Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi rời khách sạn thư kí Tần liền đưa Văn Phồn về nhà, anh ngày mai còn muốn đi dạy ở tiệm đàn, không rảnh tiếp tục coi Thiệu Dập Tùy làm loạn.

Ở dưới lầu xuống xe chung cư , Thiệu Dập Tùy dựa vào ghế sau Maybach , nghiêng mặt nhìn anh.


*xe

Văn Phồn cúi người nhẹ gõ cửa sổ xe, ra lệch nói: " về nhà nhớ bảo làm dì Lưu nấu canh giải rượu, uống xong lên ngủ tiếp."

Có lẽ là thấy cảm giác say bắt đầu phía trên, Thiệu Dập Tùy mặt trầm như nước, bên tai lại có chút hồng, hắn trầm mặc gật đầu.

Văn Phồn xoay người đi về bên phải.

"Phồn Phồn."

Thiệu Dập Tùy đột nhiên vươn tay kéo anh lại.

Văn Phồn nghi hoặc nhìn về phía hắn, Thiệu Dập Tùy: " Nghỉ ngơi sớm một chút." Sau đó lại buông lỏng tay ra.

Thanh niên đôi mắt thực đẹp đến mê hồn, đuôi mắt hẹp dài thon gọn, giống như mắt mèo, con ngươi trong sáng như hổ phách dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thật xinh đẹp.

*mắt hổ phách

Văn Phồn: "Cậu cũng về nghỉ ngơi đi, không còn sớm, thư kí Tần cũng nên sớm tan làm."

Thiệu Dập Tùy bỗng nhiên nở cười tươi, giơ tay cản anh lại, nhưng lại bị Văn Phồn né đi.

"Mỗi lần thế này thư kí Tần đều bậm tâm, nhưng thật ra cậu mới bận tâm thay tớ ."

Văn Phồn: "cậu còn biết tớ bận tâm? Được rồi, Thiệu tổng, đừng  quậy, tớ đi đây."

Lần này Thiệu Dập Tùy không cản lại, Văn Phồn cũng không quay đầu lại.

Ngày mùa hè Vân Thành thời tiết có chút nắng gắt, với tiếng ve kêu ing ỏi.

Trên đường trở về Thiệu Dập Tùy nhận được điện thoại từ 2 vợ chồng già, ô ô tao tao, đại ý bảo hắn chừa cho Tô gia một ít mặt mũi.

Thiệu Dập Tùy đem điện thoại tùy ý ném ở phía sau xe, nhắm con mắt dưỡng thần, nửa câu đều không nghe.

Thư kí Tần lái xe, cha Thiệu giọng nói từ di động cuồn cuộn không ngừng truyền đến, bí thư Tần nghĩ thầm, Thiệu tổng đi dự bữa tiệc tối nay, đã là hắn cấp Tô gia mặt mũi lớn nhất rồi.

Không biết nói bao lâu, đầu bên kia điện thoại ý thức được lời mình nói thằng con mắt dạy đều không nghe câu nào.

Cha Thiệu qua 50 nồi bánh chưng như cũ vẫn uy nghiêm 10 phần, cao giọng nói: "tiểu thư Tô gia kia nơi nào không xứng với mày? mày còn có thể chọn? thằng ba con đã tròn 2  tuổi......"

Nam nhân không kiên nhẫn hạ cửa sổ xe, cắt ngang nói:

"thằng ba không phải cho cha cháu rồi sao? Thiệu gia sẽ không tuyệt hậu."

" thằng con mắt dạy!" Thiệu lão tiên sinh mắng: "mày như thế này còn có đức hạnh hả!"

Mắt thấy hai cha con muốn làm ầm lên, mẹ Thiệu vội vàng đoạt lấy điện thoại, đầu tiên là thấp giọng quát cha Thiệu  một cái: "Ông còn nói nó, nó cái xấu tính kia ông tưởng giống ai?"

Cha Thiệu bị vợ quát, ngượng ngùng ngậm miệng.

