sinh lớp trên, trực tiếp thăng chức lão đại thành phố Nhất Trung, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu công tác, mới hơi thu liễm một chút.

Đến thời đại tinh tế lấy cường giả làm tôn này, cậu càng không thu liễm bản thân.
  
Cậu biết đại bộ phận cái tuổi thiếu niên này, đều bắt nạt kẻ yếu sợ cứng, nếu cậu như hiện ra vẻ sợ hãi, những người này nhất định sẽ khi dễ cậu nghiêm trọng hơn, nhưng nếu như cậu hiện ra sự ngang ngược so với ai khác, vậy bọn họ cũng không dám tùy tiện động thủ.

"Đêm nay sau khi tan học, chờ ở cổng trường." Thiếu niên trứng chiên cà chua khá cao, chỉ ngón tay, thiếu chút nữa chạm đến chóp mũi cao thẳng của Chu Nghĩa Giác.

Tròng mắt Chu Nghĩa Giác chuyển động, tập trung nhìn thoáng qua ngón tay vặn vẹo hơi lớn của khớp xương thô ráp trước mặt, mắt lộ ra vẻ hung quang, "Chờ cái gì sau khi tan học, hiện tại có thể đánh, đến đây đi, cùng lên hay là tách ra? Tùy tụi bây."

Một trong những thiếu niên trứng chiên cà chua: "..." Hoành tráng như vậy sao?

Một thiếu niên đeo kính mặt không tán thành, lắc đầu nói: "Không được, đánh nhau trong trường sẽ bị xử phạt."

Khóe miệng Chu Nghĩa Giác giật giật vài cái, "Đánh nhau ngoài trường bị phát hiện cũng sẽ bị xử phạt."

Thiếu niên cà chua khó hiểu: "Vậy tại sao mày không sợ?"

Chu Nghĩa Giác cười: "Là tụi bây hẹn, ít nhất tao cũng được xem như là phòng vệ chính đáng, nếu không cẩn thận phòng vệ quá mức, hẳn cũng là vì tao quá sợ hãi, không cẩn thận ra tay quá nặng."

"......"

"............"

"Đại ca, em đột nhiên nhớ tới em còn chưa làm xong bài tập, em về làm bài tập trước đây."

"Em cũng nhớ tới đề thi toán còn chưa làm xong, em cũng về."

Hai tên thiếu niên cà chua xào trứng nhanh chân bỏ chạy, chạy thật nhanh, còn lại một tên cùng mặc đồng phục màu xanh trắng giống với thiếu niên kia, cả người cứng ngắc nhìn cậu.

Chu Nghĩa Giác khó chịu vuốt tóc trên đầu, mao ngốc trên đỉnh đầu từ một cọng biến thành hai cọng.

Mắt cậu như đôi mắt cá chết không kiên nhẫn, nắm cổ áo Tôn Chính Cường, mãnh liệt kéo người tới trước mặt, hung dữ dùng góc độ nhìn xuống trừng mắt Tôn Chính Cường.

"Tôn tử, mày chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Lần sau tìm đồng bọn đi gây sự thì tìm người đáng tin cậy một chút, gợi lên dục vọng đánh nhau của tao, còn không đánh nhau với tao, tao sẽ rất tức giận, mày có biết chọc tao tức giận có hậu quả là gì không?"

"Em, em sai rồi, anh Chu tha mạng." Tôn Chính Cường khóc không ra nước mắt, nhớ tới học kỳ trước, lúc huấn luyện robot, nỗi sợ bị Chu Nghĩa Giác an bài.

Hắn sao lại vì yêu mù quáng, dám tới trêu chọc Chu đại gia?

"Tôn tử, xem mày thảm hại chưa này..." Chu Nghĩa Giác buông lỏng tay, kéo kéo dây vai, "Tạm thời tha cho mày khỏi chết, tao khát, mua cho tao một chai nước, lạnh nhé."

"Em, em đi ngay đây. "Tôn Chính Cường được tha, nhanh chân chạy tới siêu thị tiện lợi, sợ chạy chậm một bước, sẽ bị Chu Nghĩa Giác đuổi theo đánh thành đầu heo.

Tôn Chính Cường cầm một chai nước ngọt lạnh như băng, từ siêu thị tiện lợi đi ra, mới vừa đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên bị một người ôm cổ, kéo vào rừng cây nhỏ.

"Ai? Chào Lục, Lục ca." Tôn Chính Cường đang muốn mắng người, nháy mắt nhìn thấy Lục Trì Châu đứng trước mặt hắn, lập tức lộ ra biểu tình nịnh bợ chân chó, vẻ mặt lấy lòng nhìn Lục Trì Châu. Hắn cười hắc hắc hai tiếng, *chân chó mười phần đưa soda trong tay đến trước mặt Lục Trì Châu, "Lục ca, thời tiết nóng, anh uống ngụm nước đi."

"Tôn Chính Cường, biết may làm sai cái gì không?" Lục Trì Châu vỗ mặt Tôn Chính Cường hai cái, ngay chỗ Chu Nghĩa Giác đánh, Chu Nghĩa Giác không kiềm chế lực, khóe miệng hắn đang đau, bỗng nhiên lại bị Lục Trì Châu đánh hai cái như vậy, đau đến mức hắn không có tiền đồ gào khóc thành tiếng.

"Lục, Lục ca xin chỉ giáo, em, em không biết." Tôn Chính Cường rụt cổ, gò má sưng lên một nửa, nhỏ yếu lại đáng thương trốn về phía sau, nhưng phía sau hắn còn có hai người, Hầu Tử và Ngô Kỳ, anh em từ nhỏ đến lớn của Lục Trì Châu.

"Hả?" Ánh mắt Lục Trì Châu nguy hiểm híp lại.

Tôn Chính Cường sợ đến run chân, "Lục, Lục ca, em sai rồi, anh đại nhân địa lượng gợi ý cho e một chút."

"Không biết cũng không sao, làm sai, dù sao cũng nên chịu chút đau khổ." Lục Trì Châu nói xong, nháy mắt với Hầu Tử và Ngô Kỳ, hai người phối hợp ăn ý, một người bịt miệng Tôn Chính Cường, một người nắm tay đấm vào bụng Tôn Chính Cường mấy quyền.

"Hu hu..." Nước mắt Tôn Chính Cường rơi lã chã, nước ngọt trong tay rơi xuống đất, lăn tới bên chân Lục Trì Châu, Lục Trì Châu nhặt nước ngọt lên, lau sạch bùn đất bên ngoài, nhét nước ngọt lại vào tay Tôn Chính Cường.

Động tác đánh người của Ngô Kỳ và Hầu Tử cũng dừng lại.

Tôn Chính Cường nhìn Lục Trì Châu đột nhiên tới gần, sợ tới mức cả người run rẩy, hai chân đạp đất, không ngừng lui về phía sau.

"Cầm lấy."

Lục Trì Châu bình thường tuy rằng thích cười, thoạt nhìn vẻ ngoài rất ôn hòa vô hại, nhưng kỳ thật đánh người, so với ai cũng ác hơn, người khác đều nói năm nhất học viện Lai Khải Mạn đáng sợ nhất chính là Chu Nghĩa Giác, nhưng trong mắt Tôn Chính Cường, đáng sợ nhất chính là Lục Trì Châu mới đúng.

Chu Nghĩa Giác cho dù xù lông, cũng chỉ là một con chó cỡ lớn, hiểu được bí quyết là có thể thuần phục, nhưng Lục Trì Châu, là một con rắn độc biết cắn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top