Mẹ Thiệu là người có tính tình nhu hòa cũng gấp đến không yên lòng: "Dập Tùy, mẹ biết con tự có chủ ý của mình , nhưng cuộc sống không phải như vậy, con cùng cha con lúc tuổi trẻ giống nhau, chỉ biết công tác cái gì cũng không quan tâm, ngày đêm bận rộn mẹ và cha cái gì cũng lo cho con."

Nói chuyện là một môn nghệ thuật, nhưng rõ ràng cha Thiệu cái gì đều không hiểu.

Hai cha con không khác nhau, đều giống con lừa, ăn mềm không ăn cứng, mà mẹ Thiệu trị được lừa giống cha Thiệu, tự nhiên cũng có biện pháp trị thằng con.

Thiệu Dập Tùy không trực tiếp cúp điện thoại, nhưng cũng không lên tiếng.

mẹ Thiệu: "Mẹ và cha con trước kia kết hôn , thói quen cũng đã trở thành cố định, nửa tháng về nhà một lần, nhưng cũng phát sinh rất nhiều tật xấu , đau nửa đầu, bệnh dạ dày, thời điểm nghiêm trọng hơn ba ngày phải nằm viện truyền nước, ta cũng xem con như vậy , chúng ta đều không ở bên cạnh con, sao có thể yên tâm?"

"Mẹ cũng muốn con đem người  về nhà, con hiện tại miệng ngoan cố, kết hôn xong về sau sẽ hiểu những lời ta nói."

Những lời này không phải mẹ Thiệu lần đầu tiên nói, Thiệu Dập Tùy cũng không phải lần đầu tiên nghe.

Nhưng không biết vì cái gì, có thể là bởi vì uống xong rượu, đối những lời này cứ như không có kháng cự vậy, trong đầu như chiếc đèn chiếu phim hiện lên những đoạn ngắn .

Hắn thấp giọng nói: "Không phải còn có Phồn Phồn sao? cậu ấy sẽ quản con."

Mẹ Thiệu cười tươi: "Con ấm đầu đi, Phồn Phồn là bạn con lại không phải nửa kia , con còn có thể vẫn luôn đem Phồn Phồn buộc bên người sao? Hiện tại Phồn Phồn quản con,khi Phồn Phồn kết hôn , còn quản con? nói mê mang."

Mẹ Thiệu cùng mẹ Văn Phồn là bạn thân, nàng biết Văn Phồn tính tình ôn nhu, cũng hiểu biết thằng con nhà mình bá đạo không nói lý, luôn hiếu thắng không nhịn nổi một câu.

Thiệu Dập Tùy xác thật là có chút men say, lời nói mới rồi nói mê mang, nhưng mẹ Thiệu vừa nhắc nhở, hắn ngược lại giật mình một cái liền thanh tỉnh.

những đoạn ngắn trong đầu đều hiện lên rõ ràng ,tất cả đều là bộ dáng Văn Phồn xinh đẹp ôn nhu.

"Tóm lại con hảo hảo suy xét một chút, Tô gia đứa bé kia xác thật không tồi, cảm tình đều là bồi dưỡng ra tới sao, Nguyễn Nguyễn tính cách tốt, lại thích con, kết hôn về sau cùng con trụ đến cùng nhau sớm chiều ở chung, nhiều vui vẻ nha, con mỗi ngày một ngày tam cơm đều có người chăm sóc, có người quan tâm con thích ăn cái gì không yêu ăn cái gì, nào còn có thể không nghĩ về nhà nha?"

"Đến lúc đó các con có trẻ nhỏ liền càng không giống nhau......"

Câu nói kế tiếp Thiệu Dập Tùy không nghe đi vào, hắn lại thất thần.

Trong lòng suy nghĩ, nếu Văn Phồn có thể cùng hắn ở cùng một chỗ thì tốt rồi, mỗi ngày chắm sóc hắn, hắn nhất định nguyện ý về nhà.

Văn Phồn như vậy tính cách ôn nhu, Thiệu Dập Tùy cơ hồ có thể nghĩ đến những cảnh tưởng hạnh phúc đó.

Tiệm đàn 7 giờ tan học, thanh niên sẽ luôn một bước về nhà trước hắn, biệt thự bởi vì nhiều hơn một người mà trở nên ấm áp hòa hợp, Văn Phồn thích đọc sách, hắn từ công ty trở về, sẽ nhìn đến thanh niên ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, khả năng sẽ xem nhạc phổ, cũng có thể sẽ xem văn xuôi, nhưng nhất định là an tĩnh mà ngoan ngoãn.

Văn Phồn từ trước đến nay không thích ầm ĩ.

Khả năng ngày đó Văn Phồn ở tiệm đàn thấy người khác ăn bánh cá nướng, cho nên chính mình cũng muốn ăn một phần bánh cá nướng, Thiệu Dập Tùy thực nguyện ý ném xuống công tác bận rộn làm cho anh.

Đương nhiên khả năng cũng làm không được ngon cho lắm, nhưng Văn Phồn sẽ không ghét bỏ, chỉ biết cười từ trong tay hắn nhận lấy đò làm bếp, đẩy bờ vai của hắn bảo hắn đi ra ngoài chờ.

Càng có lẽ, Văn Phồn sẽ nguyện ý cùng hắn ngủ một cái giường, bọn họ từ nhỏ cứ như vậy, cùng ăn cùng ở, là người lẫn nhau quen thuộc nhất.

Thiệu Dập Tùy thực thích Văn Phồn mùi hương  trên người, đó là một loại mùi hương đặc biệt, như là quả bưởi,hơi thở của đủ chín quả mọng , hơi sáp ngọt lành, mỗi lần ngửi được cái kia hương vị hắn trong lòng liền sẽ bình thản một cách kì diệu.

Nếu hắn có thể ôm Văn Phồn ngủ, sẽ không bao giờ mất ngủ.

"Dập Tùy, con có đang nghe không?"

Thiệu Dập Tùy chỉ nghe được những lời này, hắn hoàn hồn đáp "vâng" .

"con sẽ suy xét."

Mẹ Thiệu cũng không nói cái gì nữa.

Cúp điện thoại về sau, Thiệu Dập Tùy ánh mắt tùy ý liếc, đột nhiên chú ý tới tin nhắn Văn Phồn gửi cho hắn.

Biệt danh trên thanh tin nhắn ghi chú chính là "Phồn Phồn".

—— lại uống rượu? uống nhiều hay ít?

—— chờ tớ qua.

Ảnh đại diện Văn Phòn là một chú mèo con đang ngồi xổm bên bụi cỏ, an an tĩnh tĩnh phơi nắng dưới mặt trời,người và vật rất là giống nhau, ấm áp lại đáng yêu.

Thiệu Dập Tùy rất muốn gọi cho Văn Phồn để nghe một chút âm thanh của anh.

cái cảm giác đột nhiên xúc động này, hắn đang muốn thực hiện, lại dừng lại, hắn nghĩ, Văn Phồn giờ này chắc chuẩn bị ngủ, thanh niên trước nay đều ít thức khuya.

Vì thế Thiệu Dập Tùy đem xúc động nuốt trôi xuống.

Maybach vững vàng lướt trên quốc lộ, ở trong đêm đen như là đưa tin cấp báo.

Thiệu Dập Tùy chống đầu, trong đầu đều là hình ảnh Văn Phồn, thanh niên giảng dạy hắn "thế này thế kia" luôn luôn có đạo lý.

Xuống xe khi Thiệu Dập Tùy thuận tay từ trong ví tiền lấy lì xì đưa cho thư kí Tần, hắn nói: "lì xì đứa bé, về nhà sớm đi."

Thư kí Tần thụ sủng nhược kinh.

Trở lại biệt thự dì Lưu còn chưa ngủ,ngửi ra trên người hắn toàn mùi rượu, không cần hắn bảo mà vào bếp nấu canh giải rượu.

Thiệu Dập Tùy bước bước chân lên lầu, vừa đi vừa kéo xuống cà vạt, vốn dĩ định trực tiếp ném trên mặt đất, nhưng lại nhớ tới lời Văn Phồn nhắc nhở .

Văn Phồn không cho hắn ném quần áo lung tung.

Thiệu Dập Tùy đứng ở tại chỗ mặc một lát, sau đó đem cà vạt xếp chỉnh chỉnh tề tề, rất tinh tế nghiêm túc cất vào tủ quần áo, cất xong còn vỗ vỗ, dường như rất vừa lòng.

Hắn đã quên Văn Phồn cũng nói qua mặc qua quần áo không cần cất lại vào đâu.

Thiệu Dập Tùy say, so với ở khách sạn thì say hơn nhiều.

Dì Lưu rất nhanh liền nấu xong canh giải rượu liền mang lên, nhìn đến nam nhân ngồi ở trên sô pha tay chống trán.

Thấp giọng nói: "cậu Thiệu, uống xong đi ngủ tiếp đi."

Thiệu Dập Tùy nhíu mi lại, không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn tiếp nhận chén, nhìn chằm chằm canh giải rượu, đột nhiên hỏi: " Dì Lưu, bà có cảm thấy hay không, trong nhà quá quạnh quẽ?"

Quạnh quẽ đến không nghĩ bước vào tới nửa bước, một chút ấm áp đều không có, không bằng hắn ở công ty tăng ca.

Dì Lưu ngẩn người.

"Giống như...... Là thiếu, ý cậu  là......"

Thiệu Dập Tùy lại không có nửa kia, làm người ai lại không hiểu sao.

Kỳ thật Thiệu Dập Tùy cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, có cái như ẩn như hiện ý tưởng trước sau cứ lượn lờ bên ngoài dầu hắn, thiếu một chút là có thể thành một cây đinh chạm là có thể đâm thủng kia tầng giấy ráp, nhảy vào trong đầu hắn.

Nhưng liền thiếu một chút như vậy.

Hắn trong đầu lộn xộn có rất nhiều đồ vật, một lúc nghĩ đến kết hôn, một lúc lại suy nghĩ  Văn Phồn.

Còn có cái gì...... tầm mắt Thiệu Dập Tùy đinh đinh đối diện với chén canh giải rượu .

Văn Phồn nói uống canh giải rượu rồi ngủ tiếp.

Hắn liền uống, hắn phải nói với Văn Phồn một tiếng, bằng không anh lo lắng.

Vì thế Thiệu Dập Tùy hỏi dì Lưu một câu không đầu không đuôi như vậy, liền gọi điện cho Văn Phồn.

Điện thoại vang lên một hồi mới được kết nối, Văn Phồn tựa hồ như ngủ rồi.

Trong loa truyền đến âm thanh mơ mơ màng màng của Văn Phồn: "Thiệu Dập Tùy? Làm sao vậy?"

Âm thanh kia mang theo dày đặc giọng mũi, so ngày thường còn dễ nghe hơn nhiều.

Ngữ khí Thiệu Dập Tùy giống như tranh công: "Phồn Phồn, tớ uống lên canh giải rượu."

"Nga......" Văn Phồn trở mình, truyền đến âm thanh mềm mại do vải dệt cọ xát , anh còn mơ màng , cho nên một lúc sau mới đáp lại: "Tớ đã biết, dạ dày không đau đi?"

"Không đau."

"Vậy cậu đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn muốn đi làm, ngủ không tốt mai lại không thoải mái."

Thiệu Dập Tùy: "Uh."

Cúp điện thoại , trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng, so vừa rồi còn quạnh quẽ hơn.

Dì Lưu khó khăn phản ứng lại, bà thử hỏi: "Cậu Thiệu, ý cậu là muốn cho Phồn Phồn lại đây sống một thời gian sao?"

Thiệu Dập Tùy ngón cái cọ chỉ khớp xương, hồi lâu mới nói: "Hình như là ..."

Dì Lưu càng thêm hoang mang, giống như?

Thiệu Dập Tùy trong đầu tầng giấy ráp kia rốt cuộc bị thủng rồi, hắn đúng là có ý định kia.

Trong nhà này không có Văn Phồn, cho nên mới quạnh quẽ.

-

Qua buổi tối ngày hôm đó Thiệu Dập Tùy lại bắt đầu bận rộn ngày đêm, Văn Phồn mấy ngày nay không nhìn thấy hắn đâu, nháy mắt tới sinh nhật Thiệu Dập Tùy vào hôm nay.

Tháng sáu mùng một, Thiệu Dập Tùy sinh nhật hai mươi tám tuổi.

20 năm bọn họ đều ngầm hiểu, mỗi năm sinh nhật đều ở cùng nhau, cho dù là Thiệu Dập Tùy ở nước ngoài du học mấy năm kia cũng không ngoại lệ.

Thiệu Dập Tùy so với anh lớn hơn hai tuổi, lúc ấy Văn Phồn mới vừa cuối nhị trung, vừa lúc là thời điểm Thiệu Dập Tùy ở nước ngoài , hắn suốt đêm ngồi máy bay trở về đến cả phi cơ đuổi cũng không đuổi kịp,đến nơi trong nước đã là 3 giờ sáng, Thiệu Dập Tùy ở dưới ký túc xá anh gọi điện thoại, ăn bánh kem, đòi anh muốn quà sinh nhật —— Văn Phồn đã sớm chuẩn bị tốt một cho hắn một tượng gỗ khắc, sau đó hắn lại vội vàng rời đi.

Đại khái là lúc đó là sinh nhật qua loa nhất trong cuộc đời đại thiếu gia của hắn, nhớ tới đều bật cười.

Lúc ấy Văn Phồn xuống lầu vội vàng, dép lê đều xỏ trái, tóc rối bù xù, Thiệu Dập Tùy cười anh, đem anh ấn ở trong ngực mà xoa xoa một lúc, vì thế tóc càng rối loạn.

Lúc gần đi còn bị Văn Phồn đá hai chân.

Sau lại Thiệu Dập Tùy về nước tiếp nhận sản nghiệpThiệu thị, hắn cũng khai gia tiệm đàn, công tác đều ở Vân Thành, mới dần dần ổn định.

Hôm nay là sinh nhật Thiệu Dập Tùy, Văn Phồn tính toán buổi chiều 5 giờ liền đóng cửa, tiệm đàn anh mỗi ngày đều sẽ có học sinh tới luyện dương cầm, nhưng không có đúng giờ, cho nên anh thời gian cũng tự do.

Đám học sinh thu dọn đồ dùng của chính mình rồi lục đục rời đi.

"hẹn gặp lại thầy ạ!"

"hẹn gặp lại thầy ạ!."

Văn Phồn cười nói: "uh, ngày mai gặp."

Tiệm đàn rất nhanh liền không có ai, Văn Phồn nhìn thời gian, 5 giờ vừa qua khỏi mười phút, anh cũng bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của mình.

Thiệu Dập Tùy người này rất hay bắt bẻ, đi làm về sau mỗi năm bánh sinh nhật cơ bản đều là Văn Phồn đích thân làm cho hắn, người khác làm không cần, dì Lưu cũng không được.

Văn Phồn đã sớm đem danh sách nguyên liệu làm bánh kem giao cho dì Lưu, vừa rồi dì Lưu đã gọi cho anh hỏi anh bao giờ tới Thiệu gia, nói nguyên liệu làm bánh đã chuẩn bị tốt.

Văn Phồn đáp sẽ lập tức đến .

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng mở cửa cùng với tiếng chân bước vào.

Văn Phồn quay đầu nhìn lại.

Là một vị phị huynh.

Văn Phồn có chút ấn tượng, là chú của một cô gái học đàn, hình như họ thịnh.

Anh nói: "Là chú của tiểu quả nho đi? Nửa giờ trước tiểu quả nho được tài xế đón đi rồi, hiện tại chắc cũng đã về đến nhà, cậu có thể gọi điện thoại hỏi......"

"Không phải, thầy Văn, tôi là tới tìm anh."

Người này tuổi cũng không lớn, nhìn hẳn là so Văn Phồn còn nhỏ một ít, 23-24 tuổi, hắn ăn mặc một thân cao xa hàng hiệu, ngoài cửa còn đậu chiếc siêu xe.

Văn Phồn: "Tìm tôi? Là muốn biết tình trạng học tập của tiểu quả nho sao?"

Thịnh Đạc lắc đầu: "Đương nhiên không phải, tiểu quả nho không do tôi quản, tôi độc thân."

Văn Phồn tay ngừng ở giữa không trung.

Bọn họ người như vậy, đối người trong giới cực kì nhạy bén.

"Thầy Văn , anh hẳn là cũng là độc thân đi?"

Thịnh Đạc ánh mắt trắng trợn mà vô lễ, Văn Phồn nhăn nhăn mày, cũng không có trả lời vấn đề của hắn.

Chỉ nói: "Tôi hiện tại có việc gấp muốn đóng cửa, nếu có vấn đề gì hôm nào lại đến đi, rất xin lỗi."

"Đương nhiên không cần hôm nào tới, hôm nay luôn đi." Thịnh Đạc nhìn anh cười cười, dùng tay đóng lại cửa tiệm, "Tôi có lễ vật muốn tặng cho anh, không biết có thể hay không cùng anh làm bạn, thầy Văn , tôi đặc biệt thích ngài."

Văn Phồn theo bản năng mà lùi về phía sau một bước.

"Không cần, tôi không có thói quen nhận đồ của người lạ."

"Cũng có thể không phải người xa lạ, tôi là chú tiểu quả nho, anh là thầy dạy dương cầm của tiểu quả nho, quan hệ rất quen thuộc không phải sao?" Thịnh Đạc vóc dáng rất cao, vài bước liền đến trước mặt anh, âm thanh ép tới rất thấp nói: "Lần đầu tiên thấy anh tôi liền đã nhìn ra, anh cùng tôi giống nhau, đúng không?"

Văn Phồn không để ý đến hắn, xoay người muốn đi.

"Đừng đi." Thịnh Đạc giống như không hiểu thái độ từ chối của Văn Phồn, thấp giọng, mang theo chút ý làm nũng.

Xác thật Thịnh Đạc cũng đơn thuần hình dáng giống một chú chó trung thành, chỉ là động tác tay thì ngược lại, hắn ôm lấy bả vai Văn Phồn.

"Thầy Văn, tôi rất thích anh, ngày đó gặp qua về sau mỗi ngày tôi đều mơ thấy anh, làm sao bây giờ nha?" Hắn chớp hạ mắt: "Anh vẫn luôn độc thân, không có bạn trai, rất nhiều chuyện hẳn là cũng không hiểu đi, tôi có thể chỉ anh."

"Cái eo này...... Thật sự rất tuyệt......"

Thịnh Đạc dựa đến càng ngày càng gần, sớm đã vượt qua khoảng cách an toàn khi xã giao , Văn Phồn không thể nhịn được nữa, duỗi tay đẩy ra hắn, nhưng mà trước đó một giây, một lực mạnh như gió lướt qua anh.

"Phanh" một tiếng, Thịnh Đạc cả khuôn mặt một phen đều bị bàn tay to nắm chặt, hung hăng ngã ở trên cây dương cầm.

Leng keng chói tai tạp âm vang lên, cùng lúc đó, còn có một giọng quen thuộc trầm thấp vang lên.

Mang theo sự phẫn nộ khó kiềm chế.

"Mày dám động vào cậu ấy một chút xem."





Chúc mọi người năm mới vv :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